“Không…không thể như thế được…chẳng phải là mẹ nói hắn ta đã chết rồi sao? Không thể thế này được, hắn ta không thể ở đây được, chắc chắn là có người giống mà thôi!”

8/ NGƯỜI YÊU BẤT ĐẮC DĨ

Cơn ác mộng giữa ban ngày của hôm qua vẫn còn ám ảnh Sam suốt đêm làm cô không thể nào chợp mắt được một cách trọn vẹn. Và hôm nay, Sam đến lớp sớm với vẻ mệt mỏi trông thấy.

- Sam! Cậu sao thế?_Mây lo lắng khi thấy sắc mặt nhợt nhạt của Sam.

- Tớ…tớ không sao, tớ chỉ hơi mệt chút thôi! Mây à!

- Hả?

- Có bao giờ cậu chạm vào một người khác mà cảm thấy có dòng điện nào đó chạy qua người mình không?

- Chưa, nhưng tớ có xem trên tivi, trên thế giới có một vài người có khả năng đó, đó là do hiệu điện thế trong cơ thể người đó lớn hơn người bình thường nhiều lần! Đó là chuyện lạ thế giới đấy! Mà sao cậu lại hỏi như thế? Cậu bị như thế à?

- Không, tớ chỉ tò mò thế thôi!

- À, còn một trường hợp nữa tớ chưa nói với cậu!

- Là gì?

- Đó là khi…cậu bị tiếng sét ái tình đánh trúng, trong sét có chứa dòng điện đủ làm con tim cậu tê liệt, hihi.

- Cậu…chỉ được cái nói đùa là giỏi!

Mấy lời giải thích của Mây khiến Sam cứ suy nghĩ mãi…Nếu đã là chuyện lạ hiếm có thì sao Sam lại có cảm giác đó cùng với hai người một lúc? Còn cái giả thiết tiếng sét ái tình ngớ ngẩn của Mây cũng đâu có cơ sở? Vì thật sự, Sam đã có tình cảm với ai trong hai người đó đâu? Càng suy nghĩ, Sam lại càng rối rắm, rồi như chẳng còn sức đâu mà nghĩ nữa, cô gục mặt trên bàn, ngủ nốt giấc ngủ bù của đêm hôm qua…

Căng tin trường,

Mây và Sam gọi món cocktail cho đỡ khát. Nói là cho đỡ khát thế thôi chứ thực chất là cho đỡ buồn ngủ, vì cứ ở mãi trong phòng học thì Sam phải nằm bẹp dí trên cái bàn gỗ ấy mất thôi. Khỏi phải nói, sự xuất hiện của hoa khôi trường luôn gây được sự chú ý, nhất là đối với mấy tên con trai si tình ghi tên mình trong danh sách “Hội những người phát cuồng vì Sam”. Danh sách ấy đến nay, có thể đã hơn hai con số.

- Ê ê, Sam kìa tụi bây ơi!!!

- Sam ơi, làm bạn gái mình đi!

- Sam ơi, đi chơi với anh một đêm Sam nhớ!

- Sam ơi, sao em nỡ nào phụ tấm chân tình của anh!_thằng Tuấn mặt lợn đang ca cẩm cái bài hát tự nó sáng tác. Nó là một thằng gầy nhom nhưng có khuôn mặt lại không khác gì con lợn, bởi cái lỗ mũi to ngoài sức tưởng tượng. Tuấn máu me ca hát và đã không ít lần ôm ghita chạy theo hát cho Sam nghe những “tình khúc” bất hủ! Giọng ca não nề cộng với lời ca củ chuối đã bị đám bạn trong trường gắn cho hắn biệt danh là “Thảm họa Vpop”

- Mày nên hát bằng lỗ mũi chứ không phải bằng miệng, Tuấn à?!

Một giọng nói vang tiếng khiến tiếng ghita của thằng Tuấn cũng tắt ngấm theo. Thì ra là Uy. Hắn ta luôn có mặt ở mọi nơi Sam đến và ra sức lôi Sam về phía mình.

- Tất cả bọn mày im hết đi! Bọn mày là cái thá gì mà dám rủ rê Sam của tao đi chơi, hả!!! Tụi mày ăn gan hùm rồi hay sao mà dám động vào Sam của tao, hả!!!

- Anh im ngay cho tôi!

Sam cắt ngang lời Uy như không thể chịu đựng thêm nữa thái độ ngạo mạn đáng ghét của cậu ta.

- Anh là gì mà mở miệng ra hết lần này đến lần khác bảo rằng tôi là người của anh? Tôi chưa và không bao giờ là bạn gái của anh cả, vĩnh viễn là như thế! Kiếp sau hay kiếp sau nữa và ngàn kiếp sau vẫn là như thế!!!

Có vài đứa định bật cười nhưng lại nín bặt ngay sau đó bởi tiếng quát của Uy:

- Cưng dám từ chối anh trước mặt mọi người!!!!!!!!!

- Có gì mà không dám chứ?

- Cưng được lắm, nhưng anh…yêu cưng ở điểm đó, cứng đầu và cố chấp, cũng chính vì thế mà anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cưng. Cưng không chấp nhận ai, có nghĩa là anh vẫn còn có cơ hội!

Vài tiếng hú của bọn đàn em Uy bắt đầu nổi lên. Đám người trong căng tin cũng bắt đầu xì xầm, nhốn nháo. Sam đỏ mặt, chậc lưỡi. Bỗng từ ngoài cửa căng tin, Đại bước vào. Như chợt lóe lên một kế hoạch, Sam liền chạy đến nắm tay Đại và kéo vào đứng trước mặt Uy:

- Ai nói với anh là tôi không chấp nhận ai! Đại chính là người tôi chấp nhận!

Sam nói to, rõ ràng và dứt khoát. Uy tái mặt, khóa tia nhìn vào mắt Đại. Đám con trai bắt đầu bàn tán to hơn, có tên còn gào lên:

- Không, không thể như thế được, Sam ơi!

- Đừng làm thế mà Sam ơi, anh chết mất!

Tên Uy nhíu hai hàng lông mày rậm vào nhau, mắt vẫn trừng Đại, và miệng bắt đầu thốt ra những lời đầy hăm dọa:

- Được lắm! Cưng chọn nó mà không phải là anh sao? Rồi cưng sẽ biết lựa chọn của cưng là đúng hay sai! Rồi cưng sẽ biết không nghe lời Vũ Phong Uy này sẽ nhận lấy kết cục như thế nào!

Khuôn mặt đằng đằng sát khí của Uy vẫn còn quay lại nhìn Sam khi ra khỏi căng tin, Sam cũng chợt nhíu mày, không biết liệu hành động táo bạo lúc nãy của mình là đúng hay sai. Còn Đại, dường như là người duy nhất không biết chuyện gì đang xảy ra!

- Trời ơi, đúng là đôi trai tài gái sắc của trường mình. Tao ghen tỵ quá đi tụi bây ơi!

- Ông trời bất công quá, sao kẻ ăn không hết người lần không ra thế này chứ!

Mấy đứa con gái góc cuối lại tụm lại buôn chuyện.

- Thế là sao hả Sam?

- Tớ…tớ…xin lỗi cậu, thật sự là tớ đã lôi cậu vào chính rắc rối của tớ…Tớ không muốn như vậy, nhưng tên Uy làm cho tớ bực bội quá! Tớ muốn được sống và được đối xử như người bình thường, tại sao không được hả Đại?

Giọng Sam nhỏ dần đi trong tiếng nấc, và dường như là Sam đã muốn khóc to lên, nhưng không được.

- Cậu khóc ư? Đối với tớ, khóc là một hình phạt!

- Sao lại như thế?

- À…không có gì. Thế bây giờ cậu muốn tớ đóng giả bạn trai của cậu để tránh sự đeo bám của tên Uy phải không?

Sam ngúc ngoắc đầu mà mắt vẫn còn ngấn nước.

- Thực sự thì tớ không muốn đẩy cậu vào hoàn cảnh…

- Được rồi! Tớ sẽ giúp cậu! Chỉ là đóng giả thôi mà, có khó khăn gì đâu! Tớ cũng muốn thử xem việc yêu một ai đó ở đây có thoải mái và thích thú không! Với lại, tớ cũng đang nợ cậu một lời hứa.

- Lời hứa nào?

- Cậu quên nhanh thế, lời hứa ở con hẻm tối hôm ấy đấy!

Sam mở to mắt, long lanh đầy sự biết ơn. Cô nghĩ đến việc không bị Uy làm phiền nữa, lòng vui rộn ràng, nhưng cũng chợt giật mình trước lời đe dọa của Uy-hắn là người đã nói thì phải làm! Ơ kìa, Sam đột nhiên nhớ lại, lúc nãy mình nắm tay Đại, nhưng không thấy có bất cứ luồng điện nào truyền qua nữa….Vậy là sao?! Chẳng lẽ đó chỉ là cảm giác ban đầu?

9/ CUỘC NÓI CHUYỆN ĐẦU TIÊN

Trở về nhà sau một ngày dài trên trường cộng với một đống rắc rối nảy sinh, Sam mệt như muốn tắt thở. Ngồi vào bàn ăn, chỉ thấy có mỗi mình bố, Sam thắc mắc:

- Bé Su và Zak đâu hả bố?

- Su đi chơi với bạn chưa về, còn Zak ăn no rồi!

Lần nào cũng thế, đã tuần nay Zak đến ở nhà Sam mà chưa bao giờ Sam thấy Zak xuống ăn cơm chung, hỏi bố thì lúc nào bố cũng bảo là no rồi, ăn sau hay đại loại là thế.

- Bố à! Bố nói cho con biết thật ra Zak là người như thế nào đi bố! Mọi hành động của cậu ta thật sự khiến con sợ và khó chịu!

- Cậu ta bị mất trí nhớ!

Sam gác đũa, gặng hỏi tiếp:

- Sao thế bố?

- Cậu ta trải qua một cú sốc tâm lý quá nặng khiến cho kí ức bị xóa sạch và có những hành động mất kiểm soát. Bố thương tình cậu ta là con người bạn thân nên đem về đây chăm sóc. Con biết rồi nên đừng nổi nóng với cậu ta nữa…

- Vâng…

Đưa vội thìa cơm vào miệng, Sam chợt thấy Zak thật đáng thương…

…………

Lúc đó, tại Black Bar,

Tiếng nhạc DJ rít lên với những giai điệu cực bốc, tiếng bass dội cực mạnh và mọi người đang nhún nhảy liên hồi, những bộ trang phục hở hang, mát mẻ, những cái liếc mắt đưa tình như choáng cả một không gian:

- Sao hả cưng? Em thích nơi này không?

- Tuyệt lắm anh ạ! Em rất thích!

Đó là Uy, và…Su, em gái Sam.

- Em nghe tụi trong trường kháo nhau rằng anh đang theo đuổi chị gái em, sao giờ lại quay sang tán tỉnh em thế! Em ngạc nhiên đó nha!

- Chỉ là tin đồn thôi cưng à, chị em chẳng có chút hấp dẫn nào hết, ăn mặc thì kín như bưng, làm sao quyến rũ và gợi cảm như cưng được!

- Chẳng phải là anh thích gái ngoan hơn sao?

- Thế cưng tự nhận mình hư à?

- Em không nói thế, nhưng em không ngoan bằng chị của em đâu!

- Haha, cưng càng hư, anh lại càng thích ấy chứ!

Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra, chìm trong tiếng nhạc xập xình đến điếng tai. Su đã như vậy không biết từ khi nào, cô bé lớn lên không có tình yêu thương của mẹ và nhận được quá nhiều sự cưng chiều từ bố. Về nhà, Su lúc nào cũng hoàn thành tốt vai diễn là một người con ngoan, nhưng đến khi ra đường, đi chơi với đám bạn, người ta mới thấy Su nổi loạn đến mức nào. Sam biết Su có nhiều người yêu, lại thường hay tụ tập bạn bè, nhưng thực sự cô không biết em gái cô đang ngày càng sa đọa, và bây giờ đã trở thành mồi nhử của Uy trong kế hoạch “phục thù”!!!

12h đêm, căn biệt thự tối lạnh, Su rón rén bước về phòng

- Su!

- Chị làm gì mà giờ chưa ngủ, còn gọi làm em giật bắn cả mình!

- Em đi đâu về trễ thế hả? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Người thì nồng nặc mùi bia, em có muốn chị mách bố không hả?

- Chị à, em đi sinh nhật bạn nên có uống chút bia, về hơi trễ là chuyện bình thường, sao chị cứ cằn nhằn mãi như bà già bảy mươi thế!

- Em còn dám…

- Thôi, không đôi co với chị nữa, em về phòng đây, buồn ngủ lắm rồi, good night chị!

- Haiza, cái con bé này…

Sam thở dài, định quay về phòng thì thấy ánh sáng ở phòng Zak vẫn còn hắt ra, trông rất mạnh, có lẽ cậu ta ngủ mà quên chưa tắt đèn. Nghĩ vậy, Sam tiến đến căn phòng với cánh cửa đang hé…Và Sam đẩy cửa, rất nhẹ.

Zak không ngủ mà đang ngồi trên bệ cửa sổ và hai cánh cửa sổ mở toang…trời đầy sao, và Zak đang ngắm nhìn chúng. Kể từ lúc nhìn thấy Zak thì đây là lần Sam thấy Zak giống…“con người” nhất, nghĩa là cậu ấy đang ngồi ngắm sao, mà ngắm sao cũng là sở thích của Sam. Nghĩ thế, Sam khẽ lên tiếng:

- Cậu chưa ngủ sao?

Sam nhớ tới lời bố nói ở bữa ăn lúc tối, chợt thấy việc kết bạn với Zak là một điều nên làm. Zak vẫn im lặng.

- Cậu nói gì đi chứ? Tôi đang hỏi cậu mà!

- Ừm!

- Ừm là sao, cậu ừm thì làm sao tôi hiểu.

- Tôi chưa ngủ.

- Thì ai chẳng biết là cậu chưa ngủ, chưa ngủ mới có thể nói chuyện với tôi được chứ!

- Ừm!

- Ơ hay, cái cậu này, nói chuyện kiểu gì mà giống như cái máy thế! Tôi muốn quan tâm, muốn nói chuyện với cậu mà thái độ của cậu như thế thì tôi cũng chịu luôn.

- Ừm!

Sam bắt đầu bực mình: “Cậu ta tính chơi khăm mình chắc?! Cứ như cái từ “Ừm” và việc nhắc lại lời người khác là câu cửa miệng của cậu ta vậy”. Tức quá, Sam xông tới chỗ bệ cửa sổ mà Zak ngồi, nhìn chằm vào mặt cậu ta:

- Ê! Quay lại đây nói chuyện coi!

Và Zak quay sang thật, quay như một cái vòi vặn nước, cổ thì quay nhưng thân mình không nhúc nhích. Sam hơi nhợn trước hành động của Zak. Dưới ánh trăng trong suốt, mặt Zak như góc cạnh hơn, trăng rót vào mặt cậu ta một thứ ánh sáng dịu mờ, đôi mi rậm đen, đôi mắt to không chớp và cái miệng chưa bao giờ cười…

- Cậu đang buồn à?

- ….

- Cậu có tâm sự gì sao?

- ….

- Cậu không có gì nói cho tôi nghe sao?

- …

- Tôi chịu thua cậu rồi! Không nói thì tôi về phòng vậy!

- ….

- ….

- Tôi- không- nhớ- gì- cả!

- Ối, cuối cùng thì cậu cũng nói được một câu tử tế!

- Tôi- không- nhớ- gì- cả!

- Tôi- không- nhớ- gì- cả!

- Tôi- không- nhớ- gì- cả!

Zak cứ nhắc đi nhắc lại câu nói ấy như một người điên, hai tay ôm chặt đầu, khuôn mặt cậu ta trông đầy đau đớn và tội nghiệp. Sam cắn môi, thấy thương Zak, thương cho bộ dạng của cậu ta lúc này. Sam choàng tay qua vai, định an ủi cho Zak bớt đau buồn…nhưng không ngờ, trong cái khoảnh khắc ấy, cứ như một phản xạ quen thuộc, Zak dùng tay ấn mạnh khiến Sam ngã sóng soài trên sàn nhà. Khủy tay đập xuống sàn khiến mặt Sam nhúm nhó lại:

- Á!!! Cậu ác thế! Dám đối xử với một người có ý định giúp cậu như thế hả! Cậu có phải là con người không đấy?! Cái đồ vô tâm, cái đồ đá gỗ, trơ như quả bơ ấy! Đã thế, từ nay, tôi không thèm quan tâm, để ý gì đến con người kì cục như cậu nữa!

Sam xồng xộc xông ra cửa, tiếng kéo cửa vừa đủ lớn để không át đi tiếng xin lỗi nhỏ xíu phát ra từ miệng Zak:

- Tôi- xin- lỗi- cậu!_từng tiếng một chậm rãi như thế!

Sam thoáng nghe, chợt khựng lại, nhưng rồi cái gì đấy mách bảo cô bé đừng quay lại nữa, và rồi Sam về phòng và đánh một giấc cho đến sáng.

10/ TẤM ẢNH CUỐI ALBUM

Sáng, Sam đến trường bằng ô tô, có lẽ vì hơi mệt nên cô bé không còn đủ sức để đi bộ được nữa. Hôm nay, bé Su không đi học. Có lẽ vì cơn say đêm qua khiến Su không nhấc mình lên nổi khỏi chiếc giường, nghĩ đến đó, Sam khẽ lắc đầu.

- Thưa cô chủ, đến nơi rồi ạ!_tiếng ông Kiên.

Ông ấy cũng đã khá già rồi, có thể biết được điều đó qua giọng nói khàn và mái tóc đã bạc nửa đầu của ông. Ông làm việc cho bố Sam có lẽ đã từ rất lâu rồi, nhưng lâu đến mức nào thì Sam chịu, có thể lúc ấy Sam còn chưa ra đời.

- Cám ơn ông, lát về đừng đợi tôi nhé, tôi sẽ đi bộ.

Sam thều thào, vừa bước xuống xe và tiến vào cổng trường chừng hai mươi bước, bỗng từ đâu có hai tên bịt mặt đi xe mô tô phóng ngang qua trước mặt Sam và ném vào người cô bé những quả trứng thối. Cái ném bất ngờ khiến Sam không kịp né, và kết quả là bộ đồng phục của Sam trở nên nhầy nhụa và lấm bẩn. Những ai có mặt ở cổng trường lúc bấy giờ đều không tránh khỏi bất ngờ, nhưng tất cả chỉ biết đứng yên dán chặt mắt về phía Sam mà không ai đến giúp cô bé cả, trong số đó có những tên tự nhận là sẽ sống chết vì Sam. Sam hơi rối, mặt đã đỏ ửng lên. Và trong lúc ấy, như một vị cứu tinh kịp thời, Đại chạy đến khoác lên người Sam chiếc áo vest, dìu cô bé lên chiếc ô tô vừa đỗ để tránh cái nhìn soi mói của học sinh trong trường.

- Cậu không sao chứ?

- Tớ…tớ không sao, nhưng…tớ thấy sợ…

- Cậu đừng lo, tớ sẽ điều tra xem bọn nào mà lại dám chơi bẩn đến thế!

- Đừng! Vô ích thôi, tớ bị như thế này nhiều rồi!

- Là sao?

- Cậu tưởng mọi người đều yêu quý và muốn theo đuổi tớ ư? Bên cạnh những người đó vẫn còn rất nhiều người ghen gét tớ, xem tớ là đồ chảnh chọe, xem tớ là cái gai trong mắt mà chỉ muốn nhổ phăng đi. Tớ thật sự rất sợ những con người như thế!

Thì ra, ẩn sau cái vẻ hoa khôi hào nhoáng, được hàng tá người ngưỡng mộ và theo đuổi, Sam phải gánh chịu những áp lực như thế này đây. Có lẽ vì những điều phải chịu đựng như thế mà Sam ít nói hẳn đi, nhất là khi đến trường.

- Tớ không nghĩ con người lại có lòng thù hận, ghen gét đến thế, tớ tưởng chỉ có tình yêu mà thôi chứ!

- Ý cậu là sao??

- À…không, tớ chỉ buột miệng nói thế thôi.

Cứ mỗi lần nói chuyện với Đại, đến câu thứ bai, thứ tư là Sam lại bắt đầu thấy khó hiểu, Đại cứ như là một người khác đứng ngoài cái thế giới này để nhận xét mọi việc vậy.

Xe dừng bánh tại một khách sạn,

- Cậu…đưa tớ đến đây làm gì?

- Thay quần áo! Cậu định đem cái bộ dạng này đến lớp à?

- Vậy cậu ngồi yên trên xe đi, tớ sẽ vào một mình, tớ không muốn bị người khác hiểu nhầm.

- Nhưng cậu với tớ đang là người yêu cơ mà? Người yêu thì không được phép vào cùng nhau sao?

- Cậu điên à! Đó chỉ là đóng giả thôi, mà đóng giả thì không thể như thế được. Tớ không muốn danh tiếng của bố tớ bị ảnh hưởng!

- Bố cậu? Là người thế nào?

- Tớ sẽ nói sau, giờ thì tớ vào thay đồ, cậu ngồi yên đấy đi!

Sam xuống xe. Khi cô bé đã khuất sau tấm cửa kính của khách sạn, Đại vô tình thấy chiếc điện thoại của Sam đang nằm trên ghế. Tò mò, Đại mở ra và ấn vào phần album ảnh. Những bức ảnh tự sướng của Sam lúc một mình trong phòng làm Đại bật cười. Cậu ấy chợt nhận ra, cô bé cười thật đẹp, thật hiền với đôi má lúm đồng tiền sâu hoắm, nhưng thật lạ là kể từ lúc gặp Sam, chưa lúc nào Đại thấy Sam cười, dù đó chỉ là nụ cười nửa môi. Đại lướt từng tấm ảnh và cứ mỗi tấm ảnh kéo qua, Đại lại nhoẻn cười. Chợt, tấm ảnh cuối album làm Đại trợn tròn mắt. Đại ngạc nhiên đến nỗi lấy tay dụi mắt ba bốn lần. “Không…không thể như thế được…chẳng phải là mẹ nói hắn ta đã chết rồi sao? Không thể thế này được, hắn ta không thể ở đây được, chắc chắn là có người giống mà thôi!”

Đại cứ lan man suy nghĩ mà không biết Sam đã lên xe từ lúc nào:

- Cậu làm gì với chiếc điện thoại của tớ thế?

- À..tớ chỉ, tớ chỉ…muốn xem ảnh của cậu thôi! Cậu thật sự…rất đẹp, đặc biệt là nụ cười.

- Cám ơn cậu…

- Nhưng tại sao tớ không bao giờ thấy cậu cười?

- Tớ…không biết, tớ ít cười khi đến trường lắm, vì thấy chẳng có gì đáng cười cả! Giờ chúng ta đến trường đi, muộn học rồi đấy!

- À…ừm…

Đại hơi chột dạ, nhìn vào chiếc điện thoại của Sam một hồi lâu và nhớ đến tấm ảnh nằm ở cuối album. “Có lẽ đó chỉ là vô tình trùng hợp!”_cậu ta nghĩ vậy…

Đó là tấm ảnh Sam chụp Zak khi cậu ta đang ngủ hôm trước….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play