Hai mươi mốt tuổi mà chưa biết yêu thì đúng là “anh em ruột thịt” với con cù
lần. Nhưng con cù lần là con gì há? Bạn khỏi phải mất công vào sở thú tìm kiếm
nó. Bạn cứ nhìn mặt tôi thì rõ. Thật đáng buồn, tôi đã giống y chang con vật lù
khù đáng ghét đó.
Nếu trong một kỳ thi vấn đáp, giáo sư hỏi tôi :
- Yêu là gì?
Ðối với một sinh viên khoa Văn năm thứ hai như tôi, câu trả lời dễ dàng như
ăn ớt Ðà Lạt.
- Dạ thưa thầy, theo thi sĩ Xuân Diệu : “Yêu là chết trong lòng một ít”. Còn
theo tự điển Tiếng Việt của nhà xuất bản Khoa học Xã hội, trang 893 : “Yêu là
cảm thấy gắn bó, trìu mến, hài lòng, thích thú, say mê… với người hay vật có sức
mạnh thu hút”.
Trả lời đúng bài bản như thế chắc chắn tôi sẽ được điểm 10. Nhưng nếu giáo sư
hỏi tiếp :
- Làm thế nào yêu được và được yêu?
Tôi sẽ đứng gãi đầu một hồi rồi đành chịu điểm 0. Bởi lý thuyết về tình yêu,
tôi đã học thuộc lòng rất nhiều từ sách vở. Nhưng thực hành thì… chưa bao
giờ.
Bạn đừng hiểu lầm tôi là một kẻ nhát gan, sợ “chết ở trong lòng một ít”.
Không đâu. Nếu yêu là bắt buộc phải “chết luôn tại chỗ”, tôi mới ớn lạnh xương
sống và lắc đầu quầy quậy từ chối. Còn chết “một ít” thì có gì đáng sợ. Ai trong
chúng ta mỗi ngày không chết “một ít” trong cõi đời 100 năm này?
Còn “Cảm thấy gắn bó, trìu mến, hài lòng, thích thú, say mê… với vật có sức
mạnh thu hút”, thì tôi đã cảm thấy rõ ràng rồi. Tiền luôn luôn là vật có sức
mạnh thu hút tôi kỳ lạ. Như vậy tôi đã hội đủ những điều kiện “ắt có và đủ” để
yêu. Vậy mà đến bây giờ tôi vẫn chưa được biết hương vị của tình yêu. Thế là thế
nào? Tại trời đất quá bất công với tôi hay tại tất cả những cô gái đã đối xử quá
bất công với tôi?
Sau bao nhiêu ngày tự gãi đầu để suy nghĩ đễn nỗi rụng cả một mảng tóc, tôi
vẫn không sao giải đáp nổi những thắc mắc trên. May thay tôi chợt nhớ ra câu ông
bà đã dạy : “Học thầy không tày học bạn”. Tôi vội đi đến “gãi đầu” Cường, một
bạn thân học cùng lớp. Cường nổi tiếng “đắt đào” ở trường đời nên tôi tin hắn sẽ
giúp tôi “gỡ rối tơ lòng” dễ dàng hơn, nhanh chóng hơn và hiệu quả hơn các vị
giáo sư vốn nổi tiếng ở trường học.
Cường đang ngồi vừa đàn vừa hát ở trong nhà, thấy tôi hớt hải, chạy vào không
thèm gõ cửa, hắn bỏ đàn xuống bàn, hỏi :
- Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?
Tôi vừa thở vừa nói nhát gừng.
- Tối… nghiêm trọng. Tối… nghiêm trọng.
Cường rót một ly nước đầy đưa cho tôi.
- Uống cho mát cổ họng rồi hãy nói.
Tôi uống ực một hơi hết ly nước đầy rồi ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói :
- Cậu hãy giúp mình giải đáp thắc mắc này.
- Ðề thi ở trường à?
- Không. Ðề thi ở đời : Làm thế nào để yêu được và được yêu?
Cường nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi :
- Cậu định “diễu” mình hả?
- Diễu gì? Mình hỏi thật lòng.
Cường nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Khi làm bài thi ở trường, cậu thường viết thẳng vào giấy thi hay làm bài
nháp trước đã.
- Thi cử là chuyện quan trọng bậc nhất của đời sinh viên, nên phải làm bài
nháp cho chắc ăn rồi mới chép sạch sẽ vào giấy thi.
Cường nghiêm mặt nói :
- Tình yêu cũng là chuyện quan trọng của một đời người, nên cậu phải tập “yêu
nháp” trước khi yêu thật.
Tôi trố mắt hỏi :
- Cậu định “diễu” mình hả?
- Diễu gì. Mình nói thật lòng.
- Nhưng cũng phải hiểu biết chút chút mới “nháp” được chớ.
- Chẳng có gì khó hiểu cả. Nhà cậu có mở cửa thì nắng gió mới vào được. Trái
tim cậu có “mở cửa” thì tình yêu mới len lỏi vào được.
Tôi liền cởi hai nút áo để phanh lồng ngực.
- Tưởng gì chứ “mở cửa” thì dễ quá rồi.
Tôi vui vẻ bắt tay Cường ra về, lòng hí hửng như người ta chụp trúng cái đuôi
của chân lý.
Sau một thời gian tình nguyện mở cửa trái tim, tôi đã chẳng thấy một người
đẹp hay xấu nào bước vào mà chỉ có nắng gió, khói xe và bụi bặm bay vào làm tôi
ho muốn bể lồng ngực. Tôi lại phải đến “gãi đầu” Cường. Hắn ôm bụng cười chảy
nước mắt rồi nói :
- Cậu mở cửa trái tim như người ta mở một cái bẫy chuột. Vậy cô nào dám bước
vào.
Tôi đỏ mặt cãi lại.
- Trái tim tôi đã chụp X quang. Bác sĩ nói cũng bình thường như mọi người.
Sao cậu dám nói nó giống cái bẫy chuột?
- Cần gì phải chụp X quang. Cứ nhìn cậu đối xử với những cô bạn trong lớp là
mình rõ. Cậu còn “tự ái” nhiều quá : Nghĩa là còn tự yêu mình nhiều quá nên
chẳng còn chút tình yêu nào dành cho người khác. Mà tình yêu phải luôn luôn
hướng đến người khác. Nếu chỉ yêu chính mình thì khác chi con rắn tự cắn đuôi
nó, làm sao tiến lên được. Cậu đã bao giờ mời một cô bạn gái đi uống nước, nghe
ca nhạc, dự sinh nhật của nàng? Hay cậu chỉ biết giương mắt nhìn người ta rồi ăn
uống một mình?
Tôi gật đầu nói :
- Cậu có lý. Mình sẽ tập “yêu nháp” lại.
Nghe lời Cường, ngay buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi đã mời mười cô
bạn cùng lớp đi uống nước dừa xiêm. Mười cô đều nói cười, trò chuyện vui vẻ với
nhau và tôi cũng vui vẻ lây. Chiều hôm sau, mười cô khác. Rồi chiều hôm sau nữa,
mười cô khác. Rồi chiều hôm sau nữa, mười cô khác. Vậy là tôi đã làm nhiệm vụ
chiêu đãi nước dừa tất cả các cô bạn trong lớp, không bỏ sót một ai. Xong chầu
nước dừa, đến chầu hủ tíu Nam vang. Ði coi đại nhạc hội. Rồi gửi quà tặng sinh
nhật của mỗi cô…
Tôi đã luôn luôn bù đầu lo “hướng đến người khác”, như Cường chỉ bảo. Nhưng
sao tôi vẫn chưa cảm thấy hương vị ngọt ngào của tình yêu? Trái lại tôi chỉ cảm
thấy xây xẩm mặt mày khi nhìn vào sổ chi tiêu cho đợt tập yêu này, tốn hết
242.150 đồng (chưa kể tiền gửi xe gắn máy). Trời đất! yêu người khác mà tốn kém
dữ như vậy, chắc tôi đành tự yêu tôi cho đỡ tốn hơn.
Một hôm thấy mặt mũi tôi ỉu xìu như cái dầu cháo quảy nhúng vô tô nước lèo
nguội ngắt, Cường vỗ vai tôi hỏi :
- Cậu đã yêu được cô nào chưa?
Tôi lắc đầu ngao ngán thở dài.
- Yêu mất… nhiều quá.
- Cậu sợ mất thì giờ hay mất tự do?
- Không. Mất tiền nhiều quá. Mình đã phải bán cái máy cassette nghe nhạc để
chi tiêu cho việc “yêu nháp”.
Tôi móc túi lấy sổ chi tiêu hàng ngày đưa cho Cường coi. Hắn đọc xong rồi bật
cười.
- Trời ơi! Làm gì có chuyện tình yêu tập thể. Cậu hãy chọn lấy một cô trong
số ba mươi cô trong lớp. Yêu nhiều người cùng một lúc là kể như chưa yêu ai. Ðấy
không phải là tình yêu. Ðấy là tình bạn hay tình… đồng bào. Cậu hãy ráng tập yêu
một người. Chỉ một người mà thôi.
Nghe lời Cường, tôi mở căng mắt quan sát những cô bạn trong lớp để cố tuyển
chọn lấy một cô. “Chỉ một cô mà thôi”. Cuối cùng tôi đã tự bỏ phiếu chọn Tuyết
Sương. Lý do : Sương học hành cũng làng nhàng như tôi, cao cũng bằng tôi, ốm
cũng bằng tôi. Nếu hai người tay cầm tay đi dạo phố thì thật xứng đôi vừa lứa,
hệt như một đôi “đũa tre xuất khẩu”. Nhưng điều quan trọng là nàng cũng có xe
gắn máy như tôi. Như vậy xe ai nấy lái, hồn ai nấy giữ. Nếu rủi ro có bị tai nạn
xe cộ, không ai có thể đỗ lỗi cho ai.
Sau khi mời Sương đi uống cà phê máy lạnh, tôi mời nàng đi ăn miến cua tô đặc
biệt rồi mời nàng đi xem phim “Tình là…”. Trong rạp chiếu bóng tôi đã mạnh dạn
cầm tay nàng rồi hôn lên cánh tay nàng. Và Chúa ơi, thật sung sướng cho tôi,
nàng cũng đã mạnh dạn hôn đáp lại lên… đầu tôi.
Dù hằng ngày gặp nhau trong lớp, chúng tôi vẫn viết thư tình gửi cho nhau kẹp
trong những cuốn sách giả đò cho nhau mượn, vừa bảo đảm đến tay người nhận vừa
đỡ tốn tiền mua tem. Cứ như thế tình yêu của tôi kéo dài được 2 tháng 27 ngày
rưỡi.
Chiều nay, buổi học cuối năm, tôi đã nhận được thư nàng. Tôi nghĩ chắc nàng
mời mùng một Tết năm nay, tôi đến xông đất nhà nàng. Rồi chúng tôi cùng đi đến
Lăng Ông xem đá gà, đi hội chợ vui xuân thảy vòng vào đầu vịt, đi xem đại hội
tấu hài để suốt năm cùng cười…
Buổi tối về nhà, cơm nước xong, tôi vào phòng đóng kín cửa lại, hút một điếu
thuốc thơm rồi chậm rãi mở thư nàng ra đọc.
Anh Biền thân mến,
Cám ơn anh rất nhiều trong ba tháng Sương tập yêu. Nhờ vậy Sương tìm đưọc
người yêu đích thực của mình, 28 Tết này, gia đình anh ấy sẽ đến làm lễ dạm ngõ
nhà Sương và đến hè sang năm sẽ làm đám hỏi.
Vậy Tết này Sương đã là một người khác, không thể đi chơi vui Xuân với anh
được. Mong anh thông cảm.
Một lần nữa xin thành thật cám ơn anh đã giúp Sương biết tình yêu đích thực
là gì? Sương mong khi đám cưới của Sương sẽ không vắng mặt anh.
Thân chào anh
SƯƠNG
Trời đất! Không ngờ tôi đã vô tình giúp nàng hoàn tất xuất sắc giai đoạn “yêu
nháp”. Còn tôi đến bao giờ mới chấm dứt giai đoạn hắc ám đó đây? Hay suốt đời,
tôi chỉ là một kẻ tập yêu? Như vậy mùng một Tết năm nay tôi sẽ đi đâu?
Chắc các bạn nghĩ tôi là người cao thượng, tôi sẽ đến nhà Sương chúc mừng
hạnh phúc của nàng. Không đâu. Tôi chỉ cao có 1m50. Tôi chẳng dại gì bắt chước
người cao 1m80, với đến những gì ở tầm cao trên 2 mét, để rồi té ngã gây chân
càng lùn thêm.
Mùng một Tết năm nay, tôi sẽ đi… vào sở thú. Tôi sẽ nhờ một người thợ chụp
hình màu tôi đang đứng bắt tay chúc mừng năm mới một chú cù lần. Bạn đừng nghĩ
bị thất tình rồi tôi đâm ra bi quan. Không đâu. Tôi đang rất lạc quan yêu đời.
Không có tình yêu thì tôi cũng có “tình anh em ruột thịt”. Tôi đâu đã cô đơn như
một số người khác mà bạn phải chia buồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT