Thường Khánh vừa đến, nhìn Mạnh Khoa…định nói jie đó, nhưng lại thôi….Khó hiểu tên này thật.

-----------------------------------------

Vì sự cố này nên tụi nó không vui chơi được nhiều. Thế là Hy Vân quyết định kéo dài pary thêm một ngày nữa. Tất cả đều đồng ý và gọi điện về páo cho gia đình cả rùi. Nó cũng thế, gọi điện về cho ông anh, buột miệng kể lun zụ “mất tích”. Thế là dc ổng “rửa lỗ tai” một trận tơi bời. T^T

Nó tắm ra, định ném người lên nệm ngủ một giấc thì con Lam từ bên giường bên kia phi người wa giường nó, con nhỏ cười ranh ma:

_Hehehe, hum wa chàng và nàng bên nhau suốt đêm, có chuyện jie xảy ra không đây?

Nó đánh con pạn cái đét, đáp:

_Bồ đừng có suy đoán lung tung à nhaz, làm jie có ….

_Thiệt hok đó, pồ làm mình nghi lắm…..-Con nhỏ nhìn nó dò xét.

Nó đành tự thú:

_Thì cũng có chuyện….nhưng hok như pồ nghĩ đâu…-Rùi nó kể một lèo cho con pạn nghe.

Nghe xong, con Lam nói như hót:

_WU-AHHHHH!!!!!!!!!Ngủ chung, rùi hắn còn hun bồ nữa!!!!Chuyện lớn!!!!!!!!!

Nó vội đưa tay bịt miệng nhỏ pạn lại:

_Điên à????? Lỡ ai nghe thấy thì sao?- Nó lo lắng.

Con Lam tỏ vẻ hối lỗi:

_Sorry…..Mà phòng này là phòng cách âm, pồ yên tâm…

Chợt nhớ ra zụ Thường Khánh “buộc tội” nó là ngủ trên vai anh chàng 3 lần và ôm anh chàng 2 lần…nó liền kể zới con Lam, rùi gút lại 1 câu:

_Bồ thấy có kì hok? Mình ngủ trên vai hắn có 2 lần và ôm hắn 1 lần chứ nhiu…Ấy là mình chỉ ôm cánh tay thuj đó…

Con Lam trầm ngâm, ra điều suy nghĩ một lúc. Chợt mắt con nhỏ sáng lên:

_A! Đúng rùi!- Và con nhỏ nhìn sang nó với ánh mắt của kẻ sắp ra đầu thú, nhìn tội gớm- Thuỳ Anh nè…..Xin lỗi vì chưa kịp nói zí bồ.

Nó hiểu ngay là con Lam biết dc manh mối jie đó, liền chộp lấy cánh tay nhỏ pạn:

_Jie jie? Chưa kịp nói thì bi giờ bồ nói ik!!!!- Nó thúc.

_Ừ thì….lúc ngồi trên xe đi Đà Lạt á…-Con Lam kể đứt wãng, như mún kéo dài thời gian- Bồ á…Bị ngủ gật á…Lúc đầu là bồ tựa đầu zô cửa kính, nhưng rùi cái…Tự nhiên á….Bồ quay sang, gục đầu zô zai hắn á…Đã zậy á…bồ còn ôm cánh tay hắn…Như ôm gối ôm nữa á….

Nó nghe xong thì sắc mặt từ màu hồng chuyển xang màu xanh, rùi màu đỏ…rùi trắng bệch…Sau đó thì

_Á Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Nó định thần và hét lên như là chưa bao h được hét.

Nhỏ Lam để mặc cho nó hét, không thèm lấy tay bịt miệng nó lại, vì đôi tai rất là wan trọng, con nhỏ phải lấy tay bịt đôi tai iêu zấu của mình lại, để mất công bị tiếng thét siêu âm của nó làm thủng màng nhĩ nữa….

Nó hét dc 5 jây thì phải ngừng vì…đuối. Rùi thì nó nắm hai vai con Lam lắc lắc:

_Chời ơi là chời! Sao lúc đó pồ không đánh thức mình….

Nhỏ Lam phân trần ngay:

_Mình cũng định thế? Nhưng Thuỵ Hồng không cho….Nó cản mình bằng được…Mà..hehehe- Tự nhiên con nhỏ bật cười nham nhở, nó chưa hỏi thì con nhỏ tiếp lun – Lúc đó nhìn mặt Thường Khánh tếu ơi là tếu…đỏ như gấc chín ấy….Bọn bạn còn lôi máy ảnh ra nháy lia lịa nữa cơ…

Nó đẩy nhỏ bạn:

_Bồ đúng là đáng ghét…Sao không cản tụi nó…

_Cản thế nào được!...Nhưng mà…..-Nhỏ Lam ngưng cười- Tội cho Mạnh Khoa….Lúc í hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa số, nhìn tội lắm, nhưng mình chả bik an ủi thế nào…

-------------------------------------------

Chiều. Lại sắp đến h Party. Phòng Thường Khánh và Mạnh Khoa.

Thường Khánh hiện đang trong phòng tắm. Mạnh Khoa thì ngồi nghe nhạc ngoài ban công. Là pài Dropping The Tears của K.Will. Mắt anh chàng hướng về một khoảng không vô định… Cửa phòng tắm bật mở. Thường Khánh bước ra với mái tóc ướt nhẹp và cái khăn bông quấn quanh cổ.

_Mạnh Khoa…-Anh chàng bước ra ban công chỗ Mạnh Khoa ngồi, hình như là có jie đó muốn nói.

Không nghe tiếng Thường Khánh vì đang đeo headphone nhưng linh tính mách bảo, Mạnh Khoa ngước mặt lên, tháo headphone ra rùi nhoẻn cười khi thấy Thường Khánh:

_Xong rùi hả? Zậy tới lượt tui!- Nói rùi anh chàng bật đứng dậy.

Bất ngờ, Thường Khánh vịn vai Mạnh Khoa lại:

_Mạnh Khoa. Tui có chịên muốn nói…

_Thì u nói đi, tui đang nghe nè!

_À….-Thường Khánh à một cái rùi lặng thinh. 2 phút trôi wa. Mạnh Khoa bắt đầu giục:

_Nhanh lên, tui còn phải đi tắm nữa!

_Tui muốn nói là..-Thường Khánh lên tiếng - Thật ra…tui....À…- Lại à thêm phát rùi tự dưng, hoàng tử băng giá nói sảng.- Nhà tắm gần hết dầu gội đầu rùi!

Mạnh Khoa thừa hiểu Thường Khánh định nói cái jie đó có vẻ rất khó khăn để nói nên mới tự dưng bẻ sang chuyện dầu gội. Anh chàng pật cười.

_Dầu gội đầu á…Hình như u không định nói chiện này phải không?

Thường Khánh im lặng. Mạnh Khoa tiếp:

_Thuj tui không dám ép u nói đâu, tui đi tắm đây!

Nói rồi Mạnh Khoa chộp lấy đống quần áo để sẵn trên giường rồi bước vào nhà tắm.

Ngay sau khi Mạnh Khoa vừa đóng của nhà tắm, thì Thường Khánh chợt lên tiếng:

_Thật ra….Mạnh Khoa…- Thêm một khoảng lặng nữa, rùi giọng nói ấy mới khẽ mới khẽ vang lên đằng sau cánh cứa phòng tắm- Mạnh Khoa, cảm ơn anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play