Nhịp nhàng mà êm ái, nhỏ cứ thế thả hồn vào bài hát, cả chính điện nín thở đắm chìm im lặng, hai người hòa hợp nhảy với nhau thật ăn ý, điệu nhảy van nhẹ nhàng
nhưng cũng đầy táo bạo, hắn lửa khí cao chùn chùn nhưng cũng phải ngây
ngất bởi dáng vẻ xinh đẹp của cô, nếu kia là hắn không phải y thì tốt
quá,hắn ghen tị tại sao hai người lại nắm tay nhau như thế, y thì đưa
tay giữ chặt eo cô, tay cô đặt lên vai y cứ thế bước chân vô cùng đều,
cô ngã người y đỡ lấy, dợm từng bước, ai cũng lác mắt, kết thúc bài hát
là không khí im lặng bao trùm, y cùng cô nhún một cái chào khán giả, một tràng hoan hô kịch liệt diễn ra, chúng phi tân như tức giận cả một bọn ú ớ ngồi đó không biết làm sao
-"Lan Nhi tuy không hiểu nàng hát gì nhưng giọng nàng thật sự là rất hay, thật là uổng tiếc khi đến bây giờ ta mới đươc nghe"
-"Ưm, Lan sẽ thường xuyên hát cho Tuân nghe được không" Nhỏ trìu mến nhìn chàng
-"Đúng là thành công mĩ mãn mà"
-"Ờ hơ...Jenny tui nghĩ là tui có chuyện rồi"
"BỐP" liền sau đó là một cú đấm tức giận của hắn đấm thẳng vào gương
mặt mĩ mạo của y, nhỏ trợn mắt hốt hoảng nhìn, cô đơ người nhìn hắn, sau đó hét lớn
-'Tư Kì Phong chàng làm cái trò quái gì thế"
-"Nàng im đi" Cô thân thiết với y như thế tim hắn không hiểu sao đau lắm, tại sao cô không hiểu
-"Chàng dám lớn tiếng với thiếp"
-"Thế thì sao, hừ" Hắn nói rồi quay ngoắc người bỏ đi, triều đình kẻ
nào cũng xầm xì to nhỏ, olamf cô càng bực thêm, nhỏ đứng tại trận táy
máy không biết làm gì, cứ ngồi im ru ngước mắt nhìn.Y được vài người dìu dậy, lau vết máu bên khóe miệng
-"Chông của cậu ghen rồi" Nói đoạn cũng quay ,mặt mà bỏ đi
-"2 cái người này" Cô bực tức dậm chân xuống đất, khoát tay mím môi nói.
-"Chàng rốt cuộc là làm sao đây" Cô bực tức nhìn người đang nằm nghiêng
vờ ngủ trên giường, gươg mặt đủ các loại sắc thái, cô hít lấy một hơi
rồi thở ra một hồi dài
-"Được rồi, thiếp làm sai gì, chàng đừng có
giả vờ nữa, nếu như chàng còn tiép tục như thế, thiếp bỏ đi cho xem" Vờ
đứng dậy bước vài bước đã bị hắn nắm lấy tay kéo người cô lại đối mặt
với hắn
-"Nàng thật không biết"
-"Biết chết liền
-"Nàng tại sao lại như thế...." Hắn nói bằng giọng hờn dỗi làm xém nữa là cô té ngã ra đất
-"Chàng nói như thế là thế nào" Cô khó chịu nhíu mày, thật sự là cô đã
đoán biết được lí do nhưng muốn chính hắn thừa nhận, trong lòng cô đang
hoa lá nhảy múa tung tăng sắc màu phơi phới tươi sáng. Tiệc tàn, cô lập
tức tạm biệt cặp oan gia nhà Tuyết Lan rồi thẳng tiến đến gian phòng của hắn, bước vào đã thấy một thân bạch y nằm quay lưng về phía cô
-"Điệu nhảy đó, nàng và hắn thật sự quá thân thiết, hắn động vào eo
nàng, ta khó chịu ta không thích" Hắn tức giận nói, tay nắm lại thành
quyền bóp răn rắt cứ nghĩ đến co và y gần nhau như thế, thân mật như
thế, đối đáp hợp lí như thế hắn lại trở nên thế này, hắn thật sự muốn
đem tên đó bỏ vào đậi pháo mà bắn ra xa, để vĩnh viễn không thấy mặt
nữa. Mặt mày hắn lúc này không thể diễn tả được bằng hai chữ "kì cục"
vừa hung hăng như hổ đói vừa làm nũng như hài tử lên năm thật chẳng
giống cái gi cả, cô mỉm cười bước đến thêm một bước hai tay ôm láy cổ
hắn, mũi cọ vào trán hắn, trìu mến nói
-"Đó chỉ là nhảy thôi, chàng đừng có suy nghĩ lung tung, vì từ nhỏ đã thân với Tiến Vinh nên mới
quen hành động như thế, y là bạn không phải tình chàng hiểu chứ"
-"Ừm" Hắn gật đầu nhưng trong mắt trú ngụ một ngọn lửa ghen tị nhỏ bé,
đặt một nụ hôn lên môi cô hắn say sưa thưởng thức vị mật ong của cô, say sưa mà tận hưởng. Bóng đêm buông nhẹ lên mọi vật, trăng vàng lắc lư
trên cành trúc mỏng manh soi bóng xuống chiếc hồ gợn chút sóng, bãi cỏ
lành lạnh nhột nhột mà xoa vào chân nhỏ kkhi nhỏ đi từng bước, một ngôi
sao, hai ngôi sao đang ngước mắt mà nhìn đôi nam nữ chân trần đang chầm
chậm bước trên cỏ, người nam dìu nhẹ người nữ, vừa trân trọng vừa bảo vệ
-"Lan Nhi bài hát lúc nãy của nàng có ý nghĩa gì vậy" Chàng nhẹ giọng hỏi
-"Ưm đó là bài Love story nghĩa là câu chuyện tình yêu, nó kể lại một
câu chuyện cảm động về tình yêu của Romeo và Juliet, hai người họ gặp
nhau trong một buổi tiệc và cả hai đã yêu thầm nhau từ lúc ánh mắt chạm
nhau, nhưng đáng tiếc thay gia đình của họ lại là kẻ thù của nhau một
mối thù truyền kiếp không thể tháo gỡ, hai gia đình đã cấm cản cô gái
Juliet gặp chàng trai Romeo cũng như ngược lại, họ đã định một kế hoạch
bỏ trốn cùng nhau nhưng sợ chuyện không thành Juliet cùng với cha xứ nhà thờ dựng lên một màn kịch là cô đã chết vì uống thuốc độc, nhưng Romeo
không biết vì tưởng rằng người yêu Juliet của mình đã chết nên chàng đau lòng vì không thể thiếu nàng trong cuộc đời này đã rút kiếm đâm vào
ngực mình, khi thuốc của Juliet hết tác dụng nàng tỉnh lại nhưng ôi thôi Romeo đã một nhát đâm vào tim, nàng đau đớn nước mắt tuôn rơi không
chịu được nàng cầm thanh kiếm của Romeo một nhát hạ vào tim mình, nàng
ngã gục lên người Romeo nở một nụ cười thật hạnh phúc nắm chặt tay Romeo từ từ nhắm mắt"Nhỏ thở dài cặp mắt hơi hơi mọng nước, chàng yêu thương
nhìn nhỏ
-"Thật đau khổ"
-"Ưm" Nhỏ gật đầu
-"Lan Nhi nàng đừng rời xa ta nhé" Nói đoạn chàng cầm tay nhỏ đặt vào tim mình
-"Con tim này sống vì nàng, chết vì nàng, nếu một mai nàng rời đi ta
cũng không biết phải sống thế này, hứa với ta nhé" Chàng nói giọng ấm áp và vô cùng dịu dàng
-"Ừ, thiếp hứa mà" Nhỏ ôm chầm lấy chàng, cũng dưới ánh trăng một đôi nam nữ ôm nhau thắm thiếp, gió cứ thế mà lướt
lướt qua bốn người, hai cặp tình nhân, hai nam nhân si tình, hai cô gái
hiện đại luôn tự hỏi có thể ở lại mãi thế giới này không, đáp lị câu trả lời đó chỉ có con tim của mỗi người.
Ánh nắng buổi sáng lunh linh
nhảy nhót trên bãi cỏ xanh đẫm sương của vườn thượng uyển, tại chu đình
có năm người an tĩnh ngồi đó, cô ngứa ngáy người thật là muốn quậy phá
một trận nhưng không tìm ra trò gì để phá cả, y cũng vậy thật là chán
muốn chết, đột nhiên từ sau mấy bóng cây quế xuất hiện tà tà lớp lớp đủ
màu đang di động đến, phía sau hình như có thêm vài vị đại thần thì
phải, mặc kệ không quan tâm
-"Jenny hộp bút chì màu đến thì phải" Y giật giật tay áo cô, cô nhăn mặt rồi trông theo hướng tay của y đang
chỉ, cô gật đầu nói, vẻ mặt vẫn xụ xuống vẻ chán chường
-"Hoàng
thượng, thái tử, vương gia cát tường" Ngũ sắc chậm rãi yểu điệu thi lễ
trước ba người,không để ý gì đến cô và nhỏ thật là muốn tỏ ý khích bát
mà, bực mình
-"Hoàng thượng, thật là có nhã thú a" Lục sắc lên tiếng cả người áp sát vào chàng
-"Thái tử người cũng thật là rảnh nha" Bạch sắc coi như mặt dày dựa cả người vào hắn
-"Vương gia, để ta rót rượu mời ngài"
-"Hoàng thượng người ăn nho đi" Đỏ sắc yểu điệu mềm nhũn nói, cô ngứa
ngáy muốn đập cho lũ này một phát chết toi nhưng hình như có cái gì tức
tức khi thấy nữ tử áo cam dán sát vào người hắn, hừ
-"A, bẩm hoàng
thượng hôm nay là ngày đẹp trời sao chúng ta không thử ngâm một bài thơ
nhỉ, có lẽ Lan phi và Thái tử phi cũng có nhã thú" Một thân áo tím đậm
đà nói, nhỏ ngước mắt nhìn, cả người cứ thấy bứt rứt, gương mặt phụng
phịu rõ hơn, chàng thấy vậy vội vàng đẩy lục sắc mĩ nhân kia ra mau
chóng ôm lấy thân người mỏng manh đem ấp vào mình nhẹ nhàng nựng nịu yêu thương, cô nhăn mặt lắc không nói lời nào, nhưng mà hắn ...ít nhất cũng đẩy ả ra chứ, đúng là đồ hám gái hứ, cô trợn mắt nhìn y lập tức thả cái phịch người đang tơ tưởng nằm trong lòng mình, cười nịnh nọt nhìn cô
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT