Cả người cô như đông cứng thành băng khi những tiếng chuông điện thoại cứ ngân dài trong vô vọng
Người phụ nữ muốn được làm một công thức thử để minh chứng cho sự
chắc chắn của mình là nhu cầu chính đáng. Nhưng sau khi có được sự chắc
chắn một trăm phần trăm rồi thì dường như họ vẫn không tài nào chấp nhận và thỏa mãn điều đó.
Chặng đường từ nhà tới công ty dài khoảng mười cây số. Đã có rất
nhiều lần cô ước rằng, công ty ở ngay kế bên nhà mình để việc đi lại
được thuận lợi và có thể sẽ tiết kiệm một khoản tiền xăng hay tiền bảo
dưỡng xe cộ. Vậy mà ngày hôm nay, cô thấy con đường này quá ngắn khiến
thời gian cô nghĩ về đứa bé đang mang trong bụng mình chẳng được bao
nhiêu.
- Hôm nay cô Tâm Lan đi làm trễ quá! – Bác bảo vệ vừa giúp cô kéo cửa kính vừa gửi một lời chào xen lẫn cả sự nhắc nhở.
- Dạ. Con chào bác. Nhà con bữa nay mắc công chuyện ạ.
- Ừ. Vào nhanh đi.
Tâm Lan cười ngượng ngùng rồi rón rén từng bước về bàn làm việc của
mình bằng lối cửa sau. Cô từ ngoài cửa kính nhìn vào phòng làm việc,
phát hiện ra trưởng phòng còn đang bận trao đổi gì đó với vị thư ký. Cô
liền khom người lại rồi cẩn thận luồn vào lối cửa. Sau đó giống như
những nhân viên đi làm muộn khác, tranh thủ lúc trưởng phòng quay người
đi sẽ nhanh chóng lui về chỗ ngồi.
Hoàng Ngân đã phát hiện ra, cô vừa định mở miệng hỏi han thì Tâm Lan
đã ra ký hiệu hãy lặng im. Hoàng Ngân chun mũi và đưa tay gãi đầu vì
chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tâm Lan ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc. Cô lấy tay xoa xoa trước ngực và thở mạnh như một điệp viên vừa đi làm nhiệm vụ về.
- Sao Hoàng Minh gọi điện thoại tới công ty nói em bị bệnh nên
nghỉ làm hôm nay? Ông này đúng là chiều vợ quá đáng. – Hoàng Ngân nhíu
chân mày dò hỏi. Đồng thời cô ấy cũng đem một xấp thư mới của độc giả
trong ngày hôm nay để lên bàn làm việc của Tâm Lan. Cô nói tiếp.
- À em đưa luôn cho chị phần thư của độc giả ngày hôm qua nhé.
- Dạ? – Giọng Tâm Lan lớ ngớ.
- Em sao thế? Bộ em bị bệnh thật à?
- À à, em không sao. Em chỉ bị đau đầu chút thôi. Còn chuyện thư độc giả ngày hôm qua, em… em chưa làm xong nữa, chị ạ.
- Thôi. Em bệnh thì nghỉ, có sao đâu nào. Để chị chuyển tập thư
này qua bên bé Hoa làm vậy. Em cố gắng hoàn thành việc ngày hôm qua càng sớm càng tốt nhé!
- Dạ. Em cám ơn chị.
Hoàng Ngân mang xấp thư ngày hôm nay qua bàn làm việc của Hoa, cô gái mới được nhận vào làm việc và dặn dò tỉ mẩn về công việc trả lời thư
độc giả.
Ngay lập tức, Tâm Lan nhanh chóng ấn tay vào nút start trên case máy
tính. Cô sẽ không vào những trang báo mang tính chính trị hay giá cả thị trường, thậm chí là cả những trang báo dành cho phụ nữ xem hôm nay mặc
gì hay nấu món gì như mọi hôm. Cô bắt đầu lên google và tìm kiếm những
điều liên quan đến sản phụ.
Vì quá chăm chú và mải mê với niềm vui của bản thân mà cô không biết
rằng, Hoàng Ngân đã đứng ở phía sau từ rất lâu. Cô rời mắt khỏi màn hình vi tính và cười gượng gạo, hai bên bầu má ửng hồng càng làm vẻ đẹp từ
khuôn mặt trái xoan của cô thêm cuốn hút.
- Em có tin vui nữa phải không? Chúc mừng vợ chồng em. – Hoàng Ngân cười tươi.
- Em… Không phải thế đâu. – Tâm Lan vội xua tay. – Chị biết đấy,
những lá thư từ độc giả của chúng ta gửi về, họ thật nhiều tâm sự và
luôn đưa ra những câu hỏi khó nhằn. Chúng khiến em lúng túng…
- Thật vậy ư? – Hoàng Ngân nhếch môi lên cười vẻ nghi ngờ. – Mà
không biết bao giờ chị mới được nếm thử niềm hạnh phúc của một người phụ nữ có gia đình nhỉ? Được mặc váy bầu này. Được cùng chồng đi mua sắm
mỗi chiều cuối tuần này. Hay cùng nhau chăm sóc đứa bé và nhìn chúng lớn lên mỗi ngày nữa nhỉ? – Giọng cô rầu rĩ nhìn Tâm Lan. Nhưng ngay sau
đó, cô lại vội vàng chuyển ngay sang chủ đề khác. – Tâm Lan! Đi ăn trưa
rồi uống café luôn không?
- Dạ? Bây giờ đi luôn ạ?
- Ừ! Thì chị em mình nghỉ sớm. Khoảng nửa tiếng nữa cũng đến giờ nghỉ trưa rồi còn gì nữa?
- Vâng.
Tâm Lan gãi đầu ngượng ngùng. Chính bản thân cô cũng không ngờ mình
lại tới chỗ làm vào lúc công ty sắp đến giờ nghỉ trưa thế này. Trước khi đi, cô không quên tắt hết những trang web mà mình vừa mới truy cập.
Đồng thời, cô cũng cho hết tài liệu và chiếc túi xách vào ngăn kéo khóa
lại. Cô tự nhắc nhở mình trong giờ ăn trưa nhất định sẽ phải nói chuyện
này với Hoàng Ngân.
Tâm Lan liên tục đưa tay sờ lên bụng mình. Chẳng có gì cả. Hoàng Ngân thấy bụng cô vẫn phẳng lì, vậy mà Tâm Lan vẫn thường xuyên đưa tay lên
bụng, xoa xoa, rất nhẹ nhàng.
- Em đang đau bụng đấy à? Hay là tới tháng?
Giọng Hoàng Ngân lo lắng. Cô nghĩ Tâm Lan đang đau bụng thật bởi cô
chưa có một tí kinh nghiệm nào về người phụ nữ khi mang thai hay hiểu
tâm lý của sản phụ khác với người phụ nữ vẫn còn đang độc thân ở những
điểm nào. Có chăng cũng chỉ là mớ lý thuyết mà cô nghe được trong phòng
thu mỗi lần Tâm Lan trả lời thư bạn đọc. Cô cũng tự gõ vào đầu mình:
”Một người phụ nữ mà không hiểu một chút khái niệm nào về định nghĩa của gia đình mà lại muốn có chồng. Thật là ngu ngốc. Thật là ngu ngốc”.
- Dạ không. Em thấy đói. Sáng em ngủ dậy trễ rồi tới công ty luôn mà.
Nhưng thực ra trong suy nghĩ, Tâm Lan luôn trong trạng thái tưởng
tượng. Đứa bé hiện giờ đang trong bụng của cô, nó sẽ thế nào nhỉ? Vài
milimet, sẽ bằng một hạt gạo? Rồi đứa bé sẽ lớn lên, một centimet, mười
centimet hay hai mươi centimet nhỉ, sẽ bằng một gang bàn tay của cô ư?
Hay còn lớn hơn nữa vào những tháng thứ năm, thứ sáu… rồi tới ngày lâm
bồn. Tâm Lan cúi đầu xuống, cười tủm tỉm một mình.
- Em thật là… Đừng tưởng lấy chồng rồi mà là xong nhé. Phải duy
trì nhan sắc đấy, cô gái ạ. – Hoàng Ngân trề môi, trong lòng cô hơi buồn một chút khi nghĩ về người bạn thời đại học tên Hoàng Minh.
- Dạ. Mà chị Ngân? Bao giờ chị mới chịu cưới thế? Đừng có nói với em là chị sẽ theo chủ nghĩa độc thân đấy nhé.
- Chị à? Cưới ai nhỉ? Ai cưới mình đây? – Hoàng Ngân bật cười,
nhưng nụ cười lúc này có phần gượng gạo và ánh mắt phảng phất một nỗi
buồn thầm kín.
- Đừng xạo. Trưa hôm qua em thấy hết rồi. Mà số điện thoại lạ đó
là của ai vậy ta? – Tâm Lan cố nói bằng giọng hài hước nhất có thể như
để khai thác thêm thông tin về đối tượng mới của người bạn đồng nghiệp.
- À… – Hoàng Ngân gật gù như vừa nhớ đến một câu chuyện đã xảy ra
từ rất lâu trong quá khứ. – Hơn hai tháng hẹn hò, tụi chị cảm thấy không hợp và chấm dứt vào buổi tối ngày hôm qua, em à.
- Vì sao ạ? – Tâm Lan vẫn tiếp tục nối dài câu chuyện, nhưng bàn
tay cô không thôi sờ lên bụng mình. Chính xác là, cô đang chạm vào đứa
bé.
- Chị hút thuốc lá trước mặt anh ta. Còn nữa, khi cùng nhau uống
rượu ở trong bar, anh ta lại không phải đối thủ của chị. Thật điên rồ,
anh ta bảo rằng mình không thích những người phụ nữ quá ư là mạnh mẽ.
Tâm Lan siết chặt bàn tay Hoàng Ngân. Ánh mắt cô rất dịu dàng và gửi
cái nhìn chứa đầy sự cảm thông, niềm tin yêu tới chị đồng nghiệp. Hai
người phụ nữ nắm chặt tay nhau đi bộ dưới con đường rợp nắng.
- Bây giờ chúng ta phải ăn trưa. Đừng nghĩ đến đàn ông. Họ thật là phiền toái.
- Chẳng lẽ Hoàng Minh đã làm gì khiến em giận? À không, mới sáng
nay anh ta còn điện thoại tới công ty xin phép cho em nghỉ ốm cơ mà. Anh ấy rất chu đáo và yêu em.
- Không đâu. Anh ấy luôn hoàn hảo như chị vẫn biết đấy. Nhiều khi
em chỉ ước, giá như anh ấy chẳng phải là thiên thần thì tốt biết bao
nhiêu.
Giọng Tâm Lan nhỏ nhẹ. Hoàng Ngân cũng cảm thấy mơ hồ về câu trả lời
của cô nhưng không thắc mắc thêm nữa. Xung quanh chỉ còn tiếng xe cộ qua lại trên con đường Pasteur đông đúc, hay tiếng chim ca lảnh lót cùng
cơn gió xào xạc thổi từng cơn.
Cả hai người đều đang nghĩ về Hoàng Minh, người đàn ông có khuôn mặt
tuấn tú, đôi mắt trong veo, rất sáng, con ngươi màu hổ phách đẹp vô
cùng, cả vầng trán cao bướng bỉnh vô hạn hay khóe môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành vòng cung hoàn hảo, đầy cuốn hút.
Cuối cùng thì họ cũng đến quán ăn bệt trên đường Alexander, Tâm Lan
ngán ngẩm nhìn vào quán cơm mà mọi ngày cô cùng Hoàng Ngân vẫn thường
ăn. Những đám nhân viên văn phòng vào giờ nghỉ trưa bắt đầu ùn ùn kéo
tới. Những chồng ghế xanh đỏ được cô bé phục vụ chia lẻ ra từng chiếc,
xếp kín cả ngoài vỉa hè, cả ở trên bồn cây. Mùi thịt kho tàu, mùi tanh
của hải sản, mùi mắm tôm,cả mùi nước hoa rẻ tiền nữa… Chúng quyện với
nhau, xộc vào mũi khiến cổ họng cô bắt đầu nôn nao, khó thở.
- Hôm nay, chị em mình đổi món được không?
- Ừ! Chị cũng vừa định đưa ra ý kiến này. Hay ăn mì sủi cảo nhé.
Tâm Lan gật đầu mặc dù món mì sủi cảo không hợp khẩu vị với cô cho
lắm. Nhưng Hoàng Ngân lại vừa mới chia tay một cuộc tình chỉ vẻn vẹn
trong vòng hai tháng nên cô cũng không nỡ chối từ.
Ăn trưa xong, Hoàng Ngân lại kéo Tâm Lan đi mua đồ ở ngay gần đó. Tâm Lan cũng vui vẻ tư vấn cho Hoàng Ngân xem chiếc áo này hợp ở màu sắc
nhưng kiểu dáng thì không, hay chiếc váy kia có màu sắc ô kẻ đẹp nhưng
hình như là quá ngắn, không phù hợp nơi công sở… Cuối cùng thì Hoàng
Ngân cũng ra về với hai bịch lớn trên tay. Còn Tâm Lan thì từ chối khéo: “Tháng trước em đi mua đồ mà đã dùng hết đâu”.. Nhưng đến lúc đi qua
shop thời trang dành cho bà bầu thì bước chân Tâm Lan lại rất chậm chạp.
Đến giờ nghỉ trưa ở văn phòng, Hoàng Ngân cùng đám bạn đồng nghiệp
tranh thủ vào facebook tám chuyện, hay chơi game. Trong khi đó, Tâm Lan
vẫn ngồi ở ngoài sảnh lớn của tòa nhà, một tay xoa bụng, một tay giữ khư khư chiếc điện thoại. Dường như cô vẫn đang trông chờ về một điều gì đó trong vô vọng.
Không có một cú điện thoại nào của Hoàng Minh vào bữa trưa như mọi
ngày. Cũng chẳng có một dòng tin nhắn hỏi thăm như mọi hôm. Dường như cô cảm thấy, thiếu anh một giờ thôi cũng đủ làm trái tim cô như đóng băng, chẳng thể nào thở nổi.
Chần chừ mãi, cô cũng nhấn nút gọi cho Hoàng Minh trước khi trở lại
phòng thu. Cô không biết mình sẽ phải nói gì sau khi anh bắt máy, nhưng
chắc chắn cô phải nghe thấy giọng anh, dù chỉ là câu từ chối qua loa
như: “Anh đang bận, lúc khác mình nói chuyện nhé!”.
Nhưng chỉ có những tiếng chuông ngân dài trong vô vọng…
Cả người cô như đang đông cứng thành băng, những dòng nước mắt tuôn ra có lẽ vì thế mà cũng trở nên lạnh giá…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT