Kể từ sau ngày hôm đó, Tô Bích cùng Hàn Dực bắt đầu cùng nhau dùng ngọ thiện,
cùng nhau đi dạo, đôi khi, cùng nhau nói chuyện phiếm. Câu chuyện của bọn họ kéo
dài tưởng chừng như vô hạn, không đề tài nào không được khai thác. Giữa họ,
khoảng cách dường như được kéo gần lại.
Cuộc sống đã không còn nhàm chán nữa, ít ra đối với Tô Bích là như vậy.
Tuy nhiên, nàng không thể hiểu được, vì lí do gì mà khi không còn nhàm chán,
nàng chợt xuất hiện thói quen xấu. Nàng bắt đầu có tư tưởng đạo tặc.
Ví dụ, ngày hôm qua, khi cùng Hàn Dực ngồi trong lương đình ngắm hoa mai,
nhìn thấy bộ ấm trà bằng phỉ thúy, nàng nổi hứng bàn với Hàn Dực về số ngân
lượng kiếm được của nhà buôn ngọc. Để rồi, đến đêm, trong giấc mơ, nàng mơ thấy
bản thân đang trà trộn vào một phòng tối, trộm lấy bộ ấm trà kia.
Ngày hôm sau, nàng giật mình phát hiện, bộ ấm trà kia cư nhiên nằm trên gối
của mình. Nàng sao lại có thể mộng du đi trộm đồ?
May mà đồ quý trong Hàn gia rất nhiều, không ai để ý đến chuyện mất trộm,
nàng có thể tạm yên tâm. Nhưng mà, tình huống trước mắt này có phải đang thử
lòng kiên nhẫn của nàng hay không?
Qua vài ngày nữa là sinh thần của Hàn Dực, các bang phái lớn nhỏ trên giang
hồ thi nhau chuyển tới lễ vật mừng thọ. Nào là nhân sâm ngàn năm, tranh quý, bảo
ngọc, chân trâu, san hô… hầu như mọi báu vật trên đời đều xuất hiện.
Nàng nhìn dòng người tấp nập ra vào, trên tay bưng không biết bao nhiêu đồ
quý hiếm. Mà mắt của nàng lại lấp lánh kim ngân. Nếu không phải A Hạnh huých nhẹ
vào người nàng, nàng không dám đảm bảo bản thân không nhảy tới, vồ lấy người ta,
cướp sạch tài bảo trên người họ.
“A Hạnh, ta làm sao sao thế này?” Nàng tự nhốt mình vào trong phòng, bắt đầu
kêu ca với A Hạnh.
“Gần đây bệnh nghề nghiệp của ta trỗi dậy, ta làm cách nào cũng không kìm chế
nó lại được a. Ta phải làm sao bây giờ?”
A Hạnh vỗ vỗ lên vai nàng, làm vài động tác kỳ quái. Nàng nhìn mãi, ngẫm mãi
mới hiểu được ý nàng ấy.
“Ngươi bảo ta không kìm nén nữa sao? Nhưng không được a, Hàn gia này cao thủ
nhiều lắm, ta lại nhát gan, ta chưa muốn chết a.” Lần trước vào được Hàn gia là
do thiên thời, địa lợi, nhân hòa lại thêm sự giúp sức của Vệ Nhiên. Lần này muốn
manh động cũng rất khó nha.
A Hạnh lại làm vài động tác, đôi mắt tràn ngập ý cười.
“Haiz, không được, không được, ngươi thì giúp gì được cho ta?”
“Ngươi canh cho ta á? Không được, đảm bảo sẽ bị bắt.”
“Không được là không được.”
A Hạnh ngao ngán thở dài, vẻ mặt buồn thiu. Tô Bích nhìn nàng, cảm thấy có
chút tội lỗi, nhưng cũng không thể làm gì khác. Nàng không muốn kéo theo cô
nương ngốc này nhúng chàm a.
Qua hồi lâu, A Hạnh lại vỗ vỗ vai nàng.
“Hả?” Nhìn theo những động tác của A Hạnh, Tô Bích có chút không thể hiểu
được. A Hạnh làm những động tác như vậy không phải muốn nói…
“Ngươi bảo ta đi trộm tâm?”
A Hạnh gật đầu, nụ cười hồn nhiên lại lộ diện. Nàng lấy tay che lên mắt mình,
đứng dậy, giả vờ mò mẫm tìm đường đi. Sau đó, chỉ chỉ vào trái tim mình, nàng
mấp máy môi nói không thành tiếng. Nhưng từ khẩu hình của nàng, Tô Bích biết
nàng đang nói cái gì, chính là hai từ “trang chủ”.
“Hàn Dực? Không được đâu.” Tô Bích lắc đầu.
A Hạnh vội vàng chạy tới bên cạnh nàng, nhìn vào mắt nàng như muốn hỏi: “Tại
sao?”
“Còn sao nữa? Hắn thì không được, ta không làm được đâu.”
A Hạnh nắm lấy hai tay nàng, dùng sức gật đầu, như thể nói nàng chắc chắn sẽ
làm được.
Tô Bích nhìn nàng, thở dài. “Ta… làm sao bây giờ? Ta cũng tin là ta làm được.
Chỉ là…”
Chỉ là cái gì? Nàng cũng không biết. Nàng lo sợ, sợ một điều gì đó có thể xảy
ra.
A Hạnh nhìn nàng, liên tục gật đầu. Bàn tay khua múa loạn xạ. Tuy Tô Bích
không hiểu hết ý nghĩa của nó, nhưng cũng biết là A Hạnh đang thuyết phục
nàng.
Nhìn ra vườn mai trước cửa, Tô Bích cảm thấy nao nao lạ thường. Nàng kéo lấy
bàn tay đang khua múa của A Hạnh, nói. “Thôi đi, ta cần suy nghĩ nghiêm túc về
vấn đề này.”
A Hạnh gật đầu, nhìn nàng với vẻ mặt tin tưởng.
Tô Bích ngẩng đầu nhìn trần nhà. Đạo tặc không phải nghề dễ dàng đâu. Nhất là
thâu tâm, không phải đạo tặc nào cũng có thể làm được nha.
Nhưng mà, hình như nàng không phải là “đạo tặc nào” mà là thần thâu. Cả thiên
hạ đều biết nàng không có gì là không trộm được. Tuy nhiên, những người đó đều
là những người thiển cận, không hiểu chút phong tình thế thái nào. Thâu tâm
chính là việc mà thần thâu chưa từng làm được.
Thâu tâm? Ai da, khó lắm nha.
Buổi trưa, sau khi dùng bữa, Hàn Dực lại mời Tô Bích tới lương đình nói
chuyện phiếm.
Gió xuân thổi qua, trong hơi lạnh truyền tải một tia ấm áp diệu kỳ.
“Tô tiểu thư đã ở lại trang được mấy tháng rồi, vậy mà Tô lão gia không lo
lắng sao?”
Tô lão gia kia có thể lo lắng gì? Cháu gái ông ta vẫn chăn ấm đệm êm trong
phủ, Tiêu gia thì đã bị từ hôn. Lão ta đang bận vui mừng, làm gì còn thời gian
mà lo lắng cho người cháu hờ là nàng chứ?
“Gia gia vẫn thường gửi thư tới nhắc nhở, bảo ta nhanh chóng trở về.” Nàng
dối lòng đáp.
“Qua vài ngày là sinh thần ta, Tô lão gia chắc cũng sẽ tới. Đến lúc đó, tiểu
thư có thể gặp lại gia gia rồi.” Hắn nhấp một ngụm trà, đôi mắt vẫn luôn nhắm
nghiền như vậy. Qua một thời gian tiếp xúc, nàng biết hắn có thói quen nhắm mắt
khi tiếp chuyện người khác.
“Trang chủ có mời gia gia sao?”
“Không. Tô lão gia hàng năm vẫn tới, dù không được mời.”
Hóa ra là khách không mời mà tới. Nàng cười mỉa. “Vậy chắc năm nay sẽ không
tới nữa.”
“Tại sao?”
Mục đích đã đạt thành, còn tới làm gì.
“Có ta thay mặt gia gia rồi mà.”
“Cũng đúng.” Hắn nói, đặt chén trà trong tay xuống bàn trà, ngay tại vị trí
lúc hắn cầm chén trà lên. Người này, đối với khoảng cách giữa các đồ vật luôn
căn chuẩn xác đến như vậy. Thảo nào mà đêm đó, dù không nhìn thấy, hắn cũng có
thể dễ dàng bóp lấy cổ nàng mà uy hiếp. Sự cẩn thận như vậy thật khiến người ta
vừa kính vừa sợ.
“Tiểu thư không nhớ nhà sao?”
“Có nhớ.” Nàng nhớ ngôi nhà tại Nguyệt thành của nàng. Nơi đó luôn tràn ngập
nắng ấm, rất thích hợp với nàng.
“Đúng nhỉ? Con người luôn có một nơi để mong nhớ. Tiểu thư cũng không khác
được.”
“Đúng vậy. Nơi đó nắng vàng cỏ xanh, không khí rất tốt, luôn khiến ta mong
nhớ.” Nàng mơ màng nói. Trong đầu không khỏi liên tưởng tới ngôi nhà trong trí
nhớ, quanh năm nắng vàng chiếu rọi, hoa quả xanh tươi, dòng sông nho nhỏ vắt
ngang qua nhà.
Hắn mở mắt, nhìn về phía trước. “Nắng vàng cỏ xanh?”
“Ack, ta nói nhầm, ý ta là giờ đang là mùa xuân, cây cối trong phủ nảy mầm,
nắng chiếu nhẹ nhàng, khung cảnh rất nên thơ.” Nàng biết mình lỡ lời, mới sửa
lại.
“Vậy à?”
Nàng vội vàng nói. “Dĩ nhiên, dĩ nhiên là như vậy.”
Hắn không hỏi gì thêm nữa. Bầu không khí lẳng lặng trôi qua, giống như bao
lần.
Nàng thầm cảm thấy may mắn. Thói quen thật sự khó sửa, nhất là khi người bên
cạnh càng ngày càng khiến bản thân cảm thấy thân quen.
Nàng biết, cảm giác thân quen này rồi cũng sẽ biến mất theo thời gian. Giống
như bao lần, nàng từ nơi này sang nơi kia, quen hết người này tới người khác,
trở nên quen thuộc rồi thành người xa lạ. Đó cũng là một quá trình nối tiếp kéo
dài. Cuộc đời của nàng vẫn như vậy trôi qua, rồi dần dần trở nên phong phú.
Tưởng tượng một ngày nào đó, nàng rời khỏi Băng Tuyết sơn trang này, không
còn nhìn thấy một màu trắng tuyết, không còn ngửi thấy hương mai thoang thoảng
đầu mùa, không còn thấy những khuôn mặt này, cũng sẽ không nhìn thấy Hàn Dực…
Nghĩ tới đó, nàng thấy trong lòng một sự mất mát khó tả, không giống như bao lần
chia xa khác, nhẹ nhàng, không chút lưu luyến. Lần này, nàng lại cảm thấy một sự
hụt hẫng, giống như trong trái tim và trí não mất đi một phần quan trọng, bị
khoét một lỗ thật sâu, vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Nàng bần thần suy nghĩ, không biết tự bao giờ, hắn lại chiếm một vị trí quan
trọng như vậy trong lòng nàng. Là do thói quen ư? Hay là vì lí do gì khác?
“Sắp tối rồi, tiểu thư mau về phòng đi. Ta tiễn tiểu thư một đoạn.” Tiếng nói
của Hàn Dực vang lên.
Nàng nhìn hắn, ậm ừ gật đầu, lại nhớ ra hắn không thể nhìn thấy, bèn đáp.
“Vâng.”
Xuyên qua mấy tòa trang viện, dừng lại trước cửa phòng nàng, hắn nhẹ nhàng
nói lời tạm biệt rồi men theo dãy hành lang đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, nàng cảm thấy một sự xúc động khó tả. Bóng lưng
của hắn luôn cô độc như thế, tưởng chừng như hắn tồn tại độc lập giữa thế giới
này. Hắn vẽ ra một đường biên giới, cấm người khác bước vào thế giới của hắn. Đi
cạnh hắn, ở cùng hắn, nói chuyện với hắn nhưng lại không thể tiến gần tới tim
hắn.
Trái tim của hắn rốt cuộc như thế nào? Đã từng chứa đựng bóng hình của nữ
nhân nào hay chưa? Nàng tò mò muốn biết những điều đó, cũng tò mò muốn biết,
người hắn giữ trong tim rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng trên hết thảy, nàng
muốn biết, trong trái tim đó có chứa một chút gì bóng hình của nàng.
Nàng ngẩn ngơ đứng đó, trong ráng chiều nhuộm một màu đỏ cam, ngơ ngác đưa ra
một quyết định. Quyết định đó làm thay đổi cả cuộc đời nàng, cũng làm thay đổi
cuộc đời của hắn.
Nàng sẽ thâu tâm hắn!
Trái tim của hắn, nàng muốn có được, rất muốn có được!
“A Hạnh, ta muốn thâu tâm!!!” Nàng hét lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT