Nhỏ dui dụi mắt tỉnh dậy, quay qua quay lại thì không thấy người hôm qua ngủ cùng mình nữa, nhỏ phụng phịu bước xuống giường, cái bụng bắt đầu
biểu tình, cuộc đời của Trần Tuyết Lan rất đơn giản, ăn ngủ rồi ăn cứ
thế chẳng để ý tới việc gì, nhỏ ngáp ngắn ngáp dài vò vò cái đầu rối bù
của mình, ở đây không có nhà vệ sinh để rửa mặt sao, nhỏ ngây ngô nhìn
vòng vòng căn phòng, vừa lúc đó chàng bước vào, gương mặt vô cùng sủng
nịnh nhìn nhỏ, trên tay còn bê theo một chậu nước ấm
-"Nàng dậy rồi à, tới đây rửa mặt đi, lát nữa sẽ có người đem đồ tới cho nàng thay"
Chàng đặt chậu nước xuống bàn, kéo nhỏ ngồi xuống, mặt nhỏ vấn ngơ ngơ
ngác ngác nhìn chàng, cười một cái chàng lấy khăn vắt khô rồi lau mặt
cho nhỏ bằng động tác vô cùng ôn nhu,a nhìn kĩ nha mặt mày cũng điển
trai đó, nhưng không bằng anh Hai - Trần Chí Thiện của nhỏ, tư tưởng đặt anh Hai lên hàng đầu của nhỏ không ai có thể tháo gỡ được. Cộc cộc cộc, chàng đặt khăn xuống, gương mặt liền trở nên lạnh băng làm nhỏ không
kịp thích ứng
-"Vào đi" Tên tiểu nhị bước vào, cung kính đưa cho
chàng bọc đồ rồi dọn dẹp bước ra ngoài. Chàng lập ức trở lại vẻ ôn nhu
lúc nãy
-"Lan Nhi đồ này thay đi" Chàng cười cười, ánh mắt có vẻ
trở nên thâm sâu hơn, mặt nhỏ bắt đầu đỏ ửng lên (tên này, kinh dị quá,
thật là biết lợi sụng cơ hội mà), nhỏ không phải người ngây thơ đến độ
đó nhưng mà không biết sao nhỏ cảm thấy rất tin tưởng chàng, chàng bước
đến ôm nhỏ từ phía sau, tay nắm thắt lưng kéo nhẹ, trang phục dần được
gỡ bỏ xuống, làn da trắng bạch của nhỏ hiện ra đẹp mê người, chàng khẽ
lắc đầu tự trấn áp mình, chàng cười một tiếng vì thấy vành tai của nhỏ
đã đỏ lên rất nhiều, chàng nhẹ nhàng kéo dây yếm ra, cố gắng đưa mắt
nhìn về phía khác, bàn tay không ngừng run lên, trấn áp, trấn áp, bình
tĩnh chàng tự nhủ với mình. Chàng nóng người mặc từng thứ cho nhỏ, cuối
cùng cũng xong chàng thở hắt ra, cứ tra tấn kiểu này chắc chết quá. Nhỏ
xoay xoay người, trên người nhỏ, một bộ trang phục màu hồng phấn được
làm bằng lụa mỏng nhìn cực dễ thương, trông nhỏ cứ như trẻ con, trên
trang phục có may vài đường nét của những kiểu dáng hoa lan uốn lượn,
cánh điệu nhìn vô cùng duyên dáng, bên chiếc thắt lưng còn được điểm
thêm một miếng ngọc bội nhỏ nhắn với những sợ dây tơ màu hồng, vừa rồi
nhân lúc nhỏ ngủ chàng đã ra ngoài chọn mua cho nhỏ một số trang sức, đa số đều màu hồng, gương mặt phúng phính cười tươi với hai lúm đồng tiền
làm chàng thật sự muốn ôm chặt vào lòng, nhỏ cứ xòe xòe tà áo quay qua
quay lại ngắm nhìn vô cùng hài lòng, đôi môi nhỏ nhắn cứ liên tục nhoẻn
cười, trông nàng như một tiểu tiên nữ ngây thơ không vướng chút bụi
trần.
-"Nàng thích chứ" Chàng gật gù hỏi, tay đưa lên vuốt nhẹ vài
cọng tóc mai rối bù của nhỏ, ngữ khí vô cùng thương yêu, nhỏ gật đầu
-"Được rồi ngồi xuống đây ta chải đầu cho" Chàng đặt nhỏ ngồi xuống
trước chiếc gương đồng, lấy trong tay áo ra một cái hộp gỗ đưa cho nhỏ
-"Cho nàng" Nhỏ đón lấy mở ra, gương mặt ngạc nhiên hiện ra, toàn là
trâm bằng đá quý màu hồng, bông tai cũng được đính một viên đá hồng hình dáng một đôi hồ điệp vô cùng dễ thương, còn có dây chuyền nữa, dây được làm bằng vàng trông kiêu sa quyền quý, mặt dây chuyền cũng là một đôi
hồ điệp màu hồng, nhỏ có chút vui vui nhưng nhỏ không thích cho lắm,
liền đưa lại cho chàng
-"Ưm, Lan không cân đâu Tuân cầm lấy đi"
Chàng thất vọng nhìn nhỏ, sao lại như thế, chẳng phải nữ tử nào cũng
thích trang sức sao, tại sao nàng lại, chàng thấy rất vui khi nhỏ hài
lòng với bộ trang phục màu hồng này, cứ tưởng nàng sẽ vui hơn khi thấy
được những trang sức này thế ma
-"Nàng không thích sao, không hợp
với nàng à, có cần ta mua cái khác" Chàng dặn hỏi, tay vẫn cầm lược chải mái tóc như suối của nhỏ, nhỏ quay đầu lại cười cười rồi lắc đầu, chàng thở dài thất vọng, nhỏ khó hiểu nhìn chàng, rồi bỗng dưng nhỏ chạy tới
giường lục lọi trong giỏ sách ra một cái hộp màu hồng, hình trái tim
trong suốt như pha lê, trong đây đựng tất cả kẹp cài, trang sức của nhỏ, cái hộp hơi lớn, đựoc Jenny tặng nhân ngày sinh nhật thứ 19 cho nhỏ.
Nhỏ chạy đến đặt lên bàn trang điểm lúc nãy, mở nắp hộp ra, khỏi nói bên trong cũng toàn màu hồng, ngồi xuống, lấy ra một chiếc khuyên tai nhỏ
đính lên tai, rồi quay mặt lại đưa cho chàng chiếc khuyên còn lại cùng
sợi dây chuyền giản dị củ a nhỏ
-"Tuân đeo giúp nhé, xin lỗi Tuân,
Lan thích những thứ đơn giản và mỏng manh thồi" Chàng khẽ mỉm cười, thì
ra là vậy, nữ tử này thật khác biệt mà. Chàng nhẹ nhàng từng chút đeo
từng thứ cho nhỏ. Nhỏ lấy ra một cây son thoa nhẹ lên môi, một chút phấn hồng đánh lên mắt, xong rồi. Nhỏ đứng dậy, quay một vòng, chàng ngơ
ngẩn nhìn nàng, giản đơn không trang điểm đậm cho mấy, đôi môi chúm chím được thoa nhẹ một lớp son hồng nhạt nhìn như cánh sen e ấp mùa hạ, đôi
mắt bồ câu đáng yêu với cặp lông mi tuy không được dài cho lắm nhưng lại cong vút lộ rõ đôi mắt to tròn, lông mày thanh thoát, mảnh mai nhìn rất tự nhiên, đôi má hồng hồng phúng phính như tiểu hài tử lên năm, nàng
không kiêu sa, quyến rũ, không thanh thoát, mê người, nhưng lại toát lên vẻ tự nhiên, ngây thơ, trong sáng hiếm thấy vô cùng, có thể nói bằng
hai chữ dễ thương. Chàng đăm đắm nhìn nàng, mãi đến khi
-"Vương
công tử, tôi có thể vào không?"Lư Nhật Quang nói vọng vào. Chàng bực
tức, cái tên chết tiết đó người ta đang đắm chim vào hạnh phúc mà có thể
-"Vào đi" Giọng lạnh như băng
-"Vương công tử, chúng ta có
thể xuất phát để trở về không" Nhật Quang nói, ánh mắt đột nhiên dừng
lại ở chỗ nhỏ, hôm qua gặp không nhìn kĩ nhỏ, bây giờ mới thấy được thấy vẻ đặc biệt của nhỏ, Nhật Quang mỉm cười gật đầu với nhỏ, bây giờ tên
này hiểu vì sao Hoàng thượng của hắn lại yêu từ lần đầu, nhỏ cảm thấy
Nhật Quang nhìn rất oai mãnh, cảm thấy rất an toàn nhỏ cũng có biểu cảm
với Nhật Quang nên gật đầu chào lại, chàng nãy giờ đứng ở giữa, mặt nhăn nhó, trong lòng có chút khó chịu, hai người này xem như không có chàng
sao, nàng dù sao cũng là chàng chấm trước mà, chàng bước nhanh đến ôm eo nhỏ kéo sát vào người mình, chứng minh nhỏ là của chàng, Nhật Quang
nhìn ngơ ngơ một chập mới nhận ra vội cười hả hả nhìn chàng chọc ghẹo.
-"Tuân" Nhỏ đỏ mặt
-"GÌ?" Chàng trìu mến nhìn nhỏ
-"Lan muốn ăn, đói bụng rồi" Cả hai
người há hốc mồm, muốn ăn thật giống con mèo nhỏ mà, sao có thể nói uỵt
toẹt ra chứ thật là.
-"Ừ, đi thôi" Chàng cười tươi nhìn nhỏ,tay vẫn khư khư ôm nhỏ bước khỏi phòng, không quên tặng cho Nhật Quang một cái
lườm cảnh cáo, hắn cười khổ, gì chứ hắn đâu có gan mà cướp đi cục cưng
của tên đáng sợ như chàng chứ. Nhật Quang lẳng lặng đi phía sau không
dám hó hé nửa lời.
-"Ưm, ngon quá" Nhỏ nhồm nhoàm ăn, không để ý
đến hai cái mồm như cái lỗ hố của hai tên đang ngồi cạnh, mặt mày thì
lem luốc dính toàn dầu, rồi mắm thật là, chàng lấy khăn tay lau miệng
cho nhỏ, ăn rồi lau cứ thế, chàng chẳng ăn gì chỉ ngồi chăm từng chút
cho nhỏ ăn, ăn ăn ăn, no một bụng nhỏ mới buông đũa.Cả quán ăn như đỗ
mắt vào nhỏ, vì nhìn nhỏ ăn đáng yêu quá nên nam nhân trong quán đều
quay lại nhìn nhỏ, cả đám như bị nhỏ hút hồn, tuy không quyến rũ nhưng
nàng lại gây một sức hút rất mạnh, làm người ta mới gặp đã trúng tà
(quên trúng tình). Tuân khó chịu nhìn bọn họ mà muốn móc hết mắt họ ra
để khỏi ai nhìn chăm chăm vào cục cưng của chàng, bực bội, chàng gọi
tiểu nhị tính tiền rồi mau chóng rời quán, Nhật Quang thở dài, cái tên
hoàng thượng này đúng là thay đổi thật rồi. Nhỏ chạy nhảy lung tung như
con sóc con, hết chỗ hàng này đến chỗ hàng khác làm hai người đi cùng
phải chạy theo mắc mệt.Chàng chạy đến năm chặt tay của nhỏ lại, ôm sát
vào người mình
-"Muốn ăn cái đó sao?"Nàng
thật sự là thích ăn như vậy sao, thật là nữ nhân, ôm nàng đến chỗ bán hồ lô, mặt nàng cười tươi rói khi cầm trên tay mình ba cây, thật
là...Chàng móc một nén bạc đưa cho người bán hàng
-"Không cần thối" Rồi ôm nhỏ đến chỗ bán son phấn
-"Thiếu gia người xem, đây là loại phấn mới nhất đó, rất phù hợp với
phu nhân của thiếu gia" Nghe hai tiếng phu nhân tự nhiên lòng chàng cảm
thấy vui vẻ hẳn, còn cái mặt của nhỏ thì đỏ ửng lên, đáng yêu quá muốn
ngắt quá đi. Chàng cầm lấy hộp phấn đưa lên mũi ngửi, quả thật rất thơm, mùi hương nhẹ dịu này rất hợp với nàng, chàng gật đầu vừa ý, nhẹ lấy
lên một miếng son màu hồng nhạt lên, nàng thích giạn dĩ thứ này rất hợp, và cuối cùng là phấn hồng
-"Bao nhiêu?" Chàng lạnh lùng hỏi
-"Thiếu gia quả có mắt, tất cả ở đây đều là hàng thượng đẳng tổng cộng là 20 lạng bạc.
-"Tuân, không cần đâu, Lan có rồi" Nhỏ nói nhỏ, dù không biết 20 lượng bạc là bao nhiêu nhưng nghe hình như là nhiều lắm
-"Ta thích mua cho nàng, đừng nói nhiều" Chàng nói với giọng khó chịu,
tiểu nữ nhân này, sao hắn tặng gì nàng cũng không nhận chứ. Chàng lấy ra 4 thỏi vàng coi như thưởng cho câu phu nhân của thiếu gia,đưa cho người phụ nữ đó
-"Không cần thối" Người phụ nữ đó mặt mày sáng rõ cả
lên, hôm nay trúng mánh lớn, bà ta không ngừng miệng đa tạ. Nhật Quang ở đằng sau mà mặt mày không khỏi nhăn nhó, cái tên hoàng thượng chết tiệt gì, chí ít cũng là bạn 10 năm rồi một món quà cũng không tặng cho thật
là tên mê gái mà.Đi đến tối cả ba mới trở về, hai người đằng trước thì
ung dung đi sát vào nhau còn người phía sau thì vác bao nhiêu là đồ,
thật tội nghiệp cho thân mình mà. Tự nhiên khi không biến thành sai
dịch.
-"Lan Nhi nàng đi tắm đi, ta bảo người chuẩn bị nước rồi đó"
Chàng cười vẻ mặt có chút gian tà, nhỏ đánh vào ngực chàng rồi chạy vào
bên trong, cũng quên béng mất nhắc chàng không được vào,thoát y phục ra, bước vào thùng nước nóng, với một chút hương liệu thơm ngào ngạt, nhỏ
nhắm nghiền mắt ngủ
(đúng là thiếu cảnh giác mà), chàng lặng lẽ
bước vào, không hiểu sao chân cứ bước dù không muốn (biện minh hay ha),
thấy nữ nhân nhi đang ngủ ngon lành trong bồn tắm chàng bất chợt lắc
đầu, nhẹ nhàng tiến lại gần, làn da trắng như tuyết đông làm chàng không kiềm lòng được vuốt ve một cái, cả người nóng bừng bừng, khó chịu chết
đi được, nàng thật là chủ quan quá mất, đôi gò bồng lúc ẩn lúc hiện dưới nước làm chàng khó mà kìm lòng, thật là muốn hành người ta chết mà (tự
mình chui vô rồi nói là sao), chàng nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp đôi vai
nhỏ bé của nhỏ làm nhỏ giật mình tỉnh giấc, mặt mày đỏ bừng lên
-"Sao..sao ..Tuân lại ở đây" Nhỏ hốt hoảng đưa tay che lấp cảnh xuân phơi phới trước mặt chàng
-"Sao ta lại không ở đây, nàng đau có bảo ta đi ra ngoài"Chàng xấu xa
tiến lại gần trước mặt nhỏ, xấu xa ngắm nhìn nàng, nước nóng với tình
trạng bây giờ làm mặt nhỏ đỏ còn hơn trái gấc chín, tim nhỏ đập thình
thịch, muốn mở miệng nhưng thật tâm muốn vậy sao, nhỏ quay mặt sang chỗ
khác để tránh ánh mắt nóng rực của
-"Để ta, kì lưng cho nàng" Chàng chưa kịp để nhỏ đã đưa tay xoa nhẹ lên sống lưng của nhỏ, như có một
dòng điện chạy qua nhỏ khẽ rùng người, bàn tay nhẹ nhàng luồn ra phía
trước xoa nắn đôi tuyết sơn của nàng (thằng cha này). Nhỏ hoảng hốt chụp lấy bàn tay không yên phận kia, chàng ghé sát mặt vào tai nàng thở hắt
ra
-"Chỉ một chút thôi, ta không làm quá đâu" Nhỏ như bị trúng bùa, để mặc cho tay chàng hoàng hành trên người nàng, phút chốc từ chiếc
miệng chúm chím phát ra từng tiếng rên khẽ. Chàng dừng lại, xoa đầu nhỏ
-"Được rồi đứng lên ta mặc đồ cho" Chàng mặc đồ cho nhỏ xong xuôi, khuôn măt vẫn đỏ chot. không khí vô cùng nặng nề
"GRRỪ....Cái tên chết tiệt nhà người...đồ biến thái tại sao ngươi cứ đi
theo bản cô nương ta thế hả, tránh ra" Cô tức điên người không biết nói
gì với tên này, gọi là ăn trưa gì đó, lại thành buổi họp chợ 3 số 8 buổi chiều, người tung người hứng, hoàng thái hậu thì cứ ngồi miệng bá láp
nâng cao hắn còn nói cái gì mà cô và hắn đúng là long phụng gặp nhau, mĩ duyên tuyệt đẹp, hoàng hậu thì dìm hắn xuống tận đáy, nói rằng hắn
phước ngàn kiếp mới có thể lấy cô làm vợ, nói từ lúc ăn trưa đến tận lúc chiều, cô ngồi nghe không cũng muốn điên đầu, cô thở dài, xin phép ra
ngoài trước., hắn lại nhảy vào đòi đi theo, 2 bà cô cổ hũ lập tức cười
hì hì gian trá nhìn cô, xin lỗi nghen chớ cô đây không ngây thơ hiểu
ngay được âm mưu của hai bà cô cô đó, muốngar cô cho hắn à, nằm mơ dù
cho khi biết hắn là Thái Tử đại tại của Tống Minh đi chăng nữa,hứ quý
tộc tam thê tứ thiếp, cô không có hứng
-"Đừng có hòng, nằm mơ giữa
ban trưa" Cô lảm nhảm, vừa đi vừa đá tùm lum vào mọi thứ nằm giữa đường, giận hành chém tỏi, sắc mặt cô ngày càng trờ nên khó chịu, đồ chết dầm, chết nghiền, chết chém, chết luộc, chết xào (sao tự nhiên đem hắn làm
đồ ăn dậy)
-"Nàng sao có vẻ khó chịu với ta thế" Hắn lách lên đứng
trước mặt cô, ánh mắt vươn chút bụi buồn, cô cảm thấy có tội, khoan đã
hắn cáo già như thế này, hừ tưởng Jenny này dễ bị lừa
-"Ta khó
chịu?không là ghét ngươi đó, giờ thì tránh ra, ta trở về phòng" Cô hách
dịch nói, mau mau chán ghét cô đi, cô biết hắn có ý với cô, nhưng cô
không có hứng thú, cô là người có tư tưởng hiện đại không quen với những người đàn ông như hắn, hắn đẹp trai, phải hắn rất đẹp, môi mỏng như
phớt hồng, mũi cao, thẳng, con ngươi sâu kín, đen bóng, với đường lông
mày rậm rạp, gọn gàng, hắn anh tuấn, đẹp thì có đẹp nhưng cô không
thích, cô có tư tưởng chiếm hữu, cái gì của cô thì chỉ là của riêng cô,
không ai được đặt tay đặt chân vào, nếu như hắn là người của thời đại
của cô thì có lẽ cô đã có thể chấp nhận hắn, nhưng thật đáng tiếc....cô
lắc đầu nhìn lướt qua vẻ mặt sâu sa của hắn, hắn âm trầm, có chút buồn
bã, hắn có vẻ ích nói, còn cô thì ngược lại, nếu như chọc trúng cái kho
tàng lí lẽ của cô thì, ôi thôi thôi ai cũng gục hết. Nhưng đối với hắn,
cô lại không thích nói chuyện
-"Tại sao ghét ta, ta làm gì nàng"
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi ngọc châu tím tinh nghịch và
bướng bỉnh của cô, hắn muốn dò hỏi cô,muốn biết cô có một chút động tâm
nào với hắn, hắn lần đầu cảm thấy rất thú vị về vẻ thờ ơ của cô, nhưng
càng gần cô dù chỉ là một khắc nhỏ nhoi thì hắn lại thấy buồn vì thái độ đó, cô tại sao không giống những nữ tử kia mà say mê hắn, có lẽ như thế hắn không còn cảm thấy thú vị nhưng hắn muốn điều đó trở thành hiện
thực, hắn sao thế này (love rồi đó)
-"Không biết nữa, lần đầu ta
cảm thấy chướng mắt thì về sau cũng sẽ chỉ như vậy" Cô nhếch mắt nhìn
hắn, vẻ mặt vô cùng cao ngạo, cô khoanh tay nhìn hắn, mặt tỏ vẻ chán
chường, cô đưa tay lên che miệng rồi ngáp một cái
-"Buồn ngủ rồi,
ta về đây" Cô quay đầu, cặp mắt vẫn thờ ơ, hững hờ, cô là như thế, có
thể nói rằng cô chỉ có thể biểu đạt tình cảm của mình đối với Tuyết Lan
mà thôi. Đừng nói cô vô tình, chỉ là tình đã rời xa cô từ lâu lắm rồi.
Cô lặng lẽ bước đi, hắn cũng thế, bước từng bước theo nàng, hắn thất
vọng, hắn đau lòng, "đau lòng" haha, hắn chưa biết đau lòng là gì, hắn
chưa biết đau vì tình là gì, hắn đều nghe những bài thơ ai oán nói về
tình, những lần đó hắn đều cười khẩy, khinh thường cái thứ gọi là
"tình", hắn chỉ trêu đùa i hai chữ tình cảm với các thê thiếp của hắn,
những tiểu thư quyền quý ôm mộng được hắn yêu, bây giờ hắn có thể hiểu
được rồi, hiểu được cảm giác người mình thương hờ hững với mình là như
thế nào, hắn cứ thế chẳng buồn liếc nhìn bóng dáng lả lướt trước mắt
mình, gần mà sao tưởng xa như thế.
-"Ngươi...về đi, ta phải đi ngủ" Hắn như thế này làm cho cô có chút xót lòng, giọng có chút dịu lại
-"Nàng không ghét ta nữa" Trời ơi, tên này...hắn, cô mỉm cười, dễ
thương thật đấy, cô cười nụ cười đọng trên môi, hắn không nhìn lầm chứ,
cô đang cười vì hắn sao, cô thật lòng kô ghét hắn nữa
-"Được rồi,
được rồi, ngươi về đi, nếu không ta ghét ngươi nhiều thêm đó, đi đi" Cô
vội trở lại vẻ mặt lạnh băng hồi nãy, nhưng khóe môi vẫn hơi mỉm lên,
hắn nắm lấy tay cô, vẻ mặt phấn khích cực độ. Nguy hiểm! Cô vội vàng rút tay ra nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy không buông, hắn anh tuấn, đôi môi
mỏng nhếch lên cười tươi
-"Được, ta về, ta về ngày mai ta đến" 1s
2s 3s Cô lặng người, hắn cười đẹp thật, chói sáng, xunh quanh có hàng
ngàn đóa hồng, cô lắc lắc đầu, chết tiệt Jenny đừng có dính virus mê
trai chứ.Chợt, 3s4s5s lặng người tập 2, hắn....hắn hôn...hôn má cô, cái
tên chết...tiệt này, tim của cô sao lại, thình thịch liên phanh thế
này.Mau chóng hất tay hắn ra, mở cửa nhanh chóng rồi đóng sầm cửa lại,
má đỏ đỏ, người nóng nóng hic, sao thế này. Cô dựa người vào cánh cửa,
lắc lắc cái đầu,người bên trong ngớ ngẩn mặt đỏ như lửa hồng, người bên
ngoài mặt mày tươi tỉnh, khẽ quay lưng bước đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT