Cây lê lần trước bị vặt trụi quả đã kết trái lần nữa, trái lê vừa to vừa tròn chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Phong Minh nằm trên ghế cao, nhẹ nhàng vỗ về Cải Trắng, nhìn mấy quả lê trên cây. Bảy ngày rồi, thi thoảng hắn thấy A Phiến xuất hiện ở vùng phụ cận, nhưng lần nào nàng cũng vội vã, có lẽ là đi chuyển đồ.
Vậy nên hắn quyết định không đi ra ngoài, không gây trở ngại nàng làm nhiệm vụ.
Một người coi nhiệm vụ là số một như nàng, nếu thấy hắn xuất hiện trước mặt sẽ không vui vẻ.
Hai ngày gần đây A Phiến không xuất hiện, mà nhiệm vụ kia đáng nhẽ xong lâu rồi. Không lẽ do A Phiến lâu rồi không trở về nên không được nghỉ phép?
“Meo.” Cải Trắng cảm giác tâm trạng chủ nhân không thoải mái, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Nàng ấy còn thiếu ta năm đồng.” Phong Minh ngồi dậy, nói: “Đã đến lúc ta đi đòi nợ.”
Cải Trắng hơi híp mắt, tâm trạng chủ nhân có vẻ rất tốt, đi đòi nợ vui thế sao? Hay vì chủ nhân sắp gặp tiểu tiên nữ? Chắc chắn chủ nhân không kiên nhẫn được muốn tìm cớ đi gặp người ta đây mà. Đấy, phải học nó đây nè, phải chủ động vào, không được ngồi yên chờ người ta tìm tới mình.
Cải Trắng nhảy sang bên cạnh, chuẩn bị cùng hắn đi tìm tiểu tiên nữ. Phong Minh sắp ra khỏi Lê viên chợt nhớ ra quỷ khóc nhè rất thích ăn lê, bèn quay lại hái một quả lê thật to mang theo.
Hắn vừa ra khỏi Ma giới thì A Phiến đến Ma giới, trực tiếp đi qua đại điện chuẩn bị tiến vào Lê viên. A Phiến dừng chân một lát, sửa lại xiêm y, vuốt phẳng làn váy. Nàng kiểm tra tóc, không rối, sờ mặt, hơi khô.
A Phiến vội vàng lấy bạch ngọc cao, bôi lên mặt sau, xác định bản thân không mất lễ nghi mới bước vào.
Hàng năm, Lê viên đều kết một trái lê cực lớn, hương thơm mê người, không những đẹp còn vô cùng dễ ngửi. Tâm tình A Phiến rất tốt, bước nhanh về nơi Phong Minh thường đến.
Nơi đó không có người. Nhậm Vụ Thạch cũng không sáng, một chút phản ứng cũng không có, Đại Ma Vương không ở gần đây.
A Phiến thất vọng ngồi ở ghế dài chờ đợi, đợi đến nửa canh giờ vẫn không thấy người.
Nàng đột nhiên có dự cảm không tốt, có khi Đại ma vương lại lạc đường rồi loanh quanh ở đó mãi.
Nàng khổ tâm dạy hắn phương pháp tìm đường, không lẽ hắn lại quên?
Hay là hắn đi vào chỗ có mê chướng, địa hình phức tạp, không áp dụng được phương pháp tìm đường nàng dạy?
A Phiến không ngồi nổi nữa, nàng đứng lên định đi tìm Phong Minh, nhưng trời đất bao la, biết đi đâu tìm?
Nếu nàng đang đi tìm người, Phong Minh đột nhiên tìm được đường về thì sao?
A Phiến bắt đầu phát sầu, miên man suy nghĩ, tưởng tượng Đại ma vương lạc trong rừng, cứ lòng vòng trong rừng không ra được…
Nàng càng nghĩ càng lo âu, nôn nóng đến đau đầu.
A Phiến đợi thêm nửa canh giờ, cuối cùng không chịu được bèn chạy ra ngoài thử vận may.
Phong Minh tới Thần giới, hắn vừa xuất hiện ở Nam Thiên Môn, thủ vệ ở đó liền toát mồ hôi lạnh. Hắn tới trước cửa nói: “Ta tới tìm đế quân uống trà.”
Thủ vệ: Uống trà??? Nói giỡn sao, Ma Tôn không thích náo nhiệt, ngày thường mời không tới nay lại chủ động tìm lão đại bọn họ uống trà.
Thủ vệ kinh ngạc, cho là có chuyện quan trọng cần bàn bạc nhưng cần giữ bí mật. Bọn họ lập tức đi vào, báo cáo với lão đại: Ma Tôn tới tìm người uống trà.
Các vị Đế quân của Thần Phong Điện dựng tai: “Ai?”
“Ma Tôn!”
Vẻ mặt các vị Đế quân nghiêm trọng, trầm ngâm nói: “Ta e là Ma Tôn tự mình đến trách tội vụ quả pháo bột mỳ, điều tra lâu nhưng chưa có kết quả.”
Một người lại trầm ngâm nói: “Chuyện này chúng ta làm không tốt, khó trách Ma Tôn đích thân đến.”
“Nhưng bây giờ vẫn chưa tra được gì.”
“Chúng ta nói cho Ma Tôn biết tình hình Thần Phong Điện hiện giờ, có lẽ hai việc này có liên hệ, từ đó có thể nhìn ra chút manh mối.”
Các vị Đế quân thương nghị xong, liền nói: “Đi thỉnh đi.”
Ban đầu Phong Minh chỉ tùy tiện tìm một lý do tiến vào Thần giới tìm quỷ khóc nhè, không ngờ năm vị Đại Đế quân dẫm mây bảy màu mênh mông cuồn cuộn lại tự mình ra đón hắn uống trà. Hắn nhăn mày suy nghĩ, giờ bỏ đi thì không ổn lắm.
Vì thế hắn thật sự bị thỉnh đi… Uống trà.
Phong Minh tính toán chỉ uống một chén trà rồi rời đi, ai ngờ hắn vừa mới ngồi xuống, các vị Đế quân lập tức báo cáo công việc của Thần Phong Điện, vì thế hắn lại… uống thêm tầm năm ly trà mới nghe xong.
Phong cách nói chuyện của người ở Thần giới chung một kiểu: vừa chậm vừa dài.
Phong Minh rất muốn nhúng tay chỉnh đốn không khí chậm chạp lề mề của Thần giới, nhưng ý niệm mới vừa lóe lên đã biến mất, trừ phi hắn xác nhập Thần giới, nếu không không có khả năng.
Hắn không có hứng thú thâu tóm Thần giới, sống như giờ rất tốt. Nếu xuất hiện một Ma quân đáng tin cậy có thể gánh vác được trách nhiệm, hắn chắc chắn không quản việc của Ma giới.
Đáng tiếc người như thế không tồn tại.
Phong Minh uống xong năm ly trà, đứng dậy cáo từ. Hắn đã nắm rõ tình hình Thần Phong điện, đúng là không uổng công đi một chuyến. Thần Phong điện xảy ra chuyện như vậy khó trách nàng không tới tìm hắn.
Càng nghĩ, Phong Minh càng muốn gặp A Phiến.
Có điều... thời gian này A Phiến rất bận, chờ đến lúc nàng rảnh rỗi, hắn sẽ đón nàng tới Lê viên, hái lê cho nàng ăn.
Khi Phong Minh trở về đại điện, hắn mơ hồ cảm thấy tiên khí của A Phiến. Tiên khí của nàng quá yếu, hắn không đoán ra được A Phiến ở đâu, không lẽ nàng đang làm nhiệm vụ gần đây?
Hắn dừng bước, ngưng thần tìm kiếm. Là Lê viên?
Phong Minh rảo bước vào Lê viên, hướng về phía ghế dài. Hắn đi rất nhanh, Cải Trắng ngồi trên vai Phong Minh đang chờ thời cơ để chỉ đường, đột nhiên thấy bất thường – chủ nhân không đi nhầm đường, hôm nay đất trời đảo lộn sao?
Tiên khí dần trở nên đậm hơn, đúng là tiên khí của A Phiến. Phong Minh bước nhanh tới chỗ hắn thường nghỉ, quả nhiên thấy một cô nương ôm đầu gối ngồi dưới đất, ủ rũ cụp đuôi, tóc tai hơi rối.
Hắn bước đến trước mặt nàng, ngồi xổm nhìn nàng. A Phiến đang ngẩn người, Phong Minh búng mũi nàng, nói: “Đang đợi ta?”
A Phiến nghe thấy thanh âm bèn ngẩng đầu, lúc thấy hắn, thiếu chút nữa là òa khóc: “Hóa ra ngài không lạc đường, ta đến gặp ngài, tìm nửa ngày nhưng không thấy ngài. Ta đợi ở đây lâu lắm rồi.”
“Đừng khóc.” Phong Minh lau nước mắt giúp A Phiến, “Ta đi Thần giới uống trà.”
“Uống cùng lão đại của ngươi để bàn bạc tình hình Thần Phong Điện.” Phong Minh nghi ngờ mắt mình, vì hắn cảm giác nàng gầy hơn so với mấy ngày trước. Ảo giác, đây nhất định là ảo giác nhưng tại sao lại có ảo giác này?
A Phiến lau sạch nước mắt, có gì hay mà khóc, chỉ là không thấy Đại ma vương thôi, hắn không lạc đường mà đi uống trà. Lo âu dần dần tan đi, A Phiến nín khóc, tâm tình nhanh chóng tốt đẹp.
“Ta mang Thiên Lam Hoa cho Cải Trắng, mang bạch ngọc cao cho mẫu thân ngài và năm đồng tiền đánh cuộc.”
A Phiến lấy đồ trong bao ra xếp lên bàn nhỏ. Cải Trắng nhẹ nhàng chạy qua ngửi Thiên Lam Hoa, ánh mắt vui mừng cong tít lại. A Phiến vuốt ve chỗ lông xù xù ở tai nó, sờ đầu: “Cải Trắng thật ngoan.”
Nàng thấy Phong Minh không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn nhìn về phía này nhưng không nói câu nào. Nàng duỗi tay, đưa năm đồng tiền, nói: “Đại ma vương, tiền của ngài.”
“Bạch ngọc cao, ngươi tự tặng cho mẫu thân ta đi.”
“Được, dù sao ta cũng đã biết đường, ta không yên tâm để ngài đi một mình” A Phiến lại duỗi tay, “Đây là tiền của ngài.”
Phong Minh nhìn năm đồng tiền trên tay nàng, lấy một đồng tiền rồi đẩy tay nàng về: “Được rồi.”
A Phiến nhìn bốn đồng tiền trên tay, nghĩ nghĩ, phụt cười ra tiếng: “Đại ma vương, ta không nghèo, ngài không cần thương hại ta.”
“Không cần.”
A Phiến nhíu mày, hỏi: “Vì sao không cần?”
“Ngươi phân ra năm lần, mỗi lần đưa ta một đồng.”
“Vì sao phải phân thành năm lần, mỗi lần đưa ngài một đồng, thật phiền.
“Bởi vì…” Phong Minh trầm mặc nhìn cô nương trước mặt, cuối cùng nói: “Mỗi lần nàng đưa ta một đồng tiền, ta có thể danh chính ngôn thuận gặp nàng năm lần.”
Danh chính ngôn thuận gặp nàng khi nàng có kỳ nghỉ. Hắn có lý do đi Thần giới, nhưng không có lý do gì đi Thần Phong Điện, quan hệ thần ma vốn mẫn cảm, hắn chỉ xuất hiện ở Nam Thiên Môn đã khiến thủ vệ mồ hôi lạnh. Hắn tới thường xuyên sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, từ đó tra tới A Phiến.
Hắn sợ nàng nhát gan như thế, dễ bị dọa khóc.
Trong lòng A Phiến đột nhiên nhảy dựng, không khỏi nín thở ngay, đáp án này nằm ngoài dự kiến. Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, lần đầu tiên gặp mặt chính là tại nơi này, khi đó hắn rất hung dữ, vô cùng hung dữ. Nhưng hiện tại nàng không thấy một chút lệ khí nào trong mắt hắn, mà chỉ là dịu dàng vô hạn như có như không.
Chủ nhân Ma giới dịu dàng, điều này khiến A Phiến bất ngờ.
“Đại ma vương…” A Phiến im lặng hồi lâu, nhẹ chớp mắt, thấp giọng hỏi: “Có phải ngài thích ta không?”
Phong Minh đang nhìn nàng, không sợ câu hỏi thẳng thắn của nàng cũng không quay đầu đi chỗ khác. Hắn hỏi: “Nàng không cảm giác được sao?”
Đây không phải là thích thì là cái gì!
Hắn không hiểu vì sao bản thân thích một tiểu tiên nữ nhát gan hay khóc như vậy, lại không có pháp lực lợi hại. Gió thổi cỏ lay đã làm nàng sợ hãi khóc thành sông nhưng cho dù sợ muốn chết, nàng không từ bỏ nhiệm vụ.
Ở trên đảo Người Khổng lồ, nàng bị phong ấn pháp lực hóa thành phàm nhân, nàng không khiếp sợ, cố gắng vận chuyển đồ đến tay người nhận.
Ở thành hoang cũng thế, chẳng sợ Nữ Bạt đế quân, nàng vẫn làm điều đúng đắn.
Lý Chiếu là một phàm nhân ương bướng, vì hạnh phúc của hắn, nàng từ bỏ nhiệm vụ, vì hắn thành công mà vui mừng.
Nàng đang hỏi, có phải ngài thích ta không?
Hóa ra nàng không chỉ hay khóc mà còn ngu ngốc.
Phong Minh vươn tay ôm nàng vào lòng: “Đúng vậy, ta thích nàng.”
A Phiến giật mình, ngẩn người trong ngực Phong Minh, đột nhiên hiểu ra lý do nàng luyến tiếc rời khỏi Thạch thôn. Bởi vì nàng luyến tiếc Đại ma vương, tuy rằng nàng rất muốn về Thần Phong điện, nhưng khi về Thần giới thì rất khó gặp được hắn.
Chỉ là nàng không biết, Đại ma vương có luyến tiếc khoảng thời gian đó giống nàng không.
Nàng làm nhiệm vụ ở vùng phụ cận đều suy nghĩ, nếu nàng đi Lê viên, Đại ma vương có thấy nàng phiền phức không, hắn thường gọi nàng là quỷ khóc nhè, đồ nhát gan, tiểu tiên nữ cổ hủ, nếu không may bị ghét thật thì làm sao bây giờ.
Thật lo âu, thật lo âu.
Nhưng hiện tại, tất cả đều tan biến.
Hoá ra đại ma vương cũng thích nàng.
Nước mắt A Phiến rơi xuống, khóc đến nước mắt lưng tròng nhưng miệng cười tươi: “Ta cũng thích ngài, đại ma vương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT