Thanh Phong thôi không trêu tôi nữa, cậu ấy ngồi phịch xuống ghế, tu một hơi nước thật dài. Rồi cậu ấy mở tủ
lạnh ra, quăng cho tôi một chai sting. Tôi cố gắng lắm mới có thể đón
được chai sting được Thanh Phong không thương tiếc mà quăng thẳng vào
mặt tôi. Nếu cứ đà này, sau này rất có thể tôi bắt bóng còn giỏi hơn cả
cầu thủ ấy chứ!
-Đùa với cậu tí thôi! Bây giờ cậu không thích tôi, không có nghĩa là sau này cậu cũng không thích tôi.
-Gì cơ?
Tôi còn đang mê man trong hơi lạnh cùng vị ngọt lịm của sting nên không chú ý đến câu nói ban nãy của Thanh Phong. Thanh Phong thấy tôi không có
phản ứng gì nên cũng không còn hứng hỏi tiếp nữa, cậu ấy ngồi vắt vẻo
trên ghế, một tay cầm promote, một tay cầm chai sting còn đang uống dở
của mình. Đúng là cậu ấm con nhà giàu có khác, ngay cả cách ngồi cũng
khiến cho người ta phản cảm.
Mở đến 1 đoạn phim tình cảm Hàn Quốc,
bộ phim ấy đã thu hút ánh nhìn và sự chú ý của tôi. Tôi bỏ dở cái chai
sting xuống vì nhan sắc quá đỗi…quá đỗi thu hút của Lee Min Ho. Ánh mắt
tôi nhìn anh diễn viên Hàn Quốc ấy không chớp, cũng phải thôi, ai kêu
anh ý đẹp trai mê người đến thế chứ? Tôi ngây người ra trước nụ cười như nắng ban mai ấy rồi chẹp chẹp miệng “Đẹp trai quá!!!!!”
Thanh Phong đang xem phim bỗng chuyển đôi mắt sang nhìn tôi. Rồi không hiểu sao màn hình 21 inch của nhà Thanh Phong đã bị một gương mặt vô duyên hết sức
ngăn ánh mắt của tôi lại. Thanh Phong đứng trước màn hình, nhìn qua nhìn lại, rồi lại xoay người qua nhìn tôi, đứng cạnh anh diễn viên Lee Min
Ho trên TV, hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
-Tôi đẹp trai hơn mà?
-Ặc!
Tôi đang định đưa một hơi sting ngọt lịm vào cổ họng thì câu nói của Thanh
Phong khiến tôi suýt phun ra ngoài. Thanh Phong tròn mắt nhìn tôi:
-Cậu phải công nhận điều đó, phải không?
-……..
Tôi không trả lời gì được. Nhưng tôi phải công nhận rằng Thanh Phong đẹp
trai hơn cả diễn viên Hàn Quốc. Thế nhưng tôi không thể mở miệng mà thốt ra những lời đó. Phải chăng nếu tôi nói ra, Thanh Phong gán cho tôi tội danh mê trai, chắc tôi phải kiếm cái lỗ để mà chui xuống quá.
-Cậu
tránh ra xem nào Thanh Phong, để tôi xem phim đã chứ? – Tôi bức xúc vì
cái thân hình của Thanh Phong cứ muốn che đi cái màn ảnh 21 inch và
gương mặt đẹp trai sáng ngời của Lee Min Ho. Người đâu mà vô duyên thấy
sợ.
-Cậu xem phim hay xem trai?
Thanh Phong nhìn vào tivi một
hồi lâu rồi hỏi một câu khiến tôi đơ cứng họng. Tôi ú ớ không biết trả
lời như thế nào thì Thanh Phong lại tiếp tục giáng một đòn vào tôi:
-Nếu cậu xem phim thì tôi có thể tránh ra cho cậu xem, còn cậu muốn xem trai đẹp thì tôi sẽ tắt Tivi.
-Tại sao? – Thanh Phong, cậu ỷ là nhà cậu thì cậu muốn làm gì thì làm à?
Thanh Phong nghe câu hỏi của tôi, cậu khẽ nói “tôi biết ngay thế nào cậu cũng hỏi như vậy” rồi tiếp tục áp cái gương mặt giết người ấy vào gần mặt
tôi, thì thào:
-Muốn xem trai đẹp thì xem tôi đây này.
-Ặc! - Tôi lại tiếp tục bị sặc.
-Gì chứ? Tôi không phải trai sao?
Tôi ú ớ lắc đầu.
-Vậy tôi không đẹp sao?
Tôi lại không ngần ngại, không suy nghĩ mà lắc đầu.
-Vậy thì tôi tắt tivi nhé!
-PHAN, THANH, PHONG!!!!!
Tôi tức giận hét lớn, ức chế này giờ gần cả tiếng đồng hồ rồi, chả xem được tí gì cả Cậu ấy cứ lượn lờ lượn lờ trước mặt tôi khiến tôi bực mình.
Bây giờ còn định tắt tivi nữa à, đừng mơ nhé.
-Hà Vy này, có trai đẹp trước mặt mà không nhìn, nhìn đâu xa xôi tận Hàn Quốc thế?
-Kệ tôi! – Tôi bức xúc cố giấu cái promote.
Thanh Phong thấy tôi kiên quyết đến thế nên không đành lòng để tôi từ giã màn hình và anh diễn viên đẹp trai đến mê người kia… cậu ấy ngồi gần tôi,
ra vẻ như cùng xem tivi với tôi. Tôi không để ý cho lắm, vì ánh mắt tôi
đang dán vào nụ cười “trắng gì mà sáng thế” của anh ý.
Thanh Phong sau khi nghe tôi trả lời thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tôi còn
chưa hiểu mô tê gì thì Thanh Phong đã dí dí cái điện thoại trước mặt
tôi:
-Hà Vy xấu xí, tôi đã ghi âm lại rồi nhé! Cậu đã tỏ tình với tôi. Ha ha ha…
-(&*$^$%@#$@
Đồ Thanh Phong mắc dịch, đồ Thanh Phong mất lịch sự, cái chuyện không quang minh chính đại như vậy cũng làm được nữa à?
-Thanh Phong, rốt cuộc cậu muốn gì đây????? – Tôi rất ức chế mà “nhỏ nhẹ” hỏi.
-Cũng không muốn gì to tát lắm, tôi chỉ muốn cậu thôi, Hà Vy!
Thanh Phong tiếp tục giết người bằng câu nói ấy. Tôi không còn hồi hộp hay
tim đập không đúng tần suất của nó nữa. Vì sau những chuyện vừa qua,
Thanh Phong đã ban cho tôi một loại thuốc miễn dịch với cậu ấy. Vì thế,
trong trường hợp này, tôi rất rất bình thản mà cười thật tươi với Thanh
Phong, rồi không thương tiếc mà giáng liên tiếp hai, ba cái gối vào
người cậu ấy.
- Thanh Phong chết bầm, cậu lại nổi cơn điên gì đây hả?
Thanh Phong không né được những cái đánh như trời giáng ấy của tôi nên cứ
đứng yên như trời tròng cho tôi trút giận. Khi đã hết sức lực của mình,
tôi quăng cái gối xuống ghế rồi thở hổn hển.
-Rồi chưa? Đánh đã chưa? – Thanh Phong vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế.
-Ệt Á (mệt quá) – Tôi thở hổn hển không nói được tròn vẹn lời nói của mình.
-Tôi thấy bộ cậu đang thiếu oxi nhỉ?
-Ờ…à…. (cậu cho tôi thiếu cái gì thì tôi thiếu cái đó)
-Thế, có cần một người đẹp trai như tôi hô hấp nhân tạo không nhỉ?
-Hô hấp này!!!! Nhân tạo này!!!! – Tôi quơ đại cái gối ban nãy, tiếp tục
rượt đánh Thanh Phong - Thanh Phong chết bầm, Thanh Phong là đồ biến
thái, Thanh Phong là một tên điên!
Sau một trận rượt đuổi không có
kết quá, tôi tiếp tục thở hổn hển, Thanh Phong cũng ngồi xuống cạnh tôi, thấy vậy, tôi vô cùng bức xúc mà nói:
-Cậu đi mà hô hấp nhân tạo cho Hạnh Như ấy!
Nét mặt Thanh Phong thay đổi đột ngột. Gương mặt tuấn tú còn vương chút mồ
hôi đã đột ngột biến sắc. Khóe môi Thanh Phong hơi nhếch lên thể hiện
một sự khinh bỉ. tôi cảm thấy mình thật vô duyên vì đã đưa ra câu nói
đó, tôi cúi đầu, lí nhí:
-Xin lỗi… tôi không cố ý… TÔI THÍCH CẬU! HÀ VY!
Thanh Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở về trạng thái vui vẻ ban nãy, nhìn tôi cười thật tươi:
-Hà Vy xấu xí! Cậu chỉ có thể nhút nhát như vậy trước mặt tôi thôi à?
-Ơ… tôi…
Thanh Phong chết bầm, biết con người tôi dễ dãi lại thích cam chịu bị áp bức, thế mà còn đem chuyện ấy ra để mà trêu tôi nữa chứ. Nếu tôi không dễ
dãi thì nãy giờ tôi đã bầm cậu ấy thành trăm mảnh rồi. Tôi im lặng vì
biết mình cãi không cãi lại Thanh Phong, đánh cũng không đánh lại Thanh
Phong. Thanh Phong thấy tôi im lặng không nói gì trước lời trêu chọc của mình, không kiềm nén được sự bực mình, dúi mạnh cái gối vào đầu tôi:
-Hà Vy kia, vừa xấu xí vừa nhút nhát! Vừa ngốc nghếch cộng thêm đầu óc lại
không linh hoạt! Rốt cuộc cậu có gì để bổn thiếu gia quan tâm lo lắng
như vậy hả?
-What?????
Tôi trợn tròn to mắt đến nỗi không còn gì to hơn. Thanh Phong, cậu ấy đang nói cái quái gì vậy?
-What cái gì mà what?? Cậu biết rõ tôi học không giỏi môn Anh Văn mà còn dùng tiếng Anh nói chuyện với tôi à?
-Không phải cậu học không giỏi môn Anh Văn – Tôi đưa cái đầu bù xù vì lực do
Thanh Phong truyền lên cái gối ban nãy quá mạnh, nhìn Thanh Phong, ngô
nghê nói – Mà là chả có môn nào cậu giỏi cả!@_@
-Cậu…
Thanh
Phong bị tôi ép đến tức chết, tôi chỉ biết nghiêng ngả mà cười ha hả.
Lần đầu tiên trong đời được dịp chọc tức Thanh Phong thiếu gia, khỏi
phải nói các bạn cũng biết tâm trạng của tôi sung sướng và phấn khởi đến mức nào rồi. Hà hà!
-Cười này!! Cười này!!!
Vừa nói Thanh Phong vừa dùng gối đánh vào tôi đúng lúc tôi đang định đứng lên, và kết quả
là tôi bị lực hút của Trái Đất cộng thêm mất thăng bằng ngã dúi dụi về
trước, cũng là ngã vào… người Thanh Phong.
Khoảng cách mặt chạm mặt chỉ cách nhau trong gang tấc…
Hơi thở của Thanh Phong át vào mặt tôi khiến mặt tôi nóng bừng lên trông thấy…
Tôi nhắm mắt nín thở không biết chuyện gì sẽ diễn ra…
-Ha ha ha ha ha!!!!!!!!!!!!!
Tôi mở to mắt và hiện lên trước mặt tôi là Thanh Phong cười ngặt nghẽo, cậu ấy cứ thế cười nghiêng ngả khiến tôi khó chịu mà quát lớn:
-Gì chứ? Cậu làm gì mà cười? Đùa giỡn với người khác làm cậu vui lắm hay gì???
Tôi tức giận đến phát khóc. Tôi không làm chủ được cảm xúc lúc này của
mình, tôi cảm thấy mình như bị xúc phạm, sóng mũi chợt cay cay và nước
mắt chực rơi xuống. Chẳng biết cảm xúc của tôi bây giờ là gì nữa? Tức
giận? Hụt hẫng? Là vì lý do gì? Tôi không biết, không biết. Dường như bị người khác đùa giỡn như thế, tôi không quen một chút nào. Và cũng vì
không quen, nên tôi không biết phản ứng như thế nào, chỉ biết khóc và
khóc thôi…
-Này..này.. tôi đùa chút thôi mà, đừng khóc nữa, đã biết tôi rất sợ nước mắt con gái mà cứ mít ướt như thế hả? thôi mà…
Thanh Phong đưa cho tôi một miếng khăn giấy, cố dỗ dành tôi như đang dỗ dành
một đứa trẻ. Nhưng không biết sao, vì thế tôi lại càng khóc to hơn.
-Tôi biết, cậu chỉ thích Thanh Nam thôi, nên tôi chỉ đùa tí cho vui, cậu đừng giận mà…
-Hu huh u…
-Này! Hà Vy ngốc nghếch kia! Có nghe tôi nói gì không hả? Cứ khóc bù lu bù loa như thế thì giải quyết được gì?
-Hu… hu…hu…
-Có nín không thì bảo??? – Thanh Phong mất kiên nhẫn mà nói gần như quát lên.
Tôi cứ khóc, khóc đến chừng không còn phương thuốc nào để chữa cho nín.
Thanh Phong đột ngột chồm đến gần tôi, đặt môi mình lên môi tôi.
Tim tôi đang đập thình thịch.. thình thịch… lồng ngực như muốn nổ tung ra…
Một cảm giác là lạ… ươn ướt…mằn mặn… (ai tưởng tượng thế nào thì cứ tưởng tượng đi nhé! Tác giả cho các bạn bay cao bay xa ^^!)
Tôi nín hẳn… (bởi vì có còn miệng đâu để mà khóc)..
Cảm giác môi chạm môi khiến tôi không thể phản ứng được gì. Thanh Phong dần ôm chặt lấy tôi, một cái ôm thật ấm… Môi cậu ấy vẫn không chịu rời môi
tôi, vẫn cứ hôn tôi…
Lần đầu tiên trong đời, nụ hôn đầu tiên của tôi đã bị tên Thanh Phong đáng ghét kia cướp mất..
Đến khi môi Thanh Phong chịu rời môi tôi thì lúc ấy tôi như sực tỉnh một
cơn mê. Thanh Phong nhìn tôi cười hiền, một nụ cười đẹp nhất mà tôi được thấy:
-Chịu nín rồi à? Có phải muốn như ban nãy mới chịu nín không?
-Cậu….
Tôi ú ớ không nói được gì. Đơn giản vì tôi vẫn chưa lấy được bình tĩnh cho mình.
-Cậu thật đúng là.. phản ứng chậm chạp.
-Cậu….
-Tôi làm sao? Này! Đừng khóc nữa nhé! Khóc nữa tôi không biết phải làm sao đâu đấy.
Tôi như một phản xạ tự nhiên, che miệng mình lai, cứ như sợ Thanh Phong lại cướp nó đi mất vậy.
-Phản ứng chậm chạp quá! Ngay cả hôn cũng không biết, cứ bị động như thế – Thanh Phong nhìn tôi bĩu môi.
-Có hôn lần nào đâu mà có kinh nghiệm? – Tôi rất bức xúc mà trả lời, bây
giờ tôi rất rất muốn xé xác Thanh Phong ra thành trăm mảnh rồi quăng cho heo ăn.
Thanh Phong im lặng trong vài giây. Tôi nín thở nhìn gương
mặt cậu ấy. Quái! Sao lúc này tôi nhận ra Thanh Phong lại đẹp trai và
đáng yêu đến như thế chứ?
Thanh Phong hỏi ngây ngô:
-Có thật vậy không?
-Chứ cậu muốn thế nào? Không biết đâu, cậu phải đền lại nụ hôn đầu đời cho tôi! – Tôi ấm ức.
-Tôi… tôi biết làm thế nào? – Thanh Phong lúng túng – Tại thấy cậu khóc dữ
quá nên không còn cách nào khác, làm thử cách này, không ngờ kết quả
trên cả mong đợi.
-Tôi…cậu…huh u huh u không biết đâu…
Chết, tôi lại sắp khóc đến nơi rồi… không cần biết Thanh Phong suy nghĩ gì, cũng
chẳng cần biết hắn ta lấy lý do gì, tôi đang rất ức chế, chỉ muốn hét to lên mà thôi.
-Này này, đừng định khóc nữa nhé! Lát thằng Nam xuống mà thấy sẽ khiến cậu xấu hổ đấy!
Nhắc đến Thanh Nam, tôi như sực tỉnh. Phải rồi, cậu ấy còn trên lầu mà, chả
biết ban nãy có chứng kiến được cái cảnh hay ho này không nữa. Nghĩ đến
chuyện hồi này, mặt tôi lại đỏ bừng lên, tim laị đập không đúng tần suất của nó.
-Đấy đấy, nhắc đến thằng Nam thì cậu nín hẳn đi.
Tôi xấu hổ không nói gì.
-Tôi thật sự không hiểu, tôi và thằng Nam giống nhau như hai giọt nước, tại
sao cậu thích nó mà không thích tôi? – Thanh Phong ngô nghê hỏi tôi.
-Cậu nói cái quái gì thế? Tất nhiên 2 người ngoại trừ ngọai hình ra, thì chẳng có gì cậu sánh bằng Thanh Nam cả!
Tôi rất ức chế mà nói ra sự thật đau lòng ấy cho Thanh Phong biết. Nhưng
Thanh Phong không những không tức giận mà còn vui vẻ nói:
-Được thôi được thôi! Cậu chê bổn thiếu gia chứ gì? Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy thằng Nam chẳng có gì hơn tôi đâu.
-Thanh Phong!!! Cậu đùa giỡn đủ chưa vậy? Cậu cứ thích đùa với con gái như vậy sao? – Tôi bực tức hét lớn - Cứ làm cho tôi đau tim như thế thì cậu mới hài lòng à?
-Tôi không đùa! – Thanh Phong nghiêm nghị nhìn thẳng vào tôi, nói rõ từng chữ một – Tôi thích cậu, Hà Vy!
-Cậu…. cậu điên rồi!
Nói rồi tôi chạy nhanh ra khỏi nhà họ. Trong lòng hỗn độn với hàng trăm
hàng ngàn suy nghĩ. “Đừng, đừng Thanh Phong ơi, đừng làm tôi lại mất ngủ vì cậu nữa”
Tôi cố lắc lắc đầu để lấy lại bình tĩnh cho mình.
Không, chỉ là mơ, chỉ là ảo ảnh, qua ngày mai sẽ chẳng có gì hết, sẽ
không có gì hết, Hà Vy à!
Tôi không biết rằng, Thanh Nam đã chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Lê lết về đến nhà, tôi vô cùng mệt mỏi, có cảm giác như có một tảng đá đè
nặng lên lồng ngực mình làm mình rất khó thở, vì thế, vừa mới vào nhà
tôi đã nằm quật trên giường, không thèm biết trời trăng mây nước gì mà
ngủ thiếp đi.
Cho đến khi….
- Vịt Con Xấu Xí!!! Mở cửa coi!!!
- …..
- Có mở không thì bảo!
- …..
- Cậu còn không ra, tôi đốt nhà cậu đấy!
- …..
- Vịt con xấu xí, cậu có trong nhà không vậy? Đừng làm tôi lo lắng mà!
- ….
Tôi chợt tỉnh vì vừa mới nghe được người nào đòi đốt nhà mình. Ngáp một cái rõ to, tôi lào bào ra mở cửa.
- Cậu trong đấy à? Vậy mà không chịu lên tiếng!
Vừa mới bị cướp mất giấc ngủ, lại gặp ngay vẻ mặt khó ưa của Thanh Phong, tôi không ngần ngại mà …đóng sập cửa lại!
- Chuyện gì thế Hà Vy? Sao hôm nay lại nghỉ học thế?
- Trời ạ, có phải không đây? Ngay cả ngủ cũng không cho người ta ngủ,
Thanh Phong, nói cho tôi biết, cậu đã làm được chuyện gì có ích cho
người khác chưa?
Tôi rất ức chế mà tuôn ra một tràng như thế, rồi
không để Thanh Phong kịp nói gì, tôi quay trở về giường và tiếp tục cuộc hành trình đi tìm giấc mộng của mình.
Có tiếng đập cửa xồng xộc, tiếng Thanh Phong càng lúc càng thiếu kiên nhẫn:
- Cho cậu hay nhé Vịt con xấu xí, chả có đứa con gái nào dám nói chuyện với bổn thiếu gia như thế!
- …….
- Tôi cứ ngồi đây cho đến khi nào cậu chịu ra gặp tôi!
- ………
Từ lúc Thanh Phong nói câu đó, tôi không còn cảm thấy động tĩnh gì ngoài
cửa nữa. Nói là quay về giường để ngủ chứ tôi có chợp mắt được xíu nào
đâu. Nhờ ơn của Thanh Phong, tôi đã tỉnh giấc hẳn, nhưng tôi không dám
ra ngoài, tôi sợ phải đối mặt với gương mặt đó, với nụ cười đó, với đôi
môi đó, với..nụ hôn đó. Hức hức, nhắc đến chuyện đó, tôi khong cản được
tim mình lại đập thình thịch, thình thịch. Vì thế, mặc kệ Thanh Phong có còn ngồi ngoài đó hay không, tôi vẫn ngồi yên trong nhà với suy nghĩ
răng, khi nào chán Thanh Phong sẽ đi thôi.
Nhưng, tôi chợt nghe bụng mình biểu tình quyết liệt. Sáng giờ có bỏ cái gì vào bụng ngoại trừ
chai sting mà Thanh Phong quăng cho hồi sáng, vì thế giờ đây bụng tôi
đói cồn cào. Chợt nhìn đồng hồ, nãy giờ đã nửa tiếng, chắc Thanh Phong
không đủ kiên nhẫn và đã về rồi. Nghĩ đến đó, tôi yên tâm mà mở cửa ra
ngoài kiếm cái gì đó bỏ bụng thì chẳng biết sao cánh cửa vẫn lì lợm mà
không chịu mở ra. Tôi cố lấy hết sức để đẩy mạnh cánh cửa thì bỗng nghe
một giọng nói quen quen:
- Vịt con xấu xí, làm cái gì mà mạnh tay vậy hả?
Thanh Phong ngáp dài ngáp ngắn vì vừa bị kéo ra khỏi giấc ngủ.
- Thanh Phong, cậu….cậu.. còn ở đây à? – Tôi vô cùng ngạc nhiên mà nhìn Thanh Phong thiếu gia đầu tóc bù xù.
- Cậu ốm như vậy mà mạnh ghê nhỉ?
Vừa nói Thanh Phong vừa vô tư bước vào nhà tôi. Tôi vẫn còn ngô nghê không
hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Thanh Phong chợt đứng yên đấy, làm ra vẻ
im lặng lắng nghe.
- Bụng cậu kêu à?
Nãy giờ không nhận ra điều đó, đến khi được nhắc lại tôi mới cảm thấy mình đang đói.
- Không nghe thấy sao còn hỏi? – Tôi trả lời một cách hờ hững.
- Định giảm cân à? – Thanh Phong tò mò hỏi.
- Này! Có đi ra khỏi nhà tôi không? Muốn gì đây?
Tôi rất không bình tĩnh mà dùng hết sức lực cuối cùng của mình đẩy Thanh
Phong ra ngoài. Nhưng Thanh Phong không tha cho tôi, cậu ấy quay lại rồi nắm cổ tay tôi kéo đi.
- Đi đâu đấy? – Tôi vừa bị kéo xềnh xệch vừa bức xúc mà hỏi.
- Đi ăn! – Thanh Phong trả lời gọn hơ.
- Này này Thanh Phong! – Tôi cố dùng sức để mình đứng vững lại một chỗ,
lớn tiếng nói – Cậu muốn ăn thì đi một mình đi, kéo tôi theo làm gì? Cậu nên nhớ Việt Nam là một đất nước dân chủ đấy nhé!
- Tôi cứ không dân chủ đấy, cậu làm gì được tôi, nếu tôi dân chủ thì cậu vẫn bướng bỉnh mà nhịn đói tới chiều, phải không?
- Cậu….
- Tôi làm sao nào? – Thanh Phong vẫn không buông tha tôi – Cho cậu hay,
từ trước đến giờ chả có đứa con gái nào dám ăn nói lớn tiếng với bổn
thiếu gia như thế, cũng chả có đứa con gái nào bạo gan dám bỏ bổn thiếu
gia ngồi ngoài cửa nửa tiếng đồng hồ đến nỗi ngủ gục.
- Ai bảo cậu cứ ngồi đấy làm gì? – Tôi bực mình hét lớn – Chân của cậu thì cậu đi, ai bảo ngồi đây rồi kêu ca này nọ!
Đúng, đúng Hà Vy, mày không nên nhẫn nhịn nữa, mày phải vùng lên chống lại giai cấp tư sản!
- Cậu nói thử xem, làm sao tôi có thể bỏ về trong khi cậu nghỉ học cả
buổi chiều rồi cứ nằm yên trong nhà không chịu ra? Vịt con xấu xí, thật
ra cậu xem tôi là gì hả?
Thanh Phong vẫn lì đòn không buông tha tôi. Tôi cảm thấy hình như mình đã làm tổn thương một người nào đó, có phải vậy không?
Thừa lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Thanh Phong kéo tay tôi rồi đẩy vào trong xe.
- Này, cứ thích bạo lực với phụ nữ vậy à? O_O
- Tôi không bạo lực thì cậu có thèm đi với tôi không? – Thanh Phong vừa lái xe vừa trả lời.
- &%#$%#$
Như vậy cũng được à?
**
- Hồi sáng thằng Nam đã nghe hết những gì tôi nói với cậu.
Tôi đang thưởng thức những sợi mì dai ngon chợt nghe câu nói đó, suýt chút nữa phun sặc sụa.
- Rồi…rồi sao? – Tôi lắp bắp.
- Rồi thì nó nói…. – Thanh Phong chợt im lặng trong vài giây rồi nói tiếp – Mà thôi, chuyện đàn ông con trai, cậu hỏi làm gì!
- Ờ…
Tôi lặng im không nói gì nữa, vốn dĩ tôi rất quan tâm đến chuyện này, nhưng thấy sắc mặt hiện giờ của Thanh Phong, tôi không còn can đảm để hỏi
tiếp. Cho dù họ có nói gì với nhau, thì tôi cũng chẳng dám hi vọng bất
cứ điều gì từ Thanh Nam. Vì thế, không quan tâm đến chuyện này là cách
duy nhất giúp tôi sống yên ổn.