Cái đám loi choi lóc chóc được mời đến bữa tiệc toàn là những “cô chiêu cậu ấm” nên đáng lẽ ra là đứa nào đứa nấy cũng
đi xe riêng của gia đình, nhưng nó nghe loáng thoáng có vài đứa muốn gộp chung lại một xe cho vui, và tất nhiên, chiếc xe đó thuộc sở hữu của
chủ xị party- Hy Vân.
Mấy hôm trước khi đi, Hy Vân gọi điện đến nhà từng đứa để hẹn địa điểm
chờ xe- vẫn là cái giọng làm nó lạnh gáy.
Chỗ tập trung là một cái công viên, cũng gần nhà nó thôi. Hôm nay ba nó
bận đi làm từ sớm nên hok đưa nó đi được, còn ông anh dễ thương của nó
thì tất nhiên là phải tháp tùng em gái trong mọi hoàn cảnh rùi.
Còn 30’ nữa là đến giờ hẹn. Anh nó dắt chiếc nouvo ra, nó vừa xách cái túi
căng phồng wần áo và mấy thứ linh tinh leo lên xe thì..
_Ê! Chờ anh zí!..-Tiếng ai đó đứt wãng vì mệt.
Hai anh em nó vội ngoái mặt ra đằng sau. Ra là Shin Anh chang` mặt
đang nhợt nhạt đi vì mệt nhưng vẫn gắng nở nụ cười tươi như hoa khi mắt chạm mắt với nó. Nó nhoẻn cười vì cái sự lanh chanh trẻ con ấy của
Shin.
_Cậu đi từ từ thôi, tớ hok có rồ ga phóng đi đâu mà chạy chi cho mệt!
(Thấy chưa, lại xứng cậu-tớ thay cho mày-tao)- Lão Quân cũng cười.
Dù đã nói thế nhưng Shin vẫn chạy hộc tốc đến chỗ nó với nụ cười còn y
nguyên trên môi.
_Xe cậu đâu?- Lão Quân bước xuống xe, hỏi.
_cái xe chết tiệt ấy, vừa chạy đến đầu đường nhà cậu thì hết xăng, nên tớ phải chạy bộ vào nàz.
_Tội nghiệp tội nghiệp!-Anh nó vỗ bằm pặp lên vai Shin
_Nhưng anh cũng đâu cần phải chạy như thế, chỉ cần gọi một tiếng thôi
mà!- Nó góp thêm một câu
_Ờ, lần sau sẽ rút kinh nghiệm!- Shin gãi đầu, phì cười.- Thôi, cậu dẹp xe
đi Quân, mình đón taxi cho tiện.
_Ừ!- Lão anh hai gật đầu cái rụp, hí ha hí hửng dắt xe zô nhà. Chắc lão