Ngày hôm sau, Vũ Thiên thấy khá ngạc nhiên về thái độ của Thiên Vũ.
Hôm qua hắn còn nói
một cách chân thành như thế, vậy mà hôm nay khi nhìn thấy cô hắn quay
đầu đi còn nhanh hơn. Nữ sinh trong lớp thấy hắn nhiệt tình với họ khác
mọi ngày nên cũng mạnh dạn tiếp cận hơn mọi hôm.
Nghi hoặc về quan hệ
của hotboy và 4 mắt thật khiến mọi người như đi vào mê cung. Hôm trước
thế này, hôm sau lại thế khác, chẳng hiểu ra làm sao.
Vũ Thiên liếc mắt qua
đồng thời chạm phải ánh mắt hắn, cô liền cười lạnh. Xem ra hắn thật sự
cũng chỉ coi trọng khuôn mặt cô, bị cô từ chối liền lập tức buông tay.
Còn hắn thì chẳng biểu hiện cảm xúc gì, tiếp tục cười nói với những nữ sinh đang vây xung
quanh bàn. Mặt hắn thì đang cười nhưng trong lòng lại như bị cắn xé nghĩ đến hôm qua.
Cái tên Lâm Hạo tự vỗ
ngực là cao thủ tình trường kia bảo hắn rằng, con gái hiện nay luôn làm
cao để con trai có cảm giác muốn chinh phục. Thiên Vũ không đồng ý với
điểm ấy. Nhưng hắn lại nói, chỉ cần để cô ấy thấy kẻ đã từng theo đuổi
mình lại cười nói với những cô gái khác sẽ cảm thấy khó chịu dù cho
không thích hắn đi chăng nữa, dần dần sinh cảm giác ghen tuông và quan
tâm hắn nhiều hơn.
Thiên Vũ thấy thật
lằng nhằng. Lâm Hạo kết lại một câu rằng: đuổi tình thì tình chạy, chạy
tình thì tình đuổi. Lúc đấy hắn có gật gù nghiền ngẫm một chút, mím môi
nghĩ không biết cô vì mình mà ghen tức sẽ như thế nào.
Thiên Vũ thật sự đã thử, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt của cô, hắn cũng không thể nhìn rõ cảm xúc của cô qua cặp kính kia.
Hết giờ học hắn lại chạy đến chất vấn Lâm Hạo, nhưng chỉ nghe Lâm Hạo cho một câu: mưa dầm thấm lâu. Thiên Vũ lại cố kiên trì...
Bất giác đã qua vài
ngày, nhìn biểu cảm của cô vẫn như vậy, hắn thật sự chỉ muốn nhào đến
bóp cổ tên Lâm Hạo với cái mớ kinh nghiệm vớ vẩn của cậu ta.
Trong suốt những ngày
giả bộ kia, Thiên Vũ thấy toàn thân khó chịu. Hắn muốn được nhìn thấy
cô, nghe giọng cô nói, nói chuyện với cô, thậm chí muốn nắm lấy bàn tay
cô... Hắn hối hận tới cực điểm vì đã nghe theo cái tên ba lăng nhăng
kia.
Tan học, Thiên Vũ khó
khăn nói muốn nói chuyện với cô, nhưng đáp lại hắn chỉ là câu nói cụt
lủn "tôi bận" rồi thấy Vũ Thiên kéo Diệp Tinh đi.
Lần đầu tiên hắn thấy mình thật sự rất ngu ngốc.
oOo
Vũ Thiên nói bận cũng
không phải là giả, vì hôm nay khi vừa tan học, học sinh đã nhốn nháo bàn tán về đám người không báo trước đang đợi sẵn ngoài cổng trường. Minh
Huy xác nhận đó là học sinh trường Ares. Vũ Thiên nheo mắt, cái gì phải
đến cuối cùng cũng sẽ đến, tốt nhất là kết thúc sớm một chút.
Vũ Thiên đã thay đổi
hình dạng, ngẩng cao đầu dẫn đầu đoàn người bước ra cổng trường. Cuối
cùng, xuất hiện trước mắt cô là một kẻ nhàn nhã đút tay vào túi, phía
sau là những học sinh cũng mặc đồng phục trường Ares như tên đứng phía
trên này.
Cổng trường Orient
cũng khá rộng, nhưng hiện tại đã chật ních người. Vũ Thiên liếc nhìn một đám người không cầm băng rôn thì cũng cầm chiếc ảnh cô bị chụp ở những
lần đánh nhau trước, không ngừng vẫy và gào thét như khi nhìn thấy thần
tượng. Vũ Thiên nghĩ, chắc đó là hội fan của cô.
Hai thủ lĩnh tách hẳn
lên phía trước đối mặt nhau, phía sau là những kẻ lúc nào cũng sẵn sàng
động thủ, xung quanh là hỗn hợp học sinh rất nhiều trường, có người muốn xem cho rõ còn trèo hẳn lên cây. Đặc biệt là không ai thấy bóng dáng
của bảo vệ đâu.
Âu Thần - thủ lĩnh Ares tiến lên phía trước, khi nhìn rõ mặt Vũ Thiên liền cười cợt.
"Rất xinh đẹp."
Ba người Thiên Vũ, Lâm Hạo, Thiếu Phong đứng tại một nơi khá dễ quan sát.
Lâm Hạo thì vẫn giữ
ánh mắt long lanh nhìn thủ lĩnh, còn Thiếu Phong chỉ nhìn chằm chằm vào
bóng dáng của Mộc Thanh. Thiên Vũ cau mày nhìn thái độ ngả ngớn của Âu
Thần, tay nắm chặt.
"Tên điên đó..." Trước kia học cùng trường với Âu Thần, cả 3 người họ chẳng có cảm tình gì tốt đẹp với hắn cả.
Vũ Thiên thầm đánh giá kẻ trước mặt. Dáng vẻ nhàn nhã cười cợt trông không có gì khiến người
ta e sợ, nhưng đứng được ở vị trí này e là hắn không phải kẻ đơn giản.
Khuôn mặt cũng ưa nhìn, nhưng so với tên Thiên Vũ kia thì chẳng là gì
cả...
Vũ Thiên bỗng nhíu mày, sao cô lại nghĩ đến hắn nữa nhỉ...
"Không biết cơn gió nào kéo mấy người tới đây vậy? Orient có gì khác thường sao?" Vũ Thiên bỏ qua lời khen ngợi kia, giả vờ hỏi.
"Làm bạn gái anh nhé?" Âu Thần cợt nhả cười. Khi nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân trước mặt, hắn
không thể tin nổi đó là kẻ chỉ ngắn ngủi trong 3 tuần đã lãnh đạo Orient lần lượt đánh bại các trường khác trong thành phố. Nghe nói thủ lĩnh đó là nữ, hắn đã tưởng tượng đến một cô gái có cơ bắp cuồn cuộn. Đến khi
hắn vừa nhìn thấy cô thì đã bị đôi mắt kia mê hoặc.
Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Những kẻ dám nói câu này với đại tỷ đều có kết cục thảm hơn bình thường.
"Haha..." Vũ Thiên không nói gì, cười nhạt nhẽo. Cô ghét câu nói này.
"Sao? Chê tôi à?"
"Xin lỗi, tao ghét nhất... là những kẻ như mày." Vũ Thiên đổi cách xưng hô, "Nếu muốn đánh thì cũng không cần phải dài dòng."
"Vậy à, nghe nói cưng rất muốn vị trí của anh?" Âu Thần vẫn cười cợt.
Mộc Thanh làm mặt quỷ ọe một tiếng. Buồn nôn!
Vũ Thiên khó chịu với kiểu xưng hô của hắn, chỉ đáp "Đúng."
"Phụ nữ đâu nhất định phải đứng lên làm vua? Anh dành một vị trí tốt hơn cho em, thế nào?"
"Mày muốn nói gì?" Vị trí tốt hơn?
"Làm hoàng hậu."
"Chúng ta bất đồng ngôn ngữ, tốt nhất là không nói nhiều." Quay đi quay lại, hắn vẫn chỉ vì thấy cô là con gái mà cợt nhả.
"Lạnh lùng như vậy,
muốn chơi trò đuổi bắt với anh hả?" Hắn vươn tay định nâng cằm cô lên
nhưng lại bị bàn tay của cô nhanh chóng gạt đi.
"Từ chối ý tốt của anh, rồi cô em sẽ hối hận. Đánh!" Âu Thần ra lệnh.
Hai bên dường như chỉ
chờ có thế, xáp vào nhau đánh đấm hỗn loạn. Nhưng lại không hề ảnh hưởng tới hai người vẫn đứng im lặng ở giữa. Thật có phong thái của thủ lĩnh!
"Tao sẽ hối hận, nếu hôm nay không đánh nát bộ mặt của mày."
"Thử xem."
Không nói thêm, Âu
Thần nhanh chóng tung cước không nhượng bộ, muốn thu phục cô gái này.
Nhưng không ngờ cú đá còn chưa xuất ra hẳn đá bị chân cô đá trở lại.
Ngạc nhiên chưa hết, hắn tiếp tục phóng thêm một cú đá ngang sườn nhưng
vẫn bị chân cô ngăn cản, đá văng trở lại.
"Tiệt quyền đạo?" Hắn chau mày.
"Coi như ngươi cũng có hiểu biết."
Vũ Thiên liên tiếp đỡ được đòn tấn công của hẵn, đồng thời phản công nhưng chỉ sượt qua, vì phản ứng của hắn khá nhanh nhạy.
Dần dần Vũ Thiên cũng dùng taekwondo đấu với hắn xem ai hơn ai. Sắc mặt Âu Thần chợt biểu lộ chút bất an.
Học sinh hai trường mải miết đánh nhau cũng bắt đầu chậm lại để quan sát trận đấu giữa hai thủ lĩnh.
Âu Thần tập trung đấu
trở lại, từng chiêu từng chiêu đánh ra như nóng vội chiến thắng ngay tức khắc. Vì hắn trước nay không tìm được đối thủ bằng tuổi ngang tầm nên
xao nhãng tập luyện rất nhiều.
"Nóng vội quá sẽ thua." Vũ Thiên cười trước sự bất an của hắn, vẫn không ngừng tung ra những cú đá cao ngang đầu.
Thấy hắn có thể ngang
ngửa mình, Vũ Thiên chợt nhớ ra, đây đâu phải sân thi đấu, không có luật cũng không có trọng tài, nhưng nãy giờ cô vẫn tuân thủ mấy cái luật đó
nên mới chưa hạ gục được hắn.
Bất ngờ tung ra một cú đấm, Âu Thần loạng choạng ôm mặt ngã ra phía sau.
Chảy máu mũi.
Người xung quanh càng hét lớn "Đại tỷ! Đại tỷ!"
Hắn chưa kịp đứng vững đã thấy Vũ Thiên bay lên, làm một cú song phi không hướng tới ngực hắn mà hướng tới mặt của hắn.
Không kịp tránh sau cú choáng, Âu Thần lãnh trọn toàn bộ cú đá, nặng nề ngã xuống.
Sau cú bay người song phi thì Vũ Thiên cũng ngã xuống đúng tư thế rồi bật luôn dậy.
Thắng bại giữa hai vị thủ lĩnh đã rõ, nhìn lại học sinh Ares, coi bộ cũng rất chật vật.
Toàn bộ học sinh Orient hò hét vang dội, một số thì nhìn Ares cười nhạo. Lâu nay bị bắt nạt, cuối cùng cúng được bình yên.
Âu Thần khuôn mặt hơi
biến dạng, quệt miệng, khó khăn đứng lên yêu cầu rút lui. Trước khi đi
không quên liếc Vũ Thiên một ánh mắt đầy ẩn ý.
Thiên Vũ im lặng nhìn nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Vũ Thiên, quay đầu ra về.
oOo
"Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!" Mọi người nét mặt ai cũng vui vẻ, tuy bộ dạng có hơi chật vật một chút.
"Wa, cái công tập luyện trong mấy ngày qua cũng thật có ích."
"Shishishi, đại tỷ là số một!"
Vũ Thiên không biết
sau này mình còn phải tháo kính rồi đánh nhau không, nhưng so với cảm
giác không bị trói buộc trong chuẩn mực "bình thường" mà mình tự đặt ra
thì thế này tốt hơn nhiều.
Tất cả đang muốn đến
một quán ăn nào đó làm một bữa. Nhưng Mộc Thanh thì lại vừa bị Thiếu
Phong chặn giữa đường kéo đi. Mọi người chỉ tủm tỉm cười, không ai ngăn
cản.
Thiếu một người thì đâu còn vui nữa! Mọi người cũng thấy hơi mệt, lùi việc ăn mừng lại hôm sau.
Về phần Vũ Thiên, cô xuống bến xe bus rồi tiếp tục đi bộ về nhà, không ngở được tới những việc sắp xảy ra kế tiếp...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT