Đầu giờ học, trong lớp vô cùng ồn ào. Thiên Vũ thì vẫn đang trong tình trạng dính chặt vào Vũ Thiên. Học sinh trong lớp cũng cố tình ngó lơ đi, vì chẳng nữ sinh nào dại dột gây họa với 'đại tỷ đang trong nghi vấn' này.

Tiếng ồn ào nhỏ dần rồi nhỏ dần, sau đó tắt ngấm. Bởi vì sự xuất hiện của ba người... nhưng chắc cũng chỉ có một người gây ấn tượng thôi.

"Ồ? Con chó nào đuổi cô tới tận đây vậy?"

Diệp Tinh lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng.

Thiên Vũ khó chịu nhìn kẻ mới đến, sau đó quay lại nhìn sắc mặt của Vũ Thiên.

Kẻ vừa đến chính xác là Lan Hoa.

Lan Hoa mặc kệ lời nói của Diệp Tinh, nhìn Vũ Thiên: "Ra ngoài nói chuyện một chút."

"Giữa cô và Vũ Thiên cũng có chuyện gì để nói sao?" Thiên Vũ nhíu mày nhìn Lan Hoa.

"Tôi đang nói cô đấy." Lan Hoa thấy Vũ Thiên không đáp liền nói.

"Chuyện gì." Vũ Thiên hờ hững nói.

Bàn tay Lan Hoa siết chặt. Cái thái độ như không để Lan Hoa vào mắt này khiến cô ta không thể chịu đựng được. Cô ta trước nay vẫn là nữ hoàng trong mắt mọi người, vậy mà từ khi con nhỏ bốn mắt này xuất hiện, cô ta đã phải chịu rất nhiều sự nhục nhã.

"Nếu cô không ngại tôi có thể nói ở ngay đây."

Vũ Thiên suy nghĩ, nếu là vấn đề danh dự thì chắc mình phải đi theo cô ta. Nhưng mà nghĩ lại, trước giờ cô chẳng làm gì khiến bản thân mất danh dự cả.

"Vậy thì... anh Vũ, anh cũng xem luôn đi." Lan Hoa ngửa tay, nữ sinh phía sau đặt vào bàn tay cô ta một xấp ảnh, sau đó Lan Hoa vứt nó xuống bàn.

Mọi người không nén nổi tò mò cũng lân la đến xem. Quá ngạc nhiên với thứ mà họ thấy trong những tấm ảnh, vài người còn cầm nó lên và mang cho người khác xem.

Trong những bức ảnh đều là hình Thiên Vũ và một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ôm nhau.

"Trời ạ! Đây chẳng phải Thiên Vũ và thủ lĩnh sao?" Một nữ sinh không kìm nổi kêu lên.

"Cái gì?"

"Đâu đâu?"

"Đúng rồi ha! Tôi nhìn mà không nhận ra đó!"

"Phải không vậy? Đẹp quá đi!"

"Wow! Xứng đôi quá đi!"

Lan Hoa nghe mọi người bàn tán liền có chút nghi hoặc. Đó là thủ lĩnh.... là kẻ đã đã chặn đánh cô ta sao? Lan Hoa bất ngờ chộp lấy một tấm ảnh và nhìn kĩ lại, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

"Ảnh là do cô đưa, sao nhìn sắc mặt cô như không biết mình đưa cái gì thế?" Vũ Thiên chẳng hiểu cô ta đang muốn làm cái gì nữa.

"Không thể..." Lan Hoa thì thào nói, không biết trong lòng đang có cái tư vị gì. Nhưng mục đích trước mắt cô ta vẫn phải hoàn thành.

"Rốt cuộc cô muốn gì?"

"Còn không hiểu sao? Anh Vũ thực sự chỉ trêu đùa với cô thôi. Nhìn xem, người ta ôm cô gái xinh đẹp trong tay như vậy, cô thử so lại với mình xem, đúng là không biết xấu hổ. Anh Vũ, anh còn muốn đùa giỡn với cô ta đến bao giờ nữa?" Lan Hoa đem lời thoại đã soạn sẵn một lượt đọc hết ra.

Phải, chính là Lan Hoa đang muốn loại bỏ cái gai này trước.

Vũ Thiên bây giờ mới nhận ra, "cô gái xinh đẹp" trong ảnh này hiện tại không phải là mình. Nhưng chẳng lẽ bây giờ cô lại phải đi ghen tuông với chính mình sao? Đây quả thật là một nước cờ thiếu muối của Lan Hoa.

Thiên Vũ không biết nên nói gì cho phải.

"Thì làm sao?" Vũ Thiên chậm rãi nói.

Thì làm sao ư? Hãy thử tưởng tượng bạn muốn tâm sự chuyện của mình cho ai đó nghe, hoặc muốn chửi ai đó khiến cho họ bẽ mặt, nhưng cái kẻ đó chỉ đáp lại 'thì làm sao' khiến cho tất cả những gì mình muốn nói chỉ còn cách nghẹn lại trong cổ họng.

Tình huống của Lan Hoa hiện tại chính xác là như thế.

"Mày... không biết xấu hổ sao? Tự biết khó mà lui đi!"

"Không tiến thì sao phải lùi?" Vũ Thiên nhàn nhạt nói.

"Hừ... anh Vũ, anh còn muốn tiếp tục trò chơi này đến bao giờ?!"

"Tôi làm gì không liên quan đến cô." Câu này giống như: tôi là gì của cô mà cần cô quản.

Đầu óc Lan Hoa loạn thành một đoàn. Lan Hoa vẫn nghĩ Thiên Vũ chỉ đùa giỡn với con nhỏ bốn mắt. Nếu trò chơi này sụp đổ, Thiên Vũ ít nhất sẽ bỏ mặc cô ta, không hàng ngày cùng cô ta diễn mấy cái trò giả bộ thân mật này trước mặt mình nữa. Nhưng thái độ của hai người này là sao cơ chứ??? Lan Hoa thì không biết rằng mọi người đang nghi ngờ Vũ Thiên là đại tỷ, bởi vì Lan Hoa luôn chỉ nghĩ về chính mình, thời gian đâu mà quan tâm kẻ khác.

Diệp Tinh thở dài nhìn Lan Hoa tiếc nuối. Xinh vậy mà lại bị...

"Tôi thấy người tự biết khó mà lui chính là cô đó! Người ta xinh đẹp như vậy, đời nào "anh Vũ" còn thèm liếc mắt tới cô?" Diệp Tinh cười cười nhìn Lan Hoa. (Học sinh trong lớp: 1 like!)

"Hôm nay tao phải cho mọi người thấy bộ mặt xấu xí mà mày vẫn giấu!"

Lúc Lan Hoa nói xong cũng là lúc cô ta đã thành công gạt cái kính rơi xuống đất.

Hai tay Vũ Thiên đang khoanh lại nên không kịp cản trở, cũng vì quá bất ngờ nên không có hành động gì tiếp theo.

Cả lớp ngây người nhìn đôi mắt lạnh lẽo nhưng sức cuốn hút vạn năm không đổi kia...

Đây chính là sự thật!

Không khí im lặng. Kẻ đầu tiên có phản ứng chính là một bạn nam trong lớp, rút điện thoại ra chụp một tấm.

Lan Hoa nhìn tuyệt sắc dung nhan trước mặt, nhớ đến con chuột ghê tởm lần đó chân tay liền bủn rủn, cố sức rẽ người chạy trối chết ra khỏi phòng.

Không khí lại im lặng...

"Muốn nhìn đến bao giờ nữa hả?" Huân Trì - cánh tay phải của thủ lĩnh lạnh lùng lên tiếng khiến cho người ta sởn gáy, quay đi (giả bộ) tiếp tục làm công việc của mình.

Thiên Vũ nhặt chiếc kính dưới chân đeo lại cho cô, khuôn mặt chứa vô vàn ảm đạm.

"Sao thế?" Vũ Thiên hỏi, vì nhìn mặt cậu ta cứ như mắc bệnh nan y.

"Tôi lại ghen."

Vũ Thiên phì cười. Cậu ta vẫn luôn trưng cái bộ mặt đẹp trai của mình ra suốt ngày để con gái mơ mộng thì sao chứ.

.................

Chỉ sau một tiết học, trên forum trường đã tràn lan rất nhiều hình ảnh. Tấm ảnh thủ lĩnh ngồi trong lớp được xác nhận là Lưu Vũ Thiên lớp 12C, tấm ảnh hotboy no.1 ôm ngang eo thủ lĩnh trong dạ tiệc sinh nhật, tấm ảnh bốn mắt đeo lắc tay cùng tấm ảnh thủ lĩnh đeo lắc tay, tấm ảnh hotboy no.1 ôm 'bốn mắt'....

Ừm, bây giờ cô rất nổi tiếng.

Cửa lớp chật kín người làm Vũ Thiên chẳng buồn ra ngoài. Những kẻ mạnh dạn xông vào thì chỉ vì cái liếc mắt rét lạnh của cô mà thức thời lui đi.

Cho đến lúc ra về, Vũ Thiên còn chưa tỏ thái độ gì, vậy mà Thiên Vũ hắn bộ mặt tràn ngập âm khí lẽo đẽo đi theo cô khiến kẻ xung quanh tránh xa 10 bước.

Vũ Thiên thì vẫn như cũ mở tủ đồ riêng định lấy vài cuốn sách mang về, nhưng có một lá thư bay lả lướt từ trong tủ rơi xuống.

Mặt Thiên Vũ lại đen sì, nhặt bức thư có dán hình trái tim lên, cắn răng nói: "Mới có 4 tiết học mà đã nhanh tay như vậy sao? Để xem tên đáng chết nào dám..."

Thiên Vũ định mở nó ra, nhưng suy nghĩ một chút liền dừng lại, đem bức thư xé tan tành! Bởi vì sau này cũng sẽ không chỉ có một lá thư, làm sao hắn có thể quản hết được!

Thời này vẫn còn có kẻ dùng thư tình để bày tỏ sao? Vũ Thiên nhún vai mặc kệ.

Nhưng đến khi hắn chuẩn bị bước lên xe bus cô mới mở miệng hỏi: "Cậu muốn theo tôi về tận nhà sao?"

"Đúng."

"Cái này..."

"Tôi biết trên xe bus vẫn có rất nhiều người bám theo cậu mà..."

"Lúc trước cũng có nhiều kẻ bám theo, tôi vẫn tự cắt đuôi được."

Thiên Vũ không nói nhiều, đứng bằng hai chân trên chiếc xe bus, nũng nịu ôm Vũ Thiên: "Cậu đây là đang đuổi tôi sao? Rõ ràng đã nói là cho tôi cơ hội mà..."

"Đây là trên xe bus... buông ra..." Vũ Thiên lúng túng đẩy hắn: "Cẩn thận lại bị chụp ảnh."

"Chụp càng tốt."

"...."

..................

Một đường khó khăn về đến nhà, Vũ Thiên không để ý ánh mắt khác lạ của ông bà liền lên thẳng phòng của mình.

Trước kia có người nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ, có người nhìn bằng ánh mắt si mê. Hiện tại người ta lại nhìn cô bằng ánh mắt kính trọng. Cô thấy, lần nổi tiếng này rất khác, nhất thời không biết mình nên có cảm xúc gì.

Đang suy nghĩ mông lung, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt mớ rối loạn trong đầu.

"Alô?" Số lạ...

"Vũ Thiên... còn nhớ tới tôi không?"

"Cậu là ai?"

"Tôi là Âu Thần."

"... Thủ lĩnh Ares?" Cái giọng này chắc là của hắn, nhưng cô cảm thấy nó có gì đó khang khác.

"Ừm..."

"Có chuyện gì?"

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, chúng ta có thể gặp nhau chứ?"

"Tôi không nghĩ giữa chúng ta cũng có việc phải gặp nhau mới nói được. Cậu nói luôn đi."

"Tôi lại nghĩ là cậu sẽ muốn gặp tôi." Hắn cười nhẹ.

"Nói đi."

"Cậu còn nhớ siêu thị Memo ở thành phố K chứ? Nơi mà cậu đã từng gặp một cậu bé..."

Nghe đến câu này, cơ thể Vũ Thiên bỗng cứng đờ... Hắn đang nói cái gì?

"Cậu... sao cậu... cậu là..." Hiện tại cô không biết phải nói gì.

"Nói vậy cậu chính là cô bé năm đó? Thì ra cậu vẫn nhớ tới tôi sao? Tôi rất vui."

Kỉ niệm xưa cũ bỗng chốc ùa về, nhưng Vũ Thiên không thể nào ghép lại nụ cưởi rực rỡ ấm áp của cậu bé kia và nụ cười ác ý của tên Âu Thần lại một chỗ.

"Cậu... không thể nào!"

"Tại sao tôi lại không thể?"

"Tôi..."

"Tôi không thể, nhưng hắn thì có thể sao?" Giọng nói hắn bỗng man mác buồn.

"Ý tôi là... sao cậu có thể nhận ra tôi?" Vũ Thiên nghe giọng nói hắn liền lúng túng giải thích.

"Cho nên tôi mới nghĩ muốn gặp cậu. Thực ra tôi cũng không chắc cô bé trong trí nhớ của mình là cậu, nhưng cậu cũng đã thừa nhận."

Cô có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ của hắn. Nhưng càng nghe hắn nói, khuôn mặt tươi cười của Thiên Vũ lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô.

"Tôi cần chút thời gian..."

"Được, vậy tôi sẽ đợi điện thoại của cậu."

Tắt máy, ngón tay của Vũ Thiên siết chặt.

Thật sự cậu bé năm đó lại trở thành một kẻ vô sỉ như bây giờ sao? Thật sự nụ cười đó đã bị biến chất sao? Thật sự cậu bé đó lại là... Âu Thần sao? Vậy bây giờ đối mặt với hắn cô sẽ phải có cảm giác gì?

Cố gắng ngừng suy nghĩ, thanh tỉnh đầu óc.

Được, gặp thì gặp, để mọi chuyện rõ ràng rồi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play