Từ ngày dọn đến nhà mẹ Ngọc, tôi có nhiều thời gian hơn để chăm lo cho
việc học hành và công việc mà dì Mỹ Lệ giao cho. Tôi và mẹ đã không còn
phải lo lắng cho từng miếng ăn giấc ngủ như trước kia nữa mà thay vào đó là một cuộc sống nhàn hạ không ai bằng. Nếu gọi trên danh nghĩa, mẹ tôi là người giúp việc trong nhà mẹ Ngọc, nhưng thực tế mẹ tôi không phải
lầm bất cứ chuyện gì nặng nhọc và mệt mỏi cả mà tiền lương vẫn phát hàng tháng. Lâu lâu cả “gia đình” tôi lại kéo sang thăm Thanh Phong đang lì
lợm nằm mãi trong bệnh viện không chịu ra. Những lúc ấy mẹ Ngọc đã nói
rất nhiều rất nhiều với Thanh Phong cứ như hai mẹ con vậy ấy. Tôi hiểu
những gì mà mẹ Ngọc làm như muốn đền đáp lỗi lầm mà Hạnh Như đã gây ra
cho tôi và Thanh Phong. Đúng là “con dại cái mang” mà, có lúc mẹ Ngọc
bảo rằng Thanh Phong hãy mau tỉnh dậy rồi bắt đại ai trong hai đứa con
gái của mẹ mẹ đều đồng ý. Tôi xấu hổ đỏ mặt quay đi và mẹ Ngọc chỉ nhìn
tôi cười hề hề. Từ sau cái chuyện không đáng xảy ra ngày hôm đó, dường
như những “bậc tiền bối” đều biết rõ tình cảm của Thanh Phong đối với
tôi và cứ gán ghép cho tôi với Thanh Phong bằng mọi cách. Oh my god… sao không dân chủ một chút nào hết trơn zậy?
*---*---*---*---*---*
Hai năm sau.
Rảo bước trên con đường đầy lá rơi và gió thổi cứ bám riết vào da vào
thịt, tôi đưa hai tay vào lồng ngực như để tìm lấy hơi ấm. Mùa hè gần
đến sao trong lòng tôi vẫn có 1 cảm giác lạnh lẽo đến khó tả. Đón chiếc
taxi đến bệnh viện thân thuộc, ông bác sĩ nhìn tôi mỉm cười:
-Con
lại đến thăm Thanh Phong à? Thằng nhóc đó tốt số thật, có một bạn gái
như con, nếu gặp đứa con gái khác nó đã bỏ quách đi cái thằng “không mần ăn được gì” cho rãnh nợ rồi.
Câu nói vô tư ngây thơ vô số tội của
ông bác sĩ và cả cụm từ ‘không mần ăn được gì” khiến tôi đỏ mặt chỉ biết chào ông qua loa vài câu rồi chạy tít lên phòng Thanh Phong.
“Thằng nhóc” tên Phan Thanh Phong đang ngự trị trên chiếc giường quen
thuộc. Tôi bực bội quăng giỏ xách lên giường cái “phịch” rồi nhìn Thanh
Phong trừng mắt:
-Cái tên Thanh Phong kia, vẫn chưa chịu ngồi dậy à? Muốn lão bà bà đây chăm sóc cho cậu suốt đời à?
Thanh Phong vẫn nằm bất động.
-Đồ Thanh Phong biến thái, cậu có biết rằng hồi nãy ông bác sĩ “dễ mến” đó nói gì không hả? Ổng nói tôi là bạn gái của cậu đấy, nực cười thật!
Ổng còn nói cậu “không mần ăn được gì” đó. Trời ạ, sao cái tên Hà Vy đẹp đẽ của tôi lại gắn với tên Thanh Phong của cậu chứ? Amen! Đừng nói rằng kiếp trước con mắc nợ cái tên này nha!
Mặc cho tôi độc thoại 1
mình, Thanh Phong vẫn không hề lên tiếng, không hề phản ứng. Tôi thở dài ngồi phịch xuống ghế, nhìn Thanh Phong hồi lâu rồi nhỏ nhẹ:
-Cậu
có biết hai năm qua cậu cứ nằm lì ở đây làm hào tốn bao nhiêu tài nguyên quốc gia không hả? Cậu có biết là ngày nào tôi cũng vào đây khiến ai
cũng nhìn tôi như 1 đứa chai mặt không hả? Cậu có biết là tôi đã lo lắng cho cậu thế nào không hả? Sao cậu cứ nằm đó mà không thèm trả lời tôi
vậy hả?
Biết bao nhiêu câu hỏi tự biên tự diễn của tôi vẫn không
thể khiến Thanh Phong động đậy, tôi bất lực nhìn “thằng nhóc” lì lợm đó
một lượt rồi thở dài đầy ngao ngán:
-Cho cậu hay 1 tin nhé, em trai sinh đôi của cậu ấy, chuẩn bị về Việt Nam rồi. Người ta đã bỏ ra hai
năm để chữa bệnh cho Hạnh Như, còn cậu, hai năm vẫn nằm lì đấy như một
thằng vô tích sự, bỏ phí thời gian lắm đấy cậu biết không?
-…………
-Mà cho cậu hay nhé, tôi gần thi Đại Học rồi, chỉ còn 3 tháng nữa để ôn thi, cậu làm ơn tỉnh dậy để tôi có tâm trạng để thi thố, cậu cứ nằm đó
hoài thì làm sao mà tôi yên tâm được?
-………..
Và cứ thế, tôi
độc thoại một mình và không cần đối phương có câu trả lời hay phản bác,
người ngoài mà nghe được chắc sẽ tưởng tưởng tôi là con điên và đưa vào
bệnh viện tâm thần, chắc chắn là vậy. Vì thế cho nên, sau khi trút 1
lượt những dòng “tâm sự mỏng”, tôi vớ lấy cái túi xách ra về. Trong lòng thoáng 1 chút…. thất vọng. Ừ thì thất vọng, tôi đã thất vọng trong suốt 365x2 ngày kia, ngày nào vào viện tôi cũng mong được nhìn thấy Thanh
Phong ngồi dậy mà mắng tôi, mà trêu chọc tôi, hay luôn miệng gọi tôi là
Vịt con xấu xí. Thế nhưng hi vọng đó mong manh quá, mong manh đến nỗi
tôi tưởng chừng như hàng trăm ngàn thất vọng đã ập đến và lấn áp cái hi
vọng mong manh kia. Ấy thế mà ngày nào tôi cũng chạy vào viện như một
con ngố, một con ngố mặt dày ^^!
*---*---*---*---*---*
Hôm nay Thanh Nam về nước. Theo tin báo từ “mật thám”, Hạnh Như đã được thay
tim thành công và đã hết bệnh. Thế là hai năm trôi qua, hai người họ bên Mỹ chắc cũng đã “gạo nấu thành cơm” rồi. Một suy nghĩ bâng quơ thoáng
qua trong đầu như thế, thì chứ hai người họ qua bên đó chắc cũng thân
thân, rồi thì “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” thôi. Nghĩ đến đấy, tôi
một phần thấy vui, một phần thấy buồn len lõi một tí thất vọng. Ừ thì
thất vọng, ai trong trường hợp này cũng sẽ có cảm giác như tôi hiện giờ
thôi. Dù gì Thanh Nam cũng từng tỏ tình với tôi, từng ôm tôi bằng vòng
tay ấm áp của cậu ấy mà.
Lót tót theo hai mẹ cùng ba Quốc Nam và dì Mỹ Lệ ra sân bay, cả một không khí ồn ào và vui vẻ nhưng vô cùng ấm
cúng. Họ bàn tán với nhau về chuyện sau này của Hạnh Như, về tương lai
của hai tập đoàn và tôi thì bỗng dưng….muốn khóc khi nghe họ gán ghép
cho tôi và Thanh Phong. Đấy đấy, hình như kiếp trước tôi mắc nợ gì Thanh Phong nên kiếp này tôi phả trả bằng những sự kiện vô cùng vô cùng lớn
lao và mang đậm chất của kiểu quản lý độc quyền như thế này.
Thoáng thấy dáng người dong dỏng cao, mái tóc màu hạt dẻ đong đưa trong gió,
từng tia nắng chiếu rọi qua khuôn mặt như thiên sứ ấy tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo đến mê hồn. Người con gái bên cạnh gương mặt xinh đẹp dịu
dàng, duyên dáng trong chiếc váy hoa hồng nhạt. Hai người đang mỉm cười
nhìn nhau rồi chỉ tay về phía chúng tôi đang đứng. Ba mẹ tôi và cả dì Mỹ Lệ đều vui vẻ đưa tay lên vẫy vẫy như ra hiệu. Họ đã tìm gặp được chúng tôi trong đám đông chật cứng người và trong tiếng cười ồn ào của niềm
vui khi gặp được người thân. Dì Mỹ Lệ và mẹ Ngọc hạnh phúc ôm hai đứa
con mình vào lòng, từng nụ cười hiện lên trên gương mặt những người phụ
nữ đã từ lâu không thấy họ cười hạnh phúc đến như vậy.
-Mẹ! con nhớ mẹ quá trời luôn nè! – Hạnh Như nhõng nhẽo với mẹ Ngọc.
-Cái con nhỏ này, đã lớn tần ngần như thế này mà còn nhõng nhẽo – Mẹ Ngọc mỉm cười mắng yêu Hạnh Như.
Ba Quốc Nam vẫn nghiêm khắc lạnh lùng đứng đấy, không có chút phản ứng
vui mừng hay giận dữ gì khi thấy con gái mình vẫn mạnh khỏe và bình an.
Nghĩ cũng lạ, sao ba Quốc Nam có thể giữ được dáng vẻ tôn nghiêm ấy đến
giây phút thiêng liêng này chứ? Một người đàn ông mang trong mình đầy
rẫy kinh nghiệm trên thương trường, một người đàn ông đã từng rất rất
rất thành công trong sự nghiệp của mình lại có thể lạnh lung và nghiêm
khắc với con gái mình? Có thể không nở bất kỳ một nụ cười nào khi gặp
con gái mình sau 2 năm xa cách? Đã thế đến giờ phút này, họ còn đứng
cách nhau với một khoảng cách nhất định. Tôi hiểu, ba mình đã “giơ cao
đánh khẽ” và “thương cho roi cho vọt”. Ba không cần hành động, cũng
chẳng cần lời nói sáo rỗng. Ba chỉ cần nhìn thấy. Đúng, đơn giản chỉ cần nhìn và thấy con gái mình được bình yên trở về. Thế là đủ.
Hạnh
Như toan ôm chầm ba mình nhưng khi chạm phải ánh mắt sắc lửa đó, cô nàng lạnh toát cả người. Cậu ấy cố mỉm cười với ba mình:
-Con chào ba! Ba vẫn khỏe chứ ạ?
-Tôi không dám làm ba cô! Cám ơn tôi vẫn khỏe! – Ba Quốc Nam lạnh lung đáp rồi quay ngoắt người đi để lại câu nói:
-Có về nhà không? Taxi đang đợi ngoài kia.
Hạnh Như cố nuốt nước bọt, len lén nhìn bóng dáng ba mình bước đi, khẽ thở dài.
-Ổng cố làm mặt lạnh vậy thôi chứ ổng lo cho con lắm đó, lúc con mới
qua bển, ổng cứ hối thúc mẹ điện cho con hoài – Mẹ Ngọc nhìn theo ba của con gái mình bước đi, nhẹ nhàng nói.
-Dạ, con biết ạ!
Hạnh
Như nở một nụ cười tươi rói, nụ cười như tia nắng sớm mai. Bỗng nhiên
Hạnh Như nhào đến ôm chặt mẹ tôi, người mẹ ruột trên danh nghĩa … giấy
tờ:
-Mẹ, con xin lỗi, con bất hiếu, khi biết mẹ là mẹ của con mà
con lại khinh miệt mẹ, xem thường mẹ, mẹ ơi, con muốn xin lỗi mẹ từ lâu
lắm rồi nhưng con vẫn không có đủ can đảm…
Mẹ tôi ngẩn người ra một hồi lâu rồi cũng rơi nước mắt.
-Con … chịu nhận mẹ sao?
-Mẹ là mẹ của con, con không nhận mẹ thì con nhận ai bây giờ? – Mắt
Hạnh Như cũng bắt đầu đỏ hoe – Mẹ ơi, con nợ mẹ hàng ngàn lời xin lỗi…
Mẹ Ngọc không kiềm được nước mắt, tôi cũng cảm thấy sóng mũi mình cay cay.
Thanh Nam đến gần tôi, nở một nụ cười, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh như băng tuyết mùa đông.
-Cậu vẫn khỏe chứ?
-Ừ! – Tôi lặng lẽ gật đầu – Nhưng… anh trai cậu thì không khỏe 1 chút nào…
Tôi chợt thấy buồn và nhớ Thanh Phong kinh khủng. Tự dưng nhắc đến cái
con người vô tâm đó làm chi để rồi tôi thấy mắt mình cay xè thế này chứ?
Thanh Nam đặt bàn tay lên vai tôi, vỗ vỗ như để an ủi:
-Không đâu, thời gian còn dài mà, đừng vội thất vọng đến như thế!
Quái, tôi đã tự bảo mình là “đừng tuyệt vọng” cơ mà? Sao lúc này nước
mắt tôi cứ bướng bỉnh mà không chịu nghe lời tôi thế này?
Tiếng
chuông điện thoại di động của tôi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong tôi, nhìn một dãy số lạ, tôi chần chừ 1 lúc rồi bắt máy:
-Alo.
-Đúng rồi ạ! Bệnh viện à? Có chuyện gì?
-……..
-…….
Tắt điện thoại, tôi như người mất hồn. Khóe mắt cay cay và nước mắt lại rơi, rơi từng giọt. Không biết cảm xúc trong lòng tôi giờ là thế nào
nữa, hỗn loạn đan xen khó tả. Tôi chạy vội đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người…
Đón chiếc taxi, tôi chạy ngay đến bệnh viện nơi vừa gọi điện đến. Trong lòng tôi nóng như lửa đốt.
Tôi không biết rằng, lúc ấy điện thoại dì Mỹ Lệ vang lên, sau khi nghe
điện thoại, dì Mỹ Lệ không thể ngăn được dòng nước mắt sắp trực trào:
- Bệnh viện mới báo, thằng Phong tỉnh lại rồi….
VỊT CON…THEO ANH VỀ NHÉ!
Bước chân thật nhanh đến bệnh viện,
Thanh Phong đang ngồi đó, nhìn xa xăm. Thấy Thanh Phong, tôi mừng rỡ
chạy vội đến ôm chặt cậu ấy:
- Thanh Phong.. cậu tỉnh rồi à? Vậy mà làm mình cứ lo lắng suốt… cậu tỉnh lại… ổn rồi, tất cả đã ổn rồi…
- Vịt con xấu xí… buông tôi ra xem nào! Nghẹt thở chết mất, cậu muốn tôi lại thành người thực vật vì không được thở à?
Thanh Phong đẩy nhẹ tay tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi nói một câu chẳng đâu vô đâu:
- Hà Vy, môn Sinh học cậu được mấy điểm?
Ách! Tên điên này, mới tỉnh lại đã hỏi câu gì lãng xẹt thế? Bị tâm thần phân liệt rồi à?
- Cậu điên à? Hỏi làm gì?
- Thì cậu nói đi! – Thanh Phong ra lệnh.
- Thì cũng tàm tạm….
- Thế cậu có biết rằng khi thành người thực vật suốt 1 thời gian dài
như vậy hao tốn bao nhiêu tài nguyên quốc gia không? – Thanh Phong tiếp
tục lấn áp tôi.
Này này, sao câu nói này tôi cảm thấy…quen quen vậy nhỉ?
- Cậu ghét tôi lắm sao? Chẳng phải cậu cứ trách này trách nọ, nói rằng
tôi không có trách nhiệm với cậu sao? Chẳng phải cậu mắng tôi là đồ chết bầm, đồ biến thái sao? Chẳng phải cậu muốn xé xác tôi ra rồi quăng cho
heo ăn hay sao?
Cả người tôi đơ như cây cơ.
Ô hay… thế này là ….dư lào????
- Này nhé, đừng thấy mắng **** tôi tôi không có phản ứng rồi tiếp tục
lấn áp tôi nhé! – Thanh Phong tiếp tục đàn áp tôi – Những ngày qua, cậu
nói gì, cậu làm gì tôi, tôi đều biết hết, chỉ là tôi không thể cử động
đưọc mà đánh chết cậu thôi.
- Ơ…
- Ơ cái gì mà ơ – Thanh Phong cốc mạnh vào đầu tôi – Tôi đã nghe hết tất tần tật rồi nhé! Cả chuyện cậu nói….
Vừa nói Thanh Phong dần dần áp mặt sát vào mặt tôi khiến mặt tôi đỏ
bừng lên trông thấy. Nụ cười Thanh Phong đẹp như sớm mai, đúng, tia nắng ấy tưởng chừng như đã bị vụt tắt đi thì bỗng dưng đứng phắt dậy mà tỏa
sáng hơn, rạng rỡ hơn. Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy cẩng ra
ngoài luôn vậy. Thanh Phong nói nhỏ nhẹ:
- Cả chuyện cậu nói cậu sẽ đợi cho đến khi tôi tỉnh dậy, và đợi một câu nói từ tôi…
- Thế ai đã khóc ướt hết cả chiếc áo sơ mi đẹp nhất của tôi đấy nhở? Ai đã bảo tôi rằng nhất định phải tỉnh lại? Biết thế tôi cứ nằm lì đấy xem cậu tốn bao nhiêu nước mắt vì tôi nữa – Thanh Phong liên tục áp đảo
tôi.
Quái, mới tỉnh dậy đã mạnh và nói nhiều đến thế cơ à? Hay vì
máu được truyền nhiều quá nên dư thừa rồi? Tôi không thèm nói chuyện với tên điên ấy nữa, định đứng phắt dậy thì bỗng có một bàn tay kéo tôi
ngồi phịch xuống:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT