A Hạnh nhìn đám người rời đi. Trong đôi mắt ngập nước tràn đầy hận ý. Những khuôn mặt kia từng người từng người, nàng sẽ nhớ thật kĩ. Mối thù này nàng sẽ nhớ thật kĩ thật kĩ.

Nàng run rẩy ôm lấy thân thể đang dần lạnh cóng của Tô Bích, kéo nàng đặt lên phía sau lưng mình. Hơi thở của Tô Bích rất yếu, không biết còn có thể duy trì bao lâu nữa. Nàng cố gắng không để cho đám người kia chạm vào Tô Bích cũng vì giữ lại một hơi thở mỏng manh như thế.

Cõng Tô Bích đặt lên chiếc xe ngựa đã gần như vỡ vụn bên cạnh đường mòn, A Hạnh không ngừng cầu xin Bồ Tát phù hộ cho Tô Bích được bình an. Việc nàng cần làm bây giờ là đưa Tô Bích vào trấn tìm đại phu, cố gắng cứu lại chút hơi tàn của Tô Bích.

Chiếc xe ngựa lăn bánh trong đêm, con ngựa bị thương cũng gấp gáp bước từng bước, đấu tranh với tử thần. Nước mắt A Hạnh vẫn rơi nhưng bàn tay quất chiếc roi da vẫn không ngừng lại. Dù nước mắt làm nhòa đi mọi vật, nàng vẫn cố xác định phương hướng tốt nhất để tiến về phía trước.

Gõ cửa y quán lớn nhất trong trấn, A Hạnh gần như kiệt sức vì khóc quá nhiều. Gõ mãi, gõ mãi, một nam hài mang bộ dáng mỏi mệt bước ra.

A Hạnh vội vàng lôi kéo người nọ, chỉ chỉ vào Tô Bích, khóc không thành tiếng. Sau đó, vì mỏi mệt quá độ, nàng ngất đi.

Tiếng gà gáy báo hiệu canh ba đã điểm. A Hạnh từ trong cơn mê tỉnh dậy, vội vàng nhìn ngó xung quanh.

Dưới ánh nến khi tỏ khi mờ, vị đại phu già đang cẩn thận chăm sóc vết thương cho Tô Bích. Tiểu thư đồng bên cạnh đại phu cũng thập phần ăn ý trợ giúp cho hắn.

A Hạnh vội vàng bước tới gần. Tuy nhiên, nàng không dám quấy rầy công việc của đại phu, chỉ có thể giương mắt nhìn từng cây kim một châm lên trên thân thể của tiểu thư nàng.

Qua hồi lâu, vị đại phu kia thở phào, đứng dậy. Thư đồng bên cạnh vội vàng đưa cho hắn một cái khăn mặt lau mồ hôi.

Khi đại phu quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của A Hạnh, thì nở nụ cười hòa ái.

“Yên tâm, tạm thời chưa chết.”

Nghe vậy, A Hạnh liền nở nụ cười. Chưa chết, tiểu thư của nàng chưa chết. Nhưng rồi khuôn mặt lại ủ rũ trở lại. Tạm thời chưa chết tức là chưa chắc đã sống phải không?

Nàng vội vàng lắc lắc tay đại phu, cố gắng dùng ánh mắt của mình cầu xin hắn cứu tiểu thư của nàng.

Đại phu mỏi mệt lắc đầu, vội vàng tiến vào bên trong cửa hiệu nghỉ ngơi.

A Hạnh nhanh chóng đuổi theo nhưng lại bị thư đồng chặn lại. Hắn nói: “Sư phụ ta đã cố gắng hết sức. Người đã thức trắng đêm, giờ cần phải nghỉ ngơi. Mạng sống của cô nương kia, sư phụ ta không thể quản nữa rồi. Ngươi cứ nên chuẩn bị tâm lí đi.”

A Hạnh nghe vậy, xúc động khóc lớn, rồi ngất đi lúc nào không biết.

Lúc nàng thức dậy lần nữa đã là buổi sáng ngày hôm sau. Tô Bích đã hôn mê một ngày một đêm, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Sau khi ăn xong bát cháo do thư đồng đưa cho, A Hạnh cảm thấy khỏe lên một chút. Nàng bắt đầu suy nghĩ cách làm thế nào để cứu sống tiểu thư nàng.

Nàng đầu tiên nghĩ tới Tô gia. Tô gia giàu có như vậy, chắc hẳn sẽ có ngân lượng để mời đại phu tốt nhất Vĩnh Thiên tới chữa trị cho tiểu thư. Nghĩ vậy, nàng vội vàng lấy từ trong bọc hành lí ra một cái chén trà bằng ngọc, giao cho thư đồng coi như tiền phí chữa bệnh. Sau đó, nàng một mình tới Tô gia.

Nàng gõ lên cánh cửa bằng đồng đỏ của Tô phủ. Một gia đinh chạy ra, nhận ra nàng thì vội vàng vào bẩm báo với Tô lão gia.

Tô lão gia gần như ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng. Hắn đánh giá một thân chật vật của nàng, không chút khách khí liền hạ lệnh đuổi nàng đi.

Nàng bám lấy chân hắn, níu giữ hắn lại. Nàng muốn hắn cứu tiểu thư nàng nhưng lại không cách nào mở miệng, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô bi thương.

Tô lão gia dĩ nhiên không thể hiểu nàng muốn nói cái gì, càng không muốn hiểu. Thứ tàn phế này hắn đã muốn vứt đi từ lâu. Mang nàng cho Tô tiểu thư giả mạo kia cũng chỉ là trao gánh nặng cho kẻ khác. Nay, nàng trở về, thật sự làm chướng mắt hắn. Hắn vung chân đá mạnh lên người nàng, sau đó, sai gia đinh đánh đuổi nàng đi.

A Hạnh trở lại y quán với một thân mang đầy thương tích. Thư đồng thấy vậy liền kéo nàng lại chữa trị vết thương cho nàng.

Thư đồng vừa chữa trị vừa lải nhải bên tai nàng. A Hạnh nghe không vào câu nào, vết thương cũng không biết đau, nhưng nước mắt vẫn cứ lữ chã rơi mãi.

“Ngươi khóc cái gì mà khóc? Bị thương thành như vậy cũng để làm gì. Tiểu thư ngươi cũng không thể cứu nỗi, ngươi có làm cách nào cũng vậy thôi. Tốt nhất nên cầm theo đồ đạc của nàng sớm rời đi, sống một cuộc sống khác.”

“Ai, ngươi vì sao cứ khóc như vậy? Tiểu thư của ngươi bây giờ e rằng chỉ có mấy vị y sĩ giang hồ tài giỏi kia mới may ra cứu được. Mà muốn gặp những người đó quả thật rất chi là khó…”

“Ngươi đứng dậy làm gì? Ta đang giúp ngươi chữa trị vết thương. Này, này…”

Mặc kệ thư đồng tiếp tục lải nhải, A Hạnh đứng dậy thu thập đồ đạc của mình. Sau đó, nàng đỡ Tô Bích lên xe ngựa. Một loạt những động tác này diễn ra thì nhanh mà lại thập phần cẩn thận.

Trước con mắt kinh ngạc của thư đồng, A Hạnh cầm lên roi ngựa, quất ngựa đi ra khỏi Tây Quan trấn.

Nàng sao có thể quên mất người kia. Người kia nhất định sẽ cứu được tiểu thư nàng. Hắn nhất định sẽ cứu. Bởi hắn, giống tiểu thư, hai người đều bị mất đi trái tim trong tay nhau.

Khi Thức bá mở cửa ra, nhìn thấy tiểu cô nương toàn thân tràn đầy những vết thương, đôi mắt ngập trong nước đang nhìn hắn cầu cứu thì kinh hoảng vô cùng. Tiểu cô nương này chẳng phải là nha hoàn theo hầu vị Tô gia đại tiểu thư giả mạo kia sao? Sao nàng lại ở đây? Và quan trọng hơn, sao trên người nàng lại có nhiều vết thương như vậy?

A Hạnh nhìn thấy Thức bá thì lập tức như nhìn thấy vị cứu tinh. Nàng nắm lấy tay áo của Thức bá, kéo lão đi nhanh đến xe ngựa phía trước cửa sơn trang.

Thức bá trong vô thức bị nàng kéo đi đến trước xe ngựa. Khi tấm màn chắn trước xe được vén lên, dung nhan nhợt nhạt của Tô Bích hiện ra trước mắt lão. Vị tiểu thư luôn tràn ngập sức sống hôm nào sao lại trở thành bộ dáng này? Thức bá thật sự bị làm cho sợ hãi.

“Kia… cái kia… sao lại như vậy?”

A Hạnh giật giật ống tay áo của lão, lại khóc. Nhưng lần này, nàng khóc vì vui mừng, tiểu thư cuối cùng cũng được cứu rồi.

“Được rồi, được rồi, mọi chuyện để sau hẵng nói. Hiện tại, ngươi theo ta vào trong sơn trang đã.”

Thức bá nói. Sau đó, lão sai mấy gia đinh trong sơn trang tới đỡ Tô Bích từ trong xe ngựa trở vào sơn trang. Lão cũng nhanh chóng đi thông báo cho Hàn Dực biết.

Hàn Dực không thể miêu tả chính xác cảm xúc của hắn khi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tô Bích, nghe thấy hơi thở khi có khi không của nàng. Hắn chỉ biết hắn không bao giờ nữa muốn gặp lại cảm giác này, tựa như cả thế giới này đang dần sụp đổ, vĩnh viễn không thể tái tạo lại nữa.

Hắn ngồi bên cạnh nàng, nghe Thức bá kể lại mọi chuyện biết được từ A Hạnh. Bàn tay hắn càng ngày càng nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên. Trong lòng hắn nổi lên sự hận thù mãnh liệt chưa bao giờ xuất hiện.

“Thức bá, giết hết.”

Hắn nói ra bốn chữ. Đơn giản như thế nhưng lại mang đến tai họa cho biết bao con người. Giết hết tức là hủy diệt tất cả, tiêu cục kia sẽ vĩnh viễn biến mất trên giang hồ.

Thức bá đáp ứng một tiếng, nhanh chóng rời khỏi lo liệu mọi việc. Lão cũng hiểu được sự phẫn nộ bây giờ của trang chủ. Thậm chí, sự phẫn nộ trong lòng lão còn lớn hơn.

Nữ nhân trang chủ yêu thích lại có thể gặp nạn ngay trên địa phận quản lí của lão. Lão chăm sóc trang chủ từ nhỏ, nhìn trang chủ lớn lên với bao đau buồn trong cuộc sống, nhìn trang chủ từ một thiếu niên tươi sáng tựa ánh mắt trời trở thành một kẻ âm lãnh tựa băng tuyết mùa đông. Lão nhìn thấy nỗi đau trong lòng trang chủ nhưng không tài nào chạm được tới nó, xoa dịu nó. Nhưng nữ nhân tên Tô Bích này thì có thể. Khi lão nhìn thấy nàng cùng trang chủ ngồi cạnh lương đình lần đầu tiên, vẻ mặt nhu hòa của trang chủ đã cho lão biết điều đó.

Sau này, lão biết thân phận thật sự của nàng cũng không chút ác cảm. Lão thậm chí cảm thấy, nữ nhân như vậy mới hợp với trang chủ, mới có thể trở thành phu nhân trang chủ của Băng Tuyết sơn trang. Nhưng trang chủ lại mang trong lòng vết thương quá lớn, nên đã lựa chọn buông tay để nàng rời đi. Lão nhìn thấy sự dằn vặt trong lòng trang chủ, lại vẫn không thể làm gì.

Giờ đây, nàng nằm ở đó, ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết. Lão hy vọng trang chủ có thể nhận ra thứ hắn thật sự mong muốn, quý trọng sự hiện diện của nàng trong cuộc sống của mình.

Khi Thức bá bước tới cửa phòng, bỗng nghe thấy câu nói vang lại từ phía sau.

“Ta đã sai rồi phải không?” Âm thanh mang theo sự tuyệt vọng, còn chất chứa nỗi buồn u ám, u ám bao phủ cả thiên địa vạn vật.

Thức bá không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng đứng đó.

“Lần đầu tiên nàng đột nhập vào sơn trang đã khiến ta xúc động, nhớ mãi không quên. Nữ tử hoạt náo như vậy, vui vẻ như vậy, tự do như vậy khiến ta cảm thấy thế giới của ta thật nhỏ bé. Nếu ta có thể thấy ánh sáng một lần nữa, phải chăng ta cũng có thể giống như nàng vậy?” Hàn Dực thở dài.

“Ta vẫn luôn nghĩ, để nàng ở lại bên mình là sai lầm rồi. Ta nên để nàng đi xa một chút, cách khỏi thế giới của ta một chút. Thế giới mà ta nhìn thấy là một màu đen tuyền, còn thế giới của nàng nên là một dải màu tươi sáng. Chỉ là ta không nỡ, ta không muốn.

Giữ nàng lại bên ta, cảm nhận một chút hơi thở như gió xuân của nàng, thắp sáng một chút thế giới tối tăm của ta. Ích kỉ như vậy khiến chính ta cũng cảm thấy không nên.

Quyết định để nàng rời khỏi ta, buông tha cho nàng là điều duy nhất ta có thể làm được. Nhưng sao lại thành ra như vậy chứ? Nàng đáng nhẽ ra phải trở lại thế giới của nàng, sống một cuộc sống tươi đẹp nhất. Nàng sẽ tìm thấy nam nhân tốt nhất thiên hạ, cùng hắn sống một cuộc đời hạnh phúc. Rồi nàng sẽ dần quên ta, quên một kẻ không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời.

Vậy mà… nàng lại nằm đây. Nàng thậm chí còn không thể mở mắt nhìn ta, không thể nhìn thấy bầu trời u ám trong mắt ta. Nàng như vậy là đang thử lòng kiên nhẫn của ta hay sao? Nàng đang trả thù ta hay sao?”

Từng câu từng chữ nói ra, mỗi câu lại càng tăng thêm sự đau thương. Hắn biết, bộ dáng hiện tại của hắn rất đáng thương. Nhưng vậy thì sao chứ, hắn không thấy được, nàng cũng không thấy được.

“Thức bá, giúp ta thêm một việc nữa, tìm Bạch vô thường, cứu nàng.”

Hắn rất ít khi cầu cạnh người khác. Nhưng vì nàng, hắn sẽ phá vỡ nguyên tắc này.

“Trang chủ, người nói gì vậy chứ? Thay người làm việc là chức trách của ta.” Thức bá nhẹ giọng nói như muốn an ủi hắn.

“Cảm ơn.” Hắn nói, bàn tay nắm chặt lấy tay nàng, thề nguyện cả cuộc đời này sẽ không buông ra nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play