“Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .” Bên tai Trần Hi không ngừng vang lên giọng trẻ con non nớt, cô hốt hoảng cảm thấy thân thể nặng trĩu, vừa mỏi vừa đau, mí mắt cũng nặng trịch muốn mở ra cũng không mở được.

Cô muốn đáp lại tiếng kêu này, nhưng cô không biết có lúc chuyện này lại trở nên khó khăn nh vậy.

“Ba, ba kêu mẹ tỉnh dậy đi, không phải ba đã nói là mẹ không sao mà.” Tiếng con nít lại vang lên, Trần Hi cảm giác như nghe được tiếng người đàn iing thở dài, hơi thở ấm áp thổi bên tai cô, tiếng thở dài này biểu hiện anh ta rất bắc đắc dĩ.

“Niếp Niếp, mẹ sẽ không có chuyện gì, ngoan, ngày mai chúng ta trở lại thăm mẹ, mẹ nhất định sẽ tỉnh lại.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Trần Hi, đầu óc cô bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm qua, không phải cô đã bị Jess bắn trúng sao.

Nhưng khi nào mà cô và Doãn Triệt đã có con với nhau rồi? Chẳng lẽ cô đã hôn mê mấy năm, mà trong lúc hôn mê lại sinh con? Nếu đúng là như vậy, thì cả cuộc sống của cô luôn là những câu chuyện thần kỳ rồi!

Đầu Trần Hi có chút đau, làm cô không nhịn được mà thốt lên một tiếng rất nhỏ.

“Bác sỹ, mau đến kiểm tra xem, tôi nghe thấy cô ấy lên tiếng.” Trần Hi nghe ra trong giọng nói của Doãn Triệt tràn đầy sự vui mừng.

Cô có cảm giác có người đang lật mí mắt của mình, ánh sáng chói mắt rọi vào làm cô có chút khó chịu.

Trần Hi cau mày, muốn phản kháng lại cách đối xử thô bạo này, cô nhắm nghiền hai mắt lại. Không nghĩ tới hành động phản kháng nho nhỏ này lại làm cho trong phòng trở nên huyên náo, Trần Hi cảm thấy được một nhóm người vây quanh mình, có người lắc lắc cánh tay cô, có người còn sờ loạn lên trên người cô.

“Chúc mừng, Doãn tiên sinh, Doãn phu nhân bây giờ đang từ từ tỉnh lại.” Thanh âm xa lạ vang lên, Trần Hi có chút cảm thấy hỗn loạn, từ lúc nào cô đã trở thành Doãn phu nhân mà không hề hay biết?

“Cám ơn bác sỹ, Niếp Niếp, mẹ đã tỉnh rồi, rất nhanh mẹ có thể về nhà cùng chúng ta, Niếp Niếp có vui không?” Doãn Triệt nói với cô bé vừa rồi bằng một giọng nói rất dịu dàng.

“Niếp Niếp?” Trần Hi nghe hai chữ này, cái tên xa lạ mà rất quen thuộc, giác quan cô đã thức tỉnh, đầu óc cũng trở nên linh hoạt. Niếp Niếp không phải là tên ở nhà của con gái cô sao? Chẳng lẽ, không thể nào, làm sao có thể!

Trần Hi có chút kích động, bất tri bất giác tay cũng nắm lại.

“Ba, tay mẹ động đậy rồi, ba xem đi, mẹ tỉnh lại rồi, ba mau nhìn xem!” Giọng nói Niếp Niếp nhẹ nhàng mà vui vẻ.

Trần Hi cực lực muốn mở mắt, đáng tiếc cô phát hiện, động tác này lại khó khăn như thế, cô nghĩ hay là nghỉ ngơi thêm một chút, có lẽ một lát sau có thể mở mắt.

Trần Hi cũng không hề làm khó mình nữa, cô buông lỏng cơ thể, an tâm ngủ.

@@@@

Doãn Triệt dẫn Niếp Niếp về nhà, cho con bé ăn tối xong, anh lại trở lại bệnh viện. Phòng bệnh của Trần Hi là phòng cao cấp, có chổ ở cho người nhà, khi rãnh rỗi anh sẽ đến để chăm nom cô.

Con người luôn luôn sau khi mất đi mới biết quý trọng, trước đây Doãn Triệt chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh sẽ hối hận như vậy, nhưng ngay thời điểm Trần Hi ngã xuống trước mặt anh, anh rốt cuộc cũng hiểu được cái cảm giác đau đớn đó.

Trong nháy mắt, trong đầu anh thoáng qua hình ảnh lần đầu tiên gặp Trần Hi.

Anh cảm thấy cô gái này rất thú vị, cũng không biết có phải cô vì muốn thu hút sự chú ý của anh hay không, mà trước mặt nhiều người như vậy đột nhiên ngã sắp xuống đất. Anh đã gặp qua không ít nữ sinh đến tìm cớ làm quen, cũng có vài cô cố ý giả vờ bị thương, chỉ là tư thế của cô gái này không giống như cố tình giả vờ.

Quả thật Trần Hi không phải cô gái như vậy, cô thật sự bị té, đã vậy miệng còn ngậm một ngụm bùn, lúc đó anh đã cố gắng nhịn cười, nhưng lại không kiềm được mà bật cười thật to, cứ như vậy, anh đưa tay ra nâng cô đứng lên.

Sau đó, Trần Hi tham gia vào hội học sinh, cô luôn luôn vô cùng tích cực, bất luận là chuyện của mình, hay chuyện của người khác, cô đều tham gia.

Anh có thể nhìn thấy sự ái mộ trong mắt cô, và thản nhiên hưởng thụ cảm giác này, được phụ nữ yêu thích luôn là một trong nhũng tiêu chí thành công của đàn ông.

Doãn Triệt thừa nhận mình không phải là người đàn ông hoàn hảo, nhưng cũng không hẳn là người xấu. Bình thường anh cũng chỉ hưởng thụ cảm giác được các cô gái hâm mộ, cũng không nảy sinh tình huống cẩu huyết nào. Trần Hi đối với anh mà nói, cũng chỉ là một cô trợ lý nhỏ không hơn không kém.

Chỉ là ngàn vạn lần anh không nghĩ tới, lần đầu tiên say rượu đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời mình.

Nhắc tới cũng thật là đúng dịp, ma xui quỹ khiến thế nào anh lại muốn thành gia trước khi lập nghiệp, mà đối tượng phù hợp trong lòng anh lại là Trương Nghiên, một cô gái bề ngoài tao nhã hào phóng, băng thanh ngọc khiết, trên giường lại điên cuống, lại vừa học cao, dẫn theo ra ngoài giao tiếp cũng không bị mất mặt.

Thật không nghĩ đến, chính là làm sao cũng không vừa lòng mẹ anh, bà không đồng ý, có ý chê Trương Nghiên quá

lạnh lùng, sẽ không được người khác yêu thích. Cho đến sau này anh mới biết, thì ra là mẹ anh đã có ứng cử viên cho vị trí con dâu, nên những điều bà nói chỉ là lấy cớ mà thôi.

Nếu người trong nhà không đồng ý vậy coi như xong đi, nhưng là Doãn Triệt cảm thấy trong lòng rất khó chịu, từ nhỏ đến lớn anh muốn bất kỳ thứ gì đều phải đạt được, chưa khi nào thất bại, nhưng lần này lại không thành công, anh cũng không nhớ là do tức giận hay vì bị cản trở, một mình bỏ đi uống rượu.

Sau ba lần rượu, Trần Hi chạy tời đưa tài liệu của hội học sinh cho anh, sau đó hai người cứ thế mơ mơ màng màng lên giường với nhau.

Không biết có phải tác dụng của rượu hay không, anh cảm thấy một đêm này rất thỏa mãn, rất sung sướng, hình như tất cả những gì đè nén trong lòng điều được phát tiết ra hết.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh nhìn thấy Trần Hi bị giày vò không ra dáng vẻ gì, nhưng ánh mắt cô vụt sáng nhìn anh ái mộ điên cuồng.

Anh không thích kiểu hoan ái như vậy, anh muốn mình phải luôn tỉnh táo, ít nhất là lúc lên giường với phụ nữ phải thanh tỉnh. Nhưng trạng thái say xỉn lần này lại nằm ngoài tầm tay của anh, anh ghét như vậy, bởi vì không nắm được mọi chuyện trong tay, sau này rất dễ dàng bị người khác dắt mũi.

Anh vội vã trốn, cố ý không nhìn tới vết máu màu đỏ trên ra giường kia.

Đối với lần đầu tiên của phụ nữ, anh luôn luôn vô cùng dịu dàng, trước đó tán tỉnh, sau thì trấn an, sẽ không chối bỏ trách nhiệm, nhưng lần này đối với Trần Hi, anh hoàn toàn thô bạo, hơn nữa tuyệt đối không nghĩ đến việc phải chịu trách nhiệm với cô.

Cho nên anh vứt bỏ một mình Trần Hi ở khách sạn, còn mình thì vội vã quay lại trường học.

Sau đó, anh mua một bó hoa bách hợp, bách hợp là loại hoa mà Trương Nghiên thích nhất, bởi vì mùi hương nồng nặc, nhưng vẻ ngoài lại thuần khiết nhất.

Anh nghĩ vô cùng tốt, mang hoa đưa cho Trương Nghiên coi như đền bù cô bị Doãn gia làm tổn thương, hai người yêu nhau rồi chia tay cũng là chuyện thường tình.

Không có sự ủng hộ của người thân, hôn nhân chắc chắn sẽ không hạnh phúc, anh nhớ đây là lúc trước cùng Trương Nghiên xem qua sách đã viết như vậy, Trương Nghiên đã chỉ cho anh câu nói này, anh cảm thấy chắc chắn Trương Nghiên cũng sẽ hiểu hoàn cảnh hiện tại.

Mang hoa đến dưới lầu ký túc xá nữ, anh gọi điện cho Trương Nghiên xuống, sau đó lẳng lặng đợi dưới lầu, trong lòng tập luyện những câu nên nói lúc chia tay, hy vọng mọi việc không quá ồn ào, dù sao cả hai đều là người lớn, có thể tự kìm chế bản thân mình.

Nhưng Trương Nghiên không tới, Trần Hi lại tới, cô hấp tấp như bộ dạng những phụ nữ có chồng, tóc tai bù xù, làm cho đêm đó náo nhiệt mọi người đều biết. Hơn nữa, tồi tệ nhất là, Trần Hi còn đem chuyện hai người nói chuyện phiếm tiết lộ ra ngoài, cái gì mà Trương Nghiên không được Doãn gia thích, Trương Nghiên trên giường như thế nào….

Trần Hi náo loạn như vậy, nhất thời anh trở thành trò cười trong trường học, mọi người còn nói anh là người lớn mà chưa cai sữa, cái gì cũng đều nghe lời mẹ.

Anh nhất thời tức giận, ngược lại đem ý đính ban đầu thay đổi, đang muốn chia tay với Trương Nghiên anh lại chuyển sang cầu xin cô tha thức. Trần Hi muốn náo loạn, anh sẽ cho cô thấy, anh có thể tự làm chủ cuộc sống của mình như thế nào.

Sau đó, rất may mắn, Trương Nghiên không đi xuống, màn kịch nhốn nháo vì vậy mà giải tán.

Anh cứ cho tất cả mọi chuyện đến đây là kết thúc, cũng không nghĩ đến, vài tháng sau, Trần Hi lại tìm đến anh, nói cho anh biết cô đã mang thai, lại cho rằng đứa con đó là của anh, hơn nữa cô cũng không muốn bỏ đi.

Sau đó, anh dẫn Trần Hi về nhà, cũng không tốt lành gì, chỉ là anh muốn Trần Hi nhận thức rõ thực tế, mẹ anh chắc chắn sẽ không thích loại con gái này, nhưng thật không ngờ tới, Trần Hi lại được trong nhà đồng ý.

Là một sinh viên chưa tốt nghiệp mà nói, có con là một chuyện bị châm chọc cỡ nào, nhất là lại vì tình một đêm.

Sau đó, anh và Trần Hi kết con, rồi có con, nhưng trong lòng anh luôn vướng mắc, thế nào cũng không giải thích được. Sự vướng mắc trong lòng chính là anh bị ép buộc kết hôn, không cam tâm tình nguyện cứ như vậy mà kết hôn.

Niếp Niếp rất thông minh lanh lợi , đối với đứa con gái này anh rất yêu thương, dù sao cũng là cốt nhục của mình, nhưng mà với Trần Hi, anh không cách nào tìm ra được cảm giác đó.

Anh ở bên ngoài hoa thơm cỏ dại, làm bừa làm loạn, chỉ cần có thể làm cho Trần Hi tức giận coi như đã thắng lợi, nhưng anh cảm thấy rất kỳ quái là, tại sao Trần Hi chưa hề nghĩ đến chuyện ly hôn.

Về sau, anh càng tệ hại hơn, anh phát hiện Trương Nghiên du học từ nước ngoài trở về, bên cạnh còn có một cậu con trai nhỏ. Anh nhận ra được Trương Nghiên có toan tính, mặc dù anh không biết rõ cô ta có âm mưu gì, nhưng anh nghĩ đến một biện pháp rất tốt.

Anh nói dối với người trong nhà đứa bé đó chính là con riêng của anh và Trương Nghiên bên ngoài, để cho Trương Nghiên từng bước tiến vào Doãn gia, anh chính là muốn nhìn phản ứng của Trần Hi, kết quả làm cho anh rất hài lòng.

Cho dù Trần Hi gây ầm ĩ, người nhà cũng không giống như trước đây mà bảo vệ cô, cô chỉ sinh được mỗi một đứa con gái, trong khi Trương Nghiên lại sinh bé trai, dù sao tư tưởng của người lớn vẫn luôn trọng nam khinh nữ.

Mất đi sự ủng hộ của mẹ Doãn, Trần Hi ở Doãn gia giống như tứ cố vô thân, cô bắt đầu tức giận bất bình, trở nên uất ức sầu lo.

Anh nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Hi, vốn cho là mình sẽ vui sướng đến cỡ nào, nhưng không nghĩ tới, anh lại cảm thấy có chút mất mác.

Trước kia việc ăn uống của anh là do một tay Trần Hi lo, bất luận anh về nhà rất trễ, Trần Hi cũng sẽ bò dậy đi nấu cơm cho anh. Không thể không thừa nhận là Trần Hi có tay nghề nấu ăn rất giỏi, hơn nữa cô còn có thể chăm sóc theo thói quen của anh, không làm bất cứ món gì mà anh không thích.

Sau khi Trương Nghiên vào Doãn gia, cô ta cũng tiếp nhận công việc này từ tay Trần Hi, cùng là được người khác hầu hạ, nhưng Trần Hi luôn làm đúng mực, trong khi Trương Nghiên luôn “vẽ rắn thêm chân”.

Trương Nghiên sẽ nghĩ đủ cách làm ra những chuyện lãng mạn, ví như sáng sớm ăn cơm còn trang trí thêm đèn cầy và các đồ linh tinh khác.

Anh bận rộn suốt cả ngày, chỉ là muốn khi ăn cơm được thưởng thức món ăn ngon mà thôi, không có tâm tình mà cùng Trương Nghiên chơi những trò chơi này, nhưng là vì ép Trần Hi ly hôn, anh nhắm mắt bỏ qua cho Trương Nghiên.

Thỉnh thoảng, anh phát hiện cửa phòng Trần Hi khẻ mở ra, một đôi mắt phía sau cánh cửa luôn dõi theo từng hành động của bọn họ, vào lúc đó anh sẽ cùng Trương Nghiên biểu diễn một màn tình nồng mật ý cho cô xem.

Nhưng anh vẩn không hiểu, tại sao đã như vậy, Trần Hi cũng không hề nghĩ đến ly hôn, chỉ cần cô muốn ly hôn, anh sẽ đảm bảo cho cô nửa đời sau sống một cuộc sống không cần lo lắng cơm ăn áo mặc.

Cho đến ba tháng trước, âm thanh tiếng súng kia vang lên, ngay khi anh cho rằng anh rất vui mừng khi từ bỏ được cô, từ bỏ cuộc sống hôn nhân này, thì anh lại phát hiện trong lòng mình rất đau, thậm chí hít thở không thông.

Lúc Trần Hi còn khỏe mạnh, anh nhìn đâu cũng thấy cô đầy nhược điểm, nhưng ngay khi bác sỹ tuyên bố, cô có thể sẽ hôn mê mãi mãi, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào, trong đầu anh lại luôn nghĩ tới những việc tốt cô đã làm.

“Doãn Triệt?” Tiếng kêu nhẹ nhàng làm Doãn Triệt chú ý, anh nghiêng đầu nhìn về phía giường bệnh, Trần Hi đang trợn to hai mắt nhìn anh. Nếu như người Trần Hi không đầy kim tiêm, cảnh này thật giống lần đầu tiên hai người trong khách sạn tỉnh lại.

“À, là anh, em tỉnh rồi, để anh đi kêu bác sỹ.” Doãn Triệt đứng lên đi tới trước mặt Trần Hi.

Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn yếu ớt ngoài đường cộng với ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn bàn trong phòng làm không khí trở nên nhu hòa và dịu dàng đi rất nhiều.

“Không cần vội, em không sao, em muốn hỏi anh một chuyện trước.” Trần Hi trấn định lại tinh thần của mình. “Chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi, và đứa bé vừa rồi là con của chúng ta sao?”

Lời Trần Hi vừa dứt, Doãn Triệt liền ngây ngẩn cả người, giọng nói Trần Hi mặc dù vẫn êm ái, lại hỏi rõ ràng, cũng chứng minh cô đã thực sự tỉnh lại, nhưng cô có điều gì đó rất lạ làm anh không biết nên trả lời thế nào, giống như tất cả đều xa lạ với cô, ngay cả anh hay đứa bé đều không phải là người thân của cô.

“Hơn năm năm, bé gái đó chính là con của chúng ta Niếp Niếp.” Doãn Triệt dùng câu trả lời đơn giản nhất để khẳng định vấn đề với Trần Hi.

“À. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng, cô dừng lại một chút, ngay sau đó nhìn Doãn triệt. “Anh có phải rất chán ghét em không, nếu vậy chúng ta hãy ly hôn đi….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play