Lâm Phục và cả đoàn người tiêu cục rời quán trà Tuyền Ký tìm đến một
khách điếm nghỉ qua đêm. Sáng hôm sau, mọi người thu dọn hành trang lên
đường. Từ thị trấn dưới núi lên đến Hoa Sơn mất chưa đầy nữa buổi.
Mặt trời đứng bóng, cả đoàn người tiêu cục cũng đã lên đến nơi. Cùng lên
núi với họ có rất nhiều nhân sĩ võ lâm khắp nơi đều tề tựu về đây tham
dự.
Cả đoàn người đến trước cổng chính phái Hoa Sơn dừng chân
quan sát một lúc. Trước cổng là những đệ tử phái Hoa Sơn tay cầm kiếm
chia làm hai hàng dài đứng hai bên tiếp đón khách quý. Những nhân sĩ võ
lâm đến Hoa Sơn nếu không có "Thiếp anh hùng" trong tay thì ít nhất cũng phải xưng danh tính, sau đó có một đệ tử khác đi ra dẫn vào trong sắp
xếp nơi nghỉ.
Lâm Phục và đoàn người tiêu cục tiến lên. Chàng lấy trong túi áo ra tấm "Thiếp anh hùng" màu đỏ đưa ra.
Một gã đệ tử chủ động bước tới. Y lia mắt nhìn Lâm Phục và đoàn người rồi ôm quyền cung kính mở lời hỏi:
- Cao danh quý tánh của các vị là gì để chúng tôi thu xếp phòng nghỉ?
Lâm Phục ôm quyền đáp:
- Tại hạ Lâm Phục!
Chàng chỉ tay về phía bọn người tiêu cục giới thiệu từng người:
- Đây là Lưu Tuyền Lưu tổng tiêu đầu. Đây là tiểu nữ của Lưu tổng tiêu đầu và các tiêu sư của Chấn Hưng Tiêu Cục.
Gã đệ tử đó xưng danh tính rồi ôm quyền cười nói:
- Tại hạ Lôi Trí Công. Thì ra các vị là Lâm Phục Lâm đại hiệp và Lưu tổng tiêu đầu của Chấn Hưng Tiêu Cục. Khách quý! Khách quý! Xin mời vào
trong!
Y chìa tay về hướng cổng chính rồi đi trước dẫn đoàn người tiêu cục vào trong.
Vào trong sân chính, một gã đệ tử khác bước ra ôm quyền chào Lôi Trí Công và đoàn người vào.
Lôi Trí Công nhìn Lâm Phục rồi quay lại nói với gã vừa bước ra:
- Cổ sư đệ! Người này là Lâm đại hiệp danh tiếng lẫy lừng trong võ lâm.
Sư phụ và sư huynh đã dặn chúng ta phải thu xếp nơi ở lý tưởng cho y.
Gã họ Cổ đáp:
- Lôi sư ca yên tâm, đệ biết cách sắp xếp!
Y quay sang nói với Lâm Phục và đoàn người:
- Xin mời các vị theo tại hạ!
Y cất bước đi trước dẫn đường.
Lôi Trí Công quay trở ra cổng chính đón tiếp những vị khách tiếp theo.
Gã họ Cổ vừa đi vừa nói:
- Tại hạ Cổ Trí Đức. Hân hạnh quen biết các vị.
Lâm Phục và mọi người ôm quyền vái chào.
Cổ Trí Đức nói:
- Những vị khách quý được phái Hoa Sơn chúng tôi sắp xếp ở những gian
phòng phía đông. Bốn người một phòng. Không biết các vị có bao nhiêu
người?
Lâm Phục nhìn mọi người đáp:
- Chúng tôi cả thảy có tám người.
Cổ Trí Đức nói:
- Thế thì các vị sẽ chia ra ở hai phòng vậy!
Lâm Phục đưa mắt nhìn Lưu Cẩm Châu rồi nói với Cổ Trí Đức:
- Ở đây chúng tôi có nữ nhi thì sao có thể ở chung phòng với nam nhân được?
Cổ Trí Đức hỏi:
- Vậy thì phải thế nào?
Lâm Phục đáp:
- Lưu cô nương ở riêng một phòng. Tại hạ cùng mọi người sẽ chia ra ở hai phòng khác. Không biết Cổ huynh nghĩ thế nào?
Cổ Trí Đức ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gù nói:
- Điều này tại hạ cũng không quyết định được. Hay là để tại hạ đi hỏi
Dương sư ca xem huynh ấy sắp xếp thế nào. Các vị đứng đây chờ một chút!
Lâm Phục ôm quyền nói:
- Đa tạ Cổ huynh!
Cổ Trí Đức vội vàng chạy đi. Dương sư ca mà y nhắc đến chính là Dương Trí
Bình, đại đệ tử phái Hoa Sơn, người sắp nhậm chức tân chưởng môn.
Sau nữa canh giờ, Cổ Trí Đức quay lại vui cười nói với Lâm Phục:
- Dương sư ca đã đồng ý. Xin mời các vị theo tôi!
Y sắp xếp cho năm gã tiêu sư ở một phòng, Lưu Cẩm Châu ở riêng một phòng, Lâm Phục và Lưu Tuyền cùng với xe tiêu chung một phòng xong thì nói với Lâm Phục:
- Dương sư ca nói do huynh ấy bận quá nhiều công vụ
cho buổi lễ nên không thể đến yết kiến Lâm đại hiệp được, mong Lâm đại
hiệp lượng thứ! Huynh ấy còn nói sau buổi lễ sẽ gặp riêng Lâm đại hiệp
để luận bàn về võ công cho thỏa chí bình sinh mong đợi.
Lâm Phục cười nói:
- Dương huynh thật là có lòng với tại hạ. Xin Cổ huynh về nói với Dương huynh là nhất định tại hạ sẽ đến bái phẩm huynh ấy.
Cổ Trí Đức gật gù đồng ý rồi vái chào cất bước trở ra ngoài. Y lại tiếp
tục công việc dẫn khách vào các phòng khác để họ nghỉ ngơi.
Lâm, Lưu hai người ở trong phòng ngồi uống trà trò chuyện.
Lưu Tuyền nói:
- Cung cách phục vụ của phái Hoa Sơn rất chu đáo. Xem ra họ rất coi trọng đại hội lần này.
Lâm Phục tán đồng nói:
- Lưu tiền bối nói đúng. Đại hội luận kiếm hai mươi năm mới tổ chức một
lần. Lần này nhân dịp tổ chức đại hội, phái Hoa Sơn cũng đồng thời làm
lễ nhậm chức của tân chưởng môn nên họ mới làm long trọng và chu đáo đến vậy.
Trong võ lâm chú trọng nhất là thanh danh và uy tín. Thanh
danh của một đại phái lớn biết chừng nào, đâu phải như những phần tử cá
nhân riêng lẽ. Vì muốn được mọi người kính nể, các môn phái phải làm
việc sao cho quang minh chính đại, không thẹn với lòng, xứng đáng là
chính đạo trong võ lâm.
Qua việc thiếp đãi sắp xếp phòng nghỉ cho khách quý cũng đã nói lên phần nào sự kính trọng của phái Hoa Sơn dành
cho những người có địa vị cao trong võ lâm.
Lưu Tuyền nói:
- Ngày mai là mùng năm tháng năm, đại hội sẽ chính thức tiến hành. Chúng ta đến sớm một ngày nên cũng chẳng biết làm gì. Ở trong phòng này thì
buồn tẻ quá, hay là ra ngoài đi dạo quanh Hoa Sơn xem phong cảnh thế nào còn thú vị hơn!
Lâm Phục gật gù tán đồng nói:
- Hảo!
Hảo! Đã đến Hoa Sơn thì chí ít cũng phải ngắm cảnh sắc thiên nhiên nơi
đây xem thế nào. Lưu tiền bối! Vãn bối sẽ đi cùng tiền bối!
Lưu Tuyền xua tay nói:
- Không! Không! Khi lão phu thưởng ngoạn cảnh đẹp thì chỉ thích đi một
mình mà thôi, không dám làm phiền Lâm đại hiệp. Hay là Lâm đại hiệp qua
rủ Châu nhi của lão phu cùng đi có phải hay hơn không?
Lão muốn
gán ghép Lâm Phục và Lưu Cẩm Châu với nhau nên mới ngỏ ý đi dạo ngắm
cảnh. Thật ra ý lão muốn nói với Lâm Phục là hãy sang phòng rủ Lưu Cẩm
Châu cùng đi dạo sẽ hay hơn nhiều, như vậy sẽ tạo thêm thiện cảm giữa
hai người.
Lâm Phục hiểu ngụ ý của Lưu Tuyền. Chàng ngập ngừng nói:
- Vãn bối chỉ e Lưu cô nương…
Ba chữ "không muốn đi" chàng chưa nói ra đã bị Lưu Tuyền chặng lại. Lão cười nói:
- Không sao đâu! Hiểu ý con không ai bằng phụ mẫu. Lão phu biết Châu nhi cũng có ý với Lâm đại hiệp. Nếu như cậu sang rủ Châu nhi ra ngoài đi
dạo thì lão phu đảm bảo nó nhất định sẽ đồng ý. Cậu cứ tin lão phu đi!
Lâm Phục cười nói:
- Vậy vãn bối xin mạn phép.
Chàng cất bước rời khỏi tư phòng, đi sang phòng Lưu Cẩm Châu. Chàng đứng im
một hồi rồi hít một hơi thật sâu lấy can đảm, gõ cửa gọi:
- Lưu cô nương! Tại hạ là Lâm Phục đây.
Lưu Cẩm Châu mở cửa phòng bước ra chào hỏi:
- Lâm đại hiệp! Huynh tìm tiểu nữ có chuyện gì chăng?
Lâm Phục dịu giọng nói:
- Tại hạ thấy cảnh sắc thiên nhiên ở Hoa Sơn rất đẹp nên muốn rủ cô
nương cùng đi dạo. Không biết cô nương có sẵn lòng nhận lời mời của tại
hạ không?
Lưu Cẩm Châu lưỡng lự một chút nhưng cũng đồng ý ngay. Nàng mỉm cười nói:
- Tiểu nữ rất sẵn lòng.
Nói rồi nàng bước ra khỏi phòng đóng cửa lại cùng rảo bước với Lâm Phục đi dạo ngắm cảnh sắc của Hoa Sơn.
Hoa Sơn là đoạn phía đông của dãy núi Tần Lĩnh, toàn đá hoa cương, từ xa
vọng về hình núi như một bông hoa. Đỉnh cao nhất của Hoa Sơn là Tây
Nhạc, nơi mùa đông tuyết phủ, mùa hè nắng ấm. Phái Hoa Sơn đặt đại bản
doanh tại lưng chừng ngọn Ngọc Nữ. Nơi đây đường đi lên núi quanh co uốn lượn, hiểm trở cheo leo, một bên là vách núi cao dựng đứng hiên ngang,
một bên là vực sâu muôn trượng. Hiện tại là đầu hạ, rất nhiều loại hoa
tươi đẹp thi nhau đua nở.
Lâm Phục và Lưu Cẩm Châu sau khi cùng
rảo bước dạo quanh một vòng ngắm cảnh sắc Hoa Sơn xong thì trời cũng đã
xế chiều. Hai người chào từ biệt nhau rồi ai về phòng nấy ăn uống nghỉ
ngơi.
Sáng hôm sau, mọi người ai nấy cũng đều dậy sớm để chuẩn bị tham dự đại hội. Các đệ tử của phái Hoa Sơn vẫn đang tất bật chạy đôn
chạy đáo cho kịp giờ làm lễ. Không phải vì họ chậm trễ mà do họ muốn
chuẩn bị thật chu đáo để tỏ lòng hiếu khách.
Các hào kiệt cùng nhau tới đại sảnh đường, gian phòng lớn nhất phái Hoa Sơn dùng để họp bàn và thiếp đãi khách.
Bên trong đại sảnh, các vị khách chia hai bên tả hữu ngồi theo lối vào của
cổng chính. Mỗi môn phái tụ thành một nhóm người đứng gộp lại với nhau.
Các vị anh hùng hào kiệt hành tẩu độc lập trên giang hồ thì đứng riêng
biệt, trong đó có nhiều người vừa quen biết khi gặp lần đầu cũng tụ
thành một nhóm đứng nói chuyện trao đổi về võ công chờ cho tới giờ hành
lễ. Nhìn sơ lượt gian đại sảnh cũng có khoảng hơn ba trăm người.
Hai phụ nhi Lưu gia cùng Lâm Phục bước vào đại sảnh.
Một lão tuổi ngoài ngủ tuần đi chung với Đào Thiên Phong và bọn đệ tử phái
Thiên Sơn cùng lúc bước vào. Đào Thiên Phong đi chung với Trương Nhã
Tuệ. Chàng vui mừng khi gặp Lâm Phục nên bước tới chào hỏi:
- Lâm Phục đại ca! Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lâm Phục cười nói:
- Xin chào Thiên Phong hiền đệ!
Đào Thiên Phong nói:
- Đại ca lại đây để đệ giới thiệu đại ca cho gia phụ biết!
Chàng dẫn Lâm Phục đến gặp gia phụ là Đào Nhật và giới thiệu:
- Đây là gia phụ của tiểu đệ, chưởng môn phái Thiên Sơn.
Chàng quay sang nói với Đào Nhật:
- Thưa cha! Đây là nghĩa huynh Lâm Phục mà hôm trước hài nhi đã kể cha nghe.
Lâm Phục ôm quyền cung kính vái chào:
- Xin chào Đào chưởng môn!
Đào Nhật gật gù cười nói với Lâm Phục:
- Phong nhi của lão phu và Lâm đại hiệp kết nghĩa huynh đệ là hảo sự còn gì vui bằng. Sau này mong Lâm đại hiệp chiếu cố cho Phong nhi!
Lâm Phục mỉm cười nói:
- Đào chưởng môn! Tiền bối quá lời rồi! Thiên Phong hiền đệ tài nghệ trác tuyệt, bản lĩnh hơn người, vãn bối nào dám chỉ giáo.
Lâm Phục và Đào Nhật đã từng gặp nhau nên cũng có chút quen biết. Năm xưa
vào một lần truy đuổi gã đạo chích danh tiếng trong giang hồ là Túc Bát
Đạo về quy án quan phủ thì có một lần Lâm Phục ghé ngang Thiên Sơn nên
được diện kiến Đào Nhật. Do công vụ phải truy bắt gã đạo chích nên hai
người không có nhiều thời gian để hàng thuyên. Sau khi bắt được Túc Bát
Đạo thì Lâm Phục đã không còn đến Thiên Sơn nữa. Hai người gặp nhau lần
này là lần thứ hai.
Đào Thiên Phong cười nói:
- Đại ca nói vậy là không đúng rồi! Tiểu đệ kinh nghiệm giang hồ còn ít, sau này cần phải nhờ đại ca chiếu cố nhiều hơn!
Lưu Tuyền từ phía sau bước tới ôm quyền chào hỏi Đào Nhật:
- Lão phu xin bái phẩm Đào chưởng môn!
Đào Nhật ôm quyền đáp lễ vái chào:
- Xin chào Lưu tổng tiêu đầu!
Lưu, Đào hai lão nhân gia độ tuổi ngang nhau, họ đã khá quen biết nhau.
Chính Đào Nhật là người đích thân đến Thường Châu nhờ Chấn Hưng Tiêu Cục của Lưu Tuyền áp tiêu lên Thiên Sơn.
Lưu Tuyền nhớ tới việc tiêu hàng bị cướp, lão vừa lắc đầu vừa nói:
- Việc áp tiêu mà Đào chưởng môn nhờ, ta thật hổ thẹn…
Đào Nhật chưa đợi Lưu Tuyền nói hết câu đã xen vào nói:
- Lưu tổng tiêu đầu đừng nên tự trách mình! Ta đã nghe Phong nhi kể lại
đầu đuôi mọi chuyện rồi. Chuyện tiêu cục của Lưu tổng tiêu đầu bị cướp
là ngoài ý muốn. Chuyện đã qua thì cứ cho qua, mọi người bình an vô sự
đã là tốt rồi.
Đào Nhật cũng đã biết mọi chuyện về vụ Thiên Lang
Giáo cướp tiêu của Chấn Hưng Tiêu Cục. Nguyên sau khi Đào Thiên Phong
rời khỏi Thịnh Nguyên tửu lầu thì chàng đã đến gặp gia phụ và kể lại
tường tận sự việc Chấn Hưng Tiêu Cục bị cướp tiêu.
Chàng nghe Lâm Phục nói thế nào thì thuật lại như vậy cho gia phụ được rõ. Vì chàng và Lâm Phục đã kết nghĩa kim lang nên chàng tin tưởng toàn bộ lời nói của
Lâm Phục. Huống chi Lâm Phục lại là một đại hiệp danh tiếng trong võ lâm thì lời nói không thể nào giả được.
Lưu Tuyền nghe được chính miệng Đào Nhật nói bỏ qua mọi chuyện không truy cứu, lão vui mừng ra mặt, miệng mỉm cười nói:
- Đào chưởng môn là người thấu tình đạt lý, Lưu mổ cảm phục vô cùng. Sau khi đại hội kết thúc thì Lưu mổ sẽ áp tiêu này lên Thiên Sơn, nhất định không để cho xảy ra thêm vụ việc rắc rối nào nữa. Xin Đào chưởng môn
yên tâm!
Đào Nhật gật gù đồng ý nói:
- Ta đã tin tưởng
nên mới nhờ Lưu tổng tiêu đầu áp tiêu. Đã dùng người thì không nên nghi
kỵ, nếu nghi kỵ thì không dùng. Trách nhiệm và uy tín của Chấn Hưng Tiêu Cục trong giang hồ không ai không biết, đâu thể vì chuyện cướp tiêu
không thành của bọn đạo tặc trong một ngày mà làm mất đi thanh danh suốt hơn hai mươi năm qua của tiêu cục được.
Những lời nói của Đào
Nhật chứa đựng sự thâm thúy sâu rộng. Thường thì muốn gầy dựng thanh
danh phải mất nhiều thời gian và công sức, nhưng cũng có thể chỉ bị hủy
trong một ngày là chuyện xưa nay không phải hiếm trong giang hồ.
Tiếng lành đồn ít tiếng xấu đồn xa vốn là chuyện thường tình. Không ai có thể ngăn được lời đồn trong thiên hạ. Nhưng nếu như danh tiếng quá lớn thì
cho dù có gặp chút trắc trở cũng không đáng kể chi. Huống chi mọi người
đều biết đã làm nghề bảo tiêu thì không tránh khỏi bị bọn đạo tặc giở
thủ đoạn cướp bóc.
Đây không phải lần đầu Chấn Hưng Tiêu Cục của
Lưu Tuyền bị đánh cướp. Trong suốt hơn hai mươi năm qua cũng đã có mấy
chục vụ cướp tiêu, nhưng vì những vụ đó là do bọn đạo tặc tầm thường ra
tay nên Lưu Tuyền chỉ phô chút tài mọn đã giết hết bọn chúng, vậy là
không đáng bận tâm.
Lần này thì khác, bọn đạo tặc không phải hạng tầm thường mà là một giáo phái lạ lẫm mới du nhập vào Trung Nguyên
không lâu. Thiên Lang Giáo là cường địch rất mạnh nên Chấn Hưng Tiêu Cục đã bị thảm bại chết gần hết nhân mạng thì đúng là sự việc vô cùng hệ
trọng.
Đào Nhật thở dài nói:
- Chuyện xảy ra với Chấn
Hưng Tiêu Cục, ta đây cũng rất lấy làm tiếc. Vì một tiêu hàng nhỏ nhoi
của tệ phái mà đã gây hại cho tiêu cục các vị. Nếu kể tội thì tệ phái là người có lỗi do đã để tiêu cục các vị áp tiêu này lên Thiên Sơn.
Lưu Tuyền xua tay nói:
- Xin Đào chưởng môn đừng nói vậy! Việc bọn đạo tặc cướp tiêu là ngoài
dự kiến, không ai có thể lường trước được. Phái Thiên Sơn đã tín nhiệm
Chấn Hưng Tiêu Cục thì Lưu mổ dù có chết cũng quyết bảo tiêu an toàn.
Đào Thiên Phong xen vào nói với Đào Nhật:
- Lưu tiền bối nói đúng đấy thưa cha! Nếu như chúng ta nhờ tiêu cục khác áp tiêu thì có lẽ tiêu cục đó cũng gặp phải trường hợp này mà thôi. Đã
là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì tránh không khỏi.
Đào Nhật gật gù tán đồng ý kiến nói:
- Phong nhi nói phải!
Lưu Tuyền thấy một nhi nữ tử y, khuôn mặt rất xinh đẹp, tay cầm trường kiếm đứng cạnh Đào Thiên Phong, lão mở lời hỏi:
- Cô nương đây có phải là ái nữ của Quán Thanh đạo trưởng phái Võ Đang?
Người nữ nhi đứng cạnh Đào Thiên Phong không ai khác chính là Trương Nhã Tuệ. Lưu Tuyền đã từng gặp qua nàng nên mới nhìn đã nhận ra ngay. Lâm Phục
cũng biết nàng khi gặp ở Thịnh Nguyên tửu lầu.
Trương Nhã Tuệ ngạc nhiên hỏi lại:
- Lưu tiền bối biết tiểu nữ ư?
Lưu Tuyền cười đáp:
- Nữ trung hào kiệt Tử Liên Tam Thủy Trương Nhã Tuệ trong giang hồ rất nổi danh, lão phu lẽ nào không biết được.
Lâm Phục tiếp lời nói với Trương Nhã Tuệ:
- Hôm trước gặp ở tửu lầu, đại ca cứ ngờ ngợ không dám khẳng định, hóa ra Tuệ muội chính là Tử Liên Tam Thủy.
Trương Nhã Tuệ cúi đầu nói:
- Hôm trước do muội và Phong ca phải đi vội nên không nói rõ cho đại ca biết. Mong đại ca lượng thứ!
Đào Thiên Phong nói với Trương Nhã Tuệ:
- Lâm Phục đại ca là người đại lượng, huynh ấy sẽ không chấp nhất chuyện nhỏ này đâu!
Lâm Phục gật gù tán đồng nói:
- Hiền đệ nói phải!
Mọi người cùng cười rộ lên đã làm không khí u ám khi bàn về chuyện tiêu cục bị cướp chuyển sang hòa khí vui vẻ. Tâm trạng mọi người cũng đã khá
hơn.
Đào Thiên Phong nhìn người nhi nữ đứng phía sau Lưu Tuyền, chàng mở lời hỏi lão:
- Đây ắt hẳn là ái nữ của Lưu tiền bối? Lần trước vãn bối cùng gia phụ đến Chấn Hưng Tiêu Cục cũng đã gặp qua cô nương ấy.
Lưu Tuyền gật gù nói:
- Đúng vậy! Đây là Châu nhi, tiểu nữ của lão phu.
Lão quay lại nói với Lưu Cẩm Châu:
- Châu nhi! Con hãy bước ra chào hỏi mọi người đi!
Lưu Cẩm Châu bước ra ôm quyền chào hỏi. Đào gia ba người ôm quyền chào đáp
lễ. Sau một lúc trò chuyện dăm ba câu chào hỏi, mọi người đã dần quen
biết nhau.
Đào Nhật nhìn vào đại sảnh mở lời nói:
- Sắp tới giờ hành lễ của phái Hoa Sơn rồi, chúng ta hãy mau vào trong dự lễ đi nào!
Lão chìa tay ra mời mọi người vào trong đại sảnh đường. Lưu Tuyền cũng chìa tay mời đáp lễ. Sau đó tất cả cùng vào trong đại sảnh đường.
Các anh hùng hào kiệt thấy Lâm Phục bước vào liền tiến lại gần, vây quanh chào hỏi. Một hán tử ôm quyền mở lời chào hỏi:
- Xin chào Lâm đại hiệp!
Lâm Phục gật đầu mỉm cười đáp chào:
- Xin chào Bạch huynh!
Gã hán tử họ Bạch đó nói tiếp:
- Sau lần Lâm đại hiệp giúp tại hạ đánh đuổi bọn Giang Nam Ngủ Quỷ thì
bọn chúng đã sợ oai danh của đại hiệp mà không dám quay trở lại làm
phiền nên gia quyến tại hạ được sống an bình. Một lần nữa xin đa tạ Lâm
đại hiệp!
Lâm Phục ôm quyền nói:
- Bạch huynh quá lời rồi! Việc tại hạ đánh đuổi bọn Giang Nam Ngủ Quỷ không đáng chi. Bạch huynh đừng khách khí!
Nguyên trong một lần đi ngang thành Phúc Châu, tỉnh Triết Giang, Lâm Phục gặp
phải năm người đang vây đánh một gia đình ba người. Chàng vốn tính hiệp
nghĩa thấy người khác gặp nguy thì không thể không cứu. Vì thế chàng đã
can thiệp vào đánh năm gã kia thua tan tác. Sau khi hỏi danh xưng thì
biết bọn chúng là Giang Nam Ngủ Quỷ chuyên đi gây sự khắp nơi để được
nổi danh giang hồ. Gia đình ba người được cứu chính là gã họ Bạch, tên
Bạch Kiến Thành này và thê nhi của y.
Một hán tử khác bước tới ôm quyền nói:
- Xin chào Lâm đại hiệp.
Lâm Phục ôm quyền đáp chào:
- Xin chào Điền huynh.
Gã hán tử họ Điền nói:
- Nữa năm trước, bọn đạo chích đột nhập vào phủ của tại hạ, may nhờ có
Lâm đại hiệp phát hiện ra tay trợ giúp kịp thời nếu không phủ tại hạ đã
bị bọn chúng trộm hết tài sảnh thì chắc tại hạ phải ra đường mà sống.
Lâm Phục nói:
- Lúc đó chẳng qua tại hạ tình cờ đi ngang qua và phát hiện nên mới tóm
được bọn đạo tặc. Đó chỉ là chuyện nhỏ, Điền huynh không nên bận tâm!
Nguyên nữa năm trước khi đi ngang Phụng Lai trấn vào ban đêm, Lâm Phục phát
hiện một toán mười mấy gã hắc y nhân lén lút đột nhập vào Điều phủ. Vì
tính hiếu kỳ và lòng nghĩa hiệp, chàng đã rón rén dõi theo. Khi bọn đạo
chích trộm nhiều kỳ trân ngọc quý bỏ vào bao vải toan tẩu thoát thì
chàng xuất hiện chắn đường. Bọn người đó chỉ là phường đạo chích võ công tầm thường nên chàng không mấy khó khăn đánh bại bọn chúng. Sau khi thu lại tan vật thì chàng giao trả cho cố chủ. Chủ nhân của Điều phủ chính
là gã họ Điền vừa rồi vái chào Lâm Phục, gã tên Điền Biển Thước.
Lại thêm một hán tử khác bước tới chào hỏi:
- Các hạ chính là Lâm Phục Lâm đại hiệp? Tại hạ nghe danh đã lâu, nay
được diện kiến phong thái uy phong của đại hiệp quả đúng như lời đồn
đãi.
Gã vừa nói dáng người cao ráo, thân thể tráng kiện, tay cầm trường kiếm, mặt hơi gầy nhưng vẫn có khí khái của bậc hào kiệt.
Một người đi chung với hán tử cao gầy này tiếp lời nói:
- Mục sư ca nói chí phải! Lâm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ. Nay hai sư huynh đệ chúng ta gặp được y phải nói không uổng chuyến
đi đến Hoa Sơn lần này.
Gã này thấp hơn người kia một cái đầu.
Thân thể y cũng tráng kiện, vai rộng, mặt bầu, tay cầm thanh đao bản
vuông. Nghe y gọi hán tử cao kia là sư ca cũng có thể đoán ra hai người
này là sư huynh đệ đồng môn.
Lâm Phục nhìn hai người vừa tới trạc tuổi như chàng. Hai người này có vẻ lạ mặt, chàng chưa từng gặp bao
giờ. Nhưng với y phục của hai người đó và khả năng quan sát nên chàng
đoán hai người này chắc là đệ tử của môn phái nào đó trong võ lâm. Chàng ôm quyền hỏi:
- Thất lễ! Dường như tại hạ chưa từng gặp hai vị. Hai vị đây là…?
Gã cao ráo họ Mục mở lời đáp trước:
- Tại hạ Mục Kiến Du.
Gã thấp người đáp sau:
- Tại hạ Phạm Sùng.
Mục Kiến Du nói tiếp:
- Tại hạ và Phạm sư đệ là đệ tử phái Côn Lôn. Lần này hai sư huynh đệ
chúng tôi theo sư phụ đến Hoa Sơn để tham dự đại hội, may mắn gặp được
Lâm đại hiệp. Hân hạnh! Hân hạnh!
Nghe Mục, Phạm hai người giới thiệu danh tính, Lâm Phục bất giác như nhận ra điều gì liền nói:
- Hóa ra hai vị là Kiếm Đao Song Phi Mục Phạm của phái Côn Lôn. Nghe
danh đã lâu nay mới được diện kiến. Hai vị quả là khí khái bất phàm!
Phạm Sùng nói:
- Lâm đại hiệp quá lời! Ngọai hiệu Kiếm Đao Song Phi là do các anh hùng
trong thiên hạ nể mặt đặt cho hai sư huynh đệ chúng tôi. Danh tiếng hai
sư huynh đệ chúng tôi nếu đem so với Lâm đại hiệp thì quả thật còn kém
xa.
Lâm Phục cười nhẹ im lặng một lúc rồi nói:
- Tại hạ
đi chung với bằng hữu nên không thể nói chuyện lâu với hai vị, mong hai
vị thứ lỗi! Nếu như có dịp, tại hạ hy vọng sẽ được nói chuyện với hai vị lâu hơn!
Mục, Phạm hai người ôm quyền đồng thanh nói:
- Vậy thì không dám làm phiền Lâm đại hiệp!
Lâm Phục ôm quyền chào hai người rồi quay lưng đi vào trong sảnh. Chàng đi
đến chỗ hai phụ nhi Lưu gia rồi ngồi xuống ghế trống kế bên Lưu Tuyền.
Lưu Cẩm Châu mỉm cười nói với Lâm Phục:
- Đại danh của Lâm công tử đồn xa khắp võ lâm, có rất nhiều người nể mặt, thật là làm cho người khác phải ngưỡng mộ.
Lâm Phục cười nói:
- Lưu cô nương quá khen đấy thôi. Thật ra tại hạ cũng chỉ thực hiện đúng nghĩa khí của chính đạo chứ không phải vì những lời khen ngợi của mọi
người.
Lưu Cẩm Châu nói:
- Các nam tử trong võ lâm đều
xem trọng sự hào hiệp nghĩa khí của huynh. Còn những người nữ nhi khác
khi nghe đến đại danh của huynh chắc ai nấy cũng đều ngưỡng mộ. Tiểu nữ
nghĩ chắc cũng có rất nhiều cô nương xinh đẹp muốn kết thân với Lâm đại
hiệp.
Lâm Phục nghe Lưu Cẩm Châu nhắc đến các nữ nhi khác liền
nghĩ có thể nàng đang dò hỏi một cách tế nhị xem mình đã có đối tượng
nào chưa cũng nên. Chàng mỉm cười nói đùa lại:
- Thật là không may mắn, cho tới giờ tạ hạ vẫn độc thân một mình. Lưu cô nương đừng cười chê!
Trống ngực đập dồn, lòng dạ Lưu Cẩm Châu bỗng dưng lâng la khi nghe Lâm Phục
nói rằng chàng vẫn chưa có đối tượng. Niềm vui của nàng tuy không lộ qua lời nói hay cử chỉ nhưng qua ánh mắt và nụ cười cũng đã phản ánh phần
nào điều đó.
Lâm Phục nói tiếp:
- Tại hạ nghĩ với sắc đẹp của Lưu cô nương chắc cũng đã làm siêu lòng biết bao nhiêu là công tử hào kiệt khác.
Lưu Cẩm Châu không đáp lời, chỉ khẽ lắc đầu. Với cử chỉ đó cũng đoán biết
câu trả lời của nàng là chưa có. Nhưng vì là thân phận nữ nhi nên nàng
không dám nói thẳng ra do hơi e thẹn.
Lưu Tuyền thay Lưu Cẩm Châu nói đỡ lời với Lâm Phục:
- Châu nhi năm nay cũng đã tròn đôi mươi nhưng vẫn chưa có nam nhân nào
vừa ý. Do nó kén chọn nên bây giờ chưa có đối tượng, bởi thế vẫn phòng
không gối chiếc.
Lưu Cẩm Châu má ửng đỏ thẹn thùng nói:
- Sao cha lại nói vậy? Tiểu nữ nào có kén chọn gì đâu. Cha lại đi nói xấu tiểu nữ trước mặt Lâm công tử làm tiểu nữ hổ thẹn quá.
Lâm Phục
nghe Lưu Tuyền nói rằng Lưu Cẩm Châu chưa nơi nương tựa và cũng đã được
nàng khẳng định qua lời nói thì lòng chàng cảm thấy vui sướng, bụng bảo
dạ:
- "Một nữ nhi xinh đẹp như Lưu cô nương nếu như chưa có ai
để ý đến thì quả thật những kẽ đó không có mắt. Nhưng nhờ vậy mà mình
lại có cơ hội để gần gũi và thân mật với nàng rồi. Hôm qua chính Lưu
tiền bối đã gạ ý cho mình, xem ra lão nhân gia cũng muốn tác hợp cho
mình và Lưu cô nương."
Lưu Tuyền bất giác thấy Lâm Phục tự dưng ngồi mỉm cười một mình, lão ngạc nhiên hỏi:
- Lâm đại hiệp cười chuyện gì thế?
Lâm Phục giật mình, miệng khép lại, lắc đầu đáp:
- Không có chuyện gì! Chỉ là chuyện vu vơ đấy mà. Vãn bối đang vui mừng vì sắp được dự đại hội luận kiếm.
Lưu Tuyền nhìn Lâm Phục rồi quay lại nhìn Lưu Cẩm Châu. Lão thấy hai người
tuy không nói lời nào, nhưng qua những lời đối đáp khi nãy thì giờ đây
hai người đang tủm tỉm cười thì mười phần cũng đoán đúng tám, chín phần
là hai người có tình ý với nhau. Lão im lặng sốc lại y phục chỉnh tề
chuẩn bị đến giờ dự đại hội.
Quần hùng võ lâm ai nấy đã đến đại sãnh tề tựu đủ mặt. Họ vẫn đang đứng trò chuyện say sưa chờ tới giờ hành lễ.
Đúng vào giờ thìn, các đệ tử phái Hoa Sơn cùng lúc bước vào đại sãnh. Họ
chia đều nhân lực ra đứng xung quanh đại sảnh nhằm bảo đảm cho việc cử
hành lễ nhậm chức được suôn thuận. Họ phải chắc rằng không được thêm bất cứ một người ngoài nào bước vào để tránh làm gián đoạn trọng lễ trong
lúc hành lễ.
Thấy đội ngủ đệ tử phái Hoa Sơn làm việc thật là chu đáo, long trọng, các hào kiệt đầu gật gù, miệng tấm tắt khen bàn tán
xôn xao.
Ít lâu sau, có một lão nhân gia gần sáu mươi tuổi, râu
tóc đã dần ngã bạc bước ra từ cửa hậu một cách chậm rãi. Đi tới chủ vị
chính giữa phía trên bậc thềm cao, lão nhân gia ôm quyền cung kính vái
chào quần hùng:
- Xin chào các vị! Các vị anh hùng hào kiệt trong võ lâm đã không quảng ngại đường xa đến Hoa Sơn, Dương mổ cảm kích vô cùng!
Thấy lão nhân gia bước ra chào hỏi, tất cả mọi người có mặt trong đại sãnh
đồng loạt ôm quyền đứng dậy cung kính vái chào đáp lễ nói:
- Dương chưởng môn đừng khách khí!
Lão nhân gia này chính là chưởng môn đương nhiệm phái Hoa Sơn Dương Trung
Liệt mà mọi người thường nhắc tới. Lão đứng trên cao, nơi thờ phụng liệt vị chưởng môn các đời nhìn xuống phía các hào kiệt, cung kính nói:
- Hoa Sơn tổ chức đại hội kỳ này có hai mục đích. Thứ nhất là lễ nhậm
chức tân chưởng môn của hài tử lão phu là Dương Trí Bình. Thứ hai là kỳ
hạn đại hội luận kiếm ở Hoa Sơn hai mươi năm một lần của võ lâm. Dương
mổ mạo muội chọn ngày hôm nay, mùng năm tháng năm để tổ chức hai việc
cùng một lúc chắc không có vị anh hùng nào phải đối?
Đa phần đều đồng tình ý kiến của Dương Trung Liệt. Một hán tử bỗng lên tiếng cao giọng nói:
- Dương chưởng môn quả thật khiêm tốn. Thực hiện hai đại sự cùng một
ngày, đây quả là dịu kiến của Dương chưởng môn. Tại hạ nghĩ các vị hào
kiệt có mặt ở đây ai nấy cũng đều tán đồng.
Người vừa lên tiếng chính là Bạch Kiến Thành khi nãy đã chào hỏi với Lâm Phục.
Nghe Bạch Kiến Thành nói rất hợp ý với suy nghĩ của mỗi người, các hào kiệt liền tán đồng, đồng thanh nói:
- Hảo! Hảo! Đó đúng là một dịu kiến.
Bỗng có một hán tử mở lời nói:
- Dù thế nào đi nữa, mong Dương chưởng môn cũng nên cử hành lễ nhậm chức cho mau lẹ! Chúng tôi đến đây chủ đích là tham dự kỳ đại hội luận kiếm
là chính. Nếu cứ nói chuyện vòng vo không đâu thì rất mất thời gian.
Giọng điệu của người này rất hách lối. Cách nói chuyện của y dường như không
xem trọng những người có mặt ở đây. Nhất là việc y buông lời hối thúc
nói bóng bẩy Dương Trung Liệt, tỏ thái độ vô lễ đã là điều tối kỵ trong
giang hồ.
Một hán tử khác cũng hách lối, nói hùa theo người vừa rồi:
- Phải đấy! Bọn tôi tới đây đã lâu mà sao chưa thấy luận kiếm đâu cả?
Đa phần những người tham dự đại hội khi nghe được những lời này đều nổi xung phẩn nộ, bụng bảo dạ:
- "Chẳng biết bọn chúng có biết đại hội luận kiếm là gì không mà dám ăn nói tùm lum."
Người khác nghĩ rằng:
- "Bọn này nói nhăn nói cụi cái quái gì không biết. Bọn này chắc tới đây để phá rối."
Người khác nghĩ tiêu cực hơn:
- "Bọn này chẳng biết đâu chui ra, bộ chán sống hay sao mà dám gây sự với phái Hoa Sơn."
Mặc dù những suy nghĩ trên không ai nói ra nhưng chỉ cần nhìn nhau thì họ
cũng đủ ngầm hiểu ý nhau. Nhiều người khác cau có mặt mày tỏ ý không hài lòng những lời nói của bọn vừa rồi nhưng không nói ra nhằm tránh tai
bay vạ gió. Dù sao họ cũng là khách, nơi đây là thánh địa phái Hoa Sơn
nên đành kềm chế không gây sự với những kẻ đã buông lời thô thiển.
Một vài đệ tử phái Hoa Sơn định rút kiếm ra toan lao vào những kẻ buông lời thô thiển vừa rồi để cho bọn chúng một bài học vì dám vô lễ với chưởng
môn.
Dương Trung Liệt trợn mặt nhìn, nghiêm giọng nói với bọn đệ tử:
- Các ngươi không được vô lễ! Những người đến Hoa Sơn này đều là thượng
khách của tệ phái, chúng ta không được làm điều gì bất kính!
Bọn đệ tử nghe chưởng môn răng đe liền buông tay khỏi chui kiếm lùi ra phía sau đứng lặng im.
Dương Trung Liệt mặc dù không hài lòng về những lời nói chê trách, xỉ vả của
bọn vô danh trong giang hồ nhưng cũng cố kiềm nén nộ khí trước mặt quần
hùng. Dù sao lão cũng là bậc trưởng bối và cũng là chưởng môn của một
đại phái trong võ lâm thì kinh lịch và tính nhẫn nại có thừa. Lão ôm
quyền nói với mọi người:
- Thưa các vị anh hùng! Đệ tử bản phái
đã thất lễ, mong các vị lượng thứ! Để không phải làm mất thời gian của
các vị, Dương mổ sẽ lập tức cử hành lễ nhậm chức ngay bây giờ.
Lão giơ tay ra hiệu nói:
- Bình nhi! Tới giờ hành lễ rồi, con hãy ra đây!
Ngay sau lời ra hiệu, một nam nhân anh tuấn, phong thái đỉnh đạt, tuổi gần
ba mươi bước từ cửa hậu đến đứng kế bên Dương Trung Liệt rồi ôm quyền
kính cẩn chào mọi người:
- Tại hạ Dương Trí Bình, cung kính chào các vị anh hùng hào kiệt trong võ lâm.
Một số quần hùng hô hào nói:
- Dương thiếu hiệp không cần khách sáo!
Có người nói:
- Dương huynh quả là có phong thái của một chưởng môn tương lai.
Một người khác nói:
- Chức chưởng môn Hoa Sơn do Dương huynh đảm nhận là rất xứng đáng.
Đây là những lời xu nịnh khen ngợi của bọn giang hồ. Bọn chúng là những kẻ
ít có tên tuổi. Chúng buông lời xu nịnh hòng chiếm được thiện cảm và
mong được sự chiếu cố của phái Hoa Sơn.
Dương Trí Bình là một
trang tuấn kiệt, một chính nhân quân tử, danh tiếng của y đã được võ lâm khẳng định gần mười năm nay không ai không biết. Tuy biết những kẻ vô
danh buông lời nịnh hót nhưng y lại cảm thấy hưng phấn tinh thần, miệng
mỉm cười ra chiều thích thú, có cảm giác như được nhiều người ngưỡng mộ. Đây không phải là sự tự cao, mà là niềm tự hào. Bởi sau buổi lễ nhậm
chức này thì y chính thức trở thành chưởng môn kế tiếp của phái Hoa Sơn. Danh tiếng y sau này sẽ lẫy lừng và càng được nhiều người trong võ lâm
nể trọng hơn.
Dương Trung Liệt đưa tay nắm tay Dương Trí Bình dẫn đi tới giới thiệu từng vị anh hùng hảo hán danh tiếng trong võ lâm.
Hai phụ tử Dương gia đi đến hàng ghế bên phải nhìn từ hướng cổng chính vào. Ngồi ở ghế đầu của hàng ghế bên phải là một lão hòa thượng. Lão hào
thượng này mặc áo cà sa đỏ sẫm, đầu trọc có chín đốt hương, râu suôn dài ngã bạc, khuôn mặt từ bi, tuổi tác dường như lớn hơn cả Dương Trung
Liệt.
Dương Trung Liệt nhìn Dương Trí Bình rồi chìa tay vào lão hòa thượng, giới thiệu nói:
- Đây là phương trượng Thiếu Lâm Giác Viên đại sư.
Giác Viên Đại sư đứng dậy chấp tay vái chào hai phụ tử Dương gia, niệm:
- A Di Đà Phật!
Dương Trí Bình ôm quyền đáp lễ Giác Viên đại sư.
Xuống hàng ghế thứ hai, Dương Trung Liệt chìa tay giới thiệu nói:
- Đây là chưởng môn phái Võ Đang Quán Thanh đạo trưởng.
Quán Thanh là đạo hiệu của chưởng môn phái Võ Đang. Lão mặc đạo bào màu tro, thân người quắc thước, tuổi tác cũng chừng như Giác Viên đại sư. Điệu
bộ của đạo trưởng thanh tao thoát tục, khuôn mặt thánh thiện, là một
người có đức độ. Tay phải lão cầm phất trần gác vào cánh tay trái, tay
trái chấp lại đáp lễ nói:
- Vô lượng thọ phật!
Dương Trí Bình lại ôm quyền đáp lễ Quán Thanh đạo trưởng.
Giác Viên đại sư phái Thiếu Lâm và Quán Thanh đạo trưởng phái Võ Đang là hai nhân vật đức cao vọng trọng trong võ lâm. Hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang được mọi người tôn làm Thái Sơn Bắc Đẩu hơn mấy trăm năm nay. Danh
tiếng và lòng nhân từ, đức độ của hai nhân vật này được sánh ngang nhau. Bất kỳ ai nhắc đến tên tuổi một trong hai người cũng đều phải tỏ lòng
kính tọng nhiều phần cho dù là bạch đạo hay hắc đạo.
Dương Trung Liệt chỉ tay vào người đứng phía sau Quán Thanh đạo trưởng, giới thiệu nói:
- Còn đây là đại đồ đệ của Quán Thanh đạo trưởng, Mạc Tư Thông Mạc đại hiệp.
Mạc Tư Thông đã ngoài ba mươi, có râu ở nhân trung. Y mặc đạo bào chấp tay vái chào.
Dương Trí Bình cũng ôm quyền thi lễ với Mạc Tư Thông.
Dương Trung Liệt lại dẫn Dương Trí Bình xuống tới hàng ghế thứ ba, chìa tay ra giới thiệu nói:
- Đây là chưởng môn Nga My Thiện Ân sư thái.
Thiện Ân sư thái khoảng ngoài tứ tuần. Bà mặc phật bào, tóc búi cao không để
xỏa dài, khuông mặt hơi bầu, nhan sắc bình thường, lạt lẽo. Tay trái bà
cầm chuỗi phật, tay phải chấp lại vái chào nói:
- Mô phật! Bần ni xin chào nhị vị Dương gia.
Dương Trí Bình cũng ôm quyền đáp lễ Thiện Ân sư thái.
Phái Nga My tuy cũng được người võ lâm đưa lên ngang tầm với Thiếu Lâm và Võ Đang, nhưng xét về những mặt cụ thể và danh tiếng cũng như công sức
đóng góp vào cho võ lâm thì phái Nga My vẫn kém hơn hai đại phái kia một bậc. Vì vậy phái Nga My chỉ có thể đứng hàng thứ ba, mấy trăm năm nay
vẫn không thay đổi. Thiện Ân sư thái cũng là người nổi tiếng về lòng từ
bi hỷ xã.
Dương Trung Liệt lại tiếp tục đưa Dương Trí Bình đến
hàng ghế thứ tư toan chìa tay ra giới thiệu thì đột nhiên có một người
mở lời nói:
- Âu mổ mạo muội xin ngắt lời Dương chưởng môn!
Mọi người nghe được lời nói của gã họ Âu, không hẹn mà đồng loạt tập trung mục quang về phía y chăm chú dõi theo.
Dương Trung Liệt quay lại nhìn gã họ Âu. Lão ồ lên một tiếng rồi mỉm cười hỏi:
- Không biết Âu Dương chưởng môn có điều chi chỉ giáo?
Âu Dương chưởng môn này tuổi chỉ mới ngoài tứ tuần, y phục chu chỉnh, mắt
hẹp, mày đậm xếch cao, khẩu ngữ ồn ồn nhưng mạch lạc. Y ngồi ghế thứ ba
dãy bên trái, đứng dậy ôm quyền nói:
- Âu mổ thấy nếu như Dương
chưởng môn cứ đi tới từng người giới thiệu cho hiền điệt như vậy thì sẽ
rất mất thời gian, có khi cả buổi vẫn chưa giới thiệu xong. Nếu làm như
vậy thì giờ lành hành lễ nhậm chức của Dương hiền điệt qua mất thì sẽ
không tốt đâu. Dương chưởng môn thấy ý kiến của Âu mổ thế nào?
Dương Trung Liệt đáp rồi hỏi:
- Âu Dương chưởng môn nói rất có lý. Vậy theo Âu Dương chưởng môn thì phải làm thế nào là hợp lý nhất?
Âu Dương chưởng môn đáp:
- Theo ngu kiến của Âu mổ thì mỗi vị trong chúng ta lần lượt từng người
đứng lên giới thiệu danh tính. Có như vậy sẽ nhanh hơn và không phải
phiền Dương chưởng môn đi đến từng người làm chi cho nhọc công.
Dương Trung Liệt gật gù nói:
- Đó cũng là một diệu kiến.
Lão lướt mắt nhìn quanh hỏi quần hùng:
- Các vị anh hùng hào kiệt thấy thế nào?
Quần hùng đồng thanh đáp:
- Đó là một diệu kiến. Cứ làm theo lời Âu Dương chưởng môn!
Dương Trung Liệt gật gù mỉm cười, chìa tay lướt ngang qua nói với Âu Dương chưởng môn:
- Hảo! Vậy thì xin mời Âu Dương chưởng môn!
Âu Dương chưởng môn đứng dậy ôm quyền chỉnh giọng nói:
- Tại hạ là chưởng môn Không Động Âu Dương Kiệt.
Người ngồi ở hàng ghế thứ tư dãy bên phải mà khi nãy Dương Trung Liệt định
định giới thiệu bị ngắt ngang thì lần này y đứng lên ôm quyền nói:
- Chưởng môn Côn Lôn Thái Xích Hà.
Thái Xích Hà đã ngoài ngũ tuần, dáng dấp hơi khiêm tốn, khuôn mặt bình dị
không có điểm nổi trội ngoài một nốt ruồi to. Y là người đặt biệt, mọi
người dễ nhận ra nhất khi hành tẩu giang hồ bởi nốt ruồi đen to tướng ở
dưới cầm.
Đứng phía sau Thái Xích Hà là hai đại đồ đệ cũng có danh tiếng trong võ lâm là Mục Kiến Du và Phạm Sùng.
Như vậy từ Âu Dương Kiệt trở đi, Dương Trung Liệt không cần phải giới thiệu cho Dương Trí Bình biết, vì tự bản thân mỗi người đã đứng lên giới
thiệu danh tánh của mình cho tiện lợi.
Một người đứng tuổi, có bộ râu ngã bạc ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên trái đứng dậy ôm quyền nói:
- Chưởng môn Thiên Sơn Đào Nhật.
Đứng phía sau Đào Nhật là Đào Thiên Phong. Kế bên Đào Thiên Phong là nương tử Trương Nhã Tuệ.
Ngay sau đó là người ngồi hàng ghế thứ hai kế bên đứng dậy ôm quyền nói:
- Chưởng môn Hoàng Sơn Nhạc Túc Cầu.
Ngồi ở hàng ghế thứ ba là Âu Dương Kiệt đã giới thiệu rồi nên cho qua.
Đến hàng ghế thứ tư chính là chỗ Lâm Phục đang ngồi. Chàng toan đứng dậy
giới thiệu danh tính thì Dương Trí Bình bước tới xen ngang, ôm quyền
chào hỏi:
- Các hạ đây có phải là Lâm Phục Lâm đại hiệp danh tiếng lẫy lừng trong thiện hạ.
Lâm Phục đứng dậy ôm quyền đáp lễ nói:
- Khách khí! Dương huynh đã quá lời rồi!
Dương Trí Bình nói:
- Hôm qua Lâm huynh đến tệ phái mà tại hạ không thể ra nghênh tiếp, thật là thất lễ vô cùng.
Lâm Phục nói:
- Dương huynh bận rộn nhiều bề, tại hạ nào dám làm phiền!
Dương Trí Bình nói:
- Sau kỳ đại hội này, nếu Lâm huynh không chê, tại hạ mời Lâm huynh ở
lại tệ phái để chúng ta cùng đối ẩm và cũng để tại hạ học hỏi kinh
nghiệm hành tẩu giang hồ! Không biết Lâm huynh nghĩ sao?
Lâm Phục cười đáp:
- Nếu Dương huynh đã có nhã ý thì tại hạ cung kính chi bằng tuân mệnh.
Có điều sau đại hội lần này tại hạ có công vụ phải làm, xin hẹn Dương
huynh vào dịp khác vậy!
Dương Trí Bình ôm quyền đáp:
- Không hề chi! Ngày tháng sau này còn dài thiếu gì cơ hội!
Y nhìn sang lão nhân gia khoảng ngủ tuần, y phục màu nâu nhạt lạt chính
là tổng tiêu đầu Chấn Hưng Tiêu Cục Lưu Tuyền. Hai người ôm quyền chào
hỏi vài câu.
Ở hàng ghế thứ sáu, một người tuổi trên năm mươi,
râu tóc rối rít bừa bộn, y phục rách rưới may vá nhiều chổ. Lão ôm quyền cung kính chào nói với Dương Trí Bình:
- Tại hạ Tôn Thất Giả,
trưởng lão của Cái Bang. Bang chủ hành tung bất định, chu du khắp nơi
nên chúng tôi không thể liên lạc với ông ấy. Lần này lão phục mệnh thay
mặt Cái Bang đến tham dự đại hội ở Hoa Sơn. Bang chủ chúng tôi không đến được, có điều gì không phải mong quý phái lượng thứ!
Dương Trí Bình mở lời nói:
- Tôn trưởng lão đứng khách khí! Đàm lão bang chủ Cái Bang hành tung bất định mọi người trong võ lâm ai ai cũng biết. Muốn tìm ra ông ấy còn khó hơn lên trời. Cái Bang là đại bang lớn nhất trong thiên hạ, có các anh
hùng Cái Bang đến tham dự đại hội thì phái Hoa Sơn được vinh dự còn gì
hơn.
Y dừng lại một chút rồi hỏi:
- Tôn trưởng lão không quảng đường xa đến tệ phái thật là đáng quý. Không biết Diệp phó bang chủ vì sao không tới dự?
Tôn Thất Giả đáp:
- Diệp phó bang chủ hiện đang giúp thủ hạ bang chúng ở Hồ Nam đánh lui
bọn cường địch Ma Linh Tứ Tú. Diệp phó bang chủ có nhờ lão chuyển lời
hỏi thăm đến Dương thiếu hiệp và phái Hoa Sơn.
Dương Trí Bình nói:
- Diệp phó bang chủ là một hào hiệp nghĩa khí ngất trời. Y đi thu phục
bọn Ma Linh Tứ Tú, tại hạ rất lấy làm khâm phục. Xin Tôn trưởng lão hãy
thay mặt tại hạ đa tạ hảo ý của Diệp phó bang chủ!
Vừa dứt lời, y quay lại nói với Dương Trung Liệt:
- Thưa cha! Đã tới giờ hành lễ rồi, chúng ta bắt đầu nào!
Dương Trung Liệt gật đầu đồng ý. Lão nói với một đệ tử:
- Hảo! Công nhi! Ngươi hãy mang bảo kiếm ra đây!
Người đệ tử này chính là Lôi Trí Công, người mà hôm qua đã dẫn Lâm Phục và
mọi người qua cổng chính vào sân. Y cầm thanh trường kiếm kính cẩn hai
tay dâng cho Dương Trung Liệt, nói:
- Kiếm đây thưa sư phụ!
Dương Trung Liệt cầm thanh kiếm đưa qua khỏi đầu rồi dõng dạc nói:
- Đây là Quân Tử Nhật Nguyệt kiếm, bảo kiếm trấn phái của Hoa Sơn được
liệt tổ liệt tông chưởng môn các đời truyền lại. Các đệ tử phái Hoa Sơn
phải lấy hai chữ "quân tử" làm lẽ sống và hành tẩu giang hồ sao cho để
lòng trong sạch như "nhật nguyệt" theo đúng tôn chỉ của tổ sư phái Hoa
Sơn. Nếu ai bất tuân sẽ bị sử theo môn quy quyết không dung tha.
Dương Trí Bình và bọn để tử phái Hoa Sơn cùng quỳ xuống, hai tay cung kính ôm quyền chống kiếm để trước mặt, đồng thanh nói:
- Chúng đệ tử xin nghe theo tôn chỉ của tổ sư gia!
Âm thanh của mấy trăm đệ tử phái Hoa Sơn không những vang vọng trong đại
sảnh mà còn truyền đến ra bên ngoài sân. Do đại sảnh không đủ sức chức
hết quần hùng võ lâm nên phần lớn những người vô danh đứng phía ngoài
cũng nghe thấy thanh âm của bọn để tử phái Hoa Sơn.
Dương Trung Liệt nói với một đệ tử khác đứng kế bên:
- An nhi! Ngươi hãy đọc môn quy cho Bình nhi nghe rõ!
Người đệ tử này tên Thiệu Trí An, là nhị sư đệ của Dương Trí Bình. Lúc này
Dương Trí Bình đang quỳ trước mặt Dương Trung Liệt. Khi nghe được khẩu
lệnh của sư phụ, Thiệu Trí An bước tới đứng kế Dương Trí Bình, mặt nhìn
xuống quần hùng dõng dạt nói:
- Hoa Sơn môn quy, bảy điều tối
kỵ. Thứ nhất, làm mất thanh danh tệ phái. Thứ hai, gây tổn hại đến sư
phụ. Thứ ba, giết hại đồng môn sư huynh đệ. Thứ tư, quan dâm vô đạo. Thứ năm, kết giao với tà phái. Thứ sáu, gây mất hòa khí với võ lâm đồng
đạo. Thứ bảy, rượu chè say xỉn. Kẻ nào vi phạm, nhẹ bị phạt đòn giam
biệt lập, nặng bị trục xuất khỏi sư môn.
Dương Trí Bình từ khi
sinh ra đã là người của phái Hoa Sơn. Dương Trung Liệt kêu Thiệu Trí An
lập lại môn quy cho y nghe chẳng qua là muốn nhắc lại cho bọn đệ tử được rõ hơn và cũng là khẳng định với quần hùng biết chính khí của phái Hoa
Sơn nhằm đề cao thanh danh trong võ lâm.
Dương Trung Liệt cầm thanh Quân Tử Nhật Nguyệt kiếm trao tay Dương Trí Bình rồi nói:
- Bình nhi! Hãy tiếp kiếm!
Dương Trí Bình đang quỳ trước mặt, hai tay cung kính nhận kiếm từ tay Dương
Trung Liệt. Bảo kiếm trong tay, hai tay y đưa kiếm qua khỏi đầu vái linh dị của liệt đại tổ tông phái Hoa Sơn ba lạy.
Dương Trung Liệt dõng dạc nói to cho quần hùng nghe rõ:
- Nay Dương Trung Liệt này chính thức truyền lại chức vị chưởng môn phái Hoa Sơn cho hài nhi là Dương Trí Bình. Dương mổ này không thiên vị ai
hay bỏ mặc ai. Trong bốn đại đệ tử là Bình, An, Công, Đức của tệ phái
thì Bình nhi là người nổi trội hơn cả. Vì vậy Bình nhi là người xứng
đáng hơn ai hết để đảm nhiệm chức vị chưởng môn đời kế tiếp của phái Hoa Sơn.
Tứ đại đệ tử Bình, An, Công, Đức phái Hoa Sơn mà Dương
Trung Liệt nhắc tới chính là bốn người Dương Trí Bình, Thiệu Trí An, Lôi Trí Công và Cổ Trí Đức. Tứ đại đệ tử này vang danh võ lâm gần mười năm
nay. Hễ nhắc tới phái Hoa Sơn, mọi người đều nghĩ ngay tới tứ đại đệ tử
này vì sự hào hiệp mà họ đã cùng thực hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT