Sau lễ Hoa Đăng là tết Nguyên Tiêu. Tuy mỗi năm theo một thường lệ sẽ có các hội nhỏ được tổ chức cho hết tháng Giêng. Thật ra lễ Nguyeen Tiêu cũng chính là lễ Hoa Đăng nhưng trước đây nguyên lai làng từ nơi khác di cư đến để làm lễ xông đất làng tổ chức làm thật nhiều lồng đèn có ghi chữ phức để cầu may mắn. Tục lệ này đã có cả chục năm nay. Qua thời gian ý nghĩa xủa nó cũng có chút biến đổi, lễ Hoa Đăng không còn là lễ kỉ niệm mà có ý nghĩa là lễ hội tình duyên.

Tết dĩ nhiên là có mứt, giờ này đi khắp làng đều ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt của mứt dừa, mứt bí, mứt mơ ... tỏa ra ngào ngạt. Và ...

- Nãi nãi a, lửa vừa chưa?

- Chưa!

-Nãi nãi đã đủ đường chưa?

- Đủ rồi!

- Nãi nãi còn bao lâu nữa?

- Một chút!

- Nãi nãi ...

- Ngươi thôi đi được không?

- ...

- Ngọc Bích chẳng sao đâu, cháu lo nồi mạch nha đi!

Hoa nãi nãi thở hắt ra.

- Dạ!

Sở Cầu lí nhí đáp lại lằng lẽ xem nồi mạch nha. Ai da, cái tên ma đấu đó lạnh như băng cả mấy trăm năm lại vì một tiểu nữ nhi mà phá bỏ luật lệ thật là kì lạ. Hoa nãi nãi khẽ lắc đầu cầm chiếc rổ đựng mè vung vẩy vào nồi mạch nha.

Ở nhà sau, ngay trước những chậu sứ trắng trồng hoàng mai và bạch ngọc mai đang nở rộ. Một chiếc nồi to có màu hổ phách sậm chứng tỏ nó đã trải qua bao lần đun lửa đang nghi ngút khói. Hoa Ngọc Bích lui cui đút củi vào lò, a năm nay nàng nhất định sẽ làm mẻ thạch mạch nha đầu tiên.

Bên cạch con suoiid chảy qua nhà, Âm Mân đàng thu nhặt mấy viên đã cuội nhỏ. Bóng dáng cao lớn của y thấp thoáng sau hắc y bào. Mái tóc của y trở nên đen óng ánh. Y nói sau khi học thuật trường sinh y đã chết gần một trăm năm trước khi tỉnh lại đã tiếp tục cuộc sống của mình. Đối với y điều đó thật nhàm chán. Tính ra đã sống trên ba trăm năm, mái tóc của y trở nên bac trắng vid nó là thức duy nhất thuật trường sinh không thể làm đc. Nhưng khi gặp nàng y bỗng nhiên như được tái sinh lần nữa, mái tóc y bắt đầu đen trở lại, phải chăng vì trước đây y luôn sống trong lo âu?

Ngọc Bích nhìn gương mặt anh tuấn của hắn mỉm cười hoa mỹ. Nàng nghĩ nàng có phải thật may mắn hay không khi phu quân của nàng nghiễm nhiên chính là tuyệt mỹ nam nhân. Nhưng mà tất nhiên sẽ có vài vấn đề rắc rối. hắn chắc chắn sẽ rất thu hút người khác phải cẩn thận dè chừng a, Hoa nãi nãi liên tục nhắc nàng như thế. Nhưng mà nàng không sợ, chẳng phải y đã hứa với nàng là sẽ nhất kiến chung tình hay sao?

Ục ục. Nồi mạch nha bắt đầu sôi. Nàng giở chiếc nắp đất lên, mạch nha dẻo quánh lại. Được rồi, bắc xuống thôi. Âm Mẫn từ dưới suối lên cầm một rổ đá cuoij nhỏ được rửa sạch có hình bầu dục đều nhau. Nàng, tròng thời gian chờ mạch nha nguội aai hái nhứng đóa hoa mai bạch ngọc.

Dưới ánh nắng sớm, tóc nàng lay động dưới làn gió bay. Đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn chăm chú vào những nhành hoa mai. ngón tay thon dài khẽ chạm vào hoa từ từ lấy xuống, chậm rãi, điềm đạm. y đứng sau lứng nàng, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm vai nàng, mùi hương tóc lan tỏa. giọng nói y trầm thấp ôn nhu:

- Còn vài ngày nữa ta sẽ đưa nàng về thành các.

Tay nang hơi dừng lại, gương mặt nhỏ nhắn mang vẻ hồng đào, đôi môi nhỏ mím lại mang chút nghi hoặc:

- Thành các của chàng?

- Ừ.

Bàn tay y vuốt lên mái tóc mềm mượt. Nàng khẽ ngả người ra sau, hoàn toàn dựa vào y.

- Thành các của chàng chẳng phải đã qua ba trăm năm rồi sao?

- Đúng vậy.

- Nhưng mà ...

Nhưng mà nàng nghe nói tòa thành đó biến mất lâu lâm rồi mà? như hiểu ý nàng y mỉm cười giải thích:

- Tòa thành đó ta đã đặt kết giới và phù chú mootk lời nguyền khiến cho toàn thể thành đều chìm vào giấc ngủ say. Ta bấy lâu nay dường như cũng đã hết hứng thú với nó nhưng vài ngày nữa là một điều trọng đại, ta sẽ đánh thức tất cả, nàng đồng ý theo mà phải không?

Nàng cười híp mặt gật đầu. Đứng, còn vài ngày nữa nàng sẽ vận giá y theo phu quân về phủ. Nàng không biest trong ngày hôn lễ sẽ như thế nào nhưng nàng chắc chắn là sẽ rất vui và náo nhiệt.

Mạch nha bắt đầu nguội dần. Nàng lấy những viên đá cuôi xinh xắn bắt đầu kéo mạch nha thành một dải cuốn quanh thành từng vòng tròn. Từng viên, từng viên một. Đá cuội có nhiều màu sắc nhưng những viên đá này có màu trắng đục với lớp kẹo màu hổ phách bên ngoài trông chúng rất đẹp mắt. Nàng rất khéo tay nên không có viên nào bị hỏng cả. Y cũng không hề thua kém, tuy là nam nhân nhưng y quấn rất đẹp. sau khi hết cả một rổ đá cuội lớn mà vẫn còn một ít mạch nha trong nồi nàng liền lấy tặc cắt làm đôi nhúng vào.

Khâu cuối cùng là ướp hương, lấy ra một chậu đá tráng men xanh nàng khéo léo xếp hoa mai vào dưới chậu rồi xếp một lớp kẹo lên, tiếp đó lại là một lớp hoa, cứ thế cho đến hết kẹo. Năm nay nàng làm nhiều hơn năm ngoái do bà nội làm much đích cũng là để chuẩn bị cho ngày tế Nguyên Tiêu.

...

Ngọc Bích do cả ngày chuẩn bị đò tết đã đi ngủ sớm, Còn Sở Cầu thì tham gia vào việc treo đén lòng cho làng nên đi vắng. Ba mẹ Ngọc Bích cũng đã ngủ sớm. Ngoài Trời gió mát trăng thanh chỉ có hai bòng người thầm lắng.

- Hoa Yên, lâu lắm rồi nhỉ?

- ... Phải, lâu lắm rồi!

Hoa nãi nãi khẽ đưa lên xuống từng mũi kim thêu trên bàn căng. Âm mẫn đứng bên cạnh tóc khẽ bay theo gió đêm.

- Khi đó ta không nghĩ đến có ngày gặp lại nàng... và gặp lại vào lúc này ..

Đó là quá khứ. Quá khứ đã qua và chàng cũng đã thay đổi.

- ...

- Hoa Yên ngừng mũi thêu ngước nhìn bầu trời cao rồi lặng lẽ nhìn bàn căng. Đôi tay nhăn nheo gầy gò làm bò bồi hồi nhớ đến khi mình còn xuân sắc cũng có một bàn tay trắng muốt mịn màng. thời gian trôi thật mau, đời người chỉ có vài chục năm nhưng mà nhanh nhue con thoi, mới đây ta đã già rồi. Và người đứng bên cạnh ta cũng đã thay đổi.

- Chàng thay đổi rất nhiều. vốn dĩ chàng đâu có thích lễ hội, yến tiệc và chàng cũng chưa từng lưu giữ ai quá lâu bên mình ... Rốt cuộc thời gin đã làm qua nhiều thứ thay đổi.

- Đùng vậy. thời gian thật mau ... vậy mà đã ba trăm năm ... ta cứ tường đó là ngày hôm qua ... cứ tưởng đó là giấc mộng dài.

Hai người cùng im lặng, trầm mặc. Mãi một lúc sau, y mới lặng lẽ lên tiếng, giọng y trầm lặng như tiếng thở của thời gian.

- Nhưng ... rốt cuộc rồi cũng đã qua, quá khứ vĩnh viễn vẫn là qua khứ.

- Phải ... quad khứ không thể hồi vãn ... không làm bất cứ điều gì để thay đổi nó. Ta có lẽ nên sống với thức tại hơn là hồi ức về những điều đã qua ...

- Nàng mấy mươi năm xem ra cũng không thay đổi.

Lời nói của y ẩn hiện ý cười. Bà lặng lẽ cúi đầu kết thúc mũi thêu cuối cùng.

- Ta dĩ nhiên có thay đổi ... nhưng bất quá nó chỉ là những thứ nhỏ nhặt mà thôi.

Y không đap lại lặng lẽ nhìn vào không trung.

- Nhưng mà ... Chàng không nghĩ đến Ngọc Bích chỉ là một con người thôi sao? nó sẽ già đi, nó không giống như chàng.

y nhẹ nhàng cười, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh kiên định.

- Thay vì qua lo cho tương lai .. ta nên biest cái hiện tại. Ta vì lo đén khi mình chết nên ms học thuật trường sinh mất bao nhiêu năm ... nhưng rồi thật ra là ta đang muốn cái gì?

Ngưng lại một chút y tiếp.

- Thay vì lo cho Bích nhi trở nên già đi thì ở hiện tại nàng vẫn còn là tuổi thanh xuân. Lo cho tương lại để rồi đánh mất cái hiện tại, chính ta cũng không muoonsminhf lại vướng mắc sai lầm. Và đói với một kẻ như ta, nàng vẫn là nàng quyết không thay đổi. Hoa Ngọc Bích sẽ mãi Hoa Ngọc Bích là của ta.

Sau câu nói cuối cùng của y, không gian trở nên im lặng. không một ai nói gì nữa, bầu trời vẫn cứ xanh xao.

Sau chiếc đèn lồng to, Ngọc Bích lặng lẽ đưa bàn tay nhỏ ấn lên ngực. Âm Mẫn, Âm Mẫn! Ta muon nói với chàng là Nọc Bich nàu mãi mãi chir là của chàng, vĩnh viên không bao giờ thay đổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play