_Con….lớn rồi mà còn dại lắm!- Bà Lan dí tay vào đầu Mạnh Khoa- Con là đứa con duy nhất của ba mẹ, con có chuyện gì thì làm sao ba mẹ sống nỗi…- Vừa nói, nước mắt bà vừa trào ra.

Mạnh Khoa ôm lấy mẹ:

_Con biết lỗi con rồi. Mẹ đừng khóc.

Bà Lan vuốt tóc anh chàng, mỉm cười trong làn nước mắt:

_Ơn trời, cũng còn may….Không bao giờ được giấu ba mẹ chuyện lớn như thế này nữa nghe chưa~

------------------------------------

Một ngày âm u.

Thường Khánh vừa về tới nhà, chưa kịp tháo giày. Một người giúp việc hớt hải chạy ra.

_Cậu chủ ơi! Có chuyện rồi. Bà chủ lên cơn đau tim, phải nhập viện rồi ạ!

Mặt Thường Khánh chuyển sắc:

_Chị nói cái gì? Mẹ tôi…..-Mất vài giây để láy lại bình tĩnh, Thường khánh tiếp- Bà đang ở BV nào?

_Dr.Paolo ạ!

Đưa cặp cho người giúp việc mang lên phòng rồi Thường Khánh chạy như bay ra garage lấy xe, vọt đến BV.

Bệnh viên tư Dr.Paolo, một bệnh viện nổi tiếng.

Phòng cấp cứu. Một cấp dưới của ba Thường khánh và một người giúp việc đang đứng chờ ngoài cửa. Anh chàng chạy đến, vừa nói vừa thở:

_Mẹ tôi….mẹ tôi sao rồi?

_Dạ…đang cấp cứu, chưa có kết quả ạ- Người giúp việc trả lời.

Thường Khánh đấm tay vào tường rồi qụy xuống băng ghế trước cửa phòng cấp cứu, anh chàng đưa tay lên vuốt mặt “Mẹ…Không thể có chuyện gì xảy ra với mẹ được….”

9h đêm.

Thường Khánh vẫn ngồi đó như một bức tượng làm bằng đá, ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm xuống sàn BV. Anh cấp dưới của ông Duy và chị giúp việc thay nhau đi mua đồ cho anh chàng rồi bảo ăn bảo uống thế nào Thường Khánh cũng chỉ lắc đầu “Tôi chưa đói”

Ông Duy cũng hết thuốc chữa…vợ đang cấp cứu trong BV, mà không vào thăm lấy được 5 phút, cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không. Dù cho có bận bịu như thế nào thì như thế cũng thật quá đáng, Vợ chồng sống với nhau cả mấy chục năm, không có tình thì cũng còn nghĩa….Vậy mà đằng này…..

Chợt, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Một vị bác sĩ trong trang phục xanh quen thuộc bước ra.

Thường Khánh lao đến ổng, nôn nóng hỏi dồn:

_Bác sĩ, mẹ tôi có làm sao không? Không có chuyện gì với bà ấy chứ?

Ông bác sĩ tháo cái khẩu trang ra, tươi cười:

_Bệnh đau tim của mẹ cậu tái phát, may mà bà ấy được đưa vào BV sớm, nếu không thì…-Ông bác sĩ chợt im lặng rồi tiếp -Dù sao, bây giờ bà ấy cũng qua cơn nguy kịch rồi, nhưng mọi người phải đảm bào rằng đừng bao giờ để bệnh nhân bị xúc động quá, hậu quả sẽ khó lường lắm đấy!

_Cảm ơn bác sĩ….

_Trách nhiệm của chúng tôi mà- Ông bác sĩ cười, tiếp- BV sẽ theo dõi bà ấy qua đêm, nếu đến ngày mai, không có dấu hiệu gì khả nghi thì người nhà có thể vào thăm bệnh nhân….Còn bây giờ, cậu đi theo tôi làm thủ tục.

_Dạ…

Thường Khánh gật đầu với ông bác sĩ rồi quay ra nói với người giúp việc của nhà và anh chàng cấp dưới:

_Hai người về được rồi…Tôi sẽ ở đây với mẹ tôi…

_Nhưng cậu chủ….- Chị giúp việc có vẻ khó xử.

_Cứ nói với ba tôi như vậy. Chị về đi, đừng lo cho tôi.

_Dạ....-Chị người làm xếp re.

Thật ra trong cái gia đình không giống một gia đình này, mẹ là người duy nhất mà Thường Khánh yêu thương. Chỉ có điều, anh chàng luôn lạnh lùng và không biết thể hiện tình cảm đó như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play