Sau gần hai canh giờ, Bạch vô thường mới xuất hiện từ sau cánh cửa. Vẻ mặt
hắn xuất hiện nhiều tia mỏi mệt, ánh mắt chống lại ánh mắt dò hỏi của đám người
trước mặt.
“Sao rồi?” Hàn Dực không thấy hắn lên tiếng, bèn hỏi.
Bạch vô thường lắc đầu. “Không sao, nàng ổn cả. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài
ngày, nàng sẽ tỉnh lại. Có điều, sau khi tỉnh lại, không được cho nàng cử động
mạnh, phải nằm trên giường an dưỡng ít nhất ba tháng. Tiếp tục vận động nhẹ hai
tháng, tiếp ba tháng nữa mới có thể hoàn toàn bình phục.”
Hắn nói một tràng dài, sau đó yên lặng, không hề nói thêm bất kỳ lời nào
nữa.
Vệ Nhiên tiến tới bên hắn, thì thầm vào trong tai hắn câu gì. Thấy hắn gật
đầu, Vệ Nhiên mới quay sang nhìn Hàn Dực cùng Thức bá.
“Hàn Dực, ngươi nên trả ơn cho Bạch vô thường chứ?”
“Dĩ nhiên. Bạch thần y muốn gì?” Hàn Dực đáp.
Bạch vô thường nhìn hắn, nói: “Ta không cần bí tịch oanh động gì, cho ta một
bộ khinh công đệ nhất thiên hạ là được.”
Hàn Dực gật đầu. “Thức bá, lấy bộ Tán Vũ Phiêu Hoa đưa cho Bạch thần y.”
Tán Vũ Phiêu Hoa là bộ khinh công đệ nhất thiên hạ. Người luyện thành bộ
khinh công này sẽ tựa như cánh hoa bay trong gió, nhẹ nhàng chuyển động mà không
hề tốn chút công sức nào. Khinh công so với thần thâu Phiêu Phiêu còn cao hơn
nhiều lần, có thể nói là thiên hạ không ai theo kịp. Tuy nhiên, chỉ người có
duyên căn mới có thể luyện thành, là bộ võ học khó luyện vào hàng đệ nhất thiên
hạ.
Thức bá đem tới một quyển bí kíp, giao cho Bạch vô thường. Bạch vô thường
nhận lấy bí kíp, trên gương mặt băng sương xuất hiện nụ cười hiếm thấy. Hắn nhìn
Hàn Dực nói: “Cảm ơn. Thương thế của nàng giờ chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được,
ta cũng không cần ở lại. Xin cáo từ trước.”
“Ngài rời khỏi rồi, nhỡ nàng xảy ra việc gì thì sao?” Hàn Dực hỏi. Thương thế
của Tô Bích nặng như vậy, đâu phải chỉ làm một vài động tác rồi nói không có
việc gì là không có việc gì. Hắn không phải nghi ngờ khả năng của Bạch vô
thường, mà là cảm thấy không yên tâm.
“Ngươi yên tâm, lượng thuốc bổ ngươi trút vào người nàng đủ để khiến nàng
không có việc gì rồi.” Hắn chưa từng thấy kẻ nào lại cho người sắp chết uống
nhiều thuốc bổ quý hiếm như vậy, chẳng khác nào tưới nước vào một cái cây đã
chết khô từ lâu. Nhưng chính sự lãng phí vô ích này đã giữ lại được mạng sống
mỏng manh cho nữ nhân kia. “Không cần ta ở lại đây nữa, như vậy là lãng
phí.”
“Nhưng…”
Vệ Nhiên kéo lấy tay Hàn Dực, nói: “Để hắn đi.” Hắn hiểu rõ tính cách của
Bạch vô thường, càng gượng ép sẽ càng nhận lấy sự phản kháng. Bạch vô thường đã
nói không sao thì chắc chắn sẽ không sao.
“Cáo từ.” Vệ Nhiên nói.
“Cáo từ.”
Sau đó, Bạch vô thường sải bước ra khỏi lương viện, dự định rời khỏi Băng
Tuyết sơn trang.
Thức bá thấy hắn sắp đi khỏi, kìm lòng không được hỏi hắn: “Bạch thần y, về
mắt của trang chủ, có hay không chữa được?”
Hàn Dực nghe thấy câu hỏi này, hai tay nhẹ nhàng nắm lại. Hắn cũng muốn biết
câu trả lời. Mặc dù hiện tại, hắn đã sớm không quá bận tâm về chuyện này.
“Chữa được, nhưng không chữa.” Bạch vô thường vẫn bước tiếp, nói.
“Tại sao?” Thức bá khó hiểu hỏi. “Chúng ta có thể lấy bí tịch trao đổi
tiếp.”
“Không phải chuyện bí tịch. Mắt của hắn có thể chữa, nhưng lại rất khó để
chữa. Lao lực như vậy, ta không làm.”
“Sao có thể như vậy? Không phải nói lương y như từ mẫu sao?”
“Ta lại chưa từng nói mình là lương y. Với lại, muốn chữa mắt của hắn cần có
một đôi mắt thay thế. Ngươi nhẫn tâm cướp đoạt ánh sáng của người khác để trao
cho hắn hay sao?”
“Chuyện này…”
“Thêm nữa, đây chỉ là nói trên lý thuyết, thực tế có chữa được hay không còn
phải bàn tiếp.”
“Nhưng mà…”
“Thức bá, không cần nói nữa. Dù sao cũng không cần nữa.” Hàn Dực lên tiếng
ngăn lão lại. Nếu trở về mười năm trước, hắn nhất định sẽ không quan tâm suy
nghĩ của người khác mà cướp đoạt đi ánh sáng của họ. Nhưng hiện tại, hắn sớm
không cần thứ ánh sáng xa xỉ ấy nữa, có một thứ còn quan trọng hơn. Hắn cảm thấy
sự ấm áp của thâm tình còn quan trọng hơn.
Bạch vô thường cười rời khỏi. Năm đó, nếu muốn cứu cho hài tử này, hắn đã sớm
cứu, kéo dài tới bây giờ, cũng tức là không muốn cứu. Gượng ép cứu chữa chỉ
khiến hắn cảm thấy không thể chấp nhận. Bản thân hắn giết người nhưng không muốn
hại người theo cách đó.
Vệ Nhiên nhìn Bạch vô thường rời khỏi, cũng quay sang cáo biệt Hàn Dực.
“Hiện tại, Tô Bích đã không có vấn đề gì, ta cũng nên rời khỏi nơi này.”
“Ngươi không ở lại gặp nàng?” Hàn Dực hỏi.
“Không được. Chuyện ta tới đây ngươi cũng không cần nói cho nàng biết. Ta
muốn bản thân biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời nàng.” Vệ Nhiên đáp. “Ta biết
ngươi có ý định rút lui khỏi giang hồ, đến lúc đó, hy vọng ngươi có thể cho nàng
cuộc sống hạnh phúc nhất. Như vậy ta đã mãn nguyện rồi.”
“Được rồi. Vậy, nếu có duyên sẽ gặp lại.” Hàn dực chắp tay, cáo biệt.
Vệ Nhiên cười, cũng chắp tay. “Có duyên sẽ gặp.” Chỉ sợ cái duyên đó vĩnh
viễn không thấy được.
Hàn Dực ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tô Bích. Nhiều ngày trôi
qua, bàn tay lạnh giá của nàng đã dần có lại độ ấm. Hàng đêm, hắn ôm lấy thân
thể nàng, cảm nhận sự ấm áp dần dần xuất hiện trên cơ thể gầy yếu của nàng, hắn
đã cảm thấy rất mãn nguyện.
Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Gan lì thật. Nàng vẫn chưa chịu tỉnh dậy
sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn chứa đầy sự yêu thương, sủng nịch. Đã từ bao giờ,
hắn lại có cảm giác yêu thương một người như vậy. Hắn không biết, cũng không cần
biết. Tình cảm tựa như một dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng vắt quanh qua sườn núi. Từng
chút từng chút một tưới mát cho cây cỏ xung quanh, nhẹ nhàng như vậy thấm sâu
vào lòng đất, truyền cho xảnh vật sự sống tươi mát nhất. Tình yêu của hắn có lẽ
chính là như vậy.
Tô Bích cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Cảm giác nặng trịch như thể có một hòn đá
nặng hàng trăm tấn đang đè lên thân thể nàng. Nàng cố nhúc nhích ngón tay nhưng
lại không thể. Ngón tay nàng tựa như có hàng ngàn cây kim đang châm vào, đau đớn
truyền khắp toàn thân khiến nàng khẽ nhíu mày.
Cử động rất nhỏ của nàng cũng khiến Hàn Dực chú ý, bàn tay đang nắm lấy tay
nàng càng thêm dùng sức. Hắn nhẹ nhàng lay nàng. “Bích nhi, nàng tỉnh rồi sao?
Bích nhi!”
Giọng nói của hắn lọt vào tai nàng, tựa như một chất xúc tác. Nàng cố gắng mở
ra mí mắt nặng trĩu. Nếu giọng nói này đúng là của hắn, vậy thì hãy để nàng nhìn
thấy hắn. Dù chỉ một lần thôi cũng được.
Mí mắt nàng chậm rãi nâng lên. Hàng lông mi run nhè nhẹ. Ánh sáng lâu ngày
không thấy khiến đôi mắt vừa hé mở của nàng phải vội vàng nhắm lại. Sau đó, thật
chầm chậm, mắt nàng lại mở ra lần nữa.
Ánh sáng chói lòa khiến mọi vật trở nên mở ảo. Khuôn mặt của hắn hiện ra
trong lớp ánh sáng mờ mờ. Nàng khó có thể tin vào mắt mình. Người đang ở trước
mắt nàng lại có thể là hắn, giống như một giấc mộng vậy.
Nàng khẽ mỉm cười. Đôi môi tái nhợt trở thành một nụ cười khó khăn. Nàng khó
nhọc mở miệng. Âm thanh thoát ra giống như hơi thở của nàng, mỏng manh và nhẹ
nhàng đến thế.
“… Dực…”
Thính lực mẫn cảm khiến Hàn Dực có thể nghe rõ ràng tiếng gọi của nàng vào
trong tai. Hắn vội vàng ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng. Như có như không, một
giọt nước long lanh tràn ra từ khóe mắt của hắn. Cuối cùng, nàng cũng tỉnh.
“Ta đây.” Hắn nói bên tai nàng.
“… Ta… vừa có… một… giấc mơ…” Nàng suy yếu nói. Thanh quản lâu ngày không
hoạt động nên thanh âm phát ra có phần suy yếu. “… đó là… một cơn ác mộng… dài…
thật dài…”
“Ta biết, ta biết mà. Nàng không cần nói nữa, nàng cần nghỉ ngơi.” Hắn ngăn
nàng nói tiếp. Nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc rối loạn của nàng, hắn ôm nàng nằm
xuống, dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ.
Mí mắt nàng lại một lần nữa nhắm lại. Dù nàng rất muốn ngắm nhìn hắn lâu thêm
một chút, nhưng quả thực, nàng quá yếu. Nàng đã có một giấc mộng dài, nàng bước
đi trên con đường trải dài tít tắp, cố bước vào một vòng sáng monh manh. Cho đến
khi nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của hắn, nàng mới dừng bước, quay đầu, rồi
bừng tỉnh.
Nàng không nhớ rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra. Trong đầu nàng chỉ còn sót lại
những mẩu chuyện về cuộc đời hắn. Nàng nghe hơi thở ấm nóng của hắn phủ bên tai,
ngửi thấy mùi hàn mai thanh lãnh. Cảm giác toàn thân được một tấm bông dày bao
phủ, ấm áp đi vào giấc ngủ không mộng mị.
Khi Tô Bích tỉnh dậy lần nữa đã là chuyện của hai ngày sau đó. Nàng vừa mở
mắt đã nhìn thấy Hàn Dực ngủ gục bên cạnh mình. Ngũ quan tuấn tú của hắn nhuốm
màu mỏi mệt. Giữa trán xuất hiện thêm vài nếp nhăn. Tuy nhiên, khuôn mặt của hắn
lại vương lại chút hạnh phúc ngọt ngào.
Nàng đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên trán hắn. Từ khi nào hắn lại xuất hiện
loại biểu hiện như vậy? Vừa ưu thương lại vừa ấm áp ngọt ngào. Có lẽ, nàng nên
hỏi hắn.
Hàn Dực cảm nhận một bàn tay mát lạnh đang di chuyển trên trán mình. Hắn biết
nàng đã thức dậy nhưng cũng không mở mắt, chỉ cất tiếng nói.
“Tỉnh rồi?”
“Ân…” Nàng thu lại bàn tay, lại không ngờ bị hắn tóm được.
Hắn đặt tay nàng đến bên miệng, nói: “Nàng có biết ta lo lắm hay không?” Lo
nàng vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy.
“Chẳng phải ta đã tỉnh dậy rồi hay sao?”
“Nàng cần đền bù cho ta.”
“Tại sao?”
Hắn cười. “Vì đã bắt ta lo lắng cho nàng.”
Khẽ chớp mắt, nàng nói: “Ta cũng không bắt chàng lo lắng cho ta. Đó là do
chàng tự chuốc lấy.”
“Nữ nhân vô tâm.” Hắn khẽ cắn những ngón tay của nàng. Động tác mềm nhẹ như
con mèo nhỏ, rất sợ làm nàng đau.
“Chàng mới là kẻ vô tâm. Tâm của chàng chẳng phải đã trao cho kẻ khác rồi hay
sao?” Nhắc tới chuyện này, nàng lại hờn dỗi. Một khi hắn đã không quan tâm tới
nàng, vì cớ gì lại còn phải lo lắng cho nàng.
Nàng khẽ trở mình, không muốn phải đối mặt với hắn.
Hàn Dực biết nàng đang hờn dỗi. Hắn khẽ cười, đôi tay di chuyển ôm lấy thân
thể của nàng. Hơi thở thanh lạnh phả vào trong tai nàng: “Không có tâm, bởi vì
tâm đã bị nàng cướp mất từ lâu.”
Thân thể của nàng hơi cứng lại, không được tự nhiên. Trên khuôn mặt xanh xao
của nàng xuất hiện tia đỏ ửng. Nàng thầm cảm thấy may mắn hắn không nhìn thấy,
nếu không, nàng sẽ rất là gượng.
“Ta mới không tin lời chàng.” Nàng cố nén xúc động nói.
“Sao lại không tin? Tô tiểu thư, nàng đang nghi ngờ ta sao?” Hắn trêu trọc
nói. Nàng không biết hay sao, trái tim đang đập nhanh liên hồi đã sớm tiết lộ
tâm tư của nàng.
“Ta… Được lắm, trang chủ, ngài không biết “nam nữ thụ thụ bất thân” sao? Vì
cớ gì lại cứ ôm lấy ta như vậy?” Nghe cách xưng hô xa cách của hắn, nàng sinh
khí.
“Ồ, Tô tiểu thư có phải đang tức giận hay không thế?”
Nàng quay ngoắt lại đối mặt với hắn. “Ta mới không thèm tức giận đâu.”
Hắn cười. Nụ cười của hắn khiến cho nàng sôi máu.
Hai tay đưa lên, véo véo hai má của hắn. Lại không ngờ rằng, bởi động tác
này, nàng lại càng cảm nhận được sự lao lực của hắn. Đôi má của hắn dường như
không còn chút thịt, bèo nhèo tựa như một tấm vải dính nước.
Không kìm được, nước mắt nàng tuôn rơi.
“Ngốc, đồ ngốc.”
Hắn chợt cảm thấy bên gối ẩm ướt, cảm nhận âm thanh thút thít cùng tiếng
trách mắng nho nhỏ của nàng. Hắn cảm thấy thật lúng túng, không biết phải làm
sao cho đúng, chỉ còn biết ôm chặt lấy nàng, mong nàng đừng khóc nữa.
“Sao ta lại ngốc? Nàng vừa mới hồi phục một chút, lại khóc như vậy, không
phải càng khiến ta đau lòng sao. Nàng như vậy, so với ta còn ngốc hơn.” Hắn
nói.
“Chàng mới ngốc. Ngốc, đại ngốc, ngốc nhất thiên hạ.” Nàng càng nói càng khóc
nhiều hơn. Khẽ vùi đầu vào trong ngực hắn, đem nước mắt của nàng thấm ướt áo của
hắn, đọng lại trong tim hắn.
Hắn khẽ vuốt ve lưng nàng, an ủi: “Không khóc nữa, ngoan, không khóc.”
Nàng không để ý đến hắn, khóc mãi cho đến khi thiếp đi tự lúc nào.
Tĩnh dưỡng hơn mười ngày, Tô Bích đã có thể ngồi dậy từ trên giường. Nàng cảm
thấy nằm mãi một chỗ thì thật là nhàm chán, bèn bảo A Hạnh cùng Bích Liễu, Bích
Đào đưa nàng ra ngoài hoa viên ngắm cảnh.
Trước sự năm nỉ của nàng, ba nha hoàn chỉ còn cách đưa tay chịu trói, đưa
nàng đến bên lương đình.
Nằm trên trường kỉ, nàng ngắm những cành mai. Mùa xuân sắp qua, hoa mai trong
viện cũng đã tàn gần hết, để lại những chồi quả xanh non. Suy nghĩ của nàng lại
trở nên vẩn vơ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chợt có âm thanh vang lên bên tai nàng. Hàn Dực đứng bên
cạnh nàng một lúc lâu mà không thấy nàng phản ứng gì thì biết nàng lại đang lạc
trong những suy tư không đầu không cuối.
Bích Đào bê một chiếc ghế để hắn ngồi xuống cạnh nàng, sau đó, cùng Bích
Liễu, A Hạnh rời đi, nhường lại không gian yên tĩnh cho bọn hắn.
“Vậy mà ta tưởng nàng đang suy nghĩ cho ngày đại hôn của chúng ta?”
“Ta khi nào thì đồng ý gả cho chàng.”
“Bây giờ. Hôm nọ ta có hỏi qua nàng, nàng nói hai ngày nữa sẽ trả lời ta. Hôm
nay đã là ngày thứ hai rồi.”
Nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn. Quả thật có chuyện này. Nhưng mà nàng vẫn
chưa sẵn sàng cho hắn câu trả lời.
Thấy nàng im lặng, hắn nở nụ cười gian trá. “Nàng không nói tức là đồng ý rồi
đó.”
“Ta khi nào thì đồng ý chứ?” Nàng vội phản bác.
“Vậy tức là không đồng ý? Nàng không đồng ý thật sao? Vậy ta đành sống cô đơn
cả đời.” Hắn giả bộ cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương.
Nàng chu môi nói: “Ta cũng chưa nói không đồng ý.”
“Vậy tức là đồng ý?”
“Không phải.”
“Thế rốt cuộc là đồng ý hay không?”
“Ta… ta chưa sẵn sàng.” Nàng ấp úng nói.
“Tại sao? Nàng không yêu ta? Hay nàng không muốn sống cùng với ta?”
Nàng đưa mắt nhìn hắn, lại nhìn khung cảnh xung quanh. Dải màu trắng này đã
từng khiến nàng vô cùng chán ghét. Nhưng nếu bây giờ bảo nàng rời xa nơi này,
nàng thực sự không thể làm được. Có điều…
“Ta… không biết nữa.”
Hắn thở dài, bước đến bên cạnh, ôm lấy nàng. Trải qua chuyện vừa rồi, nàng có
lẽ đã phải chịu một vết thương quá lớn, để lại vết sẹo khiến nàng khó chấp nhận
hắn. Hắn biết, hắn cần phải từ từ.
“Bích nhi, trao cuộc sống của nàng cho ta, tin tưởng ta, được không?”
Nàng tựa vào trong ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mãnh liệt của hắn. Âm thanh
này là thứ âm thanh đáng tin nhất trên đời. Nó nói cho nàng biết nàng có thể tin
tưởng, có thể dựa vào.
“Đến một lúc nào đó, chàng hối hận…”
“Sẽ không có chuyện đó. Cho dù nàng có là thần thâu thì có làm sao? Nàng là
trang chủ phu nhân của Băng Tuyết sơn trang, sẽ không ai dám động vào nàng. Ta
sẽ bảo vệ nàng, không bao giờ hối hận.”
Cuộc đời của nàng đã trải qua muôn vàn trắc trở. Sống và lớn lên dưới sự dè
bỉu, chà đạp của mọi người, lại như ngọn cỏ kiên cường không bao giờ ngục ngã.
Nàng gây thù chuốc oán với nhiều người chỉ mong có cuộc sống yên bình tự tại.
Giờ đây, ước mơ đó ở ngay trước mắt, vì sao nàng không vươn tay đón nhận?
Tô Bích ngẩng đầu nhìn Hàn Dực. Nam nhân này không thể cho nàng cuộc sống
hoàn mĩ nhất, nhưng có thể cho nàng cuộc sống ấm áp nhất. Nàng còn mong chờ gì
nữa sao?
“Dực, hoa mai tàn rồi, khi nào mai nở, chim én thành đôi.”
Hàn Dực nghe câu nói thẹn thùng của nàng, cũng hiểu được ẩn ý trong đó. Hắn
ôm ghì lấy nàng, hôn lên tóc nàng.
“Năm sau, hoa lại nở.”
Đúng vậy, năm sau hoa mai sẽ lại nở, hắn và nàng sẽ thành đôi. Hạnh phúc giản
đơn nhưng lại khó kiếm tìm. Mà hắn và nàng đều đã tìm thấy.
Giữa gió và tuyết, hai thân ảnh khẽ nép vào nhau. Sự ấm áp đơn giản truyền
tải nội tâm. Và trái tim chẳng hiểu vì sao lại đập lên liên hồi. Từng nhịp, từng
nhịp như muốn nói: yêu chính là như vậy.
_Toàn văn hoàn_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT