_Ba....Tại sao lại zậy ạ...?- Nó tái mặt

_Không sao trăng gì cả, ba nói không là không! Nếu con và nó còn wa lại với nhau thì ba sẽ cho con và Chấn Dương đính hôn ngay lập tức, mà thằng bé đó cũng có vị hôn thê rồi! Con nên từ bỏ nó đi! - Ba nó cau mày tức giận, lần đầu tiên nó thấy ba nó gay gắt zí nó như zậy. Từ nhỏ, cái gì ba nó cũng chìu nó, sao chuyện này lại trở nên như thế....

Ba nó định nói thêm điều gì đó thì chiếc di động trong túi ông đổ chuông, ba nó liền rời khỏi bàn ăn đi ra vườn.

Nó ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt vô hồn, chỉ muốn tin điều ba nó vừa nói là một giấc mơ.

Anh hai nó vỗ pặp pặp lên vai nó, an ủi. Nó ăn vội cho hết chén cơm rồi bỏ lên phòng,

trước khi ba nó trở vào.

Nằm dài ra bộ salon trên phòng, nó xem phim, nó đang muốn khóc nhưng khóc chẳng được, thôi thì đành zậy, chứ làm zữ lại thì nó sẽ pị ép đính hôn với Shin liền, pa nó đã nói thì sẽ làm mà....

"Cộc cộc cộc"

"Chắc là pa!" Nó sợ pa nó một mực ép nó chia tay với Thường Khánh thì chết dở. Nó sợ

lắm! Úp mặt xuống ghế, nhắm mắt lại, nó giả vờ ngủ.

"Cộc cộc! Thùy Anh! Tao biết tỏng cái chiêu giả ngủ của mày rồi nhé, mở cửa ra, là thằng

anh đẹp trai của mày đây!"

Ra là anh hai nó, lúc nào cũng giỡn được! Nó chạy ra mở cửa.

_Làm gì mà mặt mày như cái bánh bao chiều thế hả?- Anh nó hỏi

_Chứ em phải cười thế này ak? Nó ngóac cái miệng tới mang tai, cố giấu nỗi buồn vào

lòng, nó không muốn ai thấy nó dưới bộ dạng yếu đuối này.

Anh nó xoa đầu nó:

_Đừng cố vui vẻ như thế nhóc, tao hiểu mày mà...

Bất ngờ, nó way sang ôm chầm anh hai nó, nức nở:

_Chuyện này là sao! Tại sao lại như zậy, em hok muốn tin đâu! Em đã làm gì sai? Anh hai

ơi..hức hức....-Nó nấc lên từng tiếng.

_Không sao đâu, chắc ba có lý do gì đó, cứ từ từ rồi sẽ có cách mà, cứ khóc đi, khóc xong

em sẽ thấy nhẹ người hơn.....

_Nhưng tại sao ba lại làm zậy hả anh?

_Anh không biết nhưng em phải tin anh, chắc là ba có lý do gì đó, nhóc à...em...- Anh no

nhìn xuống rồi bật cười- Ngủ rồi sao? Con nhóc này, vẫn tật cũ nói mãi, chưa chừa...

Anh nó đặt nó xuống giường, đắp chăn lại cho nó, cúi xuống vuốt tóc nó rồi bước ra...

Nãy giờ ba nó đang đứng ngoài cửa, nghe hết mọi chuyện, ông cũng đau lắm nhưng là

người có máu cố chấp, ông chẳng chịu thua ai, cũng chẳng chịu cúi đầu trước bất cứ

ai.....Tuy không phải con ruột nhưng cái tính cố chấp + hiếu thắng của hai anh em nó thì y

hệt ông...

Thấy anh nó đi ra, ông vội bước vào căn phòng bên cạnh. Đợi anh nó đi khuất, ba nó bước

vào phòng nó, khẽ vén mấy sợi tóc bay bay trước mặt con gái, ông cất tiếng nho nhỏ:

_Thùy Anh...Ba xin lỗi...Ba không thể nào để con và con trai ông Duy là một đôi

được....Không thể được.....

_Tại sao zậy ba?- Nó mở bừng mắt

_Con chưa ngủ ak?- Ba nó giật mình

_Ban nãy thì có nhưng lúc ba vào phòng con thì con chợt tỉnh zậy...- Nó gãi đầu- Mà sao

ba hok cho con ....với Thường Khánh?

_À thì ba.......

Đại học Kinh tế. 30 năm trước

_Hoàng Linh! Chờ anh với!- Ba nó- ông Nghĩa lúc ấy chỉ là một anh chàng thanh niên 20

tuổi.

Cô gái tên Hòang Linh way lại.

_Hòang Linh! Em rảnh không! Lát tan học chờ anh nhé, chúng ta đi xem phim- Nghĩa gập

người thở dốc nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời.

_Uhm......Em có hẹn với anh Duy rồi.....Xin lỗi anh nha! Em đi trước.

Nói rồi Hoàng Linh way đi....Vừa lúc Duy từ cầu thang đi xuống.

_Hòang Linh! Em chưa lên ak? Lớp bắt đầu học rồi mà!-Duy vòng tay wa vai Hòang Linh

trước mặt Nghĩa, Nghĩa biết Duy không thật lòng yêu Hòang Linh...chỉ là Duy muốn wa mặt

Nghĩa, muốn thắng Ngiã....tất cả chỉ vì lòng đố kỵ, ghen ghét, Duy không muốn thua Nghĩa

lần Thứ 2

..........................

Tại một trường THCS, cách đây 35 năm. Một phòng học đang trong giờ thi Học sinh giỏi

Tóan

_Duy!- Nghĩa gọi khẽ từ cái bàn phía sau.

Duy way xuống:

_Gì hả Nghĩa? - Lúc ấy hai người còn là bạn thân, đi đâu cũng có nhau, người này gặp khó

khăn thì người kia sẽ giúp đỡ và hôm này cũng thế.

_Câu 3 làm sao, chỉ tớ với!- Nghĩa nhìn Duy = ánh mắt nài nỉ

Không chút chần chừ, Duy viết cách giải bài 3 ra giấy nháp rồi nhân lúc giám thị không để

ý, Duy chuyền xuống cho Nghĩa....Nhờ Duy, Nghĩa mới hok rớt, vậy mà cuối cùng người

đoạt giải nhất cuộc thi HSG Tóan năm đó lại là Nghĩa chứ hok phải Duy....

Lòng đố kỵ nổi dậy, từ đó, Duy và Nghĩa hok còn là bạn thân nữa. Suốt những năm cấp 3,

Duy không bao giờ để thua Nghĩa, Duy luôn cố gắng tước đoạt những gì Nghĩa có....trong

chuyện tình cảm cũng zậy....Và cho tới hôm nay, mỗi khi gặp nhau trong các buổi họp, các

buổi đại hội, hai người vẫn hok hề tỏ ra đã từng một thời khắng khít với nhau...Ánh mắt họ

nhìn nhau hok còn ấm áp như những năm cấp 2 mà thay vào đó là sự ghen ghét, đố kỵ,

căm hờn,....

.....................

_Do đó ba hok thể nào để con và con ông Duy thành một đôi! Mà nếu ba có cho phép đi

chăng nữa thì ông Duy cũng sẽ ngăn cấm tới cùng, con nên từ bỏ ý định đó đi thì hơn!

Nói rồi ba nó đi ra khỏi phòng....Đúng là số phận thích trêu đùa với người ta thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play