Ba ngày sau, Doãn Triệt nhận được tài liệu điều tra từ chỗ Khương Sâm đưa
tới.
Mở ra lại là một tờ giấy trắng, Doãn Triệt bấm số gọi cho Khương Sâm hỏi thăm
tình hình, mới biệt được là Khương Sâm cũng không điều tra ra được gì. Điều này
làm cho Doãn Triệt buông hết tất cả công việc ở công ty, vội vàng chạy về
nhà.
“Bọn nhỏ đâu?” Doãn Triệt vừa vào cửa không thấy hai đứa bé, vội vã kéo một
người giúp việc lại hỏi.
“Đang chơi xích đu ở sân sau.” Người giúp việc đáp.
Doãn Triệt đi ra sân sau nhà, hai đứa nhỏ đang ngồi chơi xích đu, cùng nhau
lật xem một quyển truyện tranh.
“Hôm nay thế nào, có nghe lời không, có chuyện gì xảy ra không?” Doãn Triệt
vuốt ve đầu Niếp Niếp, nhìn Triệt Triệt hỏi.
So với Niếp Niếp, Doãn Triệt vẫn cẩn thận hơn.
“Chị Viên Viên gì dó, cứ nhìn chằm chằm bọn con, ngoài ra thì không có gì
cả.” Triệt Triệt nghiên đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Được rồi, hôm nay ba về sớm, có muốn ba làm gì không?” Doãn Triệt gật đầu
một cái, lại nhìn sang Niếp Niếp.
“Ba đẩy xích đu cho con với Triệt Triệt đi, bảo mẫu không chịu đẩy, nói là lo
lắng bọn con bị té.” Niếp Niếp chun mũi, có chút bất mãn trả lời.
Doãn Triệt ôm Niếp Niếp ngồi lại lên xích đu với Triệt Triệt, anh nhẹ nhàng
đẩy, nghe thấy hai đứa nhỏ cười rất vui. Doãn Triệt cau mày, một người không rõ
than phận, tuyệt đối không thể ở lại Doãn gia.
Buổi tối, sau khi mọi người ăn cơm xong, Doãn Triệt kêu bảo mẫu dẫn Triệt
Triệt và Niếp Niếp trở về phòng riêng, sau đó anh gọi Viên Viên đến thư phòng
của mình.
Doãn Triệt đốt một điếu thuốc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Viên Viên. “Cô là
ai? Cô thật sự là không nhớ gì sao?”
“Phải. . . . . .” Viên Viên đáp một tiếng.
“TTại sao không ai có thể điều tra được tin tức của cô, nếu như vậy, tôi
không thể để cô ở lại đây, tôi sẽ sắp xếp một chỗ khác cho cô.”. Doãn Triệt hít
sâu một hơi, sau đó nhả ra một làn khói thuốc.
“Tôi có thể không đi được không? Tôi tuyệt đối không có ác ý.” Viên Viên cắn
môi một cái, nhìn Doãn Triệt, ánh mắt cô đầy vẻ khẩn cầu.
“Không được, trừ khi cô nhớ được mình là ai.”
Viên Viên đứng một mình trong phòng khách, gương mặt vô tình nhăn lại, trong
trí nhớ của cô chỉ có những hình ảnh rải rác, không thể ghép lại một chuyện gì
chính xác.
Đột nhiên một chuỗi số hiện ra thoáng qua, giống như là một số điện thoại. Cô
do dự một chút, cầm điện thoại bên cạnh lên, bấm số gọi đi.
Diện thoại đổ chuông mấy tiếng, rốt cuộc cũng có người bắt máy, một giọng nói
của phụ nữ vang lên.
Viên Viên mở miệng hỏi: “Bà là ai?”
“Trần Cẩm Sắt, cô làm sao vậy, giọng nói của tôi mà cũng không nghe ra, không
phải cô đã vào Doãn gia ở rồi sao, vì sao lâu như vậy mới liên lạc về?” Thamh âm
của Trần Cẩm Sắt có vẻ không được vui.
“Bà biết tôi, vậy tôi là ai, bây giờ tôi không thể nhớ ra chuyện gì nữa.”
Lời nói của cô khiến Trần Cẩm Sắt sửng sốt một chút, cô quay sang nhìn Roger
bên cạnh, Roger đang dung điện thoại di động trò chuyện.
Trần Cẩm Sắt nghĩ rồi nói : “Mười phút sau cô gọi lại cho tôi, tôi sẽ tìm
người đến giải thích với cô.”
Roger cúp điện thoại, nhìn thấy Trần Cẩm Sắt đang bất mãn nhìn mình, khiếp
đảm mà nói. “Sao vậy, lại có chuyện gì, ai chọc giận em nữa rồi?”
“Anh tìm người kiểu gì thế, cô ta vừa gọi điện đến đây, hỏi em cô ta là ai,
con gái em đã bị con trai anh hại chết, chẳng lẽ còn muốn em không giữ được cháu
ngoại sao?”
“Chuyện của Trần Hi, anh rất xin lỗi, nhưng mà thật sự là ngoài ý muốn, không
phải do Jess làm.” Thấy sắc mặt Trần Cẩm Sắt càng khó coi, Roger không muốn vì
chuyện này mà cãi lại Trần Cẩm Sắt.
Cái chết của Trần Hi ảnh hưởng rất lớn đến mọi người, nhất là Trần Cẩm Sắt,
bà giả điên giả khùng hơn hai mươi năm, chính là ví muốn anh toàn cho đứa con
gái này, kết quả là nguyện vọng vẫn không thực hiện được. Roger rất thông cảm
cho tâm tình của bà, nên mới cho một người giỏi nhất đi chăm sóc con gái của
Niếp Niếp, không nghĩ tới chuyện như vậy lại xảy ra.
“Em đừng lo lắng, anh sẽ kêu Mike đi xem thế nào.” Roger biết nhiều lời cũng
vô dụng, vội vàng đi gọi Mike.
Mike là một trong số ít người Trần Cẩm Sắt có thể tin cậy,nghe Roger nói như
vậy, bà cũng không muốn lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bà
hít sâu một hơi, cũng cảm giác được mình cố tình gây sự, nhưng vô luận thế nào
bà cũng không thể để Niếp Niếp xảy ra chuyện gì, đó là huyết mạch duy nhất của
Trần gia.
Ngày hôm sau, trong phòng làm việc của Doãn Triệt xuất hiện một vị khách
không mời mà đến.
“Sao anh lại đến đây?” Doãn Triệt nhìn về phía Mike.
“Nghe nói trong nhà anh có một người khách mới, tôi đền để giúp anh giải tỏa
phiền phức.” Mike nói xong đưa cho Doãn Triệt một xấp tài liệu liền quay người
bỏ đi.
Doãn Triệt lầy tài liệu ra xem, tất cả thông tin đều đầy đủ.
Không trách được Khương Sâm tra không ra, quốc tịch vốn cũng không phải là
Trung Quốc. Xem xong tài liệu từ đầu đến cuối, Doãn Triệt lấy điện thoại ra bấm
số giọi đi. “Mẹ, trước mắt không cần để Viên Viên dọn ra ngoài, chờ con trở về
rồi nói sau.”
Buổi tối, Doãn Triệt về đến nhà, nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, đoán ra cô
đã biết thân phận của mình.
“Nếu cô thấy ở đây không thoải mái, cứ đi đi, Doãn gia có thể bảo vệ tốt Niếp
Niếp.” Đổi thành Doãn Triệt trước kia, chắc chắn anh sẽ không lưu giữ cô gái này
lại, nhưng dù sao đây cũng là tâm tình của Trần Cẩm Sắt.
“Tôi muốn ở lại đây, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho dì Doãn biết.” Viên
Viên không do dự trả lời, sau khi xem xong tài liệu, một ngày này hồi tưởng lại,
rất nhiều ký ức gắn kết với nhau.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, tâm tình phức tạp khi nhìn thấy Doãn Triệt từ đâu
mà đến, “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”.
“Không được để cho mẹ tôi biết cô là người do Trần Cẩm Sắt đưa đến, cô đi ra
ngoài đi, hai đứa bé kia chỉ cần cô đứng xa quan sát là được rồi, có chuyện gì
thì báo tôi biết ngay.” Doãn Triệt quay lung lại, đưa tay xoa xoa huyệt thái
dương, đúng là một ngày mệt mỏi.
Viên Viên đáp một tiếng, khéo léo đi ra cửa.
Sauk hi đóng cửa lại, Viên Viên khẽ nhíu mày, vừa rồi cô thậm chí có chút
kích động, muốn thay Doãn Triệt chia sẽ những u sầu của anh.
Lắc đầu, cô cố gắng kìm nén những tâm tình này xuống, âm thầm tự an ủi mình,
có lẽ Doãn Triệt là người đàn ông đầu tiên cứu cô, mặc dù vốn dĩ cô không cần
người cứu giúp. Những xúc động bất ngờ này khiến cô không được bình thường, hy
vọng tâm tình này qua một thời gian ngắn sẽ đâu vào đó.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Doãn Triệt xoay người, ngồi xuống ghế. Anh mở
ngăn kéo lấy ra mấy tấm hình cũ.
Đa số hình là di vật của Trương Nghiên, còn lại là hình lúc kết hôn của anh
và Trần Hi.
Đột nhiên anh phá lên cười, đau đớn trong long không gì có thể hóa
giải
được, lúc nào sự hối hận cũng giày vò anh, đáng tiếc chuyện vũ đã qua. Buồn cười
biết bao nhiêu, thời điểm cô gái gọi mình là Nghiên Hi, anh đã vô cùng run rẫy,
cho là ông trời cho anh lần nữa bù đắp lại cơ hội, thì ra tất cả đều là hy vọng
xa vời của mình.
Doãn Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đã lên đến ngọn cây, anh giống như
thấy được Trần Hi và Trương Nghiên hòa thuận ở bên nhau, nếu như không có anh, ở
một địa điểm khác, thời gian khác, họ rất có thể đã là bạn tốt của nhau.
Đây tất cả đều là vì sai lầm của anh, nếu như quả thật anh có cơ hội lần nữa,
anh thề, nhất định anh phải lựa chọn, anh sẽ làm cho người phụ nữ của mình được
hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT