Nói rồi tôi lẽo đẽo theo sau bác sĩ, chỉ còn mình anh chàng đẹp như thiên sứ ngồi một mình ngoài phòng cấp cứu.
Chẳng biết anh ta suy nghĩ gì mà đôi lúc chân mày anh ta khẽ nhíu lại,
rồi từ từ giãn ra (đã nói anh ta bị đứt dây thần kinh cảm xúc rồi mà )
Nhìn những giọt máu của mình từ từ bị rút ra, tôi thấy hơi…ghê ghê! Nhưng
không sao cả, để cứu được dì Hồng, có bắt tôi làm gì tôi cũng chịu. Cảm
giác bị kim đâm vào tay để rút máu khiến tôi thấy..sơ sợ sao sao á, tôi
thấy hơi đau nhưng vì cứu diu Hồng, tôi cố gắng cắn chặt môi để không
phải bật lên tiếng khóc (vì đau á), nhưng nước mắt tôi cứ chảy giàn dụa. Trời ạ! Có ai hiến máu mà nước mắt ngắn dài như tôi không? Nước mắt này khiến bác sĩ cũng phải ngần ngại mà không dám làm tiếp^.^
5 phút
sau, tôi được bác sĩ dìu ra ngoài trong khi mắt mũi tôi tèm lem. Anh ta
thấy vậy nên nhìn tôi không chớp mắt, khi thấy tôi đã ổn (để không phải
chịu trách nhiệm), anh ta giục:
- Có đi học không thì bảo? để tôi phải trễ học theo cô à?
- Cậu… cậu biết tôi sao? – Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Mặc dù trước mắt
tôi trời đất như quay cuồng, nhưng tôi nghĩ tôi có thể tiếp tục gắng
gượng được.
Anh ta không trả lời, đúng là khinh người quá đáng mà
T_T. Ông bác sĩ thấy thái độ của anh ta như vậy, ông cố nén tức giận mà
nói:
-Cậu đưa cháu gái này về nhà nghỉ ngơi đi, bà ấy giờ đã qua cơn nguy kịch rồi, hai người yên tâm đi.
-Cái gì? Về nhà á? – Tôi nói như muốn hét lớn – Dạ, không cần đâu ạ, cháu có thể vào học được.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng mạnh như thế. Trước giờ mẹ
tôi không thích tôi tham gia các hoạt động tình nguyện vì sức khỏe của
tôi rất yếu, nên bây giờ tôi mà về nhà vì lý do hiến máu, thế nào mẹ yêu quý của tôi cũng cho tôi nghe một trận! hizzz. Vì thế cho nên, dù có
chết, tôi cũng không về!!!!!!!
-Vậy thì đi học – Anh ta chợt lên
tiếng, cái giọng lạnh lùng của anh ta khiến tôi…lạnh thấu xương! Sao ngộ thiệt, anh ta tiết kiệm lời nói thế nào ấy! hay là sợ nói chuyện nhiều
tốn calo nhỉ? T_T
Lúc này tôi như con chiên non ngoan ngoãn đi theo
sau anh ta, không quên ngoái lại khi nghe bác sĩ gọi với theo “nhớ nghỉ
ngơi lấy sức nghe cháu”. Tôi mặc kệ ai nói gì thì nói, nhất định hôm nay tôi không về nhà, nhất định không về nhà ngay lúc này. Mà anh ta có
biết nhà tôi đâu mà sao tôi lại sợ thế không biết nữa! Ai chà, sao tôi
thấy trời đất quay cuồng thế này, cái đầu cứ nhức bang bang, khiến tôi
không tự chủ được đôi mắt mình cứ muốn cụp xuống. Kệ! Anh ta đang lái
xe, chắc không hay mình chợp mắt đâu, nghĩ thế, tôi tranh thủ chợp mắt
xuống, ngủ ngon lành ^.^
-Cậu chủ, cô ấy ngủ lâu quá rồi, có nên gọi bác sĩ không ạ?
Ấy ấy, không cần đâu, gọi bác sĩ thế nào cũng tốn mấy trăm ngàn là ít!
-Không cần đâu, cô ấy chỉ ngủ một chút thôi, khi nào cô ấy tỉnh lại, bà nhớ
cho cô ấy ăn chút gì bồi bổ, cô ấy vừa mới hiến máu nên còn rất yếu –
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tôi rùng mình, tôi đã dần đoán
được câu nói này của ai, nhưng có một điều lạ, sao câu nói này hơi….dài
thế nhỉ? T__T. Suốt cả ngày hôm nay, có câu nào anh ta nói quá 10 tiếng
đâu, à, tôi biết rồi, chắc chắn anh ta mới ăn cơm xong nên có dư thừa
calo đó mà! =.=
Tôi chập chờn mở mắt, không gian như bao trùm lấy
tôi. Tôi cố mở to mắt để chiêm ngưỡng hết không gian ở đây. Trời ạ,
trước giờ có bao giờ thấy được chổ nào đẹp như ở đây đâu. Sau khi lấy
được bình tĩnh, tôi thấy mình đang yên vị trên một cái giường thật êm,
hình như có niệm thì phải, hèn gì có thể ngủ ngon đến thế!
Khoan đã, tôi đang ở đâu đây? Hình như là tôi mới nghe tiếng của tên lạnh lùng,
khó ưa, ngạo mạn đó mà. Chẳng lẽ… tôi đang ở nhà anh ta????????????
Không!!!!!!!!! Má ơi!!!!!!! Không thể nào!!!!!!!!!!!!
Tôi hốt hoảng mong rằng đó không phải là sự thật, nhưng tôi thật không ngờ, ông trời thật trớ trêu, đó là sự thật!
Tôi ngồi bật dậy, nhưng chân tay tôi mềm nhũn ra, không còn một chút sức
lực nào hết. tôi bắt gặp anh ta đang loay hoay…cởi áo. Trời ạ! Chuyện gì đây? Tôi nằm trên giường mà tim cứ đập thình thịch! >” -Nhờ ơn của cô mà tôi phải nghỉ học hôm nay!
-Tôi…tôi…không phải….
Tôi ấm ức quá khi nghe anh ta nói câu đó, tôi có muốn như vậy đâu. Đến cả
bản thân tôi cũng phải nghỉ học hôm nay nè, một lớp trưởng gương mẫu như tôi nghỉ học mới là chuyện lớn, anh ta đã là gì trong lớp? chả biết học hành có như thế nào mà lại nói câu như thế T_T. Đáng ghét, rất rất đáng ghét!
-Dì Ba, phiền dì mang đồ ăn lên, tôi phải ra ngoài tí – Anh ta nói vọng xuống bếp rồi thủng thẳng bước ra ngoài.
-Cậu….cậu…tôi …tôi ..phải.,… - Tôi lắp ba lắp bắp không biết phải nói như thế nào,
tôi muốn nói rằng, tôi phải về nhà, tôi muốn về nhà… nhưng không kịp
nữa, anh ta không đủ kiên nhẫn để nghe hết câu mà tôi định nói *_*
Một lát sau, người mà anh ta gọi là dì Ba đã mang đồ ăn lên cho tôi, nào là Canh gan gà cà chua, nào là Tỏi tây xào gan lợn, đến cả món Canh gan
lợn kỳ tử trứng gà. Ới trời, toàn là…gan lợn! tội lỗi cho mấy con lợn bị moi gan ^.^ (ghê quá) xin lỗi tụi mày, nhưng tao đói quá, tao phải ăn
thôi! Trời phật phù hộ cho tụi mày được đầu thai sớm!
-Cô ăn đi cho nóng – Dì Ba tươi cười nhìn tôi – Cậu ba đặc biệt bảo tôi làm cho cô.
-Cậu ba ạ? – Tôi ngạc nhiên, với một công tử trong ngôi nhà rộng như thế này chắc phải là con một chứ?
-Cô không biết đó thôi, ban đầu lúc bà chủ mang bầu cũng định sinh một đứa
thôi, nhưng không ngờ lại sinh đôi, cái cậu ban nãy do chui ra sau cậu
Hai vài phút, nên gọi là cậu Ba.
Tôi nghe dì Ba nói mà không tránh
khỏi ngạc nhiên lẫn tò mò. Một người như anh ta đủ khiến cho người ta
muốn rơi tim ra ngoài rồi, bây giờ lại có thêm một người anh nữa, mà
sinh đôi mới chết chứ! &_& Tôi đoán rằng hai anh em nhà này chắc đã giết không biết bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi! Tội lỗi! Tội lỗi! Reng…reng…reng….
Điện thoại trong nhà chợt reo lên, dì Ba lật đật chạy lại nghe điện thoại,
bỏ lại tôi với hàng ngàn suy nghĩ hỗn độn trong đầu. đứng là nhà giàu có khác, toàn xài đồ xịn, đồ vật trong nhà trưng bày rất ư là phong cách,
ngay cả món ăn đem lên cho tôi ăn cũng không kém phần sang trọng.
-Cháu còn là học sinh à? – Dì Ba nghe xong điện thoại, nhìn bộ đồng phục trên người tôi, tò mò hỏi.
-Dạ… cháu là học sinh trung học ạ! – Tôi vừa ngốn nghiến ăn, vừa trả lời dì.
-Ăn vừa vừa thôi cháu à! – Dì Ba cười hiền hậu – Coi chừng mắc nghẹn đó!
Tôi chợt xấu hổ nhìn lại cách ăn của mình. Ai đời con gái con đứa mà ăn như là bị bỏ đói 3 ngày liền vậy ^.^. Ấy thế mà trông thân hình tôi cứ ốm
nhom như con cò ma mới chết chứ! Bởi vậy nên nhỏ Anh Thư - bạn thân của
tôi – cứ nói tôi là “trước sau như một” T__T. Có ai muốn như thế đâu
chứ! hizzzz
-Dạ… - Tôi ấp úng nhìn dì Ba, may là không có cái con
người lạnh lùng ngạo mạn đó ở đây, nếu không không biết tôi phải kiếm
cái lỗ nào chui xuống nữa! haizzzzzzz
-Vậy chắc cháu cũng bằng tuổi với 2 cậu chủ nhà này rồi! Cậu Hai cậu Ba cũng đang học lớp 10 đấy! – Dì Ba vừa lau nhà, vừa kể.
Nghe nói đến đây tôi suýt phun cơm ra ngoài. May là tôi còn kiềm chế được
*_*. Thì ra anh ta còn đang đi học, đang tuổi ăn chưa no lo chưa tới mà
bày đặt… nghĩ đến đây tôi tò mò hỏi dì Ba:
-Nếu nói vậy, cả 2 người
đều chưa đủ tuổi lái xe ạ? – Tôi đắc ý với cái suy nghĩ mới chớm của
mình, nhưng muốn khẳng định lại cho chắc chắn, phen này anh chết với tôi rồi. Khà khà!
-Ừ (nghe đến đây tôi cảm thấy mát lòng mát dạ vô cùng ^_^). Nhưng mà có sao đâu cháu ơi, 2 cậu ấm nhà này ra vào đồn cảnh sát như cơm bữa (đang hứng thú), nhưng chỉ cần ông chủ nói một tiếng thì họ không sao cả (haizzzz thất vọng rồi). đúng là quen biết nhiều tai to
mặt lớn có lợi lắm cháu à!
Tôi vừa mới đắc ý với cái suy nghĩ sẽ
giao anh ta cho đồn cảnh sát vì tội chưa đủ tuổi lái xe 4 bánh mà lại
chạy ẩu, đụng phải dì Hồng mà còn ngông nghênh hống hách, nhưng xem ra
tình hình hiện giờ tôi có làm gì cũng vô ích rồi. Đúng là quen biết
nhiều “quan lớn” cũng có cái lợi của nó. Rất rất nhiều cái lợi là đằng
khác!
Nhưng phải công nhận, anh ta đúng là mất lịch sự, con người vô phép tắc.
Tôi muốn cho anh ta một bài học lắm, nhưng xem ra….không ổn rồi. hizzzz
Tiếng chuông cửa vang lên, liếc nhìn đồng hồ, dì Ba chợt nói:
-Chắc cậu Hai với bà chủ về rồi
Rồi dì Ba chạy ra mở cửa. Nhìn dì Ba chạy ra mở cổng, tôi thiết nghĩ nếu
tôi đang muốn giảm cân thì làm osin cho nhà này thì 1 tháng cũng giảm 4, 5 ký là ít ^.^ chính xác, một suy nghĩ rất ư là chính xác!
Khoan
đã, nhìn cậu Ba nhà này, cái người mà suốt ngày hôm nay tôi phải đi theo anh ta ấy, rất rất giống cái con người kênh kiệu hôm qua mới thẳng thắn mà tuyên bố rằng “thức ăn lề đường không hợp vệ sinh”, tôi không chắc
chắn lắm, nhưng không tránh khỏi lo sợ. Có khi nào đó là cậu Hai, hay
cậu Ba của nhà này, chắc tôi sẽ phải bị anh ta làm cho một trận mất! hiz hiz. Tôi không tự chủ được nữa, chân tay cứ run lên cầm cập, tim đập
nhanh như muốn nhảy ra ngoài vậy! Sắp phải đối mặt với đại gia đình này, tôi làm sao bình tĩnh được đây!
Chạy xe vào sân, một chàng trai
dáng vẻ hơi hống hách, gương mặt kênh kiệu bước xuống xe (ái chà, nhìn
anh ta tôi lại toát mồ hôi nữa rồi, tự nhiên tôi lại liên tưởng đến mấy
thằng du côn ngoài đường). Trời ạ, không sai nữa rồi, chính là anh ta,
(à không, anh ta rất giống cậu Ba nhà này nên tôi không biết gọi như thế nào cho tiện), chính cái vẻ mặt kênh kiệu hống hách đó thì không lẫn
vào đâu được. Ây za, tôi sắp chết đến nơi rồi đây T__T
Anh ta nhìn
dáo dác trong nhà, rôi đôi mắt chợt dừng lại ở tôi, dường như cảm nhận
được điều gì không bình thường trong ngôi biệt thự sang trọng này, anh
ta lớn giọng hỏi dì Ba:
-Sao lại cho người lạ vào nhà? Lỡ trong nhà mất gì rồi ai chịu trách nhiệm đây hả?
Cái con người mà vừa mới “cất” lên giọng nói đó (dây thanh quản thật tốt)
chính là người được dì Ba gọi là cậu Hai, tức là anh trai của cậu Ba,
hay nói đúng hơn chính là anh trai của cái tên ngạo mạn lạnh lùng mà
suốt ngày hôm nay tôi gặp. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
-Không phải, đây là cô bé mà cậu Ba mang về…
Ấy chết, sao lại nói là “cô bé mà cậu Ba mang về” chứ? Xem ra tôi không
khác gì một đứa nhỏ lang thang ngoài đường được người ta thương tình mà
mang về nuôi.
-Gì cơ? Mang về á? Cơm đâu mà nuôi? – Anh ta vặn hết
volume của mình lên, tôi muốn chết điếng người vì giọng hét trời phú của anh ta – Thằng Nam nó bị khùng hay gì?
-Dạ không phải vậy, do cô ấy mới cho máu nên sức khỏe còn rất yếu, cậu Ba cho ở tạm nghỉ ngơi thôi – Dì Ba cố gắng giải thích. Nếu ban đầu dì Ba chịu nói đầy đủ sự việc thì tôi đã không phải thủng màng nhĩ rồi! hiz
-Vậy à? – Giọng anh ta dịu xuống – Vậy thì tạm chấp nhận được… mà sao tôi thấy cô giống….
-Giống ai? – Cả tôi và dì Ba đều tò mò hỏi lại anh ta. Tôi chỉ mong anh ta đừng nhớ đến chuyện đó là được rồi.
-Hallowen ấy! Người ta thường làm cho mình trở nên kinh dị, còn cô, ngay cả lúc
bình thường cũng làm cho mình kinh dị, vì cô vốn dĩ là vậy! – Anh ta đã
dịu giọng, nhưng khóe môi hơi nhếch, trên môi nở một nụ cười tôi không
biết gọi là gì, khinh bỉ cũng có, miệt thị cũng có, xem thường cũng có,
rồi chợt nói với dì Ba – Dì Ba, cô ta ăn xong phiền dì mang ra ngoài
giùm, đừng làm bẩn nhà tôi!
Anh ta ngúyt dài rồi chuẩn bị bước lên lầu.
Còn tôi ngồi đó với những giọt nước mắt chảy dài…
Trong lòng tôi có một cái gì đó, rất đau…
Những lời nói đó như những nhát dao khứa sâu vào da thịt tôi…
Sao anh ta có thể nói như thế?
Những lời miệt thị tôi đã nghe nhiều rồi, nhưng không có lời lẽ nào nặng nề như thế…
Tại sao? Tại sao vậy?
Tại sao người giàu thì có quyền miệt thị người nghèo chứ?
Tại sao người đẹp thì có quyền chà đạp người xấu?
Cuộc đời! Đúng là cuộc đời!
Tôi không biết làm gì hết, cả người như cứng đơ ra, nước mắt tôi thì cứ
thay phiên nhau chảy dài, làm ướt đẩm cả bộ đồng phục mà tôi đang mặc.
-Có chuyện gì thế? – Bà chủ mới bươc vào đã nhìn thấy cảnh lộn xộn trong
ngôi nhà của mình, rồi bà chợt ngạc nhiên khi nhìn thấy một con bé đen
nhẻm xấu xí với nước mắt nước mũi tèm lem đang ở trong nhà mình, bà bất
chợt hỏi dì Ba – Chuyện gì vệy dì Ba? Cô bé này là ai? Sao nó lại khóc
trong nhà tôi?
-Dạ…. cậu Ba…. Cậu Hai…. – Dì Ba vì sợ quá không nói được thành lời.
-Phong! Chuyện này là sao? – Khi biết chuyện này có liên quan đến 2 cậu ấm nhà mình, bà chử la lớn.
-Là thăng Nam, nó bị khùng hay sao mà mang con nhỏ kỳ dị này về nhà, nhìn
nhỏ đó con không muốn ăn cơm nữa! – Anh ta đang bước lên lầu, chợt quay
đầu xuống, la to.
-Thằng Phong! Đứng lại đó cho mẹ - Bà chủ tức giận quát mắng – Mày ăn nói với khách đến nhà chơi như vậy à? Mày định bôi
tro chét trấu lên mặt mẹ mày à?
Anh ta mặc kệ những gì mà mẹ mình nói, cứ thủng thẳng đi lên lầu. Chỉ còn bà chủ ở dưới nhà thở dài “Con với cái”
-Cô xin lỗi, nó có nói gì thì con đừng để tâm, tính tình nó trước giờ cứ
ngang ngược như thế đấy! – Bà chủ quay sang tôi, mỉm cười nói
Tôi
chợt nín khóc, đôi mắt tròn xoe nhìn bà ấy, thì ra không phải là do tôi
dự đoán nữa, mà đó chính là sự thật. Đúng là bà ấy, cái người hôm bữa
đưa nhầm tiền đây mà. Chợt nhớ ra chuyện đó, tôi vội lấy trong cặp ra
vài tờ tiền, đưa cho bà:
-Con gởi lại cô, hôm bữa cô mua bánh của con mà cô đưa nhầm.
Một chút ngạc nhiên hiện trên gương mặt của bà ấy. Thì cũng phải thôi,
những người bận rộn thường không để ý gì đến những chuyện nhỏ nhặt xung
quanh mình, chắc bà ấy đã quên chuyện đó rồi.
-Cô, cô biết, nhưng cô không ngờ, con lại mang trả lại cho cô – Giọng nói của bà pha chút ngạc nhiên lẫn cảm động. Chỉ riêng tôi không hiểu bà ấy định nói gì – Con cứ giữ lấy, xem như tiền cô tặng con đi.
-Không – Tôi phân bua – Con
không thể lấy được, cô giữ lại đi, nếu không mẹ con mà biết chuyện này
thế nào con cũng bị mắng cho mà xem!
-Vậy à – Bà ấy thôi không tranh giành nữa – Được rồi, cô giữ lại
Bà chủ cười hiền hậu đón lấy tiền từ tay tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu
bà ấy không lấy, chắc tâm trạng tôi còn nặng nề dài dài T_T
Tôi chợt nhìn đồng hồ rồi bất chợt la lớn
-Chết rồi!
Bà chủ nhìn tôi bất ngờ ngạc nhiên, tôi chợt bụm miệng lại như thể mình vừa lỡ lời nói gì vậy ^.^
-Có chuyện gì vậy con?
-Dạ…dạ…không có gì….chỉ là…con…phải về nhà…bây giờ muộn rồi… - Tôi ấp úng.
-Trời, cô tưởng chuyện gì, được rồi, để cô sai thằng Phong đưa con về.
Ấy chết, như vậy sao được, anh ta mà đi chung với tôi thể nào chiếc xe 4 bánh mới cóng của anh ta cũng sẽ bị nổ mà thôi *.*
-Dạ không cần đâu cô ơi, con đi xe ôm về được rồi – Tôi cười cười nói mà
trong lòng đau xót, sẽ phải thắt lưng buộc bụng mà cho bay 10.000 đồng
đi xe ôm.
-Thôi, để cô kêu taxi đưa con về - Bà chủ vẫn tươi cười
phúc hậu, thiết nghĩ bà ấy tốt bụng, hiền hậu như thế thì làm sao lại có 2 thằng con trai ngang ngạnh và ngạo mạn như thế chứ.
-Dạ, không
cần đâu ạ! – Lại thế nữa, nếu bà ấy không trả tiền trước há chẳng phải
tôi phải tốn tiền mà trả cho ông taxi sao? Hizzz 1km 8.000đồng chứ không ít.
-Thôi, tùy con thôi – Bà ấy đưa cho tôi một tờ giấy ghi cái gì
dài ngoằn trong đó, tôi không đọc được hết nhưng đôi mắt lại chú ý loáng thoáng vài chữ “Tập đoàn Minh Phụng” – Đây là danh thiếp của cô, nếu
con cần cô giúp gì, cứ điện thoại cho cô.
Tôi đón lấy tờ giấy mà
người ta gọi là “danh thiếp” đó, trong lòng không khỏi ngạc nhiên xen
lẫn bất ngờ. Sao một người làm tại một tập đoàn lớn như Minh Phụng lại
có thể đưa danh thiếp cho một con bé nghèo kiếp xác như tôi chứ? Thật là khó hiểu, rất rất khó hiểu.
Chào bà chủ và dì Ba, tôi chạy vội ra
ngoài, bây giờ trời đã bắt đầu nắng gắt, gần 12h rồi còn gì, hôm nay tôi đã trốn học để đi với một tên tiết kiệm lời nói, đụng phải một tên hay
khinh bỉ người khác, tôi mệt mỏi quá, thật sự rất rất mệt mỏi, chỉ mong
sau này tôi sẽ không phải chạm mặt những người này nữa.
**
-Ê, sao hôm qua mày nghỉ học? – Anh Thư vừa thấy tôi lệ khệ xách tập vở vào, đã liên tục tra tấn tôi.
-Có chuyện đột xuất – Tôi trả lời gọn hơ.
-Đột xuất gì chứ? Một ngày mày vắng không phép đấy nhé, lớp trưởng mà như
thế đấy! – Anh Thư hắng giọng, tôi chợt bật cười trước thái độ của nó,
chỉ có Anh Thư là không trách cứ hay khinh thường tôi mỗi khi tôi bị
người khác miệt thị, chỉ có nó là sẵn sàng kề vai sát cánh bên tôi mỗi
khi tôi gặp khó khăn.
-Tao nói mày nghe – Anh Thư hớn hở nói tiếp –
Hôm qua tại mày nghỉ nên mày không thể chứng kiến được, sao hỏa rơi
xuống lớp mình ấy.
Thấy tôi há hốc mồm, nhỏ Thư cười khanh khách, nó cú vào đầu tôi, trách cứ:
-Phải công nhận mày học giỏi thiệt, nhưng những chuyện ngoài đời thì mày khờ
không ai bằng, sao hỏa mà tao nói là anh Phong lớp 10A1 ấy, hôm qua anh
ấy băng qua lớp mình.
-Gì? – Tôi suýt té ngửa, người mà nó làm như
là thần tiên ấy “băng qua lớp mình” ặc ặc, anh ta băng ngang thôi mà, mà gì mà trịnh trọng thế không biết.
-Lớp mình có thêm 2 thành viên
nữa, đó là anh em sinh đôi nhà họ Phan, phen này không chỉ có anh Phong
mà cả 2 anh đều sẽ chết với tao! Khà khà – Anh Thư vuốt mái tóc, đắc ý
nói.
-Gì cơ? Chẳng phải anh Phong đã tỏ tình với mày à? Thế mày đã chấp nhận chưa?
-Tao nói tao còn đang suy nghĩ – Anh Thư bắt đầu mơ mộng – Cho mày hay, nhỏ
Trân lớp mình chấm ảnh rồi đấy, để tao coi, nó dám giành người yêu với
tao sao? Cứ mơ đi nhé.
Tôi ngơ ngác nghe Anh Thư nói mà lùng bùng lỗ tai. Khoan đã, anh em nhà họ Phan, tên gì nhỉ? Là Phan Thanh Phong và
Phan Thanh Nam, tôi nhớ lại những gì mà nhỏ Anh Thư ngày nào cũng liên
tục nhắc đi nhắc lại với tôi, về tính cách, về ngoại hình, về gia cảnh,
hình như tôi nghe hơi…quen quen ^.^
Ấy chết, có phải? Hôm qua, cái đại gia đình mà tôi gặp hôm qua, có phải????????
Không!!!!! Nhất định không thể nào!!!!!! Nếu vậy tôi thà chết còn hơn T_T hức hức
Khoan đã, để xác định có phải là họ không thì đơn giản thôi mà, hôm qua chẳng phải chỉ có cậu Hai nhà ấy đi học thôi sao? Cậu Ba vì cái tính ngông
nghênh và ngạo mạn của mình đã phải nghỉ học cùng tôi rồi còn gì. Chỉ
cần xác minh lại chuyện đó là có thể biết, có phải là họ hay không
thôi.
-Này, hôm qua cả 2 anh em họ đều đến lớp mình chứ?
Tôi
khiều khiều nhỏ Anh Thư, nhỏ nhẹ hỏi, cầu trời khẩn phật cho nó trả lời
là phải, con sẽ cúng nguyên con heo quay &_&
-Không! Chỉ có
một mình anh Phong thôi, anh Nam hôm qua cũng vắng không phép đấy– Câu
trả lời của nhỏ Thư như sét đánh ngang tai tôi, ôi mẹ ơi, chết con thật
rồi!
-Ờ… vậy….à…. – Tôi méo xệch mặt trả lời, cố kéo câu trả lơi dài nhất có thể.
-Mà mày hỏi chỉ vậy? Lo lắng gì, lát nữa cả 2 anh vào thì mày sẽ chiêm
ngưỡng được nhan sắc của họ thôi – Nhỏ Thư cười háo hức. Ặc ặc, hôm nay
chắc có lẽ sẽ là ngày tận thế, tôi đau khổ suy nghĩ, lại cố gắng suy
nghĩ xem, mình còn điều gì chưa trăn trối 0_0
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT