Nó ngồi bệch xuống thềm nhà nghỉ........…đợi Thường Khánh làm thủ tục
trả phòng ở quầy tiếp tân, nó vẫn …..lâng lâng, thơ thơ thẫn thẫn như
người mất hồn, chuyện phát hiện mình bị kiss…lén trong tình trạng
đang…ôm hắn đã nguôi bớt, nhưng cái zụ “đây là lần thứ 2 cô ôm tui và là lần thứ 3 cô ngủ trên vai tui…” thì vẫn đang tâm đeo bám đầu óc nó,
chiện í là sao nhễ? Nãy h nó cứ tính đi tính lại, có một lần hắn ôm nó ở ban công nhà nó, để an ủi lúc nó bị zu oan đánh cắp đề thi í…, nhưng
hok thể tính lần đó, vì lúc ấy hắn chủ động ôm nó, tức HẮN-ÔM-NÓ, chứ
hok phải NÓ-ÔM-HẮN, nếu thế, tính cả lần ở trong rừng, nó ngủ và hắn
cõng nó và cái lần…chết giẫm này, thì nó chỉ mới “ngủ trên zai” hắn 2
lần và …ôm hắn có 1 lần thoai mà…Zậy còn một lần của mỗi thứ..đi đâu
mất, hok thể nào có chiện hắn tính nhầm, cũng hok thể nào là hắn ….phịa
chiện…Zậy thì…..
Chài oy! Rắc rối đủ đường! Nó cứ lục tung trí nhớ
rồi lẩm nhẩm tính tới tính lui, chẳng khác chi một bà già lẩm cẩm….thế
mà vẫn chả đào đâu ra được “lần thứ 3 ngủ trên zai và lần thứ 2 nó chủ
động ôm hắn”.....
Nó còn đang gãi đầu gãi tai bối rối, thì Thường Khánh từ trong nhà nghỉ bước ra và tiến đến trước mặt nó:
_Làm jie zậy? Đi thôi!
Nó đứng lên và bước theo anh chàng, một cách ngoan ngoãn [ hừ, chỉ vì
nó đang để tâm đến cái chiện kia nên mới như thế naj` thôi, chứ còn lâu
mới “ngoan ngoãn” zới hắn.]
_À mà khoan!- Thường Khánh bất ngờ dừng lại, làm nó giật mình- Cô nhìn đi!
Anh chàng chỉ tay zìa phía ngôi nhà bên cạnh nhà nghỉ, mà đêm wa, nó đã nghi là “biệt thự ma”.
Nó ngu ngơ nhìn theo.
Đêm qua, lúc nhìn thấy cái cửa sổ của ngôi nhà ấy và tấm rèm trắng “ma
quái” , nó đã rợn cả người và khăng khăng rằng đây là một trong những
ngôi biệt thự ma, vì…đường Trần Hưng Đạo mà…., “khả nghi” như thế thì là biệt thự ma chứ còn rì….Nhưng hum naj…trước mắt nó….”ngôi biệt thự đáng sợ” của đêm qua biến đi đâu mất, vì thậm chí lúc này đây, đó chỉ là một ngôi nhà hai tầng bình thường, chứ chả phải một ngôi biệt thự nào
cả…nhìn cũng chả có jie là ma quái hay u ám, nó cũng chỉ giống những
ngôi nhà bình thường ở phố thị…Từ trong nhà, một người đàn ông dắt chiếc Dream ra, một phụ nữ, chắc là zợ ổng, bế đứa con đang ngủ trên vai,
khóa cửa cẩn thận và bước ra theo. Hai zợ chồng nhoẻn cười zới nhau.
Cả ba leo lên xe, nổ máy và chạy xe ra quốc lộ…Nhìn thôi cũng đủ
bik…đây là một gia đình hạnh phúc…Và ngôi nhà kia hoàn toàn bình
thường…Đêm wa, chắc mắt nó bị nỗi sợ che mờ, nhìn cửa sổ thoai mà đã
phán nhà ng` ta là biệt thự ma…Áy náy thật….
Nó ngớ người nhìn theo…cho đến khi Thường Khánh lên tiếng:
_Cô thật là đồ không đâu…- Anh chàng lắc đầu nhìn nó rồi bước đi.
Nó chạy theo, cãi:
_Nè! Ý jie thế hả? Tui chưa tính sổ anh là may cho anh lắm rồi…
_Không cần cái zận may ấy thì tui cũng chẳng chết……..- Vừa nói Thường Khánh ừa bước nhanh, làm nó rượt theo muốn hụt hơi.
Cái chiện ôm-hun kia vẫn lởn vởn trong đầu…nó sẽ mãi nghĩ đến chiện rắc rối này...cho đến lúc nó biết được câu trả lời. Nó chạy lên giang hai
tay, chắn trước mặt Thường Khánh:
_Khoan đã!
Thường Khánh tỏ
ra hok wan tâm và định luồn wa nó, đi thẳng, nhưng, anh chàng xê dịch
đến đâu thì nó cũng “dịch chiển” theo đến đó, xích wa trái ,nó xích
theo, xích qua phải, nó cũng xích theo, hok cho Thường Khánh chuồn wa.
Anh chàng đành đứng im, hỏi gọn:
_Jie?
_Cái chiện anh nói hồi nãy ấy…-Nó gãi gãi đầu, thật ngại hết biết khi
nhắc đến chiện ấy zới hắn…-Anh bảo đó là…là lần thứ 2 tui ôm anh,
và…là…là lần thứ 3 tui ngủ trên zai anh…tại sao zậy?
_Muốn bik thì
tự đi mà tìm hiểu- Nó đang hok đề phòng nên Thường Khánh dễ dàng luồn wa nó, bước đi, sau khi đánh một câu phũ phàng.
Nó bắt đầu…phát
tức khi hắn “dứt áo ra đi”, nó đã khốn khổ zì chiện nài lắm roài, chỉ
một câu giải thích ngắn ngọn mà hắn cũng không chịu trả lời.
Đồ ác độc! Zô lương tâm! Đã thế còn đi nhanh như gió để nó chạy theo muốn ná thở,
[Thường Khánh bỏ xa nó cả 2 mét].(nhìn cảnh nì giống Viên Tương Cầm
đuổi theo Giang Trực Thụ trên đường đi học trong Thơ Ngây Part 1 ghia
^^). Nó theo sau mà cứ trừng trừng nhìn hắn, rủa thầm…..Axxx tức quá…Hắn là đồ khỉ chết! Đồ thằn lằn khô! Đồ gián hôi! …Đồ…đồ jie đó, nói chung
là đồ đáng chết!
Đang đùng đùng bước đi, mặt đằng đằng sát khí thì
bỗng nhiên nó nghe….mấy tiếng con zai nheo nhéo bên đường. Nó đứng lại
và nhìn wa, có 2 thằng con trai ngồi trên thành bồn hoa dài trên vỉa hè
đang nhìn nó bằng ánh mắt….35 cực.
Hình như hai thèng này hok bik nó đi cùng với Thường Khánh (người đi trước đi sau cách nhau cả hơn 2 mét thế thì ai biết)
_Hê…Em ơi đi đâu thế?- Một thằng mặt đểu cáng, bắt đầu “thả dê”
Nó chưa kịp đáp thì một thằng khác chêm thêm:
_Em ơi…Đi chơi zới bọn anh nè em….- Thằng này nhìn mặt muốn đập không kém thằng kia.
Tính nó chúa ghét cái loại này, nhưng dù jie cũng là “con nhà gia
giáo”, nên nó chỉ làm ngơ rồi đi tiếp…Không ngờ hai thằng mặt dày zừa
ngu zừa láo này cả gan…đuổi theo nó.
_Đi đâu mà đi zội thế hả em….
_Cho bọn anh theo zới…
Hai thằng này đúng là chán sống rồi mà, nhìn mặt cũng đủ bik nó đang bực mình, zậy mà còn dũng cảm đưa đầu zô.
_Biến!- Nó ngắn gọn
Một thằng bất chấp thái độ của nó, tiếp tục ba lăm
_Sao nặng lời zới bọn anh như zậy…hả kưng?....
Thường Khánh nghe lùm xùm ở đằng sau, liền tiến lại…..
Thấy hai thằng khìn kia đang giở trò zí nó, anh chàng liền nắm tay nó, kéo nó nép vào người mình.
_Xin lỗi 2 anh…Nhưng cô ấy là bạn gái của tôi…..
_Bạn gái của mày thì sao? Bạn gái của mày thì tụi tao hok được kua chắc?- Một trong hai ba trợn buông lời.
Thường Khánh trừng mắt nhìn 2 tên í, nói, giọng đục hơn bình thường:
_Xéo ngay nếu không thì đừng có trách! [Nói giống Hán Thư iu vấu thế^^]
Ánh mắt anh chàng toát lên một vẻ đáng sợ, không bik là thật hay chỉ để hù bọn í, nhưng chắc là thật vì…hai thằng láo lếu kia dám đụng đến cả
nó, thì bảo sao anh chàng hok pực mình cho đặng……
Bọn 35 có zẻ hỉu Thường Khánh nói thật, nên bèn xếp re, vội vàng lảng ra xa….
Còn nó…. nãy h nó đang bực mình zụ Thường Khánh, mà bọn này lại dám cả
gan làm phiền… nên cứ như bị đổ thêm dầu vào lửa, nó tức càng thêm
tức…..mà thường thì, khi quá tức, kìm hết nỗi, người ta sẽ….burnin’ up,
sẽ bùng phát, sẽ nổ tung…...nó cũng không tránh khỏi trường hợp đó.
Vừa đi được vài bước, bỗng nhiên nó cảm thấy….muốn bụp tụi kia wo’….Cái loại người jie mà thấy gái là tuơm tướp tươm tướp….Phải dạy bọn này một bại học, coi như cũng là xả…tức, vận động chân tay một chút….Cho chừa
cái tật, dẹp mịe cái thói “dê cụ” ấy đi…Dù là “con nhà lành” nhưng khi
tức lên rồi thì ai mà lành cho nỗi…đồng ý không?
Nó hầm hầm
quay lưng, bước zìa phía hai tên pa lăm đang đi- ngựợc với hướng đi của
nó, Thường Khánh chưa kịp trở tay trước hành động đáng nghi của nó thì
đã thấy nó đến chỗ hai thằng xấu số zới gương mặt hí hửng , hok phải hí
hửng zì zui, mà zì zừa sắp được zận động tay chân và dạy cho bọn “dê”
biết thế nào là lẽ phải.
Nó tươi cười, khẽ lấy ngón trỏ khều vai
một trong hai. Hai thằng í giật mình xoay lại, thấy nó đang mỉm cười dễ
thương, mà lại hok có Thường Khánh bên cạnh, bọn này liền hớn hở ra mặt:
_Sao em….Đá tên đó để theo bọn anh hả….
Một tên buông lời ze
zãn và toan đưa tay khoác wa vai nó thì…”Rắc”…”Vút…”Rầm”. Nó nắm cánh
tay của tên ý, vặn wa “Rắc!”, thật nhanh gọn, nó luồn wa bên kia của
hắn, một tay vẫn nắm cánh tay hắn, một tay nắm vào áo gần bả vai của
hắn, hơi cúi người, và dùng hết sức vật thật mạnh, làm hắn lộn vòng wa
cả thân người bé nhỏ [nhưng có zõ ] của nó, bay lên không trung.”Vút”….
và tiếp đất một cái “Rầm” đầy đau đớn.
Đáng thương….
Đây không phải là thế võ của Karate, mà là của Judo…nó biết được thế zõ này, là
bởi vì lúc học Karate, nó thường zô sớm để luyện tập, mà zô sớm, có
nghĩa là zô lúc lớp võ Judo đang còn học….Nó khá thích Judo, sau Karate, nhất là cái thế vật nhau này….nên quyết định…học lóm…
Chắc chắn
hai tên này chỉ là hạng “zẹo gái” bình thường và chỉ câng câng cái mặt
hù thiên hạ thế thôi, chớ hok thuộc zới zang hồ thứ thiệt, vì thật ra,
lá gan của tụi nó cũng chẳng lớn là bao, bằng chứng: tên này vừa bị vật
nằm ra đó thì tên kia đã khiếp đảm và “hãi” trông thấy, đã có dấu hiệu
sắp “bỏ…người chạy lấy…mạng"
Nhưng…đâu lẹ thế em…Nó nhanh như cắt,
túm cổ áo tên ấy lại và…tiện tay bụp 3 cú vào má trái hắn, 3 cú đấm của
một con bé đang….hừng hực lửa chiến đủ làm tên ý văng wa một bên, suýt
ọc nước trắng T.T…Chưa hết, nó tiến lên vài bước để gần mục tiu hơn, rồi ném người lên không trung và tung chân đá một cú trời giáng vào ngay
cần cổ hắn….Tên ấy gục hẳn.
Tuy mặc váy nhưng cú đá của nó vẫn
rất…tự nhiên và sống động, không thấy chút “ngại” hay gò bò nào…Đang
điên lên thì ai nghỉ đến chiện ấy!
Hai tên kia lê lết zưới vỉa hè…nhục nhã làm sao khi zừa sáng sớm mà bị con gái đánh giữa đường.
Khách đi đường dừng lại xem mỗi lúc một đông, nhũng người chứng liến
toàn bộ đầu đuôi từ lúc 2 tên ba lăm giở trò “thả dê” zới nó, lịch sự
thì bụm miệng cười…còn hok thì cứ thế mà ôm bụng cười khùng khục, cười
sặc sụa……Chắc họ đang nghĩ thầm “Một cô bé dữ dội và thú vị…”
Còn những ai tưởng nhầm nó “đánh người zô cớ” thì chỉ lắc đầu rồi bỏ đi, nghĩ thầm“Con gái thời nay sao zữ wá xá…”
Một số khác trợn trắng, há hốc nhìn nó…
Thường Khánh bất động, đứng như cây cột trời trồng nãy h…Anh chàng sửng sốt vô cùng, dù biết cái “đai đen karate” của nó rất…cao cấp…nhưng
không ngờ cả Judo mà nó vẫn giỏi và có thể xử ngon ơ thế này…..Phục sát
đất mất thôi….”Cô nàng bé bỏng của tui…đẳng cấp pro…thế sao…” ^^
Zậy mà nó vẫn chưa tha….nó tiến đến cái “thây” khốn khổ của thằng bị
Judo của nó vật lăn….và đạp lấy đạp để xuống lưng hắn, ai bảo tên này
dám cả gan “ze” nó đầu tiên
Vì đã nguôi giận sau khi xử đẹp được bọn này, nên nó không dùng hết sức như ban nãy….nhưng nó mang guốc mà [kiểu guốc đế thấp, nên gọi là giày
búp bê cho dễ thương ^^]…đạp có nhẹ đến mấy thì cũng chả có tấm lưng nào chịu nổi mấy cú dọng của đế guốc này cả…Thằng ý sắp phải nằm lịệt ở nhà đắp lá thuốc roài….
Nhưng ngay lúc đó…từ xa, những người đứng
xem dạt ra hai bên, một băng **** giang hồ thứ thiệt đang hùng hổ, xăm
xăm tiến tới phía nó, mặt ai nấy đều dữ tợn và rất bặm trợn....Thôi chết nó rùi…
Hai thằng này tuy hok hải giang hồ…Nhưng…có dính líu một
cách thân thiết đến cái băng **** này…. có lẽ một đứa nào đó là bạn của
hai thèng nì, thấy bạn mình bị nó đánh hok thương tiếc, nên đã alo^ cho
băng **** này đến để giúp đỡ, tức là tính sổ nó…..
Thường Khánh thôi không “đứng hình” nữa khi nhận ra một đám đông côn đồ với gậy gộc
giáo mác đang chạy tới…Anh chàng thừa hiểu chuyện jie xảy ra, còn nó thì không bik, vẫn hăng say…đạp và đạp.
Thường Khánh chạy như bay đến chỗ nó, nắm tay nó và kéo nó phóng đi:
_Chuồn thôi!
Nó chả hiểu chiện jie, zừa chạy cho kịp bước sải chân của Thường Khánh zừa hỏi:
_Chiện jie zậy? Sao bắt tui chạy…
_Nhìn ra đằng sau thì biết! -Hắn đáp.
Nó ngoái nhìn theo lời hắn, và khi thấy một đám người đang điên cuồng
rượt theo mình, còn mấy người ban nãy vừa cười khùng khục lúc nó xử bọn
kia, khi nó way lại nhìn thì liền ra hiệu thúc giục…”Chạy đi! Chạy nhanh lên cô bé!”…thì nó đã hỉu….hic…xui ớn lun…hành động zì lẽ phải mà cũng
có kết cục như thế này sao?...Thoai…Không si nghĩ nhìu…Chạy đi rồi tính!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT