Sau khi đã chọn được Lâm gia trở thành một trong tứ đại thế gia, Mộ Dung Khiếu tiếp tục chủ trì giải quyết một số vấn đề của các môn phái, thế gia khác. Chuyện này vẫn thường diễn ra hàng năm vào sinh thần của Hàn Dực, bởi chỉ có vào thời điểm này, hắn mới tham gia giải quyết các vấn đề trên giang hồ.

Hầu hết mọi chuyện được đưa ra đều là chuyện bé xé ra to của võ lâm, không khiến người ta hứng thú. Nhưng khi Liễu Dương thay mặt Liễu Kiếm sơn trang đưa lên hai thanh bảo kiếm thì người giang hồ bắt đầu chăm chú dõi theo.

Hai thanh kiếm kia, chuôi cùng vỏ kiếm được làm bằng bạch ngọc trong suốt, nhìn thấy đươc cả lưỡi kiếm bên trong. Điêu khắc trên đó vô cùng tỉ mỉ, tinh xảo chứng tỏ nó đã được làm bằng nhiệt tâm của thợ làm kiếm. Mà lưỡi kiếm lại trơn bóng, sáng loáng. Từng đường vân kiếm đều khiến người ta dõi mắt nhìn theo. Thanh kiếm tỏa ra hơi thở băng lạnh, giống như được làm từ hàn thiết, chém sắt như chém bùn, thực sự là bảo kiếm hiếm có.

“Đôi kiếm này là do ta đích thân rèn, không bán mà giữ lại làm của hồi môn cho nhi tử của ta. Vị bằng hữu nào có hứng thú, thì cứ thử tới cửa cầu hôn xem.” Liễu Dương nói.

Của hồi môn? Được bảo kiếm, lại còn được cả người, có ai mà lại không muốn. Nhưng mà có mấy người dám trèo cao đây? Liễu gia tuy nói là dễ thân cận trong tứ đại thế gia nhưng việc chọn con dâu, con rể của nhà họ thì quả thực rất ngặt nghèo.

Mộ Dung Khiếu đi qua đi lại ngắm nhìn đôi bảo kiếm này. Trên chuôi mỗi thanh kiếm có treo một miếng ngọc bội, một thanh treo ngọc bội chữ thiên, một thanh treo ngọc bội chữ minh. Hắn càng nhìn lại càng thấy thích, kìm lòng không được mà tiến lên nói với Liễu Dương.

“Liễu trang chủ, ta với ngươi kết thông gia đi.”

Liễu Dương nhìn hắn. Mọi người cũng đều ngạc nhiên nhìn hắn.

“Ngươi thực sự muốn sao?” Liễu Dương hỏi lại. Phải biết cái người trước mắt này từ trước tới nay chưa từng muốn có quan hệ thân cận với tứ đại thế gia. Chẳng lẽ nay lại vì một thanh bảo kiếm mà bán con?

“Ta đã bao giờ nói đùa sao?” Mộ Dung Khiếu nhíu mi. “Hay Mộ Dung gia không xứng với Liễu gia ngươi?”

“Không, ta nào có ý đó. Nhưng mà, thông gia thế nào?” Liễu Dương vội lắc đầu hỏi lại.

Mộ Dung Khiếu gật gù hồi lâu, nói: “Con trưởng của ngươi sẽ lấy con ta. Nếu là trưởng nam, sẽ lấy nữ nhi nhà ta, còn nếu là trưởng nữ thì lấy nhi tử của ta. Đằng nào cũng kết được thành thông gia thôi.”

Liễu Dương nghĩ thấy cũng có lí, liền gật đầu.

“Vậy, ta lấy thanh kiếm chữ “minh” này trước. Các vị bằng hữu ở đây có thể làm chứng cho chúng ta.” Mộ Dung Khiếu nhanh tay đoạt lấy thanh kiếm từ trên tay Liễu Dương. Khuôn mặt tràn ngập nét vui mừng khi bắt được của quý.

Liễu Dương ngăn cản không được đành mặc hắn tự tung, tự tác.

Sau đó, sinh thần của Hàn Dực kết thúc. Người vui mừng nhất là Lâm Thiếu Vụ cùng Mộ Dung Khiếu. Người thất vọng nhất là Hoa Vạn Vạn. Người đau lòng nhất chắc là Liễu Dương, bảo kiếm hắn chưa kịp yêu thương đã không cánh mà bay, không đau lòng sao được a.

Đến buổi tối, các bang phái, thế gia đã rời khỏi Băng Tuyết sơn trang. Băng Tuyết sơn trang lại trở lại vẻ u tịnh vốn có.

Mộ Dung Khiếu ôm thanh bảo kiếm mân mê, yêu thích không muốn buông tay. Kiếm pháp nhà Mộ Dung xưa nay đều rất xảo diệu, chỉ tiếc chưa từng có bảo khí trấn gia. Giờ có được bảo kiếm nha vậy, bảo sao hắn không thích cho được.

“Hàn Dực, ngươi nói con trưởng nhà họ Liễu là nam hay là nữ?” Hắn quay sang hỏi kẻ ngồi bên cạnh. Đêm nay, hắn ở lại Hàn gia.

Hai mắt Hàn Dực vẫn như cũ nhắm chặt, nói: “Ngươi hỏi vậy làm gì?”

“Hắc hắc…” Mộ Dung Khiếu cười hai tiếng, khuôn mặt thật sự là giảo hoạt như yêu tinh. “Nếu là trưởng nữ thì tốt rồi, hai thanh bảo kiếm đều thuộc về Mộ Dung gia ta.”

Hóa ra là như vậy. Lúc nghe hắn nói về hôn ước, Hàn Dực đã cảm thấy có điều kỳ quái, sao không chọn luôn nam ở Liễu gia, nữ ở Mộ Dung gia hay nam ở Mộ Dung gia, nữ ở Liễu gia mà lại phải phức tạp như vậy? Hóa ra, hắn có ý nghĩa tham lam này.

“Ta không biết, ta lại không phải thầy bói.”

“Chắc sẽ là trưởng nữ, ta thực thích trưởng nữ Liễu gia.”

“Người ta còn chưa có thê tử lấy đâu ra trưởng nữ mà ngươi thích với không thích.” Hàn Dực nói thầm trong lòng.

“Có thể là trưởng nam Liễu gia thì sao?” Hàn Dực đập nát giấc mộng của hắn.

Mộ Dung Khiếu ngừng cười, khuôn mặt trở nên âm ngoan, “Vậy giết trưởng nam, bao giờ có trưởng nữ mới thôi. Hắc hắc…”, lại cười.

“Ngươi hồ đồ rồi.” Hàn Dực thở dài.

“Làm sao? Ta chưa diệt môn, cướp kiếm đã là nhân đạo lắm rồi.”

“Ngươi họ Mộ Dung, không phải họ Hoa.” Hoa gia thực sự đã sử dụng điển ngữ “độc nhất là lòng dạ nữ nhân” rất thành công. Hoa gia làm sát thủ, thành viên Hoa gia cũng đều là những nữ tử khát máu.

“Haiz, ta nghĩ, hay là thành lập một tổ chức ngầm khát máu, mai này còn dễ bề cướp đoạt.” Vuốt ve vân kiếm, Mộ Dung Khiếu nhẹ giọng nói.

Hàn Dực chỉ còn biết lắc đầu, thực sự là hết cách với hắn.

“À, tiểu Khiếu này, ta nghĩ Hàn gia nên ẩn cư thật sự rồi.” Trầm mặc hồi lâu, Hàn Dực bỗng nói.

Mộ Dung Khiếu nổi hết cả da gà, giận dữ quát: “Ngươi đừng có gọi ta như vậy được không. Nương ta gọi ta như vậy đã đủ lắm rồi!!!” Sau đó, hắn lại hạ giọng. “Bây giờ vẫn chưa giống ẩn cư sao? Mỗi năm một lần gặp khách, thật sự còn nghiêm hơn cả ngồi tù.”

“Không giống. Hàn gia hiện tại vẫn có tiếng nói trên võ lâm, vẫn giải quyết sự vụ võ lâm. Cái ta muốn là Hàn gia thoát hoàn toàn khỏi võ lâm kia.”

“Giống Tư Đồ gia sao?”

“Không, Hàn gia vẫn là võ lâm thế gia, chỉ không quản giang hồ sự thôi.”

“Không hiểu lắm. Nhưng khó có thể làm được điều đó.”

“Ta nghĩ, nếu không thoát nhanh, Hàn gia rất nhanh sẽ bị cuốn vào tranh đấu trên giang hồ. Ngươi biết mà, sóng ngầm đã bắt đầu dữ dội.”

“Ta biết. Năm sau, ta sẽ từ bỏ chức minh chủ. Có kẻ muốn thay ta rồi.”

Hàn Dực mở mắt. Đôi mắt sáng lấp lánh tựa như những vì sao trong đêm, soi rọi mọi thứ, lại không soi rọi thế giới của hắn.

“Ý ngươi nói Lâm Thiếu Vụ? Dã tâm thật lớn.”

“Đúng là rất lớn.”

Mộ Dung Khiếu nhìn Hàn Dực, không biết phải nói như thế nào? Rốt cuộc, hắn cũng chỉ có thể thở dài. Mọi chuyện đều không phải mình hắn có thể quyết định, nhưng vẫn không cam tâm, hỏi lại:

“Ngươi định buông tay thật sao? Bỏ mặc tất cả mọi chuyện hiện tại, hai mươi năm sau, tất cả rắc rối sẽ nhường lại cho nhi tử của ngươi?”

“Không sai. Dù sao, ta cũng không có nhi tử, chỉ có ngươi mới cần lo lắng chuyện này.”

Mộ Dung Khiếu cười cười. “Nói hay lắm, vậy nên ngươi mới để vị nữ thần thâu kia chạy mất.”

Ý cười trên môi Hàn Dực vụt tắt. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm.

Khi các thế gia, danh môn rời khỏi, Tô Bích cũng theo chân họ rời đi. Hàn Dực biết, nhưng không ngăn cản. Nàng rời đi cũng là ý nguyện của hắn.

“Ngươi biết gì không? So với Liễu gia, ta càng muốn kết thông gia với Hàn gia ngươi hơn. Nhưng e rằng không được rồi.” Mộ Dung Khiếu nói.

Hàn Dực cười cười, nói một câu trêu trọc: “Ngươi có thể kết thông gia vởi cả Lâm gia. Nhi tử của Thương nhi cũng giống nhi tử của ta thôi.”

“Cho ta xin.” Mộ Dung Khiếu méo mặt. “Nhi tử của Lâm Thiếu Vụ kia e là cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”

“Ngươi nói vậy sai rồi. Ta nghĩ, Thương nhi sẽ khiến nhi tử của nàng không giống với cha của chúng.”

Mộ Dung Khiếu biết mình nói hớ, lại lái sang chuyện khác. “Sao lúc đó ngươi không ngăn cản Thương nhi?”

Hàn Dực cười khổ. “Nếu họ Lâm kia đã dùng tới Thương nhi, chắc chắn, hắn đã có được bảo đảm tuyệt đối. Ngươi nghĩ Thương nhi sẽ nghe lời ta sao?”

Mộ Dung Khiếu ngộ ra. Lâm Thiếu Vụ nếu đã có dã tâm thì chắc cũng sẽ có mưu đồ ngoan độc. Hắn thật sự quên mất điều này.

“Nói cũng phải. Hy vọng đường muội ngươi không bị tổn thương.”

“Ta sẽ chăm sóc cho nhi tử của nàng, coi như là bù đắp đi.”

Mộ Dung Khiếu thở dài. Hàn Dực, ngươi có bao giờ nghĩ tới, sự bù đắp như vậy cũng không đủ? Bù đắp như vậy thật sự rất lạnh lùng, cũng rất làm tổn thương người khác. Ngươi thật xứng đáng sống ở nơi giá lạnh này, bởi trái tim ngươi còn lạnh giá hơn nó gấp ngàn lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play