Kiều Thanh tự hỏi, phải chăng tình yêu giữa cô và Hoàng Minh đã hết mặn nồng?
Kiều Thanh lững thững dạo bước trên con phố thưa thớt người. Hôm nay
là ngày đầu tiên kể từ khi trở về Việt Nam, cô cảm thấy tinh thần mình
thật sự tỉnh táo. Nghĩa là từ sáng tới giờ, cô chưa dùng một giọt rượu
nào.
Cô kiếm một chiếc ghế đá giữa công viên và ngồi xuống. Bất giác, cô buột miệng: “Sài Gòn khác Hà Nội nhiều quá!”
Chẳng um tùm cây, chẳng có nổi một cái hồ nước, chẳng nhiều người
sống thư thả và hòa mình vào chốn thiên nhiên. Chỉ có vài chậu cây cảnh
phải cong mình lớn lên theo những đường uốn éo của bàn tay nghệ nhân.
Chỉ có cái hồ nước bé tẹo và sâu chưa tới hai mét với dòng nước đục ngàu tràn đầy lá rụng đang bốc lên mùi hôi thối. Chỉ có những dòng người hối hả ngược xuôi chẳng kể đêm hay ngày vẫn gồng mình lên để vun vén, lo
toan cho cuộc sống thêm đầy đủ…
Phải chăng nơi đây không còn thích hợp với cô nữa. Phải chăng năm
tháng qua đi, tình yêu của cô và Hoàng Minh đã hết những yêu thương mặn
nồng?
Cô nghĩ miên man về quá khứ sai lầm, về thực tại rối rắm và tương lai trống rỗng hoàn toàn. Cô không biết có nên nói với Hoàng Minh rằng,
chúng ta sẽ trở ra Hà Nội và làm lại từ đầu như thuở mới yêu nhau? Cô
không biết bản thân thích hợp với công việc gì khi đã bước vào độ tuổi
trung niên và không có một chút kinh nghiệm?
Kiều Thanh trầm tư suy nghĩ hàng giờ đồng hồ cho đến khi một đứa trẻ
độ bốn tuổi đang đứng trước mặt cô và khóc thét lên. Cô vô cùng ngạc
nhiên, rồi đưa đôi tay ra ngỏ ý muốn bế thằng bé dỗ dành. Nhưng thằng bé vội co chân chạy về phía một người phụ nữ đang đứng cách đó không xa.
Mặt nó mếu máo, nước mắt nước mũi lấm lem. Cô không hiểu lý do gì bèn
chạy vội theo người phụ nữ kia kèm theo một mục đích hết sức ngớ ngẩn.
Kiều Thanh chạy đến chỉ cách người phụ nữ kia vài bước chân và thở
hồng hộc. Thằng bé tưởng như vừa nín xong lại òa khóc to hơn. Kiều Thanh mở trừng mắt không hiểu lý do vì sao lại thế. Người phụ nữ buột miệng
đưa ra lời đề nghị như đang cảnh cáo cô.
- Làm ơn. Hãy tránh xa con trai tôi ra.
- Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không làm gì khiến thằng bé phải đau cả!
- Nhưng cô đã làm cho nó sợ.
- Tại sao chứ? Làm ơn hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi.
Người phụ nữ cảm thấy ả đàn bà đang đứng trước mặt mình vừa ngu ngốc
vừa dữ dằn. Cô ta dửng dưng quay đi trước lời thỉnh cầu của Kiều Thanh
rồi tiến lên phía trước, miệng vẫn không ngớt lời dỗ dành thằng bé.
Kiều Thanh chạy nhanh lên phía trước, đầu cô hơi cúi xuống và nước mắt cứ thế trào ra. Kiều Thanh nhỏ nhẹ:
- Làm ơn hãy nói cho tôi biết đi. Vì sao thằng bé lại khóc khi nhìn thấy tôi?
- Cô đã có con chưa? – Người phụ nữ tỏ vẻ thương cảm. Thằng bé đã bớt khóc nhưng vẫn nấc lên trong vòng tay của cô.
- Tôi không thể có con. Nhưng… – Kiều Thanh ngẩng mặt nhìn người
phụ nữ xa lạ. Bỗng cô có một cảm giác tin tưởng khi đối diện với chị ta
và thật dễ dàng để nói lên ước muốn của mình. – Nhưng tôi rất muốn được
chăm sóc và thương yêu những đứa trẻ.
- Cô không thích hợp làm mẹ. Công việc chăm sóc trẻ con dường như
không thích hợp với con người cô. – Người phụ nữ thành thật.
- Cô là thầy tướng ư? Liệu con người ta có nên tin vào tướng số không?
- Không! – Người phụ nữ lắc đầu. – Tôi không biết xem tướng. Chỉ
là diện mạo của cô không phù hợp với thiên chức của người làm vợ, làm mẹ trong gia đình.
Kiều Thanh chau mày nhìn người phụ nữ quê mùa cục mịch. Cô vốn là
người phụ nữ đẹp cơ mà? Chẳng phải đã có biết bao nhiêu gã trai nhìn cô
thèm thuồng đến mức xin chết đấy thôi? Nhưng cô vẫn muốn được trò chuyện với người đàn bà này. Đã lâu lắm rồi, cô không còn giao tiếp với những
người phụ nữ chân chất mộc mạc như chị ta.
- Xin chị hãy nói tiếp.
- Thằng con trai tôi sợ khi nhìn thấy diện mạo của chị. Dù chị là
người phụ nữ đẹp, nhưng vẻ đẹp đó lại thuộc về cuộc sống của những người phụ nữ thượng lưu thích hưởng thụ. Hãy nhìn tôi mà xem, chị sẽ cảm nhận được người mẹ và người phụ nữ khao khát vinh quang thường khác nhau như thế nào.
Kiều Thanh đứng ngây người giữa lối đi công viên. Người phụ nữ và cậu bé cũng vội biến mất sau cuộc trò chuyện không lấy gì làm thích thú.
Một lúc sau, Kiều Thanh chạy ào vào toilet công cộng ở gần đó và xối
nước mạnh. Cô vã nước lên mặt. Những móng tay cào lên da mặt kéo bung
lớp phấn son dày để nước cuốn trôi đi. Đôi lông mi giả cong dài cũng
được tháo ra khỏi mí mắt. Chiếc vòng cổ lấp lánh, đôi khuyên tai dài
loằng ngoằng cũng được cô cất vào một ngăn túi xách. Mái tóc vàng nâu
xoăn bồng bềnh bị tóm gọn thành búi nhô lên cao ngay đỉnh đầu…
Kiều Thanh ngắm nhìn mình trong gương, làn da trắng xanh, đôi môi
nhợt nhạt và quầng mắt thâm đen lại… Trông cô giờ đây hiền lành tới mức
tẻ nhạt.
Cái nét ngây thơ, ngờ nghệch trên gương mặt những đứa trẻ mồ côi đi
dạo bán vé số, đến nét tươi cười vui vẻ và giọng nói chưa rành của những đứa bé đang níu vào vai áo những bậc phụ huynh vòi mua bong bóng hay
kẹo que… đều làm cô tủi thân bật khóc tức tưởi… Hơn lúc nào hết, cô khao khát được gần gũi một đứa trẻ, được ôm ấp chúng, được bón cho nó từng
thìa thức ăn hay đưa nó vào bồn tắm và sẵn sàng nghịch ngợm với nó hàng
giờ đồng hồ… Hơn tất thảy mọi thứ trên đời, cô ao ước được nhìn đứa bé
lớn lên từng ngày và cất tiếng chào ngoan ngoãn hay mở lời xin phép rời
khỏi nhà khi muốn đi chơi cùng đám bạn, được thấm cái cảm giác bơ phờ
thức trắng đêm trông con với những cơn ho cơn sốt và nằng nặc khóc không chịu ngủ…
Kiều Thanh cắn môi đi tiếp một đoạn đường. Cô đã quyết định…
***
Không khó để nhận ra bé Nguyên Thảo lạc trong đám trẻ con đang vui
đùa ngoài sân trường. Kiều Thanh phân vân trong giây lát vì không biết
phải tiếp cận với đứa bé kia như thế nào. Đôi mắt tròn to của con bé lộ
rõ sự thông minh trời phú và sự khôn ngoan. Điều này phản ánh rõ việc
nuôi dạy chu đáo, cẩn trọng của vợ chồng Hoàng Minh trong suốt thời gian qua. Cả cô giáo mầm non của bé Nguyên Thảo nữa… thật khó để cô ta chấp
nhận việc có người lạ đưa bé Nguyên Thảo rời khỏi đây một cách dễ dàng…
Nghĩ là làm, Kiều Thanh tiến về phía bé Nguyên Thảo đang chơi. Cô nói rằng mình là người bạn thân thiết của ba Hoàng Minh và cả mẹ Tâm Lan.
Bé Thảo nhìn người đàn bà lạ đang quỵ gối xuống trước mặt mình một cách
chăm chú. Cô bé giấu đôi tay sau lưng và lùi lại phía sau vài bước. “Con phải biết từ chối nhận quà và không được tiến lại gần người lạ” – Nhớ
lại lời mẹ Tâm Lan dặn, bé Nguyên Thảo lắc lắc đầu:
- Mẹ Lan nói con không được nghe lời và đi theo người lạ.
- Ngoan nào, cô là bạn thân của ba Hoàng Minh và cả mẹ Tâm Lan
nữa. Cô còn có hình chụp chung với ba Hoàng Minh nè, con có muốn xem
không?
Giọng nói của Kiều Thanh chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Chút khô cứng rành rọt từng từ của người Bắc, xen lẫn sự ngọt ngào và mềm mỏng của
người Nam, giọng cô dịu dàng dễ mến khiến đứa bé 5 tuổi không dễ để chối từ. Bé Nguyên Thảo nhún nhún đôi vai, đầu hơi nghẻo sang bên nhìn vào
bức hình mà “người lạ” đang cố chứng minh là “người quen”. Cô bé không
sao giấu nổi sự tò mò, vừa muốn xem vừa ra ý cảnh giác. Kiều Thanh vừa
bật cười với chính bản thân vì kịp nghĩ mình cũng khá am hiểu tâm lý trẻ thơ, vừa bật cười với sự ngô nghê của những đứa trẻ với vẻ thèm thuồng
được dạy dỗ.
- Đừng sợ. Con lại gần đây để xem hình cho rõ nè. Cô có nói dối
con đâu nào. Ba Minh đang họp, mẹ Lan phải làm tăng giờ nên mới nhờ cô
tới đón con mà.
- Vậy ngoại cũng không tới đón con hả cô?
- Ngoại bị bệnh, con à. Để cô Kiều Thanh đưa con về với ngoại nhé!
Bé Nguyên Thảo bặm môi nhìn sang đám bạn cùng lớp cũng đang tìm đồ
xếp vào ba lô khi có người thân chờ ngoài cổng trường. Cô bé cũng tỏ ra
lo sợ hôm nay sẽ không có ai tới đón nên cũng gật gật đầu.
Cô giáo trẻ vừa giúp bé Nguyên Thảo đội mũ và đeo ba lô ngay ngắn,
vừa nhìn người đàn bà lạ lẫm đang đứng chờ ngoài cổng với vẻ sốt sắng
nhìn trước ngó sau.
- Bé Nguyên Thảo. Con có chắc đó là người quen của gia đình con không?
- Con chưa gặp cô ấy bao giờ ạ. Nhưng cô ấy cho con xem hình chụp
chung với ba Minh. Mà cô ơi, ngoại con đang bị bệnh nên con phải về nhà
ạ.
Cô giáo mỉm cười trước sự hiếu thảo của học trò ngoan nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
- Thực ra theo quy định, chúng tôi không được phép để người lạ tới đón các cháu. Nhưng trong trường hợp này, chúng tôi có thể thông cảm.
Tuy nhiên, phiền cô để lại tên và số điện thoại liên lạc của mình được
không ạ? Rất mong cô hợp tác.
Do dự vài giây, Kiều Thanh cũng gật đầu và nhanh chóng đưa bé Nguyên Thảo lên chiếc taxi đang chờ sẵn ở bên kia đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT