Trời cao, mây trắng, nước xanh, cát mịn.
Lâm Uyển xòe ô ngồi trên bờ cát, nhìn cách đó không xa một lớn một nhỏ đang
chơi té nước.
Tiểu Bảo chỉ mặc một chiếc quần đùi, cái dáng lũn cũn ngâm dưới nước non nửa,
ôm một chiếc súng bắn nước rất lớn màu sắc sặc sỡ, liều mạng bắn phá. Trần Kình
cầm súng rỗng vừa trốn vừa tránh, thỉnh thoảng còn đầu hàng xin được khoan
dung.
Hắn mặc một chiếc áo phông trắng và chiếc quần đi biển màu xanh lục, tóc ngắn
ẩm ướt dán lại thành từng đám, tay và chân ướt đẫm nước hiện lên vẻ rực rỡ khỏe
mạnh dưới ánh nắng mặt trời, sảng khoái cười giống như một đứa trẻ to xác vô âu
vô lo.
Nghe từng trận tiếng đùa vang, trên gương mặt Lâm Uyển lộ ra nụ cười thỏa
mãn.
Từ sau khi Trần Kình xuất hiện, Tiểu Bảo thay đổi rất lớn, tính cách càng
ngày càng cởi mở, cũng hoạt bát hơn nhiều, không ỷ lại cô như trước. Cô cảm thấy
rất tốt, một đứa bé trai nên trưởng thành như vậy. Phải nói rằng Trần Kình là
một người cha không tồi, làm con của hắn quả thật rất hạnh phúc.
Con người này đã thay đổi rất nhiều. Trên một số phương diện nào đó có thể
gọi là hoàn toàn lột xác.
Bây giờ mỗi lần hắn đến đây đều mang theo rất nhiều quà, tặng cho thằng bé đồ
chơi đẹp, đồ ăn ngon. Quà tặng cô có khăn lụa, trang sức bạc nguyên chất, quyển
sách cô từng vô ý nói rằng mình chưa mua được, thậm chí còn có cả một bộ sơn
móng tay, so với đống túi và giày hàng hiệu trong tủ của căn hộ trước kia, những
thứ này mới thật sự khiến cô động lòng.
Hắn còn dành nhiều thời gian và tâm sức với những người trong gia đình cô,
tóm lại đã thành công dụ dỗ bọn họ đứng trên cùng một chiến tuyến. Mỗi lần gặp
mặt họ đều thẳng thừng có, ám chỉ có, bảo cô đừng bỏ qua hạnh phúc, nên sớm đoàn
tụ gia đình. Em trai cô còn cười nói cô được chiều chuộng mà sinh ra kiêu ngạo.
Về khoảng thời gian quá khứ tối tăm kia, bọn họ đều cho rằng nên tha thứ, hoặc
nói là nên nhìn thoáng ra. Đương nhiên, điều bọn họ biết được chỉ là một phần
của sự thật…
Lại một loạt tiếng kêu nữa làm cô chú ý, chỉ thấy Trần Kình đang bế ngang
Tiểu Bảo, đứng chỗ nước sâu hơn một chút nhưng chưa lên quá đầu gối hắn. Tiểu
Bảo đang khua tay loạn xạ, Trần Kình chốc chốc lại hù dọa nó, làm bộ sẽ thả nó
ra, Tiểu Bảo oa oa kêu to: “Mẹ ơi, cứu con với!”
“Ba là người xấu.”
Trần Kình giả bộ tức giận, nhấc bổng thằng bé lên, cù nó một trận, Tiểu Bảo
vừa cười vừa hét, cuối cùng xin tha: “Con sai rồi, ba là người tốt.”
Khung cảnh náo nhiệt hạnh phúc đó khiến Lâm Uyển cảm động, nhưng khi Trần
Kình ôm con đi đến trước mặt, nụ cười trên khóe môi cô đã tắt, những khát khao
cháy bỏng trong mắt hắn cô cũng làm như không thấy.
Đây là chút kiên trì của cô. Bởi họ sắp phải đối mặt với nhau không chỉ một
sớm một chiều mà là cả đời người. Cô cần có đủ lòng tin và cảm giác an toàn mới
có thể đem tương lai của bản thân và con trai giao cho hắn.
Tắm rửa thay quần áo ở gian phòng trong bãi tắm, sau đó đến nhà hàng hải sản
bên cạnh giải quyết bữa cơm chiều. Tiểu Bảo thích ăn tôm, Trần Kình liền bóc vỏ
cho nó đầy một đĩa, bây giờ cứ mỗi khi ăn cơm cùng nhau thì công việc này lại là
của hắn, không ai có thể giành được.
Lâm Uyển giữa chừng đi vào toilet, đến lúc về Tiểu Bảo thần bí sáp lại gần
nói: “Vừa rồi con thấy dì bên kia liếc mắt đưa tình với ba.”
Cô sửng sốt, lập tức phê bình: “Trẻ con không được nói lung tung.”
Tiểu Bảo phản bác: “Con không nói lung tung, rõ ràng dì đó quyễn rũ ba
con.”
Lúc này xung quanh đều nghe rõ, liền quay lại nhìn, bao gồm cả hai người bên
cạnh đang trong diện tình nghi kia. Lâm Uyển không nhịn được, trừng mắt lườm
Trần Kình một cái, thấp giọng nói: “Trước mặt con trẻ nói chuyện phải giữ đúng
chừng mực, đừng dạy nó hư…”
Trần Kình gật đầu nói được, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn làm cô không
còn gì để nói tiếp.
Một lát sau, hai người ngồi bên cạnh kia đứng dậy, Lâm Uyển bất giác nhìn
theo bóng họ rời đi, cô gái đầu hai mươi, quần là áo lượt, chân dài trắng muốt
như tuyết, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đàn ông trên đường. Lâm Uyển thu lại tầm
mắt, cổ họng như bị mắc phải thứ gì.
Bữa cơm trôi qua trong im lặng, nhân lúc thang máy xuống lầu, Trần Kình soi
qua bức tường đá sáng bóng vuốt lại tóc, sửa cổ áo.
Trong lòng Lâm Uyển dội lên một sự bực bội khó hiểu, buột miệng mỉa mai châm
chọc: “Đẹp lắm rồi, đàn ông bốn mươi tuổi đang đúng độ xuân, bây giờ anh đúng
vào thời điểm chín nhất đấy.”
Trần Kình cười cười, cúi đầu nói bên tai cô: “Còn có một câu, phụ nữ ba mươi
chẳng khác gì bã đậu…”
Cảm giác được cơ thể cô bỗng nhiên cứng đờ, ý cười của hắn càng đượm, thở ra
hơi nóng, hỏi: “Cho nên, em còn định chờ bao lâu nữa mới gật đầu đây?”
Lâm Uyển không nói không rằng, xác định phương hướng dưới chân, hung hăng
giẫm mạnh một cái, Trần Kình lập tức hít sâu một hơi, cho đến tận khi ra ngoài
thang máy vẫn nhăn nhó xuýt xoa.
Trần Kình gặp rắc rối liền cuống quýt tìm cách xin lỗi, gọi điện thoại Lâm
Uyển không bắt máy, hắn liền tặng hoa mỗi ngày, mỗi hôm một loại hoa mới. Nhưng
Lâm Uyển vừa nhìn thấy hoa hồng, bách hợp, hoa thiên điểu kiều diễm xinh đẹp đã
nghĩ đến khuôn mặt khả ố của Trần Kình. Trong đầu nhớ lại câu nói chết tiệt kia,
hận không thể quăng cả bó hoa vào thùng rác trước mặt người đưa hoa.
Trước khi ném đi cô bỗng nhìn thấy bên trong bó hoa kẹp một tấm thiệp nhỏ,
bên trên có dòng chữ viết tay: Uyển Uyển, anh sai rồi, tha thứ cho anh nhé!
Không hề có chút thành ý nào. Lâm Uyển mắng thầm trong lòng, cũng quên mất
mình đang định ném bó hoa đi.
Ngày hôm sau vẫn là hoa tươi, vẫn là tấm thiệp, nhưng bên trên lại viết một
câu chuyện cười.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày đều là một truyện cười khác nhau.
Mỗi lần Lâm Uyển nhận được đều không muốn nhìn, nhưng lại không nhịn được,
phụng phịu xem xong liền yên lặng cắm hoa vào bình, tiện tay quăng tấm thiệp nhỏ
vào ngăn kéo. Chẳng buồn cười chút nào, vừa nhìn đã biết chép trên mạng xuống,
không có thành ý. Nhưng thật ra hành động này vốn dĩ đã nhàm chán đến mức khiến
người ta buồn cười rồi.
Trong thời gian đó, cô cũng càng thêm chú trọng chăm sóc nhan sắc. Thời gian
soi gương mỗi ngày cũng nhiều thêm. Nếu so với năm, sáu năm trước nhất định là
có thay đổi, nhưng khoảng cách với hai từ “bã đậu” còn vô cùng xa vời. Dù vậy cô
vẫn đến cửa hàng mua về một đống sản phẩm dưỡng da, tiện thể mua thêm vài bộ
quần áo, trước khi ngủ còn đắp mặt, tập yoga, vặt hết cánh hoa hồng mà Trần Kình
tặng lấy ngâm nước tắm.
Một tháng trôi qua, tức giận trong lòng Lâm Uyển đã sớm tiêu tan nhưng Trần
Kình vẫn chưa lộ diện. Sáng sớm hôm nay, người đưa hoa của cửa hàng lại đúng giờ
gõ cửa, Lâm Uyển nhìn thấy bó hoa trong tay cậu ta lập tức ngây ngẩn cả người,
cậu ta đi rồi cô vẫn còn cầm hoa ngơ ngác đứng đó. Tiểu Bảo chạy lại, nhìn thấy
mấy bông hoa dại màu tím tầm thường, ghét bỏ nói: “Xấu thế!”
Lâm Uyển chớp đôi mắt hơi ướt, lẩm bẩm: “Vậy sao, mẹ cảm thấy rất được.”
Cầm tấm thiếp nhỏ lên, bên trên viết: Cho dù em biến thành bã đậu, anh cũng
sẽ là con heo chỉ chuyên ăn đậu phụ. Phía sau còn vẽ một hình đầu heo đơn
giản.
Cô không nhịn được bật cười, nước mắt cũng theo cánh mi rung động. Tiểu Bảo
khó hiểu nhìn cô chốc lát, lén chạy về phòng nhấc điện thoại, thành thạo ấn một
dãy số, cố gắng thấp giọng nói: “Ba, mẹ vừa khóc vừa cười…”
Ở một thành phố khác, Trần Kình cúp máy, chọn ra một chiếc cà vạt từ tủ quần
áo, soi gương thắt cẩn thận rồi huýt sáo ra ngoài. Chẳng phải cô cảm thấy lửa to
không đủ sao, vậy hắn sẽ thêm củi, kích động cô, để cô thấy bất an một chút. Vừa
hay gần đây có hai dự án cần hắn trực tiếp chỉ đạo, tranh thủ mượn cơ hội kéo
dài thời gian, thế này mới có thể nâng cao giá trị và sự tồn tại của hắn được.
Lần gặp sau nhất định sẽ có bước nhảy vượt bậc.
Hắn tự biên tự diễn bận rộn trong vui vẻ, Hướng Dương tỏ vẻ khó hiểu bảo hắn
tự chuốc khổ vào thân. Rõ ràng lúc trước có cơ hội giữ Lâm Uyển ở lại, ngày hôm
qua còn nhắc đến việc này, nói hắn năm đó quá vô tư. Hắn cười nói đó cũng là một
loại ích kỷ. Thà nói không muốn cô thương hại, còn hơn nói là hắn lo sợ. Tục ngữ
có câu “nằm lâu giường bệnh, con dần mất hiếu”, huống hồ là cô với hắn không có
quan hệ huyết thống, ngay cả quan hệ tình yêu cũng không có. Hắn sợ, sợ chút cảm
tình cô dành cho hắn sẽ tiêu tan trong căn phòng bệnh ngột ngạt kia, cho nên mới
quyết được ăn cả, ngã về không. Nếu hắn không khỏi bệnh thì phải khiến cô nhớ
đến hắn, nhớ về hình ảnh khỏe mạnh, vững vàng không gì không làm được trước
kia.
Đã gần hai tháng Trần Kình không xuất hiện. Lâm Uyển cũng không biết người
này đang làm trò gì. Trước kia hắn gọi điện thoại cô không nhấc máy, bây giờ cô
chắn chắn sẽ nhấc máy hắn lại không gọi. Đáng giận nhất là đã liên tiếp ba ngày
hắn chưa gọi điện cho Tiểu Bảo, cả hoa cũng không gửi tới. Lúc ăn sáng, Tiểu Bảo
lo lắng hỏi có phải ba không thích con nữa hay không?
Lâm Uyển thương con, cũng lo lắng người kia không biết có phải đã xảy ra
chuyện gì liền gọi điện thoại, chuông reo hồi lâu rốt cuộc lại là phụ nữ nhấc
máy, giọng nói ngọt ngào bảo hắn bây giờ không tiện nghe.
Cổ họng Lâm Uyển như nghẹn lại, hơn nửa ngày mới khôi phục bình thường, trong
lòng cảm thấy chua xót, nhưng thằng bé vẫn ở một bên tha thiết mong chờ, cô đành
cố gắng trấn tĩnh nói, ba đang họp, tối sẽ gọi lại.
Hai ngày nay thời tiết lạnh, Tiểu Bảo húng hắng ho, hơn nữa tâm trạng cũng
không tốt, cực kỳ lười ăn. Buổi tối Lâm Uyển làm thêm vài món, ôm nó dỗ dành nó
mới miễn cưỡng ăn được hai miếng cháo, sau đó tức giận nói: “Ba hư lắm, con
không bao giờ thèm chơi với ba nữa.”
Lâm Uyển gật đầu phụ họa: “Được, chúng ta không thèm chơi với ba nữa.”
Lúc này chuông cửa lại vang lên, cô đặt thằng bé xuống ra mở cửa, từ mắt mèo
nhìn thấy người bên ngoài bỗng sửng sốt. Trái tim thấp thỏm suốt cả ngày nay
dường như đã được vỗ yên một cách dễ dàng.
Mở cửa, Trần Kình cả người đẫm gió sương bước vào, phía sau còn kéo theo một
va li hành lý nhỏ. Thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt cô, hắn giải thích: “Vừa
xuống máy bay, đến gặp hai mẹ con trước.”
Lâm Uyển cũng để ý thấy khuôn mặt hắn nhuốm màu mỏi mệt, chưa kịp mở miệng,
Tiểu Bảo bên trong nghe thấy tiếng lập tức nhảy khỏi ghế giống như con thỏ nhỏ
lao tới, hét to một tiếng “ba” liền nhào vào vòng tay Trần Kình. Ngay cả Ni Ni
nghe tiếng cũng chạy tới, ồn ào quanh chân Trần Kình sủa vang.
Trần Kình đáp lại một tiếng “Con trai”, liền khom lưng thuần thục ôm thằng bé
vào lòng, nói “Ba nhớ con quá” sau đó thơm thật kêu lên hai má con. Tiểu Bảo bị
hắn thơm, cười khanh khách không ngừng, ngọ nguậy trốn tránh trong ngực hắn,
những điều không vui suốt mấy ngày nay trở thành hư không. Lâm Uyển ở một bên há
hốc miệng nhìn.
Trần Kình nâng thằng bé lên cao, xúc động nói: “Mấy ngày không gặp dài ra
không ít nhỉ?”
Tiểu Bảo ôm cổ hắn oán trách: “Đã bốn mươi chín ngày rồi.”
Trần Kình sửng sốt, lập tức cười xin lỗi, “Nhớ rõ ràng như vậy cơ à, ba sai
rồi, ba sẽ chịu phạt.”
Tiểu Bảo nói: “Được rồi, phạt ba cùng ăn cơm với con.”
Trần Kình quay lại gật đầu với Lâm Uyển, bế con vào phòng ăn, nhìn thấy bình
hoa loa kèn hơi héo trong phòng khách hắn liền mỉm cười. Lâm Uyển đứng tại chỗ
một lát rồi kéo chiếc va li hắn đặt ở cửa sát vào tường.
Ngồi vào bàn ăn, Trần Kình đã cởi áo khoác cầm thìa đút cho con trai, Tiểu
Bảo rất ngoan, đút một miếng ăn một miếng, đôi mắt đen láy sáng ngời chằm chằm
nhìn ba nó. Lâm Uyển thất thần ngắm một lát mới nhớ ra hỏi: “Anh ăn chưa?”
Trần Kình lắc đầu, cô không hỏi thêm, vào thẳng phòng bếp lấy thêm một bộ bát
đũa, hắn ăn cơm ở đây cũng không phải lần đầu tiên. Thấy Trần Kình chỉ lo đút
cơm cho con, cô liền nhắc Tiểu Bảo tự mình ăn, Tiểu Bảo không nỡ rời khỏi lòng
cha nó, bèn lấy dĩa của mình xiên một miếng sườn, đưa đến trước mặt Trần Kình:
“Ba, con cũng đút cho ba.”
Trần Kình há miệng ăn, xoa xoa đầu con, nhồm nhoàm nói: “Con trai ngoan thật
có hiếu.”
Không khí trên bàn ăn dần trở nên thoải mái, bên ngoài là màn đêm bao phủ, ba
người ngồi quanh bàn ăn dưới ánh đèn sáng ngời, trông không khác gì so với những
gia đình ba người trong thành phố này.
Thằng nhóc kia nhớ ba đến phát điên rồi, ăn xong vẫn như một cái cây nhỏ lười
biếng cắm rễ trên người ba nó. Trần Kình định lấy quà cho nó, nó lại nói ngọt
như đường: “Ba chính là món quà lớn nhất.”
Sắp đến giờ đi ngủ mà nó vẫn ôm ba không chịu buông tay, nhất định muốn ba đi
ngủ cùng. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Kình, Lâm Uyển cũng không nhẫn tâm đuổi
hắn về khách sạn, bảo mình ngủ trên sofa là được. Trần Kình tắm rửa sạch sẽ, lấy
áo ngủ từ hành lý ra thay, ngồi bên giường kể truyện cổ tích cho con trai.
Lâm Uyển ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình, mở tiếng không quá lớn. Cửa
phòng ngủ khép hờ, giọng nói đàn ông trầm thấp truyền ra làm mãi lâu sau cô mới
có thể chú tâm vào nội dung bộ phim.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Kình đi ra ngồi xuống cạnh cô, trên người
thoang thoảng mùi sữa tắm thảo mộc hòa quyện với hơi thở đàn ông đặc trưng khiến
cánh mũi cô bất giác động đậy.
“Phim hay không?” Hắn hỏi.
“Cũng được.” Lâm Uyển nhìn hắn một cái, “Còn chưa ngủ à, không mệt sao?”
“Không quen ngủ sớm như vậy.”
Lâm Uyển đang xem một bộ phim Hàn Quốc, cô đưa điều khiển cho hắn: “Anh đổi
kênh khác xem đi.”
Trần Kình nhận lấy điều khiển đặt lên bàn, cười nói: “Không cần, vài năm nay
xem cũng không ít, dùng để giết thời gian cũng không tồi, tính ra phải hơn mười
bộ.”
Lâm Uyển nghe mà xót xa trong lòng, khiến một người có quan niệm thời gian rõ
ràng đi xem phim tình cảm để giết thời gian thì chắc phải là một hoàn cảnh bất
đắc dĩ vô cùng… Ti vi chiếu gì cô đã sớm không còn để ý, cứ thế chìm đắm trong
tưởng tượng của bản thân, thật lâu sau mới nghe một tiếng gọi khẽ: “Uyển
Uyển.”
Cô quay mặt nhìn, đối diện với ánh mắt sáng rực của hắn, trong ánh mắt đó
dường như có những đốm lửa đang nhảy nhót. Không khí giữa bọn họ lúc này đã hoàn
toàn thay đổi, hơi oi bức, hơi nóng nực. Cũng không biết từ khi nào đã dựa vào
gần như vậy, đùi hắn kề sát cô, cách một lớp vải cũng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ
cơ thể hắn, nóng như bàn ủi vậy.
Bất ngờ, nhưng lại giống như trong dự đoán, cô thấy mặt hắn tiến lại gần.
Trái tim đập nhanh đến loạn nhịp, cự tuyệt, hay là tiếp nhận? Cô chưa kịp đưa ra
đáp án, trước mắt bỗng tối sầm, cảm nhận được bờ môi hắn, rất mềm. Có chút xa
lạ. Hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi tách ra, sau đó lại tiến đến, giống như con
thú nhỏ đang dò xét hít hà, nếm thử đồ ăn. Lại như mang theo ý bỡn cợt khiêu
khích, quan sát phản ứng của cô, có lẽ đang chờ đợi sự đón nhận từ phía Lâm
Uyển.
Hắn lặp lại vài lần, cuối cùng chuyển thành một nụ hôn sâu triền miên. Lâm
Uyển đột nhiên trốn về phía sau, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Tại sao anh lại có
hứng thú với bã đậu thế này?”
Trần Kình cười ra tiếng, đưa tay nhấc cằm cô nói: “Vẫn giận sao, lòng dạ hẹp
hòi. Chỉ là nói giỡn thôi mà?”
Lâm Uyển bĩu môi, ở đâu ra cái kiểu nói giỡn như thế, rõ ràng là công khai
khiêu khích. Thấy hắn lại sáp đến, cô buột miệng nói ra chuyện làm cô băn khoăn
suốt một ngày: “Sáng sớm em có gọi điện thoại cho anh.”
Trần Kình cười, “Cuối cùng cũng chịu hỏi.”
Sau đó mỉm cười giải thích: “Sáng sớm hẹn người khác đi đánh golf, di động để
trong phòng nghỉ, nhân viên nhấc máy, vì mới vào làm việc nên không rõ quy củ,
anh đã nghiêm khắc phê bình cô ta rồi.”
Lâm Uyển im lặng không nói, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trần Kình thấy cô không nói lời nào, quan sát cô hai giây, ngữ khí trở nên
thoải mái: “Kể chuyện cười cho em nghe nhé.”
Hắn ôm lấy cô một cách tự nhiên, cùng nhau tựa vào ghế sofa, kể chuyện đâu ra
đấy: “Chuyện kể rằng có một lão già gần năm mươi tuổi mới lấy vợ, cô dâu trẻ
tuổi lại xinh đẹp khiến người xung quanh vừa hâm mộ vừa đố kỵ. Hừ, lão già này
có tài có đức gì mà cưới được cô vợ tốt như vậy. Kết quả sáng sớm ngày hôm sau,
bọn họ thấy cô dâu vịn tường đi ra, mắng một câu…” Hắn cố tình dừng lại ở điểm
mấu chốt, hỏi: “Em đoán xem cô ta nói gì?”
“Làm sao em biết được?” Lâm Uyển lầu bầu, cơ thể bị hắn ôm hơi mất tự
nhiên.
“Cô ta nói…” Giọng hắn lanh lảnh bắt chước phụ nữ: “Đồ lừa đảo, ông nói ông
đã dành dụm ba mươi năm, tôi còn tưởng là dành dụm tiền!”
Lâm Uyển dịch người sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ, “Không đứng đắn!”
Nhưng Trần Kình quyết thể hiện cái không đứng đắn của mình đến cùng, miệng
hắn tiến lại gần, xấu xa nói: “Em đừng chê, anh nghèo hơn ông ta, chỉ mới dành
dụm được bốn năm.”
Mặt Lâm Uyển nóng bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ đẩy hắn. Bỗng nhiên hắn hít
vào một hơi, ôm ngực lùi về sau làm Lâm Uyển giật mình, thấy hắn cau mày, cô vội
hỏi: “Không sao chứ?”
Trần Kình nắm lấy bàn tay cô đặt trước ngực mình, hơi thở dồn dập, “Mau, mau
xoa cho anh.”
Dường như cảm thấy cách một lớp vải chưa đủ gần, hắn luồn tay cô vào trong
vạt áo. Lâm Uyển chạm phải cơ ngực rắn chắc nóng hầm hập của hắn, đầu ngón tay
hơi run lên, định rụt lại liền bị hắn giữ càng chặt, dưới lớp cơ bắp, một trái
tim đang đập loạn từng hồi mãnh liệt, như đang tấn công vào trái tim cô vậy.
Cô nghe thấy hắn thấp giọng hỏi: “Em cảm nhận được không?”
Lâm Uyển không hiểu: “Cái gì?”
“Nó đang đập vì em.”
Giọng hắn hơi khàn lại càng thêm quyến rũ. Lâm Uyển cảm giác trái tim mình
cũng đập rất nhanh, con đê ngàn dặm xây đắp bao lâu nay đã lặng lẽ nứt vỡ thành
một khe hở…
“Bây giờ có thể tiếp tục chứ?” Giọng Trần Kình lại càng khàn hơn.
Lâm Uyển không nghe được giọng nói của mình, trong đầu là một mớ hỗn độn, chỉ
có thể cảm nhận được từng nụ hôn đáp xuống. Trán, lông mày, khóe mắt, sống mũi,
lần lượt được hắn đóng dấu một cách nhẹ nhàng, ấm áp và ẩm ướt, có cả vị dưa
hấu… Cô rung động bởi từng giọt, từng giọt tình yêu của hắn, khi nụ hôn hắn sắp
đáp lên môi, cô vội vàng ngăn lại: “Đợi chút!”
Trần Kình dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc, nét dịu dàng trong mắt nồng đượm không
cách nào tan biến, cô xoa nhẹ hai má hắn, cảm giác được cơ thể hắn cứng đờ trong
giây lát, lại lập tức thả lỏng, khóe miệng ngập tràn ý cười.
Ngón tay mềm mại men theo đường nét khuôn mặt góc cạnh của hắn trượt xuống
từng chút, từng chút một, từ thái dương xuống đến cằm, lại tiến lên theo một
hướng khác, dừng ở khóe mắt, hắn thuận theo nhắm mắt lại, hàng lông mi dài khẽ
run lên dưới ngón tay cô. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó dùng hai tay giữ lấy
mặt hắn, khẽ rướn người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi kia.
Cơ thể người đàn ông bỗng chấn động mạnh, hai bàn tay lớn lập tức siết lấy
vòng eo mảnh mai của Lâm Uyển, hành động vừa rồi của cô đã châm ngòi dục vọng
được hắn kiềm chế lâu nay, hơi thở hổn hển vang lên trong yết hầu, môi hắn đuổi
sát môi cô như hình với bóng. Hắn vừa hôn cô, vừa kéo cô vào lòng, giữ cô thật
chặt, chặt đến mức cô hít thở cũng thấy khó khăn. Loáng cái đã đổi từ phim tình
cảm sang phim hành động, Lâm Uyển không nói gì, đúng là không thể đùa cợt với
con sói đang đói này. Bởi vì kề sát hắn, cảm nhận rõ nét phản ứng cơ thể của
hắn, rắn chắc, nóng bỏng, nguy hiểm đè lên cô, mặt cô lại nóng hơn, vội nói:
“Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.”
Trần Kình đâu có chịu nghe lời cô, bướng bỉnh đáp: “Muộn rồi.”
Để nhấn mạnh vào chữ “muộn” này, hắn cố ý cắn đầu lưỡi cô một cái, bàn tay
giữ lấy eo cô nhẹ nhàng luồn vào bên trong, cô vừa tắm xong nên không mặc nội y,
hắn bắt lấy khuôn ngực mềm mại của cô dễ như trở bàn tay, khẽ siết lấy nó.
Lâm Uyển la lên một tiếng, nhớ ra con trai đang cách một vách tường, cô vội
nắm lấy bàn tay đang làm loạn trước ngực, thấp giọng cản: “Không được.”
Trần Kình ngẩng đầu, tức cười nhìn cô, lập tức bịt kín miệng cô, nuốt chửng
cả câu “Tiểu Bảo đang…” mà cô đang dở dang vào miệng. Bây giờ đừng nói là thằng
bé, kể cả cha hắn có đến cũng không ngăn nổi hắn.
Một trận mưa hôn nóng bỏng khiến Lâm Uyển thua liên tiếp, sức lực như gần bị
rút cạn, tứ chi mềm nhũn nửa ngồi nửa nằm trên sofa. Đột nhiên trước ngực lạnh
cóng, ánh mắt mơ màng của cô chầm chậm tập trung nhìn thử, chỉ thấy bàn tay Trần
Kình vùi trong áo ngủ của cô, hình như đang nắm thứ gì đó, giữa khe ngón tay có
cảm giác lành lạnh chảy ra.
Cô há hốc miệng, không thốt nổi một tiếng, chứng kiến hắn rút bàn tay ướt đẫm
nước dưa hấu ra nhanh nhẹn cởi từng chiếc cúc. Ngay sau đó từng tấc, từng tấc da
thịt cô lộ ra, ánh mắt Trần Kình dần tối lại, yết hầu chao đảo, cúi đầu áp tới.
Lâm Uyển bất lực quay mặt đi, nhìn về phía hình ảnh mờ ảo trong ti vi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT