Chạy chạy và chạy chạy cắm đầu, không biết đâu là đâu luồn lách cỡ nào vẫn không dừng lại cho đến khi "binh"
-"Ui da" Hai tiếng kêu xuýt xoa vang lên, một già một trẻ nhìn nhau, gương mặt cô nhăn úng xoa xoa cái trán của mình
-"Bà không sao chứ, sorry you lo chạy quá mà đâm vào bà" Nó đỡ bà lão
mặt vẫn đần ra nhìn nó, nhờ vào ánh đèn của mấy cái lồng đèn nến treo
tùm lum đủ màu ở đây nó có thể nhìn kĩ được bà lão trước mặt mình, trang phục vô cùng phải gọi là gì nhỉ "trang trọng", cao quý nhưng không diêm dúa, gương mặt hiền hoà, phúc hậu có một thần thái uy nghiêm như bà nội của cô vậy
-"sơ.....ri..là gì. còn cái gì mà du ** gì đó, cháu nói sao bà không hiểu" Bà cũng thầm đánh giá cô, cái lần đầu đập vào mắt bà làm cho bà kết ngay từ lần nhìn đầu tiên là con ngươi màu tím, sóng
sánh mịn màng trông thật dễ chịu, bà là nửa đêm không ngủ được mới đi
tìm thằng cháu trai đáng ghét kia để cằn nhằn một chút, ai ngờ tìm được
vật quý, không lẽ nữ tử dễ thương này cũng là người của cái thằng cháu
hách dịch đó, nhưng nhìn sao cũng không giống, trên người cô bé này có
thể cảm nhận được loại khí phách tôn quý, ngạo mạn của hoàng tộc, rốt
cuộc đây là công chúa của nước nào đây, kinh nghiệm mấy chục năm không
thể nào là sai được
-"Oh! Cháu xin lỗi cháu nói tiếng anh, bà không sao chứ, răng vẫn còn đầy đủ chứ, xương có bị gãy hay bị trẹo gì không" Cô nói một lia, bà lão buồn cười, mắt khẽ híp lại, môi nhếch lên cười
rất nhẹ. Bà lão này là Đương kim Hoàng Thái Hậu tôn quý của chúng ta -
Lý Tuệ Nhàn, cô ngây ngây nhìn bà, con ngươi thông minh linh động có thể đoán ra bà là người cao sang quyền quý, chắc chắn là từ nhỏ đã được dạy dỗ rất chu đáo ể làm một thiên kim tiêu thư, ố lộn tột mệnh phụ phu
nhân, khoan đã, trang phục giờ cô mới để ý, phong cách cổ xưa, cô nhìn
qua nhìn lại, đầu óc nhanh chóng hoạt động tất cả đều xưa cũ, mẹ ơi đừng có là điều mình nghĩ, no no no, khoan đã ngây thơ đâu nhỏ pink đâu
-"Tuyết Lan, đâu rồi, con nhỏ này rốt cuộc là đâu rồi" Cô lóng ngóng,
tay chân muốn rụng rời, trời ơi là trời Lan ơi là Lan cậu đâu rồi hả
-"Cháu tìm ai vậy" Bà thấy được vẻ mặt lo lắng của cô bèn hỏi, cô gái tên Lan đó không chừng là cũng đặc biệt lắm
-" cháu tìm bạn thân cháu, bà có thấy nó đâu không, nhỏ mặc váy hồng,
mang guốc hồng, bông tai màu hồng, dây chuyền màu hồng, cái cài trên đầu cũng có cái nơ hồng luôn" Cô hồng hộc kể hết,gương mặt tỏ vẻ lo lắng
-"Ta chưa thấy cô bé nào như thế" Màu hồng hết sao, thật kì lạ, có người thích màu hồng vậy sao, chắc hẳn cô bé rất đáng yêu
-"Cháu là người của Tư Kì Phong đúng không" Bà hỏi câu này cố ý nhấn mạnh 3 chữ Tư Kì Phong
-"Chắc bà nhầm rồi cái gì mà Tư Kì Phong đó cháu chưa nghe bao giờ,
cháu mang tư tưởng độc lập chẳng là người của ai cả, không ai có thể làm chủ cháu" Trừ bố cháu, cô mặt mày bình thản có thể thấy được còn có
dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, hiếm ai có được
-"Bà hôm nay ngày mấy năm mấy"
-"xx-yy-zzz" ẤM!Một luồn sét đánh ngang tai, cái điều những tưởng đã
thành sự thật (Chúc mừng bạn đã trúng gió í lộng trúng số hô hô hô), cô
nhìn bà đôi mắt có vẻ hơi bần thần
-"Bà ơi! Niệm tình đứa cháu
không rõ lai lịch này có thể xin bà một chỗ ở không" Cô nói không chút
cảm xúc, có thể nói là bây giờ đang bị sốc nặng
-"ừ" Nghe xong câu
này bà vui không tả xiết, từ từ tìm hiểu tiểu nữ nhân đáng yêu này, bà
thật là muốn ghép đôi bọn chúng mà, con bé này thật là đặc biệt, bỏ lỡ
thì uổng phí cho cái ngôi Thái tử Phi quá hô hô. Bà cầm tay nhỏ dắt đi
ra ngoài cổng, bọn gia đinh thấy bà liền cúi chào, bà kéo nhanh tay cô
và đưa vào kiệu, một hồi lâu sau
-"Oh My God" Cô há hốc mồm nhìn
hoàng cung tráng lệ, khôg phải do sự to lớn của nó, cô cũng chẳng lạ gì
vì chính cô cũng sở hữu một căn biệt thự chỉ hơi nhỏ hơn nơi này chút
xíu thôi, mà chính xác là cô không ngờ lão nhân gia bên cạnh mình là Lý
Thái Hậu
-"Thôi nào nữ tử đừng có há họng như thế, ta biết cháu bất ngờ hô hô" Bà cười gian tà nhìn cô, cô lấy tay đảy họng mình ngậm lại
- Tên cháu là gì?" Bà nhẹ giọng hỏi đặt mông ngồi xuống ghế
-"Cháu là Jenny Trần" Cô đáp, tự mình ngồi xuống ghế
-"Cái gì mà J..em my Trần" Bà líu lưỡi nói, gương mặt vô cùng khó hiểu
-"j..e..n..n..y.." Cô chậm chậm đọc
-"Jo...m...y" Bà lưỡi đủ hình dạng nói theo
-"không là J...EN... NY"
-"Jenny" Bà cuối cùng cũng rặng ra được
-"Đúng rồi" Cô hoan hỉ vỗ tay
-"Tên cháu kì quá, cháu là người ngoại quốc sao, mắt cháu.." bà chỉ chỉ lên mắt mình
-"A! Đúng thế cháu là người nước ngoài, mẹ cháu là người Anh, ba là người việt Nam
-"Bà chưa bao giờ nghe tên mấy nước đó"
-"Cháu hiểu" Cô thở dài, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, đột nhiên nhớ tới cái
tên 'nghèo kiết xác" không có áo mặt liền rùng người một cái
-"Được rồi cháu mệt rồi, ngủ đi,mai ta nói chuyện tiếp, bà ngáp dài nhìn cô,
lần này mới chú ý tới quần áo cô đang mặc, chẳng phải quá ngắn sao, tất
cả mọi thứ đều lạ, cả mái tóc kia nữa, ở cô bé này có điều gì đó rất lạ, nhưng không quá nguy hiểm, Tư Kì Phong bà sẽ làm cho cháu phải cưới cô
cháu dâu Jenny này, bà mỉm cười, cô không buồn để ý, chẳng khách khí đặt lưng xuống ngủ. Bà thổi tắt nến đi lại phía giường nằm xuống, cảm giác
thật ấm áp khi có cháu dâu ngủ cùng
-"ẮT XÌ" Nhỏ nhổm dậy, mắt vẫn còn mơ màng ngái ngủ, đôi môi
nhỏ nhắn khẽ mở ra ngáp một cái, bàn tay ngọc nhay nhay cái mũi cao cao
thon thon ngứa ngứa của mình, do mặc cái váy ướt nhẹp nằm ngủ nên giờ
mới ra thế này, ngủ hơn nửa canh giờ mới chết chứ. Chàng giật mình quay
đầu lại nhìn nhỏ, thân người be bé ngơ ngơ nhìn về phía chàng, chàng
bước đến trên tay cầm một cái bọc đưa cho nhỏ
-"Lan Nhi, thay đồ
đi, mặc đồ ướt thế này sẽ cảm đấy" Chàng ôn nhu, ánh mắt khẽ lay động êm dịu như nước hồ thu nhìn nhỏ. Chàng - lạnh lùng không bao giờ biết đối
xử một cách nhẹ nhàng là gì, chàng - cứng ngắt không bao giờ biết nói
lời ấm áp với ai, nhưng đối với nhỏ sao lại khác thường như vậy, loại
cảm xúc khi ở cạnh nàng dù chỉ mới là ngắn ngủi lần đầu nhưng lại đem
đến cho chàng một sự vui vẻ khó tả còn cái gì đó rất dễ chịu trong lòng. Nhỏ chớp chớp mắt cầm lấy cái bọc trên tay chàng
-"Tuân ơi! Lan
cần thay đồ" Nhỏ nói nhỏ,thanh âm mềm mại như nước mát rót vào lòng
chàng, mặt chàng liền nóng lên, vội vàng đẩy cửa đi ra
-"Cái này
sao lạ quá dậy" Lông mày nhỏ nhíu lại, mắt không ngừng lay động nhìn bộ
trang phục trên tay, chỉ ba từ để diễn tả "không-biết-mặc", mấy cái này
rắc rối quá, nhưng váy ướt như thế này, nhỏ thoáng đỏ mặt, bước tới gần
bàn lấy từ trong giỏ ra một cái kéo, là do Jenny bảo đem theo để phòng
thân, thằng cha nào dám lại gần nhỏ xoẹt đi luôn, nhỏ vội vã lấy kéo đến cạnh giường cắt thành một lớp vải ngắn khoác lên che lấp đi phần dưới,
lấy cái yêm mặc tạm vào rồi câm y phục đến gần cửa, nhỏ giọng
-"Tuân, Tuân vào đây giúp Lan một chút"
-"Giúp ư, được rồi ta vào nhé" Chàng đẩy cửa vào, con ngươi ứa đọng
trên người nhỏ, sao lại ăn mặc như thế này, tuy kì lạ nhưng thật sự rất
hấp dẫn, quyến rũ, da trắng mềm mại, tóc được lau khô dài đến ngang
lưng, thắt lưng của nhor tất cả đều được che lấp đi phần ám muội nhất,
cái yếm đào mỏng tất cả có thể thoáng thấy được bên trong đang phập
phồng theo từng nhịp thở, chàng như nghẹt thở, cả người nóng ran, nếu
như là bình thương thì chàng đã đem làm thịt ngay rồi, nhưng nhỏ thì
khác chàng không muốn nhỏ đau buồn, hận chàng. Chàng cố gắng lơ đi, đôi
mắt đáp xuống chỗ khác để tránh châm lên ngọn lửa trong chàng.
-"chuyện gì" Chàng cố tỏ ra vẻ cứng rắn
-"Đồ này, không biết mặc, Tuân có thể..? Trời đất kêu chàng mặc giúp y
phục vậy không phải là hại chàng sao, tiểu nha đầu này sao có thể dễ
dàng như thế chứ, cứ nghĩ đến người bây giờ được nhờ vả không phải chàng mà là một nam nhân khác thật là điên người mà
-"Tuân...nếu không
được thì có thể nhờ anh lúc nãy ở đây cũng được" Nữ tử này còn dám gọi
Nhật Quang đến thay giúp y phục thật là muốn làm ta tức ói máu à. Nhìn
gương mặt của chàng trở nên thâm trầm, đầy vẻ tức giận, nhỏ giật mình
-"Tuân...sao thê" Nhỏ hỏi trong lòng trở nên sợ hãi, thấy sự sợ hãi ánh hẳn lên mắt nhỏ, chàng trở lại vẻ ôn nhu đưa tay kéo nhỏ vào trong lòng
-" Ta giúp" Chàng chậm rãi thắt dây yếm cho nhỏ, bàn tay khẽ vuốt
lên làn da bạch ngọc, tim nhỏ không biết sao nhảy loạn xạ, mặt đỏ bừng
lên. "Đưa ta y phục" Nhỏ gật đầu đưa y phục cho chàng, chàng khoác vào
người nhỏ, đưa tay xuống dưới cởi chiếc váy trắng hay cái gì đó ra, vòng tay ra trước thắt dây lại cho nhỏ, người chàng ngày càng nhóng, chết
tiệt thật nữ nhân này kích thích chàng quá độ rồi, nhỏ quay đầu lại, nhỏ thật sự rất đẹp, trang phục bằng lụa màu vàng này thật làm cho nàng nổi bật, y phục bên ngoài hơi mỏng một chút để lộ làn da trắng ngần của
nàng ẩn ẩn hiện hiện
-"Nàng sao thế, không thích y phục này sao"
Chàng nhìn thấy gương mặt hơi nhăn nhăn của nhỏ, gương mặt phung phịu
mmotj chút nhưng cũng hiểu rõ đó là vẻ không hài lòng rồi, chàng lúc nãy động chạm nhỏ gì sao, thật lạ
-"Sao lại là màu vàng không phải là
màu hồng, không thích chút nào" Nhỏ phịu mặt nhìn chàng, gương mặt đáng
yêu làm cho chàng muốn ngắt một cái quá, thì ra là vậy bây giờ chàng mới để ý, trang sức trên người nàng đều màu hồng, còn một điểm nữa tất cả
dều được thiết kế một cách đặc biệt, những đường nét vô cùng khác lạ,
những viên đá lấp lánh đều có màu hồng, đá quý, nàng không phải người
tầm thường, chắc chắn không phú cũng quý, nếu như nàng là tiểu thư của
một quan lại nào đó chắc chắn chàng sẽ mau chóng phong tước cho hắn vì
đã sinh ra báu vật cho chàng. Nàng thích màu hồng, trẻ con thật đấy,
điều này càng đánh giá bản thân nàng, mọi phụ nũ trong cung đều màu mè,
trang phục đủ loại, tóc tai chải chuốc quá độ, làm cho chàng phát ngán
-" Được rồi, ta sai người mua đồ khác cho nàng" Chàng một phần muốn đáp ứng yêu cầu của nàng, một phần nữa là muốn thân mật với nàng
-"Không cần đâu, mai đi, giờ khuya rồi" Nhỏ lắc đầu, lụi khụi một chút
nhỏ móc trong giỏ ra một viên kẹo màu hồng đưa cho chàng, mỉm cười rạng
rỡ
-"Cho Tuân" Chàng nhận lấy, cái thứ này lạ thật, tròn tròn bóng bóng, chưa thấy bao giờ
-"là gì vậy Lan Nhi"
-"Kẹo đấy" Nhỏ cũng bóc lấy một viên bỏ vào miệng nhai nhai gương mặt
trông rất hạnh phúc. Phát hiện thứ hai chủa chàng, nàng thích ăn ngọt.
Chàng mỉm cười nhìn viên keo tròn tròn trong tay, khẽ cất vào tay áo,
món quà đầu tiên của nàng tặng chàng
-"Nàng ngủ đi, ta đi đây"
Chàng cất bước tới cửa, lập tức bị nhỏ ôm lấy, thật chất thì nhỏ "sợ
ma", không có cuppi cưng ở đây canh cho nhỏ ngủ hic (con chó ó)
-"Đừng đi, ngủ một mình Lan sợ ma lắm" Chàng khựng lại, sợ ma, nữ nhân
này, cái gì đây, thật là trẻ con quá mất, nhưng tâm chàng trở nên ấm áp
lạ thường
-"Muốn ta ngủ cùng" Chàng hỏi
-"Ưm" Nhỏ gật gật đầu
-"Được"
-"Cảm ơn Tuân" Nhỏ vỗ tay, chạy đến giường nằm xuống, chàng lắc đầu
trên môi vẫn giữ ý cười, chàng nằm xuống bên cạnh đã nghe thấy tiếng thở đều của nhỏ,nữ tử này ngủ nhanh thật, nhỏ theo phản ứng mà rút vào chỗ
ấm áp là chàng, hai tay để gần bờ ngực rộng của chàng,chàng vươn tay ôm
chặt nữ tử trong lòng, đặt lên trán nàng một nụ hôn.
-"Báu vật của ta, ngủ ngon"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT