Edit: CNY

Beta: An An

Sau khi bị ném tới đại môn Thần giới, A Phiến chậm chạp chui ra từ một đám mây thật dày rồi trốn sau cây cột ở đại môn, lén lút nhìn xem Đại ma vương đã đi chưa.

Nam tử im lặng đứng trên đám mây, khoanh tay trước ngực, mặt… đầy sát khí.

A Phiến lại nhũn chân. Nàng nhìn hắn một lúc rồi hoang mang lo lắng bước ra.

Phong Minh liếc một cái đã thấy nàng. Thê thảm, vô cùng thê thảm, hai má ướt nước mắt, thật có vẻ đáng thương. Hắn hừ một tiếng: “Mới một canh giờ không gặp, sao ngươi lại biến thành như vậy? Cũng thật lợi hại.”

A Phiến rụt rè nói: “Ta sai rồi. Lẽ ra ta phải ra khỏi đại lao sớm hơn, chạy tới đây gặp ngài!” Thanh âm nghẹn ngào.

Nghe giọng nàng nghèn nghẹn, Phong Minh giật môi không muốn mắng chửi nữa. Nhìn nàng yếu đuối vô lực, hắn liền đưa tay về phía nàng, còn chưa chạm vào y phục, nàng đã xoay lưng về phía hắn: “Ngài xách ta đi đi. Ta mệt quá!”

Phong Minh nhấp môi, xách nàng bay xuống, đạp nát đại môn Ma giới, nháy mắt bay vào trong Lê viên. Dưới cây lê cao lớn, hắn đặt quỷ khóc nhè xuống ghế dài mà ngày thường hắn vẫn ngồi, nói: “Cải Trắng vẫn chưa về.”

“Rốt cuộc Cải Trắng đi đâu? Chẳng lẽ nó thật sự tìm được một con mèo cái thích nó?” A Phiến cũng rất lo lắng cho an nguy của Cải Trắng. Tuy nó có thể biến thành cự thú nhưng nhìn chung vẫn chỉ là một con mèo nhỏ đơn thuần đáng yêu.

Lê trong vườn tỏa ra mùi thơm mát. A Phiến vốn đang khát, ngửa cổ lên thấy mấy trái lê vàng ươm trên đầu, cổ họng liền khô đến phát đau. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Đại ma vương, ta muốn ăn lê, coi như ta nợ ngài một quả lê được không?”

Phong Minh nhìn nàng, đôi môi vẫn luôn hồng nhuận của nàng đã trắng bệch, còn khô đến cứng lại. Hắn giơ tay hái một quả lê rồi đưa cho nàng.

A Phiến vui vẻ tiếp lấy quả lê, chà chà một chút rồi há miệng cắn một miếng to. Thịt lê lộ ra màu trắng, quả lê này thật nhiều nước. Vị ngọt thanh từ cổ họng tràn xuống bụng, vừa ngọt vừa giòn, thật ngon.

A Phiến khịt khịt mũi, nước mắt lộp bộp rơi xuống, vừa ăn vừa khóc sướt mướt. Phong Minh sốt ruột hỏi: “Ngươi lại khóc cái gì?”

“Ngon quá.” A Phiến sống sót sau tai nạn ngồi lau nước mắt, lại cắn một miếng lê, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống: “Thật ngon.”

Phong Minh im lặng nhìn nàng, cho đến khi nàng ăn xong mới nói: “Ngươi khóc rất xấu. Sau này đừng khóc nữa.”

“Được.” A Phiến mỉm cười gật đầu, đôi mắt đẫm nước nhìn hắn hỏi: “Đại ma vương, có phải ngài và nhóm Đế quân cầu tình cho Linh Ngọc tỷ tỷ hay không? Nếu không thì Liên Đạo thượng tiên sẽ không vui vẻ chấp thuận như vậy. Ngài ấy là kẻ nhát gan, nào có chuyện dễ dàng đáp ứng ta. Vì thế chỉ có một khả năng, nhóm Đế quân đã gặp qua ngài ấy.”

Phong Minh lập tức đáp: “Không có.”

Không phải hắn, vậy là ai có thể khiến nhóm Đế quân phải kiêng nể? Có thể là ai chứ? A Phiến cười, hai mắt cong cong, mắt nàng ngập nước nhìn như vòm trời, như dãy ngân hà, thanh tú sáng ngời. Nàng lại cắn thêm một miếng lê, hỏi: “Đại ma vương, lê này thật ngon, nhưng vì sao ngài phải trồng nhiều cây như vậy?”

Phong Minh đứng dưới tán cây lê, hai mắt khẽ nâng nhìn thứ trái như đèn lồng màu vàng kia, đáp: “Không phải ta trồng.”

“Vậy là ai?”

“Bọn họ.”

A Phiến hỏi liên tiếp hai câu, vậy mà hắn không tức giận. Nam tử có dáng vẻ cao gầy tựa vào thân cây, đứng giữa vườn lê này không ngờ hắn lại có vẻ đạm nhiên (điềm đạm + hiển nhiên) hiếm thấy. A Phiến ngây ngốc nhìn, cả lê cũng quên cắn. Bỗng nhiên nam tử nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, A Phiến giật mình vội gặm lê.

Phong Minh hỏi: “Tại sao ngươi không hỏi bọn họ là ai?”

“À, đúng, đúng.” A Phiến hỏi: “Bọn họ là ai?”

Phong Minh bỗng nhiên mỉm cười: “Bí mật.”

“…” Đồ trứng thối! A Phiến giận dữ gặm gặm gặm, không bao lâu đã ăn xong một quả lê, đến khi chỉ còn lại phần hột bên trong thì cũng hết khát. Nàng đứng dậy nói: “Chúng ta đi tìm Cải Trắng đi.”

Phong Minh duỗi tay kéo tóc nàng, nói: “Cải Trắng không có tới nhân gian.”

“Vậy nó đi đâu?”

Phong Minh trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Viên Sơn.”

A Phiến lục trong trí nhớ cố tìm ra nơi gọi là Viên Sơn nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Nàng đột nhiên cảm thấy bị thách thức, không ngờ trong Lục giới còn có ngọn núi nàng không biết. Nàng hỏi: “Đại ma vương, Viên Sơn ở đâu?”

“Rất xa.”

“…” Lại lấp lửng, lại lấp lửng, thật muốn đánh hắn một trận mà! A Phiến nỗ lực khống chế cảm xúc, hỏi: “Vậy chúng ta có đi tìm Cải Trắng không?”

Phong Minh không trả lời. Lần đầu tiên A Phiến thấy hắn do dự không quyết. Nàng có chút tò mò Viên Sơn kia rốt cuộc là nơi nào mà đến Đại ma vương cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Chẳng lẽ… là một nơi vô cùng đáng sợ? Ở đó có quái thú ăn thịt người?

A Phiến run run, nàng vẫn nên ở đây ăn lê đi. Nghĩ đến lê, nàng liền nhón chân muốn hái thêm một quả, đáng tiếc là quá lùn, với thế nào cũng không tới. Nàng nỗ lực rướn lên, cả người rướn đến thẳng tắp nhưng bi kịch là rướn không tới vẫn hoàn không tới.

Bỗng nhiên có một bàn tay đưa về phía quả lê mà nàng trăm cay ngàn đắng nhón chân rướn người vẫn không hái được, nhẹ nhàng hái. Nàng vui sướng nhìn hắn, chờ hắn đưa nó cho nàng. Phong Minh thấy nàng vui mừng, bỗng nhiên không muốn cho nàng nữa nên giơ lên cao: “Không cho.”

“… Đại ma vương, ngài đừng có lúc nào cũng ức hiếp ta.” A Phiến lại nhón lên, tìm đủ cách giật lại nhưng nàng càng nhón chân, Phong Minh càng giơ cao. Nàng đã rướn hết cỡ, mũi chân và đầu ngón tay thẳng tắp.

“A ——” A Phiến mất thăng bằng ngã xuống đất, ôm chân cuộn tròn, run như lá cây trước gió.

Sắc mặt Phong Minh khẽ biến, vội ngồi xổm xuống hỏi: “Sao thế?”

“A, rút gân…”

“…” Thần tiên mà cũng rút gân!

Phong Minh buông quả lê, dáng vẻ ghét bỏ xoa chân cho nàng.

A Phiến đau đến khuôn mặt trắng bệch: “Đại ma vương, ngài đang muốn bẻ xương ta sao? Ngài biết trị không đó?”

Phong Minh xụ mặt nói: “Không biết. Chưa từng có thần tiên nào bị rút gân, cũng chỉ có ngươi là vị tiên nhân đặc biệt."

“… Ngài không được mượn cớ mắng chửi ta.” A Phiến oan ức nói. Nàng thấy quả lê nằm dưới chân hắn liền cố đưa tay, khều, khều, khều, rốt cuộc cũng cầm được vào tay, nàng vội thu tay lại, cất lê vào trong ngực.

Thấy nàng đau đớn đến cực điểm còn không quên lấy lê, Phong Minh vừa tức vừa buồn cười, tiếp tục xoa xoa cái chân đang căng chặt. Một lúc sau thì chân nàng cũng ổn, không còn rút gân nữa. Bấy giờ hắn mới phát hiện, thì ra chân nàng thật trắng, lại không mập, là một cái chân nhỏ mềm mại.

“Được rồi, Đại ma vương.” A Phiến thu chân lại. Hắn xoa đến nỗi cả người nàng đều tê dại.

Phong Minh nhìn nàng cả người dính đầy lá rụng nằm trên mặt đất, vốn là thê thảm, lại càng thê thảm, hoàn toàn không còn phong thái của tiên tử không nhiễm một hạt bụi trần. Nhưng dù sao có hình tượng hay không cũng không quan trọng, nàng luôn làm việc cần cù và thật thà, đúng là mẫu mực của Thần giới. Hắn thu tay lại, nói: “Đi tắm rửa đi, rồi tới nhân gian.”

“Để làm gì?”

“Ăn canh cá viên.”

A Phiến lập tức tươi cười sáng sủa: “Được, được, được.”

Cung điện Ma giới rất lớn, giống như Thần điện Cửu tiêu. Điểm khác biệt duy nhất là Ma giới rất ít người lại còn thanh lãnh (lạnh lẽo), không như Thần giới. Trên đường được cung nhân đưa đi tắm rửa, A Phiến đã nhận ra nơi này thật lạnh lẽo.

Ngày thường khi nàng và các tiểu tiên nữ nói chuyện phiếm, cũng từng nghe qua một ít lời đồn đãi về Đại ma vương. Ngoài việc hắn có tính tình không tốt ra thì còn có đồn đãi về quan hệ giữa hắn và vị tiền nhiệm Ma Tôn cùng Ma Tôn phu nhân, tức phụ mẫu của Đại ma vương.

Nghe nói vị Ma Tôn tiền nhiệm và phu nhân tình cảm rất tốt, là đôi phu thê tình thâm, nhưng rồi Ma Tôn vì bình phản loạn ở Ma giới mà chết trận. Sau đó Ma Tôn phu nhân cũng đột nhiên biến mất, chẳng biết đi đâu. Từ khi còn nhỏ tuổi, Phong Minh đã phải tiếp nhận tàn cục Ma giới nhưng hắn đã ngăn được cơn sóng dữ. Chỉ hơn mười vạn năm, hắn đã biến Ma giới vốn có xu hướng suy tàn trở nên ngày càng thịnh vượng. Hắn còn ký Minh ước cùng Thần giới, từ đó trăm vạn năm qua đã không còn quân tạo phản.

Hiện tại xem ra, mẫu thân của Đại ma vương cũng không ở trong cung điện.

“Tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ?” Cung nhân dẫn đường quay đầu lại, cười cười nhìn nàng: “Ma điểu nói là chủ thượng đích thân đi Thần giới đưa về một tiểu tiên nữ. Chúng ta không ai tin, không ngờ là thật.”

Một cung nhân khác đi theo sau cũng nói: “Quân thượng chưa từng đưa ai vào vườn lê, càng chưa từng đích thân hái lê cho ai.”

A Phiến ôm quả lê vừa trộm được của Đại ma vương, nói: “Có hái cho ta một quả, nhưng quả thứ hai lại không chịu cho ta, là ta trộm được.”

Cung nhân bật cười: “Trong Lục giới này, ai có thể trộm đồ trước mặt Quân thượng? Còn phải xem Quân thượng có nguyện ý để cho người ta trộm hay không.”

“Nếu vậy…” A Phiến nhìn nhìn quả lê trong ngực, vậy vì sao vừa rồi hắn phải trêu cợt nàng mà không trực tiếp đưa cho nàng? Nàng nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Đại ma vương khi đứng dưới cây lê, giật mình hoàn hồn.

Nàng hoảng sợ.

Nàng bị cảm giác hoảng sợ bao trùm suốt quãng đường về cho đến khi nhìn thấy Đại ma vương, lại càng luống cuống —— Nàng tắm rửa, mặc y phục, vấn tóc, tiêu tốn ít nhất là một canh giờ. Nghĩa là Đại ma vương đã đợi nàng ước chừng một canh giờ!

Nàng rón rén đi tới sau lưng hắn, sợ sệt gọi: “Đại ma vương!”. Phong Minh xoay người nhìn nàng. Vừa mới tắm xong nên mặt và cổ nàng đều ướt, còn có vẻ hơi đỏ do ngâm nước nóng lâu, giống như... một viên minh châu vừa lấy ra từ trong nước.

Phong Minh nói: “Tới nhân gian ăn một chút, rồi…”

Rồi sao nữa? A Phiến vểnh tai tiếp tục nghe.

“Đi Viên Sơn.”

A Phiến kinh ngạc: “Đại ma vương, ngài muốn đưa ta đi Viên Sơn? Ngài… ngài thật sự muốn ta dẫn đường?”

Phong Minh thấy nàng kinh ngạc, nhướng mày đáp: “Phải.”

A Phiến đen mặt…

Bọn họ sẽ không… bị lạc ở trong Lục giới nữa chứ…

A Phiến bắt đầu hoang mang, nàng biết sợ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play