Thường Khánh ngồi trong phòng riêng, hướng mắt về phía cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu suy

nghĩ nghĩ. Bất ngờ anh chàng rút DĐ, bấm số một ai đó.

_Ngày mai sang nhà tôi, tôi có việc muốn giao cho anh.-Gịong lạnh lùng

_Ngày mai tôi sẽ đưa anh danh sách lớp tôi, anh hãy điều tra về thân thế, gia cảnh từng

người rồi báo lại cho tôi!

Đầu dây bên kia cười hề hề:

_Tiền chứ gì? Nếu hòan thành tốt. 50 triệu sẽ là của anh.

Thường Khánh cắt ngang câu nói của người kia:

_Chỉ cần anh làm tốt, đừng ở đó nói phét!- Nói rồi Thường Khánh cúp mấy, lèm bèm trong

họng "Bọn nịnh nọt"

* * *

Như thường lệ, hôm nay chỉ có hai anh em nó ăn cơm với nhau. Đáng lẽ hôm nay tới lượt

nó wét bếp, rửa chén nhưng nhìn thấy đứa em gái như zậy, anh nó không nỡ, đành nói với

nó:

_Mày lên phòng học bài trước đi! Ở dưới đây tao làm cho!

Nó đang buồn, việc gì cũng răm rắp làm theo.

Tới phòng, nó ném người lên nệm, áp tay vào trán, nước mắt lại rơi. Vừa lúc đó, điện thoại

reo lên. Nó bắt máy, không thèm nhìn xem ai:

_Alo^

-Gịong Mạnh Khoa

Nó bật người lên, wệt nước mắt trả lời:

_Không...



_Anh đừng có khùng....

>

_Ê...-Nó chưa kịp nói gì thì Mạnh Khoa đã tắt máy. Nó wăng DĐ lên nệm, chải lại tóc cho

đỡ rối.

10' sau, Khoa có mặt tại phòng nó.

_Còn buồn không?- Anh chàng nhẹ nhàng hỏi nó.

_Thử như tui coi buồn hok?!?- Tuy đang buồn nhưng công suất ngang ngược của nó chẳng

suy giảm một tẹo.

_Làm gì ghê thế? Lên trển, mấy ông thầy, bà cô nói gì với cô?

Nó thành thật khai ra với Mạnh Khoa từ đầu đến cuối. Không bỏ sót một chi tiết, trong đó

có cả chi tiết người vu khống nó là Tuyết Phương. Mạnh Khoa trầm ngâm một hồi lâu, rồi

lại an ủi nó. 9h Mạnh Khoa xin kíu, ra về.

Tuy không có tình ý gì với Mạnh Khoa nhưng nó không thể không công nhận: Ở bên Mạnh

Khoa, nó cảm thấy rất bình yên....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play