11T4. Chưa vào học nhưng bọn tiểu wỹ tụi nó đã có mặt đông đủ cả rồi.
Lớp nó nổi tiếng nhiều chuyện nhất trường nên chẳng trách bây giờ cái
lớp còn hơn một cái chợ vỡ. Nó đang ngồi 888 zới nhỏ Lam say sưa về mấy
cái chuyện ba láp trên đời. Bỗng Thường Khánh huých tay vào nó, làu bàu:
_Nói nhỏ lại chút coi! Miệng gì mà như cái loa!
Nó sừng gai nhím lên lập tức:
_Anh nói miệng ai như cái loa hả?!?
_Nói cô đấy!
_Anh...đồ con gián chết dẹp! Anh có tin là tui không thèm làm bạn ga....- Nói chưa kịp nói
hết câu thì bàn tay của nhỏ Lam từ bên kia bay sang bịt miệng nó lại.
Con nhỏ cười huề:
_Chỉ cần nói nhỏ một chút là được mà!
Thường Khánh way đi. Nó tức giận gỡ tay nhỏ bạn ra, wát vào mặt con pạn tội nghiệp:
_Bồ làm gì zậy? Sao lúc nào bồ cũng nhẫn tâm cắt dòng cảm hứng của mình hết zậy?
Nhỏ Lam xá xá nó:
_Lạy bồ! Mình hok hiểu hai người thích nhau kiểu gì mà cãi lộn hoài....Ban nãy hok cản kịp
là bồ đòi đá ngườita luôn rồi. Mình thấy hai người chỉ giống cặp với nhau được mấy bữa
đầu...Hết hiểu nổi hai người.
Nó nghệch mặt ra, mà đúng thật! Lúc nó mới nhận lời Thường Khánh, hai đứa còn "tình tứ"
với nhau được một chút, còn liếc mắt nhìn nhau được bữa trước bữa sau....Còn bây giờ thì
lại như oan gia, hở tí là lại um sùm lên....Mà Thường Khánh cũng lạ thật, tính cách
khôngbình thường, lúc thì tỏ ra lúng túng trước mặt nó, lúc thì tỏ ra dịu dàng, lúc lại như
_Cô nói thật đi! Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, đừng sợ gì hết!
Bất chợt....Tình cảm bạn bè giữa nó và Tuyết Phương lại ùa về trong lòng cô bạn....Tuy cái
gì nó cũng hơn Tuyết Phương....nhưng nó luôn đối xử tử tế, dễ thương, hòa nhã với cô
bạn...Cảm thấy có lỗi với tình bạn giữa mình và Thùy Anh. Tuyết Phương đành ngậm ngùi
nói ra sự thật:
_Đúng vậy, vì những đồng tiền vô tri vô giác kia mà tôi đã làm chuyện
ngu ngốc đó.....Vì tiền mà tối đã hại Thùy Anh....Còn người thuê tôi làm chuyện đó là ai, xin bạn đừng hỏi...... Xin lỗi!- Tuyết Phương nghẹn
ngào kể.
Không cần nói Thường Khánh cũng biết đó là Hy Vân nhưng người ta giấu thì hỏi làm gì.
Thường Khánh chỉ nói:
_Vậy là rõ rồi...ngày mai đi học sớm....Chúng ta lên văn phòng trình bày sự việc! Chuyện
tiền nong để mẹ bạn pohẫu thuật tôi sẽ lo!
_Nhưng mà...
_Đừng ngại...nhưng đừng cho Thùy Anh biết nhé!
Nói rồi Thường Khánh ra hiệu cho người đàn ông ra về. Tuyết Phương wệt nước mắt trong
lặng lẽ, rồi đi vo gạo nấu cơm để xách vào BV cho mẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT