Hôm nay là cuối tuần, Trữ Đan Thuần đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn đến
xem công ty Nghiêm Túc.
Cô mặc một bộ váy liền áo màu trắng, vô cùng thanh khiết, bởi vì tuổi còn trẻ
nên còn mang chút trẻ con.
Cô đi nhờ xe tới cửa công ty Hằng Tinh, bảo vệ ngăn không cho cô vào.
“Cô là ai? Muốn làm gì?”
Trữ Đan Thuần tâm trạng tốt nói: “ Xin chào, tôi đến tìm Nghiêm Túc.”
“Em gái nhỏ, là học sinh phải không? Tổng tài chúng tôi không để mắt đến cô
đâu, đừng hao tâm tổn trí nữa! Không cần phải vậy đâu.”
Trữ Đan Thuần nhất thời đanh mặt lại: “Tôi cũng không tìm anh, anh ngăn cái
gì mà ngăn. Học sinh thì thế nào? Anh cũng không phải từ học sinh mà ra ư?”
Bảo vệ sống chết vẫn không cho cô vào, phụ nữ đến tìm Nghiêm Túc nhiều đến
nỗi có thể ngồi chật mấy xe giao thông công cộng ấy chứ, nếu như anh không ngăn
được, cũng
đừng mong có cơm ăn nữa.
“Ôi trời? Tôi nói, anh không để yên được à? Tốt nhất là anh tránh ra cho tôi,
bằng không tôi hô lên rằng anh thất lễ đấy!”
Bảo vệ đầu đầy vạch đen, khó chơi thì anh gặp qua rồi, nhưng chưa từng gặp
qua đeo bám đến khó như vậy. Những người kia bình thường đều lấy cớ là thiên kim
của xí nghiệp này nọ, bạn gái Nghiêm tổng, hoặc vị hôn thê v.v…., hoàn toàn
ngược lại với vị trước mặt này, trực tiếp bôi đen danh dự của anh luôn.
Rốt cuộc là kiếp trước anh đã có lỗi với ai chứ?
“Tôi đếm đến ba, một, hai .…” Trữ Đan Thuần mắt mang ý cười, rõ ràng đùa vị
bảo vệ trẻ đáng thương trước mắt này như món đồ chơi.
“Ba” chậm chạp chưa hô lên, bảo vệ nghi hoặc nhìn về phía cô gái cười đến vẻ
mặt tà ác này.
“Khụ khụ, ngại quá, cổ họng tôi ngứa, đếm lại đếm lại!” Trữ Đan Thuần ra sức
ho khan, còn làm ra nét mặt khoa trương.
Bảo vệ ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’, nhắm mắt chờ cô đếm lại lần
nữa.
“Một, khụ khụ …. hai, khụ khụ …. ai ya, anh xem cổ họng tôi này, hay là anh
đếm đi.”
Bảo vệ nhất thời không phản ứng gì, vô thức gật đầu: “Một, hai, ba….”
“ Ha ha, anh đáng yêu quá đi! Tôi bảo anh đếm thì anh đếm sao? Thấy anh đã
nghe lời như vậy thì để tôi đi vào đi.” Trữ Đan Thuần vui vẻ mà thoải mái cười
to.
Bảo vệ nhất thời không phản ứng kịp, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, sao mình có thể
không cẩn thận như vậy, không nghĩ kỹ để bị cô ấy đùa bỡn rồi? ….
Trữ Đan Thuần thừa lúc bảo vệ ngu ngốc đấm đầu hối hận, nghênh ngang phóng
khoáng đi vào công ty.
Trong văn phòng tổng tài.
Nghiêm Túc nhìn camera theo dõi mà dở khóc dở cười, anh nên nói rằng vì Đan
Thuần quá thông minh hay vì tên kia quá ngu dốt đây?
Thật sự là , thua cô bé như cô rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT