-"Thái y thế nào" Hăn sốt ruột

-"Nương nương trúng kịch độc" Lão thái y lắc đầu vuốt râu

-"Độc gì?' Chna glanhj giọng hỏi

-"Kính bẩm hoàng thượng là Đại độc cốc"

-"Cái gì?" Y tái mét hô lêN, ĐẠI ĐỘC CỐC, không thuốc chữa, đại độc cốc làm y tốn mất 3 năm nghiên cứu chế thuốc giải nhưng rốt cuộc y cũng phải bỏ cuộc, tại sao lại có kẻ hại độc ác tâm như thế chứ

-"Độc đó không có thuốc chữa, cũng không có người chữa" Chàng trầm ngâm nói

-"Không thể nào" Hắn lắc đầu thẫn thờ nói

-"Thật đấy tôi đõ tiến sĩ rồi mà còn chưa chế được thuốc giải, không thể được, rốt cuộc lại có kẻ nào ác tam như thế thế" Y phẫn nộ nói, ánh mắt căm tức hiện rõ lên, chàng nhìn nhỏ mà không khỏi thương xót, nhỏ đau đớn ôm mặt nức nở, may mắn là lúc nãy cô dùng bữa trước nên chàng mới có thể biết được, nếu như nhỏ cũng ăn cái thứ đó, nếu như thật không thể làm chàng dám nghĩ tiếp, hắn bất lực nhìn gương mặt tái nhợt của cô, ánh mắt vô định thẫn thờ, quỳ bên giường hắn nắm chặt lấy tay cô nỉ non gọi cô nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, Nhật Quang lắc đầu chỉ có thể đứng nhìn, nếu như y nghĩ chắc chắn là có kẻ muốn hạ sát nhỏ nhưng không ngờ kế hoạch lại đổ bể, người đó biết hoàng thượng không thích ăn ngọt nên mới ra tay, vì nhỏ là người yêu đò ngọt lại hay nhanh nhảu ăn trước nên kẻ ngu ngốc đó mới chắc chắn không do dự.Hoàn cảnh bây giờ chỉ bao trùm là sự đau khổ, tiếng khóc của nhỏ không ngừng vang lên, y bát thần dựa vào tường, hắn chỉ gọi và gọi tên nhỏ

-"Không có cách nào sao" Chàng mềm giọng nói

-"Không" Y đáp lại

-"Đúng là một lũ vô dụng, làm cái gì mà khóc lên khóc xuống như ai oán thế hả, thôi ngay đi, ai nói không có người chữa được" Giọng nói lạnh lùng vang lên, nhỏ giật mình giọng này không lẽ, y xém nữa là té ngất vì người đó đang đứng cạnh mình

-"Anh...anh hai" Nhỏ lắp bắp ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng

-"Thủ lĩnh....anh" Nói đoạn cuối cùng cũng nằm luôn, Trần Hàn Tuấn liếc nhìn khinh thường rồi bước lên người y đi đến

-"Tuyết Lan xem ra lần này em đã làm anh nổi giận rồi đấy" Anh lạnh lùng nhìn nhỏ, sau đó bước đến phía giường

-"Đúng là ngu ngốc" Rồi đưa một viên thuốc vào miệng cô

-"Ngươi cho nàng uống cái gì?Ngươi là ai" Hắn đùng đùng sat khí nghi hoặc nhìn anh, anh đảo mắt không trả lời, nhỏ lập tức hiểu ý, anh nhỏ lúc mà nổi con lên là rất ghét nói

-"Đây là anh trai của Lan -Trần Hàn Tuấn" Nhỏ nuốt khan nói, anh quay mặt liếc nhìn nhỏ từ trên đầu xuống

-"Có gì muốn nói thì nói đi" Anh lãnh đạm

-"Sao anh biết được, sao anh lại đến được đây" Nhỏ run rẩy nói

-"Quên anh là ai rồi sao" Nhỏ gạt đầu, anh hai là giám đốc của BBI sở điệp viên ngầm do Châu Âu thành lập để giải quyết một số rắc rối quái đảng mà người thường không thể làm được, mà ở đó thứ gì cũng có thể chế tạo ra được, máy thời gian chính là một trong những thứ đó nhưng mà tuy là như thế nhưng sao anh ấy biết chính xác nhỏ ở đâu, tuy anh hai giỏi có giác quan thứ sáu nhưng mà...

-"Muốn hỏi anh vì sao biết đích xác chỗ này" Nhỏ gật đầu, cúi gầm mặt lần này anh hai nổi cơn thật rồi

-"Từ lúc anh nhận chức, anh đã bí mật dùng con chíp định vị tim vào người em và Jenny lúc hai đứa sơ ý nhất, nên dễ dang định vị, 2 tháng không thấy hai em nên cha mẹ hai đứa đã hôt shoangr báo cho anh khi anh đang làm nhiệm vụ lập tức anh đến nơi em đã đi qua đó chính là ngôi đền đúng không" Nhỏ gật đầu, anh nói tiếp "Anh nhìn thấy trên đất hai chiếc trâm ngọc đã vỡ liền đem về trụ sở nghiên cứu phát hiện trong đây có một năng lực thần kì là cánh cổng nối giữa khôg gian này với không gian khác, anh dùng con chíp định vị xác định em thì hoàn toàn đúng, số năm và thế kỉ em ở khác xa với nơi anh đang đứng, anh đã từng thực thi vài nhiệm vụ xuyên không nên đã dùng máy thời gian quay về đây, khi đến đây thì đã nghe được em trở thành vợ của tên hoàng đế này, còn Jenny là vợ sắp cưới nhỉ, Tiến Vinh thì có vẻ vô tội nhất" Nhỏ tái mặt nhìn anh, y bật dậy phủi phủi bụi trên áo mình

-"Tỉnh rồi hả" ANh cười cợt nói

-"Em nghe anh nói em vô tội nên tỉnh"

-"Cái thằng này" Anh cười một tiếng

-"Hai ngươi nãy giờ nói gì mà trẫm không hiểu gì cả, chỉ biết rõ ngươi là anh của nàng thôi còn lại" Chàng lắc đầu, nhìn vào thái độ của nhỏ đối với anh chàng vô cùng thấy kì lạ, nhỏ sao lại sợ sệt như thế

-"Tôi đến đây là đem ba đứa về" Anh lạnh giọng

-"Trẫm không cho phép ngươi làm thế, nàng đã là nữ nhân của trẫm, nếu ngươi muốn trẫm sẽ ban cho ngươi một chức quan cao ban cho ngươi vàng bạc đầy ắp, chỉ cần ngươi để nàng ở đây" Nghe anh nói chàng liền ********* lại

-"Ta cũng không để ngươi đưa Jenny đi đâu, nàng là vợ sắp cưới của ta, ngươi muốn gì cứ nói ta sẽ cho ngươi tất" Hắn lạnh giọng nói

-"Buồn cười, nếu cần ta lấy vàng đè chét các ngươi tại chỗ cho xem, ta hiện giờ nắm một chức vị còn hơn chức quan bé nhỏ ở nơi này, đợi Jenny tỉnh dậy liền rời khỏi

-"Trâm/ta không cho phép" Cả hai đồng thanh

-"Trời ơi ồn ào quá" Cô bật dậy, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc, sắc mặt hồng hào nay tái trăng khi hiểu chuyện gì ở đầy, cô mỉm cười đưa tay vẫy vẫy mấy cái với anh, anh nheo mắt nhìn rồi cười khẩy

-"Jenny, em quả thạt là cũng mắc vào bẫy tình nhỉ, em là đứa anh tỉn tưởng nhất nhưng không ngờ em lại làm anh thất vọng, em hiểu mà người ở đây không thể yêu, bốn người đều thuộc hai thế giới khác nhau, huống chi họ lại là người đã có tam thê tứ thiếp, yêu hai đứa được bao lâu sau khi thấy một người khác đẹp hơn thú vị hơn hai đứa lập tức đá hai đứa vào thùng rác mà thôi" Nhỏ cùng cô cúi đầu không nói gì

-"Ngươi sao có thể to gan như thế" Nhật Quang lên tiếng, tuy nói thế là đúng nhưng mà anh vô phép tắc trước mặt hoàng thượng như thế thật là ngông cuồng

-"Thế nào là to gan, ta không quan tâm, ở chỗ của ta không có chuyện to gan hay không, không có kiểu quỳ phục dưới chân thiên tử, nói đúng hơn là không có thiên tử, ta không hành xử như thế được, cả hai đứa đều là em gái ta,Jenny anh cũng nhắc cho em nhơ em đã có hôn ước rồi" Anh tàn nhãn nói, cô quay mặt không nói gì, phải cô đã có hôn ước rồi, với hoàng tử của nước Pháp, là do cha cô sắp đặt, cô không thể không làm theo

-"Cái gì, ta không cần biết, ta nói rồi nàng là vợ của ta ta không cho phép, cho dù nàng có hôn ước ta vẫn phải cưới nàng"Hắn hét lớn nóI, xông lên một cước giơ thẳng, anh mỉm cười đỡ lấy dùng võ đâu võ hắn ko ngờ lại có người có năng lực như thế này

-"Không đấu lại đâu" Y lắc đầu nói

-"Thôi ngay đi"Cô hét lên

-"Em không về, dù anh có ép thế nào em cũng không về, em không muôns bị ép gả, em muốn sống thực với tình yêu của mình, từ nhỏ làm theo lời cha thế là đủ rồi, em không muốn ông sắp đặt cả hạnh phúc đời em" Cô kiên quyết nói

-"Xin lỗi anh hai, anh đừng giận em cũng không về đâu, em thích Tuân, dù thế nào em cũng đã là người của Tuân rồi, với lại em không muốn xa chàng, em biết hai thương em nhưng mà hai đừng ép em, từ nhỏ tới giờ hai lúc nào cũng chiều chuộng em nhưng đây là lần đầu em xin hai đừng ép em" Nhỏ nói, cặp mắt nhìn anh đầy buồn bã cùng khẩn cầu

-"Bây giờ hai đứa làm phản hả" Anh cười nhạt nói

-"Jenny em không muốn làm theo ý cha của em nữa"

-''Dạ"

-"Tuyết Lan em gan dạ chống lại anh"

-"Vâng"

-"HAI ĐỨA THẬT LÀ...làm anh tự hào chết đi được" Anh dần nhẹ giọng nói, mỉm cười thật tươi và ấm áp

"Ầm" Y bổ nhào xuống đất

-"Sao dậy"

-Anh....anh đúng là cơn đau tim mang tên Trần Băng Tuấn"Y đưa ngón tay trước mặt

-"Anh hai, anh không giận hả"

-"Lúc đàu có nhưng mà thấy hai đứa đã tự thoát khỏi cái tự ti của mình thì a nh vui , thế thôi" Anh nhởn nhơ nói

-'Trời ơi vậy mà anh làm em xém chút là chết khiếp với anh". Cô bặm môi nói

-"Mà anh cho em uống thuốc gì vậy"

-"Đó là thuốc tổng hợp của trụ sở độc gì cũng giải được"

-"Woa hay quá ha" Nhỏ vỗ tay nói

-"Anh hai, vậy là anh không bắt tụi em về nữa a" Nhỏ hí hửng nói, gương mặt ửng hồng cả lên, đôi mắt hơi nheo lại, gò má trơn mịn phụng phịu nói, làm chàng cảm thấy đáng yêu vô cùng

-"Hả, về gì mà về, tan nát hết rồi lấy gì về" Anh tròn mắt nhìn nhỏ

-"Ủa là sao" Cô đứng dậy đứng đối mặt với anh, hai tay khoanh lại với nhau, ánh mắt cực là kì dị nhìn anh, anh nheo mắt nói

-"Dạ xin thưa, trên đường đến đây, máy thời gian bay cái véo, rớt cái rầm, nát một đóng, anh đang trong quá trình sửa sang lại" Anh nhún vai thản nhiên nói

-"Nát tan mà còn sửa được hả" Y nhăn mặt nói

-"Nói thì nói vậy thôi chứ hư có phần chức năng định vị thời gian à"

-"Ờ"Cả ba đồng thanh gật đầu

-"Lan, em thật là quá đáng, sao có thể cưới chồng mà không hỏi ý anh chứ" Anh hờn dỗi nói, ánh mắt ghen tị tức tối dán thẳng vào bản mặt ngơ ngát không hiểu chuyện của chàng

-"Em....em xin lỗi" Nhỏ e thẹn cúi gầm mặt, ánh mắt có chút buồn buồn

-"Thôi đi Hai ơi dù sao thì gạo cũng nấu thành cháo rồi"

-"Thành cơm mà" Y đớp nhanh

-"Không quan tâm" Cô đánh cái bốp vào tay y nói

-"Cái gì, tức là..tức là....." Anh há hốc mồm ngồi phịch xuống ghế, ;lắp bắp nhìn nhỏ nói

-"Ừ hứ, em gái của anh đã bị ăn sạch sẽ rồi" Cô gật đầu nhẫn tâm đâm thêm một nhát dao vào tim anh

-"Lan" Anh hét toáng lên

-"Dạ" Nhỏ giật mình ngẩng gương mặt cực kì đáng thương lên nhìn anh. cơn giận của anh như một ngọn lửa bùng cháy nhưng lại bị dòng nước nhẹ nhàng dễ thương là vẻ vô cùng là đáng yêu của nhỏ dập tắt hoàn toàn

-"Đừng trách nàng, là do trẫm" Chàng nãy giờ đứng im lặng bây giờ mới lên tiếng, bước đến ôm lấy nhỏ bất chấp ánh mắt quỷ dị chết người của anh, chàng lạnh lùng liếc nhìn anh, tia lửa điện xẹt từ mắt hai người mà đấu với nhau

-"Ê you, đáng sợ quá" Y rùng mình nhìn qua nhìn lại hai bên

-"Kinh luôn đó" Cô lắc đầu nói

-"Hừ, tất nhiên là lỗi tại cậu rồi, em gái của tôi ngây thơ đáng yêu, nho nhã, dễ thươnng như thế này, trời ơi Lan ơi là Lan"

-"Trời ơi với đất cái gì nữa, chuyện không muốn cũng đã thành rồi, mà nhỏ chưa chết anh làm gì mà trù lên trù xuống vậy, thấy ghê" Cô lúc lắc cái đầu, mắt láo liên nhìn lên trần nhà, thong dong nói

"Bốp"

-"Đau quá, anh làm cái gì vậy hả" Cô ôm đầu oán giận nhìn anh

-"Nè cái con nhỏ hách dịch kia, anh nói cho em biết, lửa khói này tất cả là do em" Anh nhấn mạnh hai chữ cuối, chỉ thẳng ngón tay vào mặt cô, cô nhăn mặt, nghiêng người né tránh ngón tay phi thường đáng ghét của anh

-"Gì chứ, em làm gì" Cô hất mặt cãi lại

-"Đúng rồi bà ơi còn cãi chối chi nữa nhận đại cho xong" Y ngồi trên ghế rung đùi uống trà nói

-"Ông...rốt cuộc bên phe ai?" Cô bực tức nói

-"Ai thắng theo"

-"Trời đất ơi, a mầm móng phản bội đây đúng không" Cô kéo dài hơi nói

-"Ừ bản chất con người tui nó dậy đó" Y nhún vai thản nhiên nói

-"Thôi ngay đi, đủ rồi, anh đi đây có gì mai quay lại"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play