Mới sáng sớm, Tô phủ ở thôn thượng đã xuất hiện một cỗ xe ngựa, thoạt nhìn đã
biết nhà họ Tô sắp có một cuộc hành trình dài.
Xe ngựa lớn được phủ rèm màu hồng nhạt, nhẹ nhàng lay động trong gió. Phía
trước xe là ba con tuấn mã được lựa chọn kĩ càng, một ngày có thể đi được cả
ngàn dặm. Người đánh xe là một thúc thúc đã ngoài ngũ tuần, đang cố gắng ghìm
lại ba con tuấn mã. Đứng cạnh xe ngựa là một đám gia đinh Tô phủ.
Từ cửa lớn của Tô phủ, một đoàn người chậm rãi bước ra. Người đi đầu chẳng
phải ai khác chính là Tô lão gia. Theo phía sau lão là một cô nương xinh đẹp
cùng hai nha hoàn thanh tú.
Bước đến trước xe ngựa, Tô lão gia nhẹ nhàng cầm tay vị cô nương xinh đẹp
kia, ra chiều yêu thương nói: “Bích nhi, đường núi nguy hiểm, cháu phải cẩn
thận. Trên núi tuyết lạnh, nhớ mặc thêm áo ấm.”
Tô Bích bị Tô lão gia cầm tay, có chút khó chịu nhưng cũng không hất ra. Nàng
nhu thuận mỉm cười, vẻ mặt ấm áp như tiết trời ngày xuân, xua tan đi băng giá.
“Gia gia, Bích nhi biết rồi.”
Tô lão gia gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho hai nha hoàn đỡ nàng lên xe. Sau
đó, lão nhìn theo đoàn người ngựa đang dần đi xa, trong mắt hiện lên nét vui
mừng khó dấu.
Đoàn người ngựa đi tới đâu liền thu hút ánh mắt của mọi người ở nơi đó. Đám
người thôn thượng thi nhau chỉ trỏ bàn tán.
“Đó chẳng phải xe ngựa của Tô gia sao? Không biết đi đâu nữa.”
“Ngươi không biết sao? Người trong xe là Tô tiểu thư, đang trên đường tới
Băng Tuyết sơn trang bái phỏng.”
“Vậy sao? Sao ngươi biết?”
“Thúc thúc của con trai của bạn của bạn của A Hậu nhà bên làm việc trong Tô
phủ, A Hậu nghe bạn hắn kể lại nên biết.”
“À… Vậy Tô tiểu thư lên Băng Tuyết sơn trang làm gì?”
“Cái này…”
“Cái này, ta biết, chắc là lên bái phỏng rồi.” Lời vừa nói ra liền bị một đám
người phỉ báng. “Ngu ngốc, cái đó ai chả biết.”
“Theo ta đoán, Tô tiểu thư là đến tuổi cập kê, đi tìm chồng rồi.”
“Tới Hàn gia tìm chồng? Hàn gia có mỗi một vị trang chủ nha.”
“Mà Hàn trang chủ không phải là hôn phu của Tiêu tiểu thư sao?”
Nói đến đây, đám người mới hiểu rõ mọi chuyện, đưa mắt nhìn nhau. Tô lão gia
thực sự là một con cáo già nha.
“Mà ngươi biết gì không, hôm qua nhà đại thẩm bán đậu phụ cuối phố mất miếng
ngọc gia bảo.”
“A, cái này ta biết, nhà tiểu ca đầu phố cũng mất một bức tượng quan âm bằng
vàng nga.”
“Tưởng gì, nhà ta còn mất cả một pho tượng phật bằng ngọc kìa.”
“Ai da, nhà bên cạnh nhà ta cũng mất hai viên dạ minh châu gia truyền
nga.”
…
“Dạo này đạo tặc hoành hành, phải báo quan phủ truy bắt thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
…
Nghe đám người xung quanh nghị luận, Tô Bích ngồi trong kiệu, mặt cũng đen đi
một nửa. Đám người ở đây cũng hào phóng quá đi. Mất đồ không lo đi báo quan lại
còn dư thời gian ngồi đây tán chuyện. Thật là một đám người kỳ quái.
Vệ Nhiên dịch dung thành tiểu nha hoàn theo hầu Tô Bích, nhìn thấy vẻ mặt của
nàng, khóe miệng tà tà nhếch lên. Hắn không ngờ, trong vòng mấy ngày, thần thâu
lại có thể gây ra được nhiều án trạng như vậy.
Hai người, mỗi người một tâm trạng, từng bước tiến gần tới mục tiêu. Mà tiếng
đàm luận của thôn dân thôn thượng vẫn kéo dài mãi không dứt.
Hai cỗ xe ngựa đồng thời dừng lại trước cửa lớn của Băng Tuyết sơn trang. Từ
trên xe ngựa, hai tiểu thư hai nhà Tô-Tiêu đồng thời bước ra.
Tiêu Hồng đưa mắt nhìn sang cỗ xe ngựa bên cạnh, sau khi nhìn thấy dung mạo
của Tô Bích, trong lòng không khỏi dấy lên tia ghen tị. Nàng từ trước đến nay
luôn được xem là mỹ nhân đệ nhất Tây Quan trấn. Nay, xem ra, nàng có được danh
hiệu ấy là vì Tô gia tiểu thư chưa từng xuất hiện trước người ngoài.
Nhận thấy tầm mắt ghen ghét, Tô Bích ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt như hoa như
ngọc của Tiêu Hồng. Nàng ta có một khuôn mặt tinh xảo, mỹ lệ, làn da trắng hồng
tựa như vừa uống rượu. Mái tóc dài được vấn cao, vài sợi nhẹ nhàng rơi xuống bên
gáy, xinh đẹp vô cùng. Hoa trâm cài đầy trên đầu, thể hiện sự phú quý của Tiêu
gia.
Tô Bích nhìn nàng mỉm cười, nắm lấy bàn tay Vệ Nhiên, nhẹ nhàng xuống xe
ngựa. Đồng thời, Tiêu Hồng ở phía bên kia cũng bước xuống. Cả hai cùng nhau bước
lên bậc thềm trước cửa Băng Tuyết sơn trang.
Nha hoàn bên cạnh Tiêu Hồng nhanh chần bước lên phía trước, khẽ gõ hai cái
lên cửa đồng. Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp không gian. Một đụm tuyết trên
tấm bảng đề tên sơn trang rơi xuống.
Qua một lúc lâu, một lão nhân khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi bước ra. Lão
hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của hai vị tiểu thư trước mắt, nhưng rất
nhanh, đã mỉm cười, nói: “Tiêu tiểu thư, người đến chơi! Còn vị này là…?”
“Tô gia, Tô Bích, lần đầu gặp mặt, lão bá. Xin hỏi tôn tính đại danh của lão
bá.” Tô Bích nhẹ nhàng cúi người, chào hỏi lão nhân gia. Người trong Băng Tuyết
sơn trang, nàng không muốn đắc tội với bất kỳ ai.
Lão nhân quả nhiên rất hài lòng trước thái độ của nàng, nụ cười trên môi tăng
thêm vài phần ấm áp. “Lão gọi Thức bá, là tổng quản Băng Tuyết sơn trang. Không
biết, Tô tiểu thư tới là có việc gì?”
“Bích nhi phụng mệnh gia gia tới bái phỏng Hàn thiếu gia.” Nàng nói, trên mặt
hiện lên một chút thẹn thùng của thiếu nữ.
Thức bá từ vẻ mặt của nàng đoán được đôi điều. Lão nhìn sang Tiêu tiểu thư,
thấy nàng cũng không phản ứng gì, có chút khó xử.
Tiêu Hồng đã đi nửa ngày đường có chút mệt mỏi. Hơn nữa, tại Hắc phong sơn
lại lạnh như vậy khiến nàng càng thêm khó chịu. Nàng bày ra vẻ mặt cau có, hướng
Thức bá lớn tiếng. “Còn không mau mời chúng ta vào, muốn để ta lạnh chết hay
sao?”
Thức bá cười cười, nhanh chóng mời hai nàng tiến vào. Nếu Tiêu tiểu thư đã
không ngại, lão cũng chẳng việc gì phải khó xử.
Thức bá dẫn đoàn người tiến vào trong đại sảnh của Băng Tuyết sơn trang.
Trong đại sảnh bày hai lư hương lớn tỏa ra hương thơm ấm áp, không khí trong đại
sảnh cũng ấm hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Sau khi sai người dâng trà lên, Thức bá liền hướng hai vị tiểu thư nói câu
xin lỗi, rồi nhanh chóng tiến ra phía sau biệt viện, mời chủ tử của hắn tới.
Tô Bích nhấp một ngụm trà, cảm thấy cả người thư thái rất nhiều. Nàng mặc dù
lớn lên tại phương Bắc, cũng không ngại lạnh. Nhưng nhiều năm nay, nàng lại ở
tại phương Nam, giờ lại phải chịu cái giá lạnh này, có chút không quen.
Tiêu Hồng uống xong một ly trà, ăn thêm vài miếng điểm tâm, sau đó, mới quay
sang nhìn Tô Bích. Nàng xuất thân võ lâm, đối với tiểu tiết cũng không quá câu
nệ nên hỏi thẳng.
“Tô tiểu thư tới là muốn gặp Hàn Dực, muốn cùng hắn kết thân?”
Câu nói này, nếu đổi lại là nói với người khác, chắc chắn sẽ khiến người ta
khó xử. Nhưng đây là nói với Tô Bích, cho nên, nàng cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười,
nhàn nhạt gật đầu, hai má cũng nhẹ nhàng hồng lên. Mục đích của nàng khi tới đây
chính là như vậy.
“Vậy Tô tiểu thư có biết ta là ai không?” Tiêu Hồng lại hỏi.
“Biết.” Tô Bích gật đầu, khẽ đáp.
“Biết mà còn muốn cùng Hàn gia kết thân?” Tiêu Hồng có chút lớn tiếng. Nàng
chỉ là muốn dọa vị tiểu thư trước mắt này một chút.
Tô Bích khẽ co rúm người, đã diễn là phải diễn thật đạt. “Tiêu tỷ tỷ, ta sai
rồi.” Hai mắt nàng phiến hồng, rưng rưng như sắp khóc.
“Hừ.” Tiêu Hồng nhìn vẻ mặt của nàng, chán ghét quay mặt.
Hai người cứ vậy duy trì cho tới khi Thức bá trở lại.
“Thật có lỗi, trang chủ hiện đang bế quan tu luyện, thỉnh nhị vị tiểu thư lưu
lại ít ngày, chờ trang chủ xuất quan sẽ đến gặp nhị vị.” Thức bá có lễ nói.
Tiêu Hồng khó chịu nhíu mày. Lần nào nàng tới, cái tên mù kia cũng đều lấy lý
do như vậy đuổi nàng về. Lần này, hắn mời nàng ở lại, cũng coi như có chút khách
khí rồi.
Ngược lại, Tô Bích lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng còn đang không biết lấy
lý do gì để ở lại. Giờ, Thức bá lại nói như vậy, nàng cầu còn không được.
Sau đó, Thức bá sai hai nha hoàn dẫn hai nàng tới hai gian phòng giành cho
khách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT