Đúng vậy! Đó chính là phản ứng tự nhiên của nàng. Bất cứ khi nào người khác gặp nguy hiểm điều đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là bằng mọi giá phải cứu họ. Nàng không màng tính mạng, nàng không gan lì nhưng dũng cảm. Nàng chính là sợ hãi nhưng vẫn chấp nhận hy sinh. Đối với nàng mà nói cái chết không có gì đáng sợ mà đáng sợ nhất là nhìn thấy người khác đau khổ.

-Ngươi là cháu của Hoa Yên?

Đôi mắt đen của nàng máy động, hắn làm sao biết? Làm sao biết nãi nãi của nàng?

-Phải! Đó là bà nội của tôi!

-Qủa nhiên giống nhau!

Con ngươi màu hổ phách hiển hiện ý cười. Nàng ngơ ngẩn, hắn rốt cuộc là biết được cái gì? Mà nàng rốt cuộc là giống cái gì?

-Là ai đặt tên cho ngươi?

-Tôi… không biết!

Mái tóc màu bạc của hắn rủ xuống gương mặt nàng đầy ma mị. Hắn vì sao lại hỏi nhiều vậy? Đó là bí mật gì?

-Sao ngài hỏi tôi những điều đó?

Nàng chạm vào một đóa tú cầu bằng vàng khắc hình họa kì lạ đang lơ lửng gần giường. Những ngón tay trắng thon khẽ đặt lên quả cầu tròn vang lên nhè nhẹ những tiếng “đinh đang”. Mái tóc đen của nàng mềm mại rủ dài xuống như đan xen với mái tóc màu bạc của hắn. Đôi hàng lông mi dài mơ màng nhìn túm hoa tú cầu, những ánh sáng vàng hắt lên gương mặt tròn như mạ lên những đường nét óng ánh. Đôi mắt màu hổ phách của hắn đăm đăm nhìn vào gương mặt nàng. Một khoảng lặng bình yên.

-Hoa Yên, chắc giờ nàng cũng đã già cỗi rồi, thanh xuân chỉ trong chốc lát mà thôi.

Ngọc Bích nhìn hắn, tay chạm nhẹ vào tú cầu đang đong đưa.

-Ngài biết bà ấy?

-Tất nhiên, bà ngươi từng là một trong những ái khanh của ta.

Là sao a? Bà nàng từng là ái khanh của hắn? Đôi mắt trong suốt của hắn lạnh băng, nụ cười hiển hiện trên môi hắn như gió thoảng.

-Nghĩa là tôi trông giống bà ấy?

-Không.

Nàng lại một lần nữa nhìn hắn. Hắn rốt cuộc là người thế nào mà nàng không thể hiểu được.

-Tính cách của ngươi khác với nàng ta rất nhiều.

Nàng cúi đầu, nàng đang muốn biết cái vớ vẩn gì? Hắn biết bà nàng thì sao? Nàng hiện đang là gì với hắn?

-Ngươi đẹp hơn nàng ấy rất nhiều, hẳn là quốc sắc phương hoa.

Lời hắn như không có trọng lượng nhưng đủ để nàng dao động. Tại sao lại nói với nàng những lời này?

-Tôi…

Nàng muốn nói cái gì đó để che giấu vẻ bối rối của mình nhưng rốt cuộc lại không được.

Hắn nhìn nàng, rất sâu. Hoa Yên, bà nội của nàng từng si mê hắn, làm tình phụ của hắn nhưng hắn lại không để mắt đến. Ngày hôm nay hắn lại gặp cháu của nàng. Vì cớ gì lại xao động? Vì cớ gì lại si mê ngắm nhìn nàng? Phải chăng trong lòng hắn vẫn còn một chút gì đó gọi bằng tình yêu?

-Ngài… sao vậy?

Bắt gặp ánh mắt chăm chăm của hắn đang nhìn mình nàng lúng túng hỏi.

“…”

Đôi mắt đen láy trợn to. Hắn sao lại hôn nàng? Phản ứng của nàng lúc này phải là tát vào mặt hắn mới đúng. Nhưng…

-Ngài… ngài…

Khi đôi môi hắn lướt qua nàng lại càng thảng thốt. Gương mặt lạnh băng của hắn có chút ý vị.

-Ta…

Hắn cúi xuống qua vành tai nàng nói, lời âm vang.

-Ngươi tức giận?

-Ơ… không…

-Sao lại trợn mắt nhìn ta?

-Tại… tại tôi nghĩ… chỉ khi nào yêu nhau mới…

Đúng. Nàng nghĩ chỉ khi nào yêu nhau mới hôn nhau nhưng mà hắn… chỉ là người dưng qua đường… yêu? Có thể hay không?

-Nếu ngươi nói vậy… xem như là… yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên!

Nàng nghẹt thở. Hắn… sao có thể?

Vòng tay của hắn ôm chặt lấy nàng. Tin hay không? Yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên?

-Xin ngài đừng đùa… tôi…

-Ta không đùa!

-Tôi… sao tin được…

-Làm sao thì ngươi mới tin?

-Tôi…

Làm sao thì nàng mới tin? Nàng chính mình càng không hiểu.

-Tôi… ngài chẳng phải chỉ vừa gặp nhau thôi sao?

Hắn im lặng vuốt mái tóc đen của nàng.

-Ví như hồ điệp tìm được phương hoa… ngươi chính là phương hoa.

Từ đáy lòng là ấm áp hay hụt hẫng? Vậy ra cũng có tình yêu này. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

-Ngươi có tin hay không… ngọc chỉ này…

Chiếc nhẫn lấp lánh màu xanh lục bảo mà trong suốt như phiến thủy tinh lành lạnh chạm vào lòng bàn tay của nàng. Hẹn ước?

Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay ngước nhìn hắn. Khi hai ánh mắt chạm vào nhau có phải là đã yêu nhau rồi không? Một tình yêu không bao giờ hối hận?

-Tôi… ngài phải hứa!

-Hứa?

Mùi hương trên tóc nàng dìu dịu trong không gian. Hắn trường sinh đến bây giờ phải chăng chính là định mệnh?

-Phải, hứa!

-Được!

-Hứa rằng… sẽ nhất kiến chung tình!

-Được, ta hứa nhất kiến chung tình, đời này kiếp này chỉ có một mình ngươi!

Ngọc chỉ lành lạnh vừa xuôi theo ngón tay nhỏ nhắn. Nàng mỉm cười, cho dù sau này hắn có phụ bạc nàng nhất định nàng sẽ không hối hận. Nàng đưa tay lên trên mái tóc lấy ra một chiếc thoa đầu phượng. Hẹn ước mãn nguyện kiếp này vĩnh viễn bất ly xa…



Chẳng cần biết có ngày mai ra sao

Chỉ cần một mối tình oanh oanh liệt liệt

Một tấm lòng minh minh bạch bạch

Ta sẽ theo đuổi đến tận cùng…

(Trích lời bài hát “Thiên Địa Tình Duyên”)



Vũ điệp luyến sắc phương hoa. Hoa chỉ đẹp khi có người yêu hoa. Bên dưới tán hoa đào không một ai chỉ có một khăn hồng trao tay nguyện cho đời đời kiếp kiếp bên nhau vĩnh cửu.

Hắn, một cương thi cô độc, giữ lấy tuổi thanh xuân như giấc mộng ngàn thu.

Nàng, một tấm chân tình minh bạch, không sợ tàn phai nhan sắc, không sợ người phụ bạc, cả đời này quyết yêu một người.

Ai dám nói họ không thể yêu nhau? Ai dám nói tình yêu không thể vượt qua định kiến thế gian?

Hoa đào lất phất bay…



-Hoa Ngọc Bích, đi đâu đó?

-Hả? Tớ…

-Ây da, mấy người thiệt nha… người ta đi gặp người thương mà lại…

Giọng của Chu Sa làm mọi người bật cười khúc khích làm nàng đỏ mặt cả a. Nàng cứ nghĩ chuyện của nàng sẽ bị mọi người phản đối nhưng mà không, họ lại ủng hộ nàng. Nhưng mà chỉ là nàng luôn bị trêu chọc mà thôi. Đám bạn quỷ quái cứ canh đến tối là đi rình nàng gặp hắn. Qúa đáng! Qúa đáng!

-A, tớ ghét các cậu lắm!

Nàng cắm đầu chạy một mạch đến Đào hoa cốc cách làng một cái đồi nhỏ. Nàng và hắn hẹn nhau ở đây. Nàng chưa từng hối hận điều gì khi yêu hắn, chỉ là hắn lại hiếm khi ra ngoài. Nàng, nhất định lễ hội cầu phúc này phải bắt hắn đi cùng!



-Hoa Ngọc Bích! Nàng bắt ta đợi lâu quá!

Hắn ôm nàng thật chặt, nàng cười.

-Oa, người ta bận mà!

Nàng nhón chân lên hôn trán hắn. Hắn vì cái gì mà cao vậy chứ? A, nhất định phải bắt hắn đi cùng cho bằng được!

-Ba hôm nữa em bận nha!

-Bận cái gì?

Hắn nhìn nàng nghi hoặc.

-Nên không đến thăm chàng được!

Phớt lờ câu hỏi của hắn nàng nói tiếp, a mục đích là muốn hắn sốt ruột mà!

-Mau nói cho ta biết nàng vì cái gì mà không đến?

-Là vì…

Nàng nháy mắt.

-Vì em phải đi hội a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play