Chuyện là theo lời khai của ông Kiên – ba Thường Khánh - thì lúc hai người họ đang chiến đấu với ông Kiên và đám đàn em tại khu rừng trước nhà thì một tên đàn em của ông lẻn vào nhà của họ và bắt đứa con gái của họ ra làm con tin hòng để cả bọn chạy thoát. Lo cho sự an nguy của con nên bà Hạnh bị phân tâm và trúng phát súng chí mạng của ông Kiên. Vì thương con nên ông Dự buông súng đầu hàng. Đứa bé được thả vội chạy về với cha. Thế nhưng, diệt cỏ tận gốc, ông Kiên leo lên xe rồi lấy súng bắn ông Dự. Viên đạn sượt qua lưng đứa bé và vút thẳng vào ngực ông Dự. Chiếc xe chở hàng cấm cùng ông Kiên và đồng bọn tẩu thoát suôn sẻ. Mãi ba năm sau, khi ông Kiên bị bắt thì sự việc đêm hôm ấy mới được phơi bày.
_Vậy anh có điều tra tên của đứa bé gái con họ không? - Thường Khánh lạnh lùng hỏi sau khi nghe tên vệ sĩ kể một mạch từ đầu đến cuối.
_Dạ có! Cô bé ấy tên là Trần Mai Thùy Anh!
Chiếc điện thoại trên tay Thường Khánh rớt xuống đất.
Số phận trớ trêu thế đấy.Nó chính là đứa bé đêm ấy chính kiến cái chết của ba mẹ mình. Lúc nó đang ngủ thì bị ai đó lôi đi làm nó sực tỉnh. Lão Quân may mắn đang ở trong phòng vệ sinh nên an toàn. Sau khi bọn tội phạm đi mất, lão Quân mới hớt hải chạy ra vì không thấy em mình đâu. Hàng xóm lúc đó nghe tiếng súng nổ cũng tỉnh dậy và mò ra hiện trường. Nhưng vì nhà nó cách khá xa những ngôi nhà khác nên họ không kịp đến để biết chuyện và kêu cứu viện. Lúc ra đến nơi thì đã thấy ba mẹ nó nằm trên vũng máu, nó cũng ngất xỉu. Nó mất máu khá nhiều nhưng may là được mấy người hàng xóm đem đến trạm xá kịp thời. Sau đám tang cha mẹ do sở cảnh sát khu vực và ba con láng giềng tổ chức, hai anh em nó được giao cho một trung tâm và được trợ cấp tiền nuôi dưỡng hàng tháng theo chế độ của nhà nước.
Thế nhưng, bất hạnh một lần nữa ập đến khi hai anh em bị bắt cóc trên đường đưa đến trung tâm. Bọn người bắt cóc có chủ ý tống tiền trung tâm. Nhưng chưa kịp giở thủ đoạn thì lão hai, mới 6 tuổi nhưng “tuổi trẻ tài cao”, đã tự giải thoát cho hai đứa khỏi “hang hùm” khi bọn kia không cảnh giác.
Nhưng sau khi tẩu thoát, lão Quân mới tá hỏa vì nơi ấy hoàn toàn xa lạ, lão chẳng biết đường đi nước bước chi hết, suy cho cùng thì lúc ấy, lão cũng chỉ là đứa bé vừa lên 6.
Thế là những ngày tháng lang thang, “màn trời chiếu đất” của hai anh em bắt đầu từ đó…..
Thường Khánh hoang mang ngồi phịch xuống giường….Ánh mắt anh chàng thẫn thờ, bàng hoàng đến đáng thương….Tại sao vậy? Tại sao ông trời cứ mãi đùa giỡn với hai đứa. Vượt qua bao sóng gió, những tưởng ngày tháng ấm êm, hạnh phúc đã đến, những tưởng số phận đã mỉm cười…..Vậy mà giờ đây….Cha - người cha ruột thịt của Thường Khánh lại là kẻ đã hại chết cha mẹ nó và biến nó trở thành trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ…..Tại sao? Tại sao định mệnh không để yên cho hai đứa…..Tại sao cứ mãi thách thức hai đứa như thế????
Thường Khánh ôm đầu khuỵ xuống đất, đau đớn gào lên…..
-----------------------------------------------
12T4.
Thường Khánh bước vào lớp, nụ cười vô tư của nó đập vào mắt anh chàng. Lòng Thường Khánh chợt nhói lên như bị kim đâm.
Thấy anh chàng ngồi vào chỗ, nó quay sang:
_Hey! Biết làm bài 3.19 trong sách BT Lý hok? Chỉ tui đi!
Anh chàng nhìn sang nó. Bỗng dưng Thường Khánh cảm thấy có tội đối với nó. Dù anh chàng chẳng có lỗi phải gì trong chuyện này. Nhưng ý nghĩ mình là con trai của người đã giết chết cha mẹ nó – cái ý nghĩ luôn đeo bám anh chàng từ lúc khám phá ra sự thật ấy - một lần nữa làm cho anh chàng cảm thấy day dứt tột cùng.
_Này! Anh làm sao vậy? Sao không trả lời tui? – Nó tròn mắt lên tiếng, cầm tay Thường Khánh lay lay.
_Tôi không sao. - Thường Khánh quay đi – Bài giải có in trong sách. Sau này nếu không có chuyện gì lớn lao thì đừng làm phiền tôi.
Anh chàng lạnh lùng cất tiếng, rồi gở tay nó khỏi cánh tay mình.
Nó tròn mắt nhìn Thường Khánh. Sao tự dưng hắn lại…..lạnh lùng với nó thế? Đúng là trước giờ hắn vẫn thường xuyên buông ra những câu làm “mất lòng nhau” như vậy. Nhưng những lúc ấy, nó hiểu rằng hắn chỉ “nhỡ miệng” vì chưa hoàn toàn “tan chảy” thôi.
Nhưng lần này, cái cảm giác lạnh lẽo khi hắn thốt lên như thế, rất là….thật. Nó tự trấn an mình vì nghĩ chắc hắn đang mệt hay có chuyện gì đó. Phải rồi, hắn trông xanh xao thế mà. [Tối qua có ngủ tí nào đâu mà chả xanh].
_Anh…Anh có chuyện gì à? Tui thấy anh có vẻ nhợt nhạt lắm. Anh bệnh hả?
Nó đưa tay lên trán hắn theo quán tính. Bất ngờ, Thường Khánh gạt tay nó ra.
_Có cần tôi nhắc lại không?! Tôi không sao. Đừng làm phiền tôi!
Nó cứ gọi là “sốc gấp ngàn lần hơn”, chỉ ngỡ ngàng nhìn hắn mà không nói thêm được lời nào. Thường Khánh...hắn làm sao vậy chứ? Thà hắn cáu kỉnh hay ‘móc họng’ nó....Nó còn dễ chịu hơn lúc này, khi hắn tỏ ra lạnh nhạt và đối xử với nó như một người xa lạ...
_Thùy Anh! - Thấy diễn biến cuộc đối thoại của hai “mắm” kế bên mình có chiều hướng xấu và nhỏ bạn mình đang “đứng hình” như trời trồng, nhỏ Lam bèn kéo nó qua - Bồ không sao chứ?
Nó lắc đầu trong vô thức.
Buổi học hôm ấy, dù nó cố gắng tập trung, không để chuyện kia chi phối, thế nhưng nó không làm được. Nó không thể nào để tâm đến bài học và lời giảng của “quý thầy cô”, khi mà hắn vẫn dửng dưng lạnh lùng và không tỏ ra chút gì gọi là “hối lỗi” về thái độ kia của mình cả.
* * *
Trên con đường dài dẫn về nhà nó. Nó và nhỏ Lam đang dắt xe đạp đi song song.
Bình thường nó và Thường Khánh vẫn hay về chung, nhưng hôm nay, anh chàng dẫn xe ra đến cổng là vút đi và chẳng thèm nói một lời nào với nó, cứ như là nó không còn tồn tại trước mặt anh chàng vậy.
Không yên tâm để nó về một mình, nhỏ Lam đành “lỗi hẹn” với ấy ơi Vĩnh Trường để “hộ tống” nó về.
_Nè! - Thấy nó không nói chuyện, nhỏ Lam bèn bắt chuyện trước – Sao mặt bồ như đưa đám vậy hả? Bồ thừa biết tính tình Thường Khánh nắng mưa ra sao mà. Việc gì phải buồn như thế?
_Không phải vậy đâu – Nó thở hắt ra - Hắn không đơn giản chỉ lạnh lùng như bình thường....Rõ ràng đã có chuyện gì đó...
Nhỏ Lam cầm cánh tay nó:
_Bồ đừng suy nghĩ nhiều quá! Không tốt đâu! Mình nghĩ là chuyện hắn cứu bồ và từ hôn với Hy Vân làm cho ba mẹ hắn tức giận và gây áp lực gì đó cho hắn, mà hắn thì không muốn nói, sợ bồ buồn! Thế nên hắn mới cư xử lạ lùng như vậy.....Bồ biết những người bị stress thường ra sao mà!
Nó lặng người suy nghĩ. Đúng rồi, nó quên mất là ông Duy rất nghiêm khắc và khó khăn trong chuyện hôn ước của Thường Khánh. Nhỏ Lam cũng có thể đúng, rằng vì chuyện này mà hắn bị ba mình làm khó dễ và trở nên như thế.....
Tuy không hợp lí cho lắm vì nói đi nói lại, Thường Khánh cũng không phải là người dễ stress vì mấy chuyện này....Nhưng, giữa hoàn cảnh hiện tại - như một đại dương mênh mông với những suy nghĩ tiêu cực giống những trận sóng có thể nhấn chìm nó bất cứ lúc nào, thì nó cần có một cái phao để nắm lấy, cần một lí do sáng sủa gì đó giải thích về thái độ của hắn ban nãy, để tự trấn an mình.
Sáng Chủ Nhật. Phòng Thường Khánh.
Anh chàng đứng bên cửa sổ, khẽ cầm lên cái khung hình với bức ảnh nó đang rạng rỡ với nụ cười trên môi, tay cầm bó hoa dại lớn (chụp ở Đà Lạt). Mỗi khi gặp chuyện không vui hay đơn giản là nhớ nó, Thường Khánh đều xem tấm ảnh này. Nụ cười của nó lúc nào cũng khiến anh chàng nhẹ nhõm....
Thế nhưng, sự thật vẫn là sự thật.
Và sự thật là Thường Khánh thấy mình không còn xứng đáng với nó nữa....Nực cười thật, làm sao đứa con trai của một người tù chung thân, mang bản án giết hại chính cha mẹ người mà con trai mình yêu, lại có thể xứng đáng với cô ấy được nữa chứ.....
Thậm chí, Thường Khánh không còn đủ dũng khí để đối mặt với nó nữa là....
Dù trước giờ, Thường Khánh luôn nghĩ rằng, dẫu cho có bất kì chuyện gì xảy ra, dẫu cho cả TG này phản đối chuyện hai đứa, anh chàng vẫn sẽ mãi yêu và bảo vệ nó. Anh chàng nhất định sẽ làm nó trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian này, sẽ không bao giờ để mất nó.
Vậy mà mấy ngày nay, chỉ vì chuyện của thế hệ trước, mà cái ý nghĩ sẽ từ bỏ nó cứ xuất hiện trong tâm trí anh chàng, ngày càng thường xuyên hơn.....
Đúng vậy! - Thường Khánh nghĩ - Có lẽ từ bỏ nó là cách tốt nhất cho cả hai.....
Còn Shin nữa mà....Còn một người rất yêu nó.....Chắc chắn nó sẽ rất hạnh phúc khi ở bên Shin....Đúng vậy.....Shin sẽ làm tốt hơn anh chàng....Shin là người tốt....Nó sẽ hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc, vì nó đáng được thế.... - Thường Khánh cố trấn an mình bằng ý nghĩ ấy.
Có lẽ vậy, anh chàng phải từ bỏ nó thôi..........
Anh chàng nắm chặt khung hình của nó trong tay, lặng ngắm nhìn người con gái đã kéo mình lên từ vũng lầy của sự cô đơn..... một hồi lâu...... rồi mở ngăn bàn, cho khung hình của nó vào trong, và đóng lại.
Anh chàng cầm chiếc điện thoại của mình lên, bấm số điện thoại của ai đó.
_Tôi sẽ sang Canada du học. Làm hồ sơ cho tôi trong thời gian sớm nhất có thể!
Rồi, khẽ thở hắt ra, Thường Khánh tiếp tục bấm số của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT