Một chiều hè nắng nhẹ, có 3 cái bóng sải bước đi song song với nhau. Tôi đi chính giữa còn anh em nhà họ Phan đi hai bên. Trông cứ như chữ M ấy nhỉ? Tôi cứ thế, lặng lẽ đi, không nói
được lời nào, cũng không biết mình sẽ nói gì ngay lúc này. Những tia
nắng hiếm hoi vào ban chiều chiếu thẳng vào 3 chúng tôi tạo nên những
cái bóng màu đen quen thuộc. Thanh Nam và Thanh Phong đã hẹn tôi ra đây
sau chiều tan học, ấy thế mà cho đến tận 10 phút đi chung chẳng ai nói
với ai lời nào. Thanh Nam thường ngày đã ít nói nhưng hôm nay còn ít nói hơn. Thanh Phong chẳng còn tươi cười như thường ngày nữa, không trêu
tôi cũng không bắt nạt tôi như thường ngày. Tôi khẽ nén tiếng thở dài
rồi lén nhìn qua phía bên trái, nét mặt Thanh Nam ẩn hiện sau nắng chiều khiến cậu ấy lúc này đẹp hơn bao giờ hết, dáng người dong dỏng cao cùng mái tóc hạt dẻ làm tôn lên gương mặt đẹp lạnh lùng giết người ấy. Lén
nhìn qua bên trái, Thanh Phong – một bản sao của Thanh Nam. Quái! Hôm
nay anh em nhà họ giống nhau như đúc, nếu không có sự khác biệt về mái
tóc của họ, tôi sẽ bị nhầm lẫn Thanh Nam với Thanh Phong mất.
Đến một công viên, Thanh Phong quay ngoắt người qua nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói:
- Vịt con xấu xí, nói thật cho tôi biết một chuyện được không?
- Là chuyện gì? – Tôi hồi hộp nhìn Thanh Phong.
- Cậu đã từng nói với tôi là cậu thích Thanh Nam đúng không?
Tôi như chết đứng trước mặt Thanh Nam. Tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn cậu ấy.
- Nói mau! – Thanh Phong lại ra lệnh.
Tôi sợ hãi gật đầu.
- Vậy tại sao hôm qua lại bỏ về như thế? Nếu tôi không kịp thời giải cứu
thì cậu đã nguy to. – Thanh Phong tiếp tục chất vấn tôi.
- Thế tại sao hôm qua cậu lại bỏ về như thế? – Tôi bực tức hỏi lại, rõ ràng hôm qua Thanh Phong bỏ về trước cơ mà.
- Chẳng phải cậu nói rằng tôi chẳng làm được việc gì tốt cho người khác
sao? Hôm qua tôi đã làm đấy thôi! – Thanh Phong gân cổ cãi lại.
- Cậu…..
Tôi bức xúc, rất bức xúc. Thanh Phong, Thanh phong làm vậy là tốt cho tôi? Tôi không hiểu, thật sự không hiểu.
- Hôm nay đã là ngày cuối rồi – Thanh Nam ngắt lời hai tôi – Tôi muốn nói chuyện riêng với Hà Vy!
Thanh Nam lạnh lùng nói rồi ngồi ngay xuống ghế. Tôi ngơ ngác nhìn Thanh
Phong như cầu cứu nhưng chả biết sao hôm nay Thanh Phong lại nghe lời
người khác đến thế, cậu ấy mặc kệ cái nhìn cầu cứu của tôi, rất biết
điều với Thanh Nam mà nói:
- Tôi đi mua nước!
Nói rồi Thanh
Phong lặng lẽ bước đi. Nhìn theo cái bóng dáng cao cao ấy khuất xa tầm
mắt mình, tôi thầm mỉm cười. Chả biết tôi vui vì điều gì nữa, hay là vì
hôm nay Thanh Phong không quát nạt tôi khiến tâm trạng tôi vui như chưa
từng được vui?
- Hà Vy! – Thanh Nam kéo tầm mắt tôi ra khỏi Thanh Phong.
- Gì?
- Ngày mai tôi và Thanh Phong sẽ qua Mỹ du học – Thanh Nam chậm rãi nói.
- Tôi….tôi đã biết rồi – Tôi lí nhí.
- Vậy, ngày hôm nay, cậu có thể nói thật cho tôi biết một chuyện được không?
- À..ờ…cậu nói đi – Tôi hồi hộp nhìn Thanh Nam.
- Giữa tôi và Thanh Phong, cậu chọn ai?
- Ách!
Tôi hoảng hồn trước câu hỏi của Thanh Nam. Nhìn nét mặt cậu ấy, đủ hiểu
Thanh Nam không nói đùa, cậu ấy đang rất nghiêm túc mà hỏi tôi. Tôi thật sự không hiểu, Thanh Nam, tại sao lại thích tôi? Tại sao lại có sự việc tối hôm qua? Tại sao tôi lại vội vàng bỏ đi khi chưa cho cậu ấy câu trả lời. Tôi nén tiếng thở dài, cố lấy lại bình tĩnh mà nói:
- Sao cậu lại hỏi như vậy?
- Chẳng lẽ, cậu nghĩ tối qua tôi đang đùa với cậu sao?
- Chính xác! – Tôi rất thẳng thắn mà trả lời.
- Hà Vy! Cậu thấy tôi hay đùa với người khác sao? – Thanh Nam bực mình nhìn tôi.
- Tôi.. tôi không nghĩ vậy.. chỉ là… tôi không hiểu… - Tôi cố nuốt nước bọt – tại sao…cậu…cậu lại thích tôi..??
Thanh Nam nhìn nét mặt căng thẳng của tôi rôi chợt bật cười, nụ cười dưới
nắng chiều thật đẹp. Tôi hồi hộp nhìn cậu ấy rồi tim đập bừng bừng.
- Ngốc à! Tôi không đùa với cậu! Tôi thích cậu, đấy là sự thật!
- Tôi... không hiểu – Tôi cố lấy bình tĩnh mà nói – Hạnh Như xinh đẹp hơn tôi gấp mười lần, dịu dàng hơn tôi gấp 10 lần…
- Và thủ đoạn hơn cậu gấp trăm lần! – Thanh Nam ngắt lời tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn Thanh Nam tỏ vẻ không hiểu. Thanh Nam cũng không thèm giải thích. Cậu ấy nhìn tôi rồi chợt nói:
- Cậu là một cô gái rất đặc biệt Hà Vy à! Trước giờ mọi người luôn biết
đến tôi là một con người lạnh lùng vô cảm, không quan tâm đến những thay đổi của cuộc sống và mọi người xung quanh. Từ khi gặp một cô gái ngoại
hình không có gì nổi bật cứ một hai bắt tôi chở nạn nhân vào bệnh viện
khi tôi vô tình gây tai nạn, lúc ấy tôi đã thay đổi thật sự. Cậu biết
không? Chả có cô gái nào dám nạt nộ tôi như thế. Ban đầu tôi cứ ngỡ nạn
nhân có quan hệ ruột thịt với cậu nên cậu mới lo lắng như vậy. Nhưng tôi thật không ngờ, với một người hoàn toàn xa lạ cậu có thể hết mình vì
người ta như vậy, lại còn can đảm truyền máu trong khi mình không hề có
xíu tiêu chẩn nào để cho máu người khác. Cậu có biết lúc ấy cậu may mắn
lắm không? Nếu hôm ấy tôi không kịp bồi bổ cho cậu thì thật không biết
cậu ra sao nữa. Bế cậu từ trên xe xuống mà tôi cứ ngỡ như mình đang bế
một bịch bông gòn, nhẹ đến mức không thể tưởng tượng.
Thanh Nam chậm rãi nói, đầu óc tôi hiện lên một pha những hình ảnh của ngày hôm ấy.
tôi chợt xấu hổ vì lúc ấy cứ nhìn Thanh Nam không chớp mắt. Không biết
cậu ấy có nhận ra điều đó không nhỉ?
- Tuy cậu không xinh đẹp, không tài năng, cũng chẳng có chút hiền dịu gì, nhưng cậu có một tấm lòng
nhân ái vì mọi người xung quanh. Cậu rất đặc biệt vì cậu đã thay đổi con người tôi đó cậu biết không?
- Gì? tôi… tôi đã làm gì? – Tôi còn
đang hỗn loạn trong mớ suy nghĩ lung tung thì đầu óc lại càng rối thêm
trước câu nói khó hiểu của Thanh Nam.
- Trời ạ! Cậu ngốc thế? –
Thanh Nam không nhịn được phì cười – Thôi không nhắc chuyện này nữa,
ngày mai tôi và Thanh Phong sẽ sang Mỹ, không biết khi nào sẽ quay về,
hôm nay tôi đã nói hết những gì trong lòng tôi suy nghĩ, còn cậu, cậu
nói đi, ấn tượng đầu tiên của cậu về tôi là gì?
- Cậu á! Là con người lạnh lùng ngạo mạn, bị đứt dây thần kinh cảm xúc lại tiết kiệm calo – Tôi vô tư, thành thật mà trả lời.
- Thật…vậy à? – Thanh Nam ngỡ ngàng.
- Đúng!
- Thế chả phải cậu nói rằng cậu thích tôi sao? – Thanh Nam khẽ cười.
- Ơ…ơ…có sao??
- Thế ai đã tỏ tình nhầm với Thanh Phong nhỉ? Cứ luôn miệng gọi Thanh Phong là Thanh Nam? – Thanh Nam trêu.
- Tôi…tôi…
Tôi lắp bắp không nói thành tiếng. Nói thật bây giờ tôi chỉ muốn kiếm chỗ
nào đó để chui xuống thôi chứ tôi không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở
lại và nói chuyện với Thanh Nam nữa.
- Hà Vy! Cậu còn chưa cho tôi câu trả lời đó! – Thanh Nam mỉm cười nhắc nhở tôi, sao hôm nay cậu ấy cười nhiều quá vậy nhỉ?
- Câu trả lời gì cơ? – Tôi còn đang bị chi phối bỏi những lời nói của Thanh Nam nên nhất thời chưa phản ứng được.
- Cậu mau quên thế! Tôi hỏi… giữa tôi và Thanh Phong, cậu chọn ai?
- Còn có ý nghĩa gì khi ngày mai cả 2 người đều phải ra sân bay?
- Nếu cậu có 1 sự lựa chọn, thì người đó sẽ ở lại không đi nữa – Thanh Nam chậm rãi giải thich.
Tôi lặng người suy nghĩ. Thanh Phong, Thanh Nam… tôi biết phải làm sao đây? Hôm qua khi được Thanh Phong và Thanh Nam tỏ tình, tôi cứ ngỡ họ đang
đùa giỡn với tôi. Nhưng mà… hôm nay cả hai đều rất nghiêm túc. Tôi hồi
hộp không dám thở mạnh, cũng không dám nói gì, cứ im lặng trước sự chờ
đợi của Thanh Nam.
Chọn ai và không chọn ai? Tôi biết phải làm sao?
Đối với tôi, Thanh Nam như một vì sao sáng, một thần tượng mà tôi không
thể với tới. Còn Thanh Phong là thằng bạn suốt ngày chỉ biết bắt nạt và
trêu chọc tôi, nhưng lại rất nhiệt tình giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gặp khó
khăn. Mà hơn nữa, họ lại là anh em sinh đôi. Tôi không biết mình giải
quyết như thế nào cho phải. Bởi vì, nếu bắt buộc phải chọn một người,
thì người kia nhất định sẽ đau. Tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra một
chút nào, đơn giản vì cả 2…đều rất quan trọng với tôi.
Cũng vì một
lý do, tôi không muốn phá vỡ cái tương lai tốt đẹp của hai người con
trai kia. Đi du học sẽ mở ra một tươi lai đầy tươi sáng. Tôi không thể,
không thể vì tôi mà một người trong số họ phải bỏ lỡ cơ hội của cuộc đời mình. Hít một hơi thật sâu, tôi hỏi Thanh Nam:
- Nếu tôi không chọn ai?
Thanh Nam im lặng trong vài giây, gương mặt không một chút cảm xúc, đôi môi khẽ mấp máy:
- Vậy thì…mọi chuyện sẽ không thay đổi, cả 2 sẽ cùng bay qua Mỹ!
- Khi nào ..các cậu về? – Tôi run run hỏi.
- 1 năm, 2 năm, 3 năm hoặc là sẽ không về nữa – Thanh Nam lạnh băng.
Ách! Trả lời cũng bằng thừa. trả lời như cậu ấy thì ai lại không nói được,
cái tôi cần là một khoảng thời gian, một khoảng thời gian cụ thể để có
thể gặp lại 2 người.
- Nó đùa với cậu thôi! – Thanh Phong từ đâu lù lù tới – Tụi này chỉ đi 2 năm, sau 2 năm sẽ quay về!
Thanh Phong đưa cho tôi một ly nước:
- Thế nào? Tụi này sẽ đi thật đấy!
Tôi im lặng, không trả lời. Vốn dĩ vì tôi không biết phải nói gì Tối hôm ấy, tôi cứ trằn trọc không ngủ được. Hễ cứ nhắm mắt là hình ảnh của Thanh Phong và Thanh Nam cứ thay phiên nhau hiện lên trong đầu tôi. Chả biết kiếp trước tôi đã làm gì đắc tội với 2 người này mà giờ đây tôi bị ám ảnh đến như thế. Tôi cố nhắm nghiền mắt chỉ để mong mình được vào
giấc ngủ nhanh hơn, nhưng cuộc đời trớ trêu thay khi hình ảnh Thanh
Phong và Thanh Nam xách hành lý lên máy bay cứ ám ảnh trong tôi. Ngày
mai họ đi rồi, thế là hết, hết những tháng ngày mơ mộng đã qua, hết
những giấc mơ, những cảm xúc và cả những lần rung động đầu đời của tôi.
Khẽ đưa ngón tay lên môi mình, tim tôi chợt đập nhanh hơn, hình ảnh môi
Thanh Phong từ từ chạm dần vào đôi môi tôi, cảm giác môi chạm môi, cảm
giác của một vòng tay ấm áp. Tôi khẽ mỉm cười, tạm biệt Thanh Nam, tạm
biệt Thanh Phong, ngày mai tôi sẽ không tiễn họ, tôi không muốn mình lại mềm lòng mà không cho họ đi, tôi không muốn họ thấy một vịt con xấu xí
như tôi lại bật khóc giữa chốn đông người như vậy. Hạnh phúc, tình yêu
với tôi sao mong manh quá, dù tôi có muốn níu giữ nó ở lạ bên mình,
nhưng cuộc sống không cho phép. Thực tế không hề có một tình yêu thật sự và hạnh phúc giữa Hoàng tử và Công chúa lọ lem, thực tế là như thế. Tôi mỉm cười nhẹ, đêm nay là đêm cuối, đêm cuối cùng tôi nghĩ về 2 người
họ, là đêm cuối để tôi đem hết thời gian và tâm trí để lo lắng cho 2
người họ.
Reng…reng..reng…
Khi vừa chợp mắt tôi bỗng giật mình
tỉnh giấc vì chuông điện thoại bất chợt reo. Tôi sợ hãi nhìn đồng hồ rồi co ro vào một góc, không dám nghe máy. Bây giờ đã là 2 giờ sáng, chỉ
có…ma mới điện giờ này. Mẹ tôi đi thăm ngoại sáng giờ nên chỉ còn một
mình tôi ở nhà. Tôi nín thở chờ cho đến khi chuông điện thoại không reo
nữa. Chưa kịp hoàn hồn thì chuông điện thoại lại được dịp sử dụng hết
volume của mình để tiếp tục reo, tôi quấn mền kín mít, sợ hãi và chậm
rãi bước xuống.
Tay run run nghe máy, tôi sợ đến mức muốn quăng tai
nghe sang một bên. Đầu dây bên kia tôi chỉ nghe tiếng gió thổi vì vù,
tiếng ma kêu rùng rợn. Không cần suy nghĩ gì nữa, tôi la toáng lên:
- M…..A….A……..A…!!!!!!!!!!!!!
- Ma cái đầu cậu! – Giọng nói trong kia vang lên – Cái tật sợ ma đến giờ vẫn chưa bỏ được à?
- A….a…ai…v…v…â..ậy….
Tôi sợ hãi lắp bắp.
- Thanh Phong – Đầu dây bên kia nói gọn lỏn.
- À… là cậu à – Sau khi lấy lại được bình tĩnh, tôi thở phào nhẹ nhõm – Có gì không?
- À..không, cậu ngủ chưa?
Hắc hắc, bây giờ đã là 2 giờ sáng, không lẽ Thanh Phong chỉ hỏi câu ngớ ngẩn như thế?
- Có thấy nghe máy không mà còn hỏi? – Tôi lười biếng trả lời.
- Vậy à… vậy… ngủ ngon nhé!
- OH MY GOD!!! Đầu heo Thanh Phong kia, nửa đêm nửa hôm điện cho tôi chỉ nói bây nhiêu đó thôi hả? – Tôi nổi khùng.
- Dám nói tôi đầu heo à? – Thanh Phong giận dữ - Cậu mới là đầu heo đấy Vịt Con Xấu Xí!
- Cậu…..
Tôi tức đến nỗi không nói được gì.
- Mà thôi, cậu ngủ đi, sáng mai nhớ tiễn tôi đấy!
- Không! – Tôi giận dữ trả lời.
- Sao vậy?
- Tại không thích!
- Sao không thích?
- Tại không thích thì không thích!
- Cậu ngộ thật đây Hà Vy à! Chuyện gì cũng làm khác người!
- Kệ tôi!
- Có biết bao cô muốn tiễn tụi này mà không được, cậu được bổn thiếu gia
mời nhiệt tình đến như vậy mà không đi! Đồ Vịt con không biết suy nghĩ!
- Kệ tía tôi! – Tôi thực sự nổi khùng.
- Ha ha ha ha – Thanh Phong cười ha hả trong điện thoại.
- Cười cái gì mà cười?
- Kê tôi!
- ………
- ………..
- ……..
Và thế, cuộc đấu võ mồm qua điện thoại đên 4h sáng vẫn chưa có điểm dừng.
Tôi vẫn cố gắn bảo vệ quan điểm của mình rằng ngày mai sẽ không tiễn họ, nhưng Thanh Phong nào có để yên cho tôi, cậu ấy cứ nài nỉ bắt tôi phải
đi. Và cũng chính vì sự bướng bỉnh của tôi cộng với sự cứng đầu của
Thanh Phong thiếu gia dẫn đến hậu quả là suốt cả đêm tôi không nhắm mắt
được.
- Thôi, cũng gần 5 giờ rồi, chuẩn bị đí, lát nữa nhớ ra sân bay tiễn tụi này nhá!
- Không! – Tôi vẫn kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình.
- Cậu mà không đi là chết với tôi!
- Kê cậu chứ? Tôi đi ngủ đây. Mệt! - Tôi cúp máy cái rụp.
Lê lết mãi cũng lên đến giường. Tôi cứ ngồi đấy mà suy nghĩ. Nói thật tôi
cảm thấy vui lắm, đến đêm cưới cùng Thanh Phong vẫn còn nhớ đến tôi.
Nhưng.. tại sao cậu ấy lại điện ngay giờ đó? Hay là… cậu ấy cũng không
ngủ được?
Tôi cố vắt hết chất xám còn sót lại của mình để suy nghĩ
nhưng không tìm ra kết quả. Và thế là dòng suy nghĩ loanh quanh đã đưa
tôi vào giấc ngủ lúc nào không hay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT