Lại là giờ giải lao quen thuộc, Bảo Tuệ vẫn đến vườn trường để ngồi yên
tĩnh và thưởng thức bữa sáng muộn. Gió vờn nhẹ qua hai bím tóc xinh
xinh, vân vê đôi mắt tím đang thong thả nhìn khắp khu vườn tuyệt đẹp.
Gió như đang đùa giỡn, lại như muốn bắt chuyện làm quen.
À mà nhắc tới gió, “gió” cũng đã đến rồi kìa!
-Hey, làm gì mà ngẩn người ra thế!? Cái bánh rán còn nóng nhìn ngon thế mà để bị nguội là không ngon đâu! Không thì để tôi ăn giúp! – Hoàng Hạo Phong rất tự nhiên ngồi phịch xuống cạnh Bảo Tuệ. Hai tay cậu gối ra
sau đầu, đôi mắt chăm chú nhìn vào gương mặt “xấu xí” của cô.
-Đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt ghê rợn đó, da gà da vịt nổi đầy lên rồi này! – Cô cắn một miếng bánh rán, gương mặt thờ ơ ngoảnh đi hướng
khác.
-Hơ hơ hơ, Chủ quán Bốn mùa cơ đấy! Ôi, chủ quán ăn xinh đẹp nhất thành phố đó nha! – Hạo Phong tỏ thái độ bỡn cợt, gương mặt giả bộ mừng rỡ,
còn làm mặt xấu khiến Bảo Tuệ phì cười.
Cô khẽ đánh vào vai Hạo Phong:
-Thôi đi! – Rồi lại khẽ cười.
-Này, đánh nhẹ như thế người ta lại tưởng là đánh yêu đấy! – Hạo Phong
vẫn giữ thái độ bỡn cợt như vậy, ngả người ra ghế, câu khẽ quay sang
nhìn cô cười thật tươi, mắt màu hổ phách tuyệt đẹp rực rỡ lóe lên như
ánh mắt trời, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp và chiếc khuyên tai hình
thập giá tỏa sáng trong ánh nắng. Trông cậu y như ... một thiên thần.
Bảo Tuệ lại khẽ ngẩn người, cảm giác của cô lúc này giống với lần đầu
gặp cậu, vừa ngưỡng mộ, vừa thưởng thức lại có chút ghen tỵ. Cô phải
công nhận Hạo Phong rất điển trai, cậu ta lại giàu có, quả là mẫu người lý tưởng của các chị em phụ nữ. Chỉ tiếc rằng những điều đó đối với cô chỉ đáng để chiêm ngưỡng mà thôi!
-Đánh với yêu cái quái gì! Đánh mạnh sợ cậu phát khóc thôi! – Cô liền
lạnh nhạt lên tiếng, “bào chữa” cho hành động đánh cực – kỳ - nhẹ của
mình.
-Tôi không yếu đuối như cậu! Mà này, sao cậu lại mở quán ăn? Chẳng phải cậu đang muốn im hơi lặng tiếng qua thời cấp III sao? – Hạo Phong quay sang nhìn cô ngờ vực.
-Kiếm thêm tiền! – Bảo Tuệ rất nhẹ nhàng phun ra ba chữ ngắn gọn nhưng đầy xúc tích.
Khiến cho người nào đó được một phen bàng hoàng:
-CÁI GÌ? – Hạo Phong kinh ngạc nói lớn.
-Đừng tỏ vẻ hoảng hốt như tôi vừa dội cậu một trái bom như thế! Tôi chỉ đơn giản là thiếu tiền nên mới đi làm bà chủ quán! Khi ở Hàn tôi làm
trong một nhà hàng, ít nhiều cũng học được chút kinh nghiệm mà! – Bảo
Tuệ cắn bánh ăn, cười thản nhiên bảo.
-V ... vậy còn tiền của ... – Hạo Phong định lên tiếng hỏi tiếp thì Bảo Tuệ đã tiếp lời.
-Đừng hỏi, và đừng nhắc đến cái tên đó! Tôi không có sử dụng tiền của
ông ta, chúng đều được giữ kỹ trong ngân hàng, tôi ghét phải đụng đến
thứ gọi là tiền chu cấp! – Bảo Tuệ ngưng lại nụ cười, trông rất tức giận nhìn Hạo Phong khi cậu định nói lên cái tên của “ông ta”.
Hạo Phong thấy vậy liền biết mình đã lỡ lời, cậu lảng mắt sang chỗ khác. Bầu không khí đang vui vẻ bỗng dưng trở nên thật ngột ngạt. Hạo Phong thầm thở dài trong lòng, sao cậu lại vô ý nhắc đến chuyện không nên
nhắc thế kia chứ? Phải làm thay đổi cái bầu không khí đang dần đặc
quánh lại này mới được!
-Ờ, mà còn đúng ba tuần nữa là thi cuối năm rồi sao cậu vẫn thờ ơ thế,
không sợ rớt điểm sao? – Hạo Phong xoa xoa cằm, cố hết sức lảng sang vấn đề khác.
Bảo Tuệ vừa nghe liền biết cậu có ý định bắt chuyện lại, cũng hồi phục tâm trạng, hơi kiêu ngạo đáp:
-Đừng lo, tôi đã tạm làm một công việc mà tôi cực ghét, đó là “đẩy hết
trách nhiệm” cho Khải Lâm, anh ấy sẽ thay tôi quản lý Bốn mùa! Vả lại
sao cậu có thể nghĩ rằng tôi thi rớt?!
-À ... uh ... thì ... – Hạo Phong cười cười xoa mái tóc bồng bềnh của
mình, muốn nói điều gì đó bào chữa cho câu hỏi của mình, rồi như bí quá, bèn ngước lên nhìn trời. – Trời đẹp nhỉ!
-Dở hơi! – Bảo Tuệ phán một câu rung động lòng người rồi đứng bật dậy đi chỗ khác mà chẳng thèm nhìn lại. Bỏ Hạo Phong vẫn ngồi ở đó với cái
mặt ngơ ngơ buồn cười!
Tuy ngoài miệng thì bảo không sao nhưng Bảo Tuệ phải tự thú nhận là cô không thể không lo được. Việc đứng đầu bảng giờ đây rất quan trọng với cô, tuy rằng đã học nhảy qua hết, nhưng chưa chắc là hoàn toàn nhớ hết được kiến thức. Bảo Tuệ đâu phải thiên tài. Nếu có ai đó thật sự có
năng lực tranh chức đầu bảng thì chẳng phải là mất mặt với Hạo Phong và
cậu Hondon lắm sao?
Nhất là Hạo Phong, cậu ta chẳng phải thường được xưng tụng là “Tuổi trẻ tài cao” sao?! Mới lớp 11 mà đã leo lên cái ghế hội trưởng hội học sinh thì đâu có tầm thường. Mấy anh chị khối 12 cũng cứ bảo họ tuy học cao hơn nhưng đem ra so thì cậu học còn giỏi hơn họ.
Thế là các loại sách tham khảo, sách mẫu, sách trắc nghiệm đều được Bảo Tuệ lôi ra “gặm”. Cô thường dính bên mình những quyển sách ôn, để học
mọi lúc mọi nơi. Đến nỗi Hạo Phong mỗi lần gặp cô đều ôm đầu kêu Trời,
bởi mỗi lúc cô học thì chẳng biết trời đất gì nữa! Và cậu phải công nhận là Bảo Tuệ không cần giả bộ vẫn có thể làm một mọt sách chính hiệu như thường.
Cách kỳ thi một tuần, Master School bỗng dưng bị bao trùm bởi một mảng
yên lặng đáng sợ, trong khi thư viện thì chật cứng bong dáng học sinh
của ba khối, từ học sinh ngoan đến không ngoan, từ học sinh kém đến
giỏi, đủ mọi “chủng tộc”. Tất cả học sinh đều lo sợ nếu đạt điểm kém,
bởi như vậy thì thật mất mặt dòng họ hiển hách của họ. Bầu không khí
càng ngày càng sôi sục. Và đỉnh điểm của sự sôi sục ấy chính là (theo
nhận định của Bảo Tuệ) thứ năm đến là ngày thi môn Hóa học. Là môn mà cô tệ nhất, suýt đã kéo cô từ đầu bảng rớt xuống thứ ba.
-Ha ha! – Hạo Phong nghe xong sự lo lắng của cô thì ôm bụng cười, lại càng cười càng lớn. – Ha ha ha!
-Này, đừng có cười chứ! – Bảo Tuệ thẹn đỏ mặt, nhắc đến trình độ học Hóa của mình thì cô lại càng thẹn hơn. Tuy cô cái gì cũng giỏi, nhưng đối với Hóa học thì lại rất tệ. Lúc cô thi khối A vào Đại học Seul cũng
phải học ngày học đêm môn hóa thì mới đạt điểm cao như vậy.
-Được, không cười! – Hạo Phong thấy mặt cô ửng hồng cũng không cười nữa mà ngồi ngay lại, tuy nhiên vẫn là thầm cười trộm nhìn đôi tay trắng
nõn búp măng kia đan chặt vào nhau đầy lo âu.
-Hả, gì cơ? – Bảo Tuệ ngẩn lên hỏi, không tin được mình vừa nghe thấy gì.
-À ... tôi học Hóa chắc cũng đại khái là giỏi nhất nhì khối 11, nếu cậu thấy lo thì tôi có thể giúp cậu ôn tập từ đây đến thứ năm! – Hạo Phong nhìn cô nghiêm túc hỏi, thế nhưng trong giọng nói cũng có hơn sáu phần là tự hào về thành tích bản thân.
-Vậy thì thật tốt! – Bảo Tuệ cao hứng, cười rạng rỡ. Rồi như chợt nhớ,
cô lại hỏi – Nhưng cậu còn phải ôn mấy môn khác để thi mà!
Tuy rằng cô thật sự muốn tranh chức đầu bảng với Hạo Phong, nhưng nếu để cậu lo ôn tập môn Hóa cùng cô mà không lo ôn cho bản thân thì thật cô thấy rất áy náy. Để người khác vì lo cho mình mà bỏ mất cơ hội của bản thân họ không phải là phong cách của Bảo Tuệ, cô không bao giờ làm mấy chuyện đó! Nếu như Hạo Phong muốn ôn tập cho cô, thì cả hai cùng ôn có vẻ sẽ hay hơn nhiều.
-Không sao! Hay là chúng ta cùng nhau ôn thi đi, tất cả các môn còn lại ấy! – Hạo Phong cười nói. Cậu thật ra chỉ cần nắm nội dung bài học cũng vào thi được rồi, nhưng vì biết được cô sẽ áy náy nên thôi thì ...
giúp cho trót luôn đi!
-Ừ! Sang nhà cậu nhé! – Bảo Tuệ hào hứng ra đề nghị ngay lập tức. Gì
chứ? Cậu ấy nói đúng với suy nghĩ của cô như vậy, bỏ qua cơ hội thì
không phải là Bảo Tuệ rồi!
-Được! Vậy đi! – Hạo Phong vui vẻ mỉm cười, xem ra, bỏ chút thời gian để giúp người khác cũng thấy vui vui đó chứ!
Cơn gió lại nhẹ nhàng lượn đi qua những tán lá cây, phát ra âm thanh xào xạc như đang vẫy gọi. Hương hoa lan tỏa ra khắp nơi trong vườn trường, tạo nên một bầu không khí thơm ngát khiến người ta say. Bảo Tuệ vui vẻ nhìn nhưng tán cây đang đu đưa, cảm nhận sự mát dịu mà gió mang đến,
xong rồi lại khẽ liếc người nào đó!
Đúng là gió ngạo mạn mà, nhưng mà chung quy vẫn là gió!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT