Hoàng hôn một màu kiêu ngạo rơi trên đường chân trời của biển, lăn tăn
từng gợn nước về phía xa, sóng tung bọt trắng xoá, từng đợt rủ nhau
trườn lên cát mịn,ba chiếc bóng to cao, gương mặt anh tuấn, yêu mị đều
trầm xuống một cách đáng kể, tóc theo gió mà bay vờn lên, càng làm cho
ba nuười tăng thêm vẻ tuấn dật vốn có, ánh mắt chàng hàn lạnh ngước nhìn về đám người phía trước, mắt cũng âm thầm tìm kiếm thân hình nhỏ nhắn
màu hồng gáng yêu của chàng, không phụ sự mong đợi của chàng hốt nhiên
chàng đã nhìn thấy gương mặt mới chỉ xa gần một ngày mà nhớ mong kkhông
chịu nổi, hắn từ nãy đến giờ sốt ruột vô cùng, tự hứa với lòng mình khi
đã cứu được cô sẽ ôm chặt cô vào lòng không cho bất cứ ai động vào cô
nữa và sẽ tự mình băm vằm mấy tên thối tha bẩn thỉu dám chạm vào cô, bắt cóc cô đi làm tâm trạng của hắn càng ngày càng hỗn loạn, y nhăn mặt lúc nào rồi mà ông anh chết tiệt kia vẫn chưa đến chứ
-"các ngươi đến đúng giờ đấy, nhưng mà người đâu" Tên to cao nói, gương mặt nhăn nhó đầy vẻ tức giận
-"Răng xen kẽ ngươi cứ tức giận như thế răng rụng hết đấy" Cô khoát tay vẻ mặt vô cùng ngông nghênh nói
-"Ngươi...hừ im miệng cho ta" Hắn tức giận ói máu trừng mắt nhìn cô
-"Ta không muốn nhiều lời người đâu" Tên đó rống lên nói
-"Ngươi la chi cho cố mạng vậy, ở đây âm thanh không có dội lại để âm
của ngươi to rõ đâu, chút hồi sẽ có người dẫn hai tên một mập một ốm cha con gì mà uương phản thấy sợ" Y lắc đầu chán nản nói, không quên dùng
tay che miệng ngáp một cái
-"Để các nuươi chờ lâu rồi" Anh ung dung bước đến, trên người đã thay đi bộ trang phục mọi người coi la quái dị
kia bằng bộ y phục vô cùng nhã nhặn hợp thời màu trắng , trên tay còn
cằm theo cái phiến quạt phe phẩy nói, phía sau là hai tên lính đang giữ
chặt lấy cha con Lục Tĩnh Sâm
-"Được rồi, giao người đi" Anh phe phẩy phiến quạt vẻ mặt vô cùng bình tĩnh
-"Hừ, được ta đếm đến ba cả hai cùng trao đổi" Hắn to giọng nói, tay
vẫn còn kề kiếm trên cổ cô, cô nhăn mặt khó chịu nhìn hắn
-"Này ngươi nhẹ nhàng một chút được không''
-" một...hai....ba" Hắn chậm rãi đếm, rồi mau chống buông thỏng cô, nhỏ và cô bình tĩnh thoát
khỏi bước chậm đến bên kia, hai cha con Lục Tĩnh Sâm cũng bị bắt buộc mà đẩy qua phía đó, đột nhiên một đám người khoảng vài chục tên tiến đến,
hộ vệ cho bọn người bặm trợm của Lục Tĩnh Sâm, anh cười lạnh như biết
trước được kế hoạch, bọn họ chỉa kiếm về phía chàng rồi từ từ rút đi
-"Anh, dễ dang như vậy sao" Y tiến gần kì lạ nhìn anh nói, đây đâu phải phong cách của anh
-"Chờ một chút đi"
-"Lan Nhi nàng không sao chứ" Chàng lo lắng ôm chầm lấy nhỏ
-"ÂN, không sao cả" Nhỏ vùi mặt vào người chàng
-"Jenny...bọn chúng có làm gì quá đáng không hắn" Hắn bước gần đến
trước mặt cô, gương mặt phân rõ ưu tư cùng hoảng loạn vẫn còn rõ, cô áy
náy lắc đầu
-"Woa khung cảnh hạnh phúc thật nhỉ, cảm động quá, làm
ơn buông dùm nhau ra đi" Anh liếc mắt khó chịu nhìn về phía nhỏ rồi lại
đảo qua phía cô, nhỏ đỏ gây mặt cúi đầu xuống không nói gì, đột nhiên ở
phía xa, một đoàn quân đi tới, phía sau là những tên lúc nãy còn có ba
người đã làm cho cô tức chết (ngược lại thì có)
-"Làm sao có thể..." Chàng thắc mắc nhìn anh
-"Đó là lí do vì sao tôi mượn binh lính của anh, chỉ là...hôm qua tôi
cùng Tiến Vinh đi thăm thú ở đây, tôi đã đoán đoợc bọn chúng sẽ đi men
theo đường tắt để ra khỏi thành" Anh khoanh tay nói
-"Đoán làm sao có thể chính xác như thế, vẫn còn hai con đường tắt dễ đi hơn nhỉu" Ntật Quang nhíu mày hỏi
-"Nhờ vào trực giác"
-"Đúng thế tRực giáp của hai lúc nào cũng trăm phần trăm chính xác a" Nhỏ mỉm cười nói
-"Được rồi, chúng ta trở về thôi, tớ ttạt là đói muốn chết' cô vương người nói, khoát tay hắn cô kéo đi một mạch
-"Cái con nhỏ này, thật là bó tay" Anh lắc đầu cũng quay đau bước đi
-"Đưa bọn chúng tống vào địa lao, cho người canh gác nghiêm ngặt" Nhật Quang hô to nói
-"Úc, Tuân làm gì vậy" Đột nhiên bị chàng nhấc bổng bế lên nhỏ đỏ mặt hoảng hốt
-"Nàng như thế này ta không yên tâm, để ta bế nàng" Chàng ôn nhu nói sau đó quay người chầm chậm bước đi
-'Hey...Nhật Quang có lẽ chỉ có tôi và cậu là cô đơn nhỉ, đi nào về tôi với cậu uống rượu một chập" Y thở dài khoát vai Nhật Quang
-"Được thôi'" Nhật Quang nhún vai cùng y bước đi
-"Lan Nhi, cô của nàng" Quay về tẩm cung thì cũng đã tối, chàng đang ôn
nhu đặt nàng lên đùi mà vuốt ve mái tóc, chợt thấy được cổ áo của nhỏ có một đường màu đỏ tuy không rõ lắm nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy, chàng
kéo nhẹ cổ áo ra tột nhiên một đường dài quanh cổ nhỏ, máu đọng lại làm
chàng xót cả lòng, đưa tay nhẹ run rẩy sờ vào chỗ đó
-"Ui" nhỏ nhăn mặt, mày liễu nhíu lại
-"Đau lắm à" Chàng nhăn mặt yêu thương nhìn nhỏ
-"Ân" Nhỏ gật đầu
-"Người đâu" Chàng lạnh lùng ra lệnh, hốt nhiên từ bên ngoài bước vào là một tên thái giám kính cẩn cúi đầu
-"Hoàng thượng người có gì sai bảo"
-"Ngươi sai người đem đến cho ta một ít thuốc bột trị thương và một chậu nước nóng"
-"Nô tài tuân lệnh" Tên đó không dám ngước mặt mà run rẩy lui xuống.
-"Hoàng thượng, đồ người sai đã đem đến" Ngay sau đó hai nô tì cúi
người hành lễ rồi kính cẩn đem đặt hai thứ đó lên bàn, chàng xoay người
nhẹ lấy chiếc khăn vắt noớc thật mạnh rồi nhẹ nhàng lau lên vết thương ở cổ nhỏ, ánh mắt vô cùng ôn nhu, sau đó rắc ít thuốc lên vết thương của
nhỏ, nhỏ đau rát nhăn mặt, nước mắt đã ngấn mi, chàng ôm lấy nhỏ vỗ về
-"Không sao rồi, sẽ không đau đau nha, đừng khóc, ta thương" Chàng vuốt ve mái tóc nhỏ, vỗ về tấm lưng mảnh mai của nhỏ, đẩy nhỏ ra, chàng hôn
nhẹ lên mí mắt nhỏ, trượt dai nụ hôn lên ngũ quan tinh tế của nhỏ, đôi
tay di chuyển khắp người, thoát y phục của nhỏ, nhỏ sợ hãi lắc đầu
-"Đừng"
-"Sẽ không sao đau" Chàng thở hắt ra, ánh mắt tràn đầy dục vọng, con
ngươi dần trở nên mờ nhạt, căn phòng một hồi xuân tình ý dạt dào, ứ đọng dài âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc mãnh liệt.
-"Jenny, nàng thật là không sao chứ" Hắn lo lắng hỏi
-"Chàng yên tâm đi" Cô nhăn nhó nói
-"Jenny thật sự ta không nên giận nàng, ta xin lỗi"
-"Ân, không sao đâu, Kì Phong, thiếp...thiếp đã có câu trả lời cho chàng" Cô ấp úng nói
-"Vậy sao, Jenny dù nàng có trả lời thế nào đi nữa dù có là không ta
vẫn yêu nàng, sẽ không để nàng rời xa ta đâu" hắn lạnh lùng nói, trấn an nỗi sợ hãi trong lòng hắn, hắn thật sự rất sợ
-"Chàng thật là, biết là nuư thế cho nên thiếp mới đồng ý cử hành hôn lễ với chàng"
-"Hôn lễ?" Hăn khó hiểu nói
-"Thiếp quên, thành thân"
-"ttật sao" Hắn nhảy cẫng lên, gương mặt nở ra một nụ cười hạnh phúc và chói loá
-'Ân" Cô gật đầu
-"Hay quá, ta biết mà" Hắn ôm chàm lấy cô, ẳm cô lên xoay cô quay như chong chóng
-"Kì Phong dừng lại chóng mặt quá" Cô la lên, đầu quay mòng mòng, hắn thấy thế liền đặt cô ngồi xuống
-"Xin lỗi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT