Tóm tắt chap truớc:Thùy Anh đồng ý làm cô dâu của Shin, nhưng trong lễ
đính hôn, Shin bất ngờ nói từ chối làm "chú rể" và đưa cho Thùy Anh vé
máy bay mà anh chàng đã đặt trước để nó bay về VN ngăn can lễ đính hôn
giữa Thường Khánh và Hy Vân. Eun Ji- em gái Shin ngất xỉu. Trong khi đó, ở VN, Thường Khánh phát hiện ra âm mưu của ba mẹ và anh chàng đã khước
từ lễ đính hôn trước mặt quan khách. Hy Vân bị sốc, trên đường về, cô ả
thấy Thùy Anh. Máu thủ đoạn nổi lên, cô ả đã cho người bắt cóc nó.
ENJOY!~
Hy Vân mệt mỏi ném di động lên bàn sau khi gọi cho Thường Khánh “Tất cả là do anh chuốc lấy mà thôi....”
Sân bay.
Một tên vệ sĩ chạy ra mở cửa xe cho Hy Vân. Cô nàng bước xuống, tay
xách một chiếc túi hàng khủng và đi đôi giày cao gót cả tấc, bước vào
sân bay. Ba tên vệ sĩ lật đật mở cabin xe lấy vali này kia ra rồi chạy
theo Hy Vân.
Cô ả quay lại nói nhỏ với tên lớn tuổi nhất, giọng có vẻ mệt mỏi:
_Khi nào máy bay cất cánh thì cho thuyền nhổ neo...
_Dạ.
Còn đến hơn 30 phút nữa mới đến giờ lên máy bay. Hy Vân đang định ngồi
xuống dãy ghế dành cho hành khách đang đợi khởi hành, thì chợt có ai đó
kêu:
_Hy Vân!
Cô ả quay lại, thì ra là Lâm Danh. Anh chàng chạy đến:
_Cô đi đâu đây?- Hy Vân chưa kịp trả lời, anh chàng tiếp- Mà thôi, chúng ta kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện cái đã.
Kể từ sau vụ ở Đà Lạt, nó và đám bạn đã biết rằng Lâm Danh thực chất
chỉ lừa nó chuyện đi du học, để hợp tác với Hy Vân, làm cho Thường Khánh ghen...Lâm Danh biết được điều đó. Hiểu rằng mọi hy vọng của mình đã bị dập tắt, anh chàng đành từ bỏ nó và thật lòng chúc phúc cho hai đứa rồi theo ông chú ra nước ngoài du lịch để đỡ buồn, và đỡ....quê, đến hôm
nay mới về.
Một cafe’ nhỏ ở tầng 2 của sân bay.
_Cô sẽ sang Pháp sao?- Lâm Danh ngạc nhiên- Tại sao cô lại sang đó?
Hy Vân bật cười:
_Anh mới ở nước ngoài về nên không biết gì cũng phải...- Cô ả ngừng lại một chút rồi tiếp- Lễ đính hôn giữa tôi và Thường Khánh đã bị hủy
rồi...
Anh chàng không hỏi lí do, vì thừa biết lễ đính hôn mà “chú
rể” nhất định không chịu ấy sẽ không đi tới đâu, anh chàng chỉ im lặng
tỏ vẻ đồng cảm. Đến một lát sau, Lâm Danh mới ngập ngừng:
_Không lẽ cô...dễ dàng dể anh ta thoát vậy sao?
Hy Vân khuấy khuấy ly nước cam:
_Tôi có trò khác hay hơn là việc cứ mãi theo đuổi điều mà mình không bao giờ có được.
-----------------------------------
Không ai ngờ, nãy giờ Thường Khánh đang nép mình sau một cây cột gần
đó. Hy Vân chưa đi, vậy là nó vẫn còn ở VN….Anh chàng đứng im suy tính
một hồi rồi chạy đi, phải tìm cho ra tên vệ sĩ của Hy Vân. Chắc chắn hắn biết nó đang ở đâu.
Hai tên vệ sĩ đag xếp đồ lên xe đẩy cho Hy
Vân.Một tên lớn tuổi nhất đang ngồi gần đó, có vẻ là thủ lĩnh. Thường
Khánh âm thầm bước lại gần:
_Thùy Anh đang ở đâu?
Tên ấy giật
mình nhìn lên, định phản ứng thì anh chàng liền rút một xấp dollar trong túi ra. [đúng là công tử, đi đâu tiền cũng đầy túi]
_Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, toàn bộ chỗ này sẽ thuộc về anh!
Tên vệ sĩ đắn đo một hồi….Nhưng dù gì thì, đâu ai cưỡng lại nổi sức mạnh của đồng tiền, phải không?!
--------------------------------
Sau câu thú thật của Hy Vân. Lâm Danh lặng im một lúc, rồi tiếp, giọng lo lắng:
_Có phải là Thùy Anh không?
Hy Vân cười- nụ cười như đang CỐ tỏ ra mình nham hiểm:
_Anh đoán hay lắm....-Không đợi Lâm Danh hỏi tiếp, Hy Vân bỗng nhiên
nói ra hết kế hoạch- Tôi đã sai người nhốt nó trong phòng mật của một
chiếc du thuyền cũ của nhà tôi......3Ophút nữa, khi chiếc máy bay chở
tôi cất cánh thì chiếc thuyền ấy cũng sẽ được nhổ neo....Chúng tôi sẽ có cùng lộ trình tới Thổ Nhĩ Kì, nhưng sau đó, tôi tiếp tục đi thẳng đến
Pháp, còn thuyền sẽ cập bến ở Thổ Nhĩ Kì .....- Hy Vân ngưng bặt, cầm ly nước cam lên uống.
Không ai nói thêm gì nữa. Lâm Danh nhìn Hy Vân với một ánh mắt khó hiểu. Bất ngờ, cô nàng đứng dậy.
_Thôi! Tôi phải đi đây! Tạm biệt!- Nói rồi Hy Vân quay đi.
Nhưng Lâm Danh đã kịp kéo tay cô ả lại:
_Cô tiết lộ toàn bộ kế hoạch với tôi, chỉ vì muốn có người ngăn cản cô lại, phải không?
Hy Vân giật tay ra, nhìn đi chỗ khác :
_Anh nói cái gì vậy?
Anh chàng chậm rãi:
_Làm việc với cô một thời gian đủ để tôi hiểu tính của cô…Cố chấp và
bướng bỉnh! Nói thật đi, thật sự thì cô cũng không muốn làm việc này
phải không?
_.....- Cô ả không đáp.
_Hy Vân à…!- Lâm Danh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hy Vân thì cô ả liền hất ra:
_Không muốn làm thì sao chứ??!!Những gì tôi không có được thì không ai
có thể có!- Hy Vân thét lớn- Chỉ vì cô ấy mà Thường Khánh từ chối
tôi…Tôi không thể tha cho hai người đó được!- Giọng cô ả hằn học, nhưng
ánh mắt thì rất đáng thương.
Lâm Danh bất ngờ đưa tay vén mấy sợi tóc đang bay bay trước mặt Hy Vân lên, dịu dàng:
_Cô có nhất thiết phải như vậy không?
_Nhưng mà.....- Cô ả cố đào ra lời lẽ để chống chọi, nhưng bất lực.
Đúng! Hy Vân cũng chẳng vui vẻ gì khi làm việc này....Lúc nhìn thấy nó,
và nói chuyện điện thoại với Thường Khánh thì căm giận trào lên, chỉ
muốn làm cho hai người đó phải đau khổ suốt đời, thế nhưng khi suy nghĩ
về việc ấy, chợt Hy Vân thấy khó chịu về chính bản thân mình.
_Nếu
thật sự muốn làm, thì cô đã không cho tôi biết. Cô thừa hiểu rằng tôi sẽ ngăn cản mà. Cô đang cần ai đó kéo mình ra khỏi cái hố này phải không?- Lâm Danh tiếp tục đánh động vào tâm lí cô ả.
_.....
_Cho tôi biết đi, cô ấy hiện đang ở đâu?
--------------------------------------
Hy Vân đã chấp nhận từ bỏ chuyện này, nhưng đúng là....trời không chiều lòng người. Khi cô nàng gọi điện cho bọn đàn em, bảo bọn ấy thả nó ra
thì điện thoại đột nhiên mất tín hiệu.
Không còn cách nào khác, Hy Vân và Lâm Danh phải thân chinh chạy ngay đến chỗ đó.
Bến cảng.
Thường Khánh chạy như điên, tìm kiếm chiếc du thuyền trắng như tên vệ
sĩ của Hy Vân tiết lộ. Lúc đó chỉ còn chưa đầy 10phút thì thuyền sẽ nhổ
neo.
Chợt thấy một chiếc tàu giống hệt mô tả của tên vệ sĩ. Thường
Khánh dừng lại và quan sát thì thấy ba tên vệ sĩ áo đen rất quen mặt
đang đi trên boong tàu. Đúng là du thuyền của Hy Vân.
Anh chàng không suy nghĩ mà lập tức liều mình nhảy lên boong.
_Thả cô ấy ra!- Thường Khánh gằn giọng.
_Chẳng phải cậu Thường Khánh đây sao?- Một tên nói.
Thường Khánh không màng đáp, chỉ lập lại câu nói của mình:
_Tôi nói....thả cô ấy ra!
Ba tên vệ sĩ nhìn nhau khó xử, một tên lên tiếng:
_Cô chủ dặn chúng tôi không để bất cứ ai cứu cô bé ấy...Nếu cậu cứ một mực, chúng tôi sẽ không khách sáo đâu!
_Cứ tự nhiên!- Thừơng Khánh nói rồi thụt lại thủ thế.
Ba tên vệ sĩ bẻ tay răng rắc, rồi hùa nhau lao lên anh chàng. Thừơng
Khánh né đòn nhanh như chớp rồi “trả lễ” lại bằng một cú đã lái giò vào
mặt một tên. Tên ý bật ra xa, đầu đập vào boong, bất tỉnh. Một tên khác
đấm vào bụng anh chàng, Thường Khánh hụp người xuống, gạt chân hắn. Tên
nọ bay vòng vòng rồi đáp người xuống mặt nước. Nước bắn tung tóe. Tên
cuối cùng nhảy đến, Thường Khánh đạp chân vào boong để lấy lực bay lên
rồi sút một phát vào lưng hắn. Thế là tên ý cũng lao người xuống nước
như “bạn hiền”.
Kết thúc cuộc hỗn chiến với ba tên vệ sĩ, Thừơng
Khánh liền chạy xuống dưới boong ngay lập tức. Anh chàng lần tới cánh
cửa của 1 căn phòng được giấu sau một chậu cây lớn. Đẩy chậu cây ra, anh chàng tông mạnh người vào cửa. Chiếc cửa bật mở. Thường Khánh chạy vào.
Nó đang ngồi trên giường với một tay cột vào thành giường và hai chân bị trói, miệng thì bị nhét giẻ.
Từ lúc bị nhốt ở đây, nó luôn cố tự trấn an mình để nước mắt không chảy ra. Nhưng tự dưng khi thấy hắn, nó òa khóc, nước mắt ràn rụa trên gương mặt.
Thường Khánh lao lại gỡ trói cho nó. Nó ôm chầm lấy anh
chàng, chỉ biết khóc chứ không nói được câu nào.....(tưởng tượng cảnh
này, hix *chùi chùi nước mắt* ^^)
Thường Khánh thì thầm:
_Không sao rồi.....Tôi sẽ không để cô như thế này lần nữa đâu...-Anh chàng nhẹ nhàng siết chặt lấy nó.
Sau đó, Thường Khánh đưa nó ra đến boong. Anh chàng dìu nó xuống cái
cầu dẫn lên bến. Nó vẫn có vẻ khá sợ sệt...Thường Khánh bèn nở một nụ
cười để trấn an nó. Nó cũng bất giác mỉm cười....Hoàng tử băng giá lại
một lần nữa làm cho nó cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.....
Bỗng nhiên.
_Thùy Anh! -Thuờng Khánh chợt kêu lên hãi hùng rồi kéo nó xuống.
“XOẸT!!!!”- Một âm thanh đanh gọn vang lên. Một tên áo đen người ướt
sũng cầm cây mã tấu dài đứng đằng sau nó từ bao giờ. Hắn định chém nó,
nhưng Thường Khánh đã cứu nó và hứng trọn một nhát dao ngay ngực...Dùng
hết sức lực còn lại, anh chàng đạp vào ngực tên đó, khiến hắn té ngửa ra và đập đầu xuống sàn.
Nó chưa kịp định thần thì Thường Khánh chợt quỵ xuống, gục trên người nó.
Nụ cười của nó tắt lịm trên môi.
Sững sờ. Hoang mang. Cái cảm giác đầu óc quay quay khi chứng kiến người mình yêu thương quỵ ngã trước mặt mình thật là đáng sợ làm sao. Cứ như
là cả trái đất cũng sụp đổ theo người ấy.....Nước mắt nó lại trào ra.
Nó vội quỳ xuống nắm lấy tay Thường Khánh, nhưng không thốt lên được lời nào.
Anh chàng mỉm cười, siết chặt lấy tay nó, thì thầm:
_Chỉ...chỉ cần...cô...không sao....-Rồi lịm đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT