-"Không được, không cho, không được giết người vô tội...HU HU HU, Tuân không được không thích,tha đi mà,đừng giết" Quả nhiên có tác dụng, chàng buông kiếm ra, ánh mắt bối rối không biết làm gì, ả trợn mắt ngạc nhiên, hoàng thượng ả biết đây sao, chàng kéo nhỏ đứng dậy, xót xa lau nước mắt cho nhỏ, lần thứ hai chàng làm nhỏ khóc, chàng thật tồi

-"Nín, đừng khóc" Lời nói tuy cụt ngủn nhưng vẫn cảm nhận được dư vị ấm áp cua nó, ả chua ngoa liếc nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ ghen tị

-"Trẫm tha cho ngươi, cút đi" Rồi một mạch nhanh chóng bế nhỏ đang khóc ròng rã lên mà quay mặt bước đi.

-"Con tiện nhân đó, không lẽ là người mà hoàng thượng đem về chứ, chắc chắn là đúng rồi, thật quá đáng mình câu tình, khóc lên khóc xuống không được vậy mà ả chỉ rơi có vài giọt nước mắt đã nhanh chóng thu phục được chàng" Ả lầm bầm tức giận. Phương Doanh bò dậy, khó khăn lết đến chỗ ả, lập tức bị ả đá cho một phát té xuống đất

-"Hừ, ngươi là đồ vô dụng, cút đi" Rồi quay lưng tàn nhẫn bỏ đi. Phương Doanh đau đớn, mắt nhòe lệ khóc không thành tiếng, lẽ ra co không nên cậy thế mà kiêu căng, cô nên biết mình chỉ là con chó của chủ nhân chẳng là gì cả. Bây giờ cô không biết làm gì cả, cô đứng dậy chập chờn đi từng bước khó khăn

-"Hu...hic hic...hu..." Nhỏ thút thít khóc, mặt trở nên đỏ cả lên, chàng ở bên không ngớt lời dỗ nhưng vẫn không nín khóc, chàng tức giận đập bàn

-"Thôi được rồi nàng đừng khóc nữa, có gì mà phải khóc dữ như thế, đó chỉ là tì nữ mà thôi" Chàng hét lớn làm nhỏ im bặt nhưng mặt càng đầm đia nước mắt hơn. Phát hiện thái độ của mình là quá đáng, chàng dịu giọng đến bên, ôn nhu ôm nhỏ vào lòng

-"Ta xin lỗi nín đi"

-"Ưm...hic...chỉ là người ta không...không thích...Tuân làm..người xấu thôi....lỡ như sau này...Tuân bị...quả báo xấu thì sao...hic..chẳng phải lúc..đó sẽ...xuống âm phủ sao...ở đó không tốt..đâu"Nhỏ nghẹn giọng nói, chàng ngẩn ngơ một lát rồi bật cười, càng ôm nàng chặt hơn, lời nói của nàng sao mà ngọt ngào đến thế, thì ra là lo cho chàng, chàng gác cầm mình lên đầu nhỏ nhẹ giọng

-"Ngốc đừng có nghĩ linh tinh" Nhỏ dần dần nín đi, không khóc nữa nhưng mà đã thiếp đi, hơi thở đều đều ấm áp phả trên người chàng làm chàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng

-"Hoàng thượng, thần là Nhật Quang có việc cầu kiến" Chàng giật mình bước ra mở cửa lạnh lùng, bước ra ngoài

-"Ưm" Nhỏ dụi mắt ngồi dậy, liếc nhìn khắp nơi nhưng không thấy chàng,nhỏ phụng phịu bước xuống giường, ra ngoài dạo chơi, vừa đi vừa hát rất vui vẻ, ai ai trong cung cũng không dám ngán đường, vì đã biết được đó là vật báu của hoàng thượng tàn nhẫn mà bọn họ biết, đột nhiên nhỏ dừng lại, tiếng khóc thút thít làm nhỏ não lòng, liền bước đến tìm kiếm tiếng khóc ấy, sau lùm cây là một....a

-"Lan Nhi tiểu thư...xin người tha tội, tì nữ xin tránh chỗ không làm phiền người" Phương Doanh vôi vã đứng lên, nhưng người hầu như đã cạn sức lực, liền té xuống

-"Không cần đâu, cô ngồi xuống đi, nhìn cô hông được khỏe, đừng động đây" Nhỏ phủi phủi đất rồi bên cạnh cô, mỉm cười tủm tỉm

-"Tiểu thư...nếu hoàng thượng thấy tiểu thư ngồi thế này, hoàng thượng sẽ trách phạt tiện tì mất" Tuy nói như thế, nhưng cô thật sự có cảm giác rất thích nhỏ, nhỏ không giống những nương nương được hoàng thượng sủng ái khác, hoạt bát, lanh lợi, đáng yều và ngây thơ nữa, được hoang thượng sủng ái là đúng thôi, ước gì chủ nhân được một phần của nhỏ

-"Hông sao đâu, Lan sẽ bảo vệ cô, Tuân không bắt nạt cô đâu" Cô ngạc nhiên nhìn nhỏ, hoàng thượng quả thật rất yêu nhỏ, còn cho gọi đích danh nữa

-"Lan Nhi tiểu thư, tiện tì có lỗi mong cô hãy tha thứ"

-"Ưm lỗi gì? À! Khong sao đâu" Nhỏ huơ huơ tay, mặt vẫn giữ nét tươi cười

-"Mà sao không đi theo Diệu phi của cô vậy" Nhỏ ngốc ngốc hỏi

-"Hu hu, chủ nhân không cần nô tì nữa, vì nô tì làm hoàng thượng tức giận, bây giờ nô tì không biết hầu hạ ai cả, nô tì sẽ bị người khác khi dễ khi không có chủ nhân" Cô ô ô khóc, nhỏ giật mình, hai mắt sáng lên

-"Vậy cô làm người hầu cho Lan đi, đựoc không, vì không có ai làm bạn nên Lan chán ắm"Cô cười hì hì, cô lau nước mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn nhỏ

-"Vâng, nô tì sẽ hầu hạ người chu đáo"

Nhỏ dìu cô đến chỗ ngự y lấy thuốc còn tự tay rịt thuốc cho cô, làm cô cảm động vô cùng, không ngờ cô lại có thể hầu hạ cho người chủ mới tốt bụng này, cô thật hối hận vì lần đầu gặp đã khi dễ nhỏ.

Trời đã ngả bóng mờ, nhỏ nhí nhảnh nắm tay Phương Doanh vừa đi vừa hát, Phương Doanh lúc đầu trơ mắt từ chối vô cùng, nhưng lúc sau đành bó tay với thái độ đáng yêu và quả quyết của nhỏ, vừa về đến tẩm phòng của chàng, liền thấy chàng ngồi một cục ở ghế, gương mặt mang theo chút khủng bố, khó chịu và lo lắng, vừa thấy nhỏ chàng liền ngồi bật dây, tiêu soái đến bên nhỏ

-"Lan Nhi nàng đi đâu mà giờ mới về" Nhỏ tru mỏ, cúi gầm mặt xuống

-"Người ta đi đến ngự y để lấy thuốc mà" Nhỏ lí nhí nói, chàng giật mình hoảng hốt, lòng bỗng nhói lên

-"Cái gì? Nàng mệt ở đâu, thấy khó chịu chỗ nào, hay bị thương rồi hả" Chàng gay gắt nhìn từ trên xuống dưới , lời nói luống cuống

-"Khoan đã, tiện nữ này làm gì ở đây? Trẫm đã cảnh cáo ngươi không được xuất hiện trước mặt trẫm sao" Lời nói trở nên lạnh băng khi nhìn thấy Phương Doanh, cô cúi đầu, người run lên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Nhỏ phịu mặt giận dỗi, kéo tay cô ra phía sau để che chắn

-"Doanh Nhi sẽ làm người hầu của Lan, Tuân hông được bắt nạt Doanh Nhi đâu đó"

-"Hừ được rồi, nha đầu nghe rõ đây, nếu ngươi dám động thủ với Lan Nhi của trẫm, trẫm sẽ cho ngươi chết sống không xong" Chàng chẳng muốn nhiều lời, dù sao có giải thích thế nào cho Lan Nhi của chàng hiểu thì nàng vẫn ngu ngơ hông hiểu, cho nen đáp ứng cho nàng vui cũng được

-"Nô tì tuân mệnh" Cô sợ hãi nói

-"Được rồi, ngươi lui ra đi, ở đây không còn chuyện của ngươi" Chàng lạnh giọng nói

-"Nô tì cáo lui" Cô vội vàng ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm

-"Lan Nhi, từ nay nhất quyết không được đi lại tự tiện được chứ" Nãy giờ ngồi đợi nhỏ mà chàng đứng ngồi không yên, sợ có chuyện xảy ra với nàng

-"Ưm, Lan biết rồi" Nhỏ gật gù ngồi xuống bên cạnh chàng, chàng ngẩng đầu nhìn nhỏ, đôi môi hồng mộng đào như đang mời gọi chàng, làn da trắng tuyết lấp ló dưới y phục mỏng manh hồng nhạt của nhỏ, đôi má phùng phính mê người, con ngươi hai mí to tròn dễ thương, lông mày mảnh khảnh không đậm không nhạt nhưng tuyệt vời tự nhiên. Chàng kkhoong kìm lại được lòng mình, con ngươi đen bóng dần tiến sát vào mặt nhỏ, nhỏ giật mình biết nguy hiểm đang kề cận nhưng tay chân giường như bị yếu sức mà không nhấc lên được để cản. Được thế, chàng tiến càng gần, con ngươi đầy óc dục vọng nhìn chằm chằm vào người con gái phía trước.Môi dán môi, mắt dán mắt, nụ hôn nồng nàn, dễ chịu và ngọt ngào làm cho nhỏ ngây ngất, không như nụ hôn ban sáng, giờ đây nó như sự mê hoặc chết người với nhỏ, lưỡi cửa chàng tham lam mà cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn mê người của nhỏ, thăm dò mọi ngõ ngách, cướp đoạt sự ngọt ngào dường như là chưa đủ với chàng, chàng siết chặt eo nhỏ, tay phải siết chặt gáy nàng, tay trái lần mò xuống thắt lưng cởi sợi dây lòng thòng có nhiệm vụ giữ chặt áo nàng, y phục lỏng thỏng làm nàng cảm thấy mát mát, thân thể liền phản ứng, vội đẩy chàng ra

-"Đừng sợ, Lan Nhi, ta sẽ hảo hảo đối tốt với nàng" Lời nói khàn khàn của chàng như ma lực làm nhỏ phải tuân theo, ban tay ma quái không ngừng chà sát trên người nhỏ,nắn bóp đôi gò bồng như mơ của nhỏ, cả người như nóng lên, nhỏ khó chịu uốn ** thân mình để thoát khỏi bàn tay quỷ quyệt của, chàng mỉm cười, xoay người ôm nhỏ lên giường, nhỏ mở mắt thao láo nhìn chàng

-"Đừng mà" Nhỏ lí nhí nói, mang theo một chút sợ sệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play