Đến tầng trệt căn hộ, Lâm Uyển lại đột nhiên ôm lấy ghế ngồi, không
chịu buông tay, gào lên: “Đừng có kéo tôi, tôi muốn đi ngủ.” Chắc chắn cô nàng
đã coi xe như nhà rồi. Trần Kình sầm mặt cạy từng ngón tay Lâm Uyển, nổi cáu ôm
ngang lấy người cô rồi ra khỏi xe. Nhưng “Rầm” một cái, đầu hắn đụng phải cửa
xe. Lão Lý nghe thấy tiếng động nheo mắt xem, bị Trần Kình trừng mắt nhìn lại,
ông vội vàng quay đi rồi lái xe chạy mất.
Đến khi Trân Kình đưa Lâm Uyển vào được cửa nhà, lưng hắn đã ướt đầm.
Hắn chưa từng thấy cô gái nào ồn ào như vậy, rượu vào làm càn, còn liều mạng hơn
cả đàn ông. Lâm Uyển vừa nãy chắc là bị đụng đầu vào đâu đó nên đã ngừng gây ồn,
nhưng trải qua một trận giằng co vật lộn, chiếc váy đã hơi biến dạng, để lộ ra
một bên vai. Mái tóc dài ban đầu búi lên đã bung ra lộn xộn, có vài sợi quấn lấy
chiếc cổ mảnh mai. Nước da trắng như tuyết dưới màu tóc đen nổi bật gây kích
thích thị giác một cách mãnh liệt, cùng với lồng ngực đang nhấp nhô hít thở kia
càng khiến người ta không thể rời mắt. Trần Kình không nhịn được, yết hầu hắn
chao đảo. Vừa rồi hắn còn cảm thấy cô gái này điên điên khùng khùng, vừa sa đọa
vừa đáng ghét, bây giờ đã ngủ yên nên xem ra vô cùng hấp dẫn người khác. Dù sao
thì vẫn phải tắm rửa sạch sẽ rồi tính sau, vả lại cô cũng đã ngủ mê mệt rồi, rất
khó tỉnh giấc.
Trần Kình cởi sạch đồ Lâm Uyển rồi đặt cô vào bồn tắm lớn đổ đầy nước
ấm. Quá trình này quả thật tương đương với việc thử thách ý chí. Cô gái trước
mặt như một quả vải bị bóc sạch vỏ, vẫn rất tươi ngon, nhìn là chỉ muốn nuốt
chửng. Cũng may, tuy không thể lập tức nuốt chửng vào bụng, nhưng lợi ích mang
đến từ quá trình này vẫn vô cùng to lớn.
Lâm Uyển không khóc lóc, không ồn ào, không mượn rượu làm càn thật là
đáng yêu, hệt như nàng tiên cá đang say giấc. Mái tóc dài tản ra trong làn nước,
giống như cây rong mềm mại bồng bềnh xao động. Nhưng do đèn phòng tắm quá sáng,
nước trong bồn quá trong khiến Trần Kình không thể tiếp tục triển khai những
liên tưởng đẹp đẽ. Tất cả sự chú ý của hắn đều ngừng lại trên cơ thể với những
đường cong gợi cảm. Hắn thở dốc, ý chí mạnh mẽ cuối cùng vẫn bị phản ứng sinh lý
khuất phục.
Hắn bắt đầu thấy sốt ruột, định vẩy ít nước qua loa lên rồi mang cô ra
ngoài, nhưng không cẩn thận làm nước bắn vào tai cô. Lâm Uyển bắt đầu động đậy,
sau đó bỗng nhiên nhoài người ra khỏi bồn tắm nôn ọe, làm hỏng cả ý đồ xấu xa
của Trần Kình. Hắn thầm nghĩ, cô nàng ngốc nghếch này thật biết làm người ta cụt
hứng. Hắn cáu kỉnh quan sát một lúc, rồi bóp mũi tìm thứ dọn dẹp.
Lâm Uyển đã nôn xong xuôi, nhắm mắt gào lên: “Vương Tiêu, em đau
đầu.”
Câu nói này khiến Trần Kình mặt mũi vốn đã tối sầm phải nổi điên lên.
Vương Tiêu, Vương Tiêu, trên đời chỉ có mỗi một người đàn ông như thế hay sao,
không có anh ta thì trái đất không quay nữa à? Hắn cầm lấy vòi hoa sen ở bên
cạnh phun nước lạnh thẳng vào mặt Lâm Uyển, nghiến răng phẫn nộ nói: “Nhìn rõ
xem tôi là ai?”
Lâm Uyển bị nước lạnh bắn vào liền rít lên rồi mở to mắt. Nhưng đôi mắt
ấy của cô vẫn cứ mơ hồ nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mặt. Trần Kình tức
sôi máu, không nhớ ra chứ gì, hắn vứt vòi hoa sen sang một bên, nhấc Lâm Uyển ra
khỏi nước. Hắn quăng Lâm Uyển đang ướt sũng lên giường, sau đó nới thắt lưng,
vừa cởi vừa nổi nóng gầm lên: “Tôi phải dạy cho cô nhớ ra tôi là ai, tôi sẽ
khiến cô cả đời này không thể quên được ngày hôm nay, không thể quên được
tôi!”
Trần Kình cởi quần áo xong liền nhào lên người Lâm Uyển hôn một cách
tàn nhẫn, chính xác mà nói thì là cắn. Lâm Uyển bị đau không ngừng kêu ầm ĩ, một
lúc sau môi đã sưng lên, phần trước ngực đều có vết mút đỏ lựng. Cho dù là đầu
óc không minh mẫn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, cô liền la hét kêu gào, ra
sức vùng vẫy. Trần Kình đã chán việc phải phí sức với con ma men này, hắn lôi
chiếc thắt lưng da trói tay cô vào đầu giường. Trước khi tiến hành bước tiếp
theo, bỗng nhiên hắn nhoài người về phía ngăn kéo đầu giường, lục lọi rồi lấy ra
một hộp Durex. Hắn vừa xé bao bì, vừa tức tối nghĩ “Lâm Uyển, để xem rốt cuộc cô
có ma lực gì, hôm nay phải làm cho ra ngô ra khoai.”
Cảm giác xé rách đau đớn làm cho Lâm Uyển trở nên minh mẫn trong nháy
mắt.
Cô khó tin nhìn người đàn ông trần trụi phía trên mình, ngay lập tức ý
thức được bản thân đang trải qua chuyện gì.
“Súc sinh, lui ra, cút đi.”
Cô hét lên, toan vùng ra, nhưng phát hiện hai tay đã bị trói chặt. Ngay
khoảnh khắc đó cô muốn giết người, muốn nghiền nát kẻ đang ở phía trên mình, tất
cả những căm hận trước giờ cộng lại đều không thể so bì với sự phẫn nộ ngay lúc
này.
Trần Kình cũng ngạc nhiên, ai có thể nghĩ rằng một cô gái đã có vị hôn
phu mà vẫn là trinh nữ đây? Nếu nói lời này với đám anh em, chúng không phải là
cười ngất thì chắc chắn sẽ nói tên đàn ông kia có vấn đề, nếu không thì là cả
hai người đều có vấn đề, một đôi lãnh cảm. Lại thêm vài tiếng trước, cô gái này
còn vô cùng lẳng lơ ra vào nơi đó kèm theo dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể
thuê phòng khách sạn cùng người khác. Khả năng này xưa nay chưa từng xuất hiện
trong đầu hắn, cho nên hắn hành động không hề thương xót, thậm chí còn mang chút
thô bạo ác ý. Hắn chỉ muốn khiến cô nhớ rõ tối hôm nay. Bây giờ nhìn vào ánh mắt
muốn giết người kia, hắn biết mình đã thật sự đạt được mục đích, cô gái này giờ
chỉ hận không thể nghiền hắn nát vụn.
Trần Kình trong lòng lo lắng, lúc này đây hắn mới cảm thấy mình hôm nay
hơi thất lễ, tính logic, khả năng phân tích cùng với sự tự chủ, tất cả đều đem
làm cỏ cho dê ăn sạch. Não hắn quay vòng suy nghĩ, hắn đem tất cả đổ lỗi tại vài
lần không đoạt được Lâm Uyển, chuyện đã đến nước này, tiếp tục hành động mới là
con đường đúng đắn.
Trên thực tế, cho dù hắn muốn dừng cũng không dừng được, máu toàn thân
đều dồn vào từng đoạn mô phần nhạy cảm. Hắn bây giờ hệt như chiếc tàu phá băng
chạy trên Nam Cực, như tên lửa sắp phóng lên vũ trụ. Hắn là nhà thám hiểm, hắn
là nhà chinh phục, không ai có thể ngăn cản nổi ý nghĩ tiến lên của hắn, huống
hồ chỉ là lớp màng mỏng trong cơ thể kia. Hắn thở hổn hển, đưa tay xoa nhẹ mặt
Lâm Uyển, hết sức dịu dàng nói: “Lâm Uyển, tôi không biết cô là lần đầu tiên,
làm cô đau rồi...”
Hừ, Lâm Uyển nhổ vào mặt hắn, súc sinh vẫn chỉ là súc sinh. Mẹ nó chứ,
ngay đến điều quan trọng đó hắn cũng không rõ.
“Súc sinh, mau buông ra.” Giọng cô khàn khàn.
Trần Kình bỗng nhiên nở nụ cười, hắn dùng đầu ngón khẽ véo má cô, giọng
điệu hơi khốn nạn: “Cô nàng ngốc nghếch, muộn quá rồi, bây giờ chúng ta chỉ có
thể tiếp tục, tôi sẽ hết sức dịu dàng, cô cũng phải học cách hưởng thụ
đi...”
“Anh chết đi.” Hai mắt Lâm Uyển vằn đỏ, hệt như muốn bắn ra tia lửa,
tức giận chửi rủa: “Loại người không bằng loài cầm thú, cút ra.”
Trần Kình hơi tiến người lên phía trước, lạnh nhạt đáp: “Cầm thú? Cô có
biết bộ dạng tối hôm nay của mình hấp dẫn bao nhiêu 'cầm thú' rồi không? Nếu
không phải gặp tôi thì cô ngay đến bị ai đưa lên giường hay bị bao nhiêu người
đưa lên giường cũng chẳng biết.”
Lâm Uyển đau đớn hít sâu, nói không suy nghĩ: “Là ai cũng được, chỉ cần
không phải anh.”
Trần Kình nghe thấy vậy mặt mũi xám xịt, chế nhạo đáp: “Thế sao? Vậy
thì khiến cô thất vọng rồi, bây giờ cô có đồng ý hay không cũng chẳng thể chọn
lựa nữa.” Hắn hung hăng tiến lên, chỉ quan tâm đến việc thỏa mãn dục vọng của
bản thân, cuối cùng cũng chẳng để ý xem người yếu đuối như cô liệu có thể chịu
đựng nổi hay không.
Lâm Uyển bỗng không lên tiếng nữa, vì cô biết mọi chuyện đã không thể
nào trở về như cũ. Bây giờ cô chỉ hi vọng tất cả những điều này mau mau kết
thúc, giống như bị chó dữ cắn, giống như trải qua một cơn ác mộng, cho dù mỗi
đêm cô đều gặp phải ác mộng đi chăng nữa. Cô nghiêng đầu sang một bên, không
muốn nhìn vào gương mặt đáng ghét kia. Cô thử lờ đi sự đau đớn thể xác, xóa bỏ
cảnh tượng nhục nhã trong đầu. Thế nhưng, tất cả đều chỉ là uổng công vô
ích.
Nơi mỏng manh nhất gặp phải sự xâm lược thô bạo nhất. Thứ đang nằm trên
cô là một con thú khát máu, mùi máu tràn ngập chỉ có thể khiến dục vọng phá hủy
của hắn càng thêm mãnh liệt. Cô cố nén không kêu không khóc, giữ lại cho bản
thân chút danh dự cuối cùng. Nhưng cô quá đau đớn, đây là một hình phạt vô cùng
tàn khốc. Cô từng nghe qua “Thập đại khổ hình” của nhà Mãn Thanh, không biết rốt
cuộc nó tàn nhẫn đến mức nào, nhưng đối với một người con gái mà nói, đây mới là
điều tàn nhẫn nhất trên đời. Đêm nay trôi qua, không còn gì hết.
Nghĩ đến đó, sự bi thương trong lòng Lâm Uyển che phủ cả sự đau đớn thể
xác, nét mặt cô liền giãn ra, biểu cảm cũng không còn đau khổ như trước đó.
Trong đôi mắt to tròn không hề có lấy một giọt lệ, ngay đến cả việc hô hấp cũng
trở nên mong manh như có như không, linh hồn dường như đã thoát ra khỏi cơ
thể.
Cô đã từ bỏ, Trần Kình lại không hài lòng, hắn ép mặt cô quay về đối
diện với mình, dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất tuyên bố: “Lâm Uyển, nhìn cho rõ,
tôi là người đàn ông đầu tiên của cô, cô nhớ lấy cho tôi, sau này còn dám quên
tôi, tôi dám chắc sẽ làm cho cô sống không bằng chết.”
Lâm Uyển trừng trừng nhìn vào mặt hắn, cô thầm nghĩ “Sống không bằng
chết ư, anh đã đang làm rồi đây không phải sao?” Cô trước kia chỉ biết thế gian
đầy rẫy những điều xấu xa, nhưng không biết “xấu xa” đến mức độ như thế này. Cô
biết kẻ trước mắt không phải loại người lương thiện gì, mà nói chính xác hơn thì
hắn là kẻ độc ác, nhưng không cách nào ngờ được hắn lại độc ác đến mức này. Mỗi
lần hắn xuất hiện là mỗi lần hắn làm những điều tàn nhẫn, lần sau luôn luôn tàn
nhẫn hơn lần trước. Sao thế giới này lại tồn tại hạng người như thế? Cô nhìn vào
mắt hắn, nhìn vào sâu bên trong, cô muốn biết nơi đó rốt cuộc còn có bao nhiêu
tàn nhẫn. Nhưng cô thất bại, từ sâu thẳm trong đôi mắt đó, cô chỉ thấy mình,
thảm hại, nhục nhã, không thể nào chấp nhận nổi.
Sự đày đọa vĩnh viễn không ngừng lại, thì ra việc này không hề có cái
gọi là “đau nhất” mà chỉ có “đau hơn”. Lâm Uyển nhắm chặt mắt, lần đầu tiên cô
có ý nghĩ muốn chết, cô thầm nhủ “Trần Kình, hoặc hôm nay anh giết tôi, bằng
không Lâm Uyển tôi xin thề, nhất định phải bắt anh trả giá tất cả những thứ anh
nợ tôi, gấp bội.”
Cho dù cả quá trình chẳng hề có sự hỗ trợ của đối phương, Trần Kình vẫn
rất mãn nguyện, không thể không nói rằng, cơ thể Lâm Uyển thật sự rất quyến rũ.
Hắn nhớ lại hình ảnh quả vải mà mình liên tưởng khi nãy, thật ra hắn không thích
vị vải cho lắm, nó quá nhạt nhẽo, không đủ hấp dẫn hắn. Nhưng quả vải trước mặt
đây, lại cực kỳ hợp ý hắn, tươi ngon, ngọt mà không ngấy, chỉ cần ăn một lần là
nghiện.
So với việc nhìn ngắm cơ thể cô thì điều khiến hắn sung sướng hơn là
cảm giác đạt được thành tựu xuất hiện khi hắn chinh phục được con người cô. Việc
quan sát biểu cảm biến đổi thất thường của cô từ không cam lòng cho đến chấp
nhận số phận, quả là sự hưởng thụ vô cùng thú vị. Lúc kết thúc, hắn thở dài một
hơi, sau đó cởi đôi tay đang bị trói lại của Lâm Uyển, nhẹ nhàng vuốt ve. Trên
làn da trắng nõn nà hằn lên từng vết đỏ, nhìn thật khiến người ta đau lòng,
nhưng lại mang chút vẻ đẹp thê lương khiến người khác phải rung động.
Hắn đưa tay nhẹ vuốt gương mặt cô, gò má cô vẫn còn man mát. Hắn bật
cười, xem ra mình vẫn chưa dốc hết sức, không thể khiến cô nóng lên triệt để.
Ngón tay hắn chạm vào trán cô, hắn hơi ngừng lại, ở đó có một vết sẹo nhỏ, giống
như tì vết xuất hiện trên món đồ gốm sứ thượng đẳng, nhưng không mảy may ảnh
hưởng đến vẻ đẹp vốn có, trái lại còn biến nó thành độc nhất vô nhị. Hắn cúi đầu
hôn vào vết sẹo đó, sau đó dịch xuống phía dưới một chút, hôn lên đôi mắt đang
nhắm chặt, hôn lên chiếc mũi xinh xắn, hôn lên bờ môi mềm mại, còn có cả chiếc
cằm nhọn nữa, cuối cùng hắn vùi đầu vào vai cô, khẽ gọi: “Uyển Uyển.”
Lần đầu tiên hắn gọi cô như vậy, không ngờ nghe thật êm tai.
Đợi cho đến khi người bên cạnh thở sâu và đều, Lâm Uyển mới mở mắt, ánh
mắt trống rỗng như giếng khô nghìn năm. Cô vẫn luôn tỉnh táo từ lúc bắt đầu cho
đến khi kết thúc. Cô hi vọng biết bao giá như mình không được tỉnh táo như vậy,
có lẽ ký ức về sự đau đớn kia cũng mờ nhạt đi phần nào. Nhưng điều đó là không
thể, đầu cô giống như bị ai đó đặt vào một chiếc máy, nó ghi chép rõ nét mỗi lần
hắn tiến đến, rút lui, thậm chí còn tính toán cả tần suất và độ mạnh yếu. Cô
thấy mình điên mất.
Lâm Uyển dựng người dậy, chầm chậm bò xuống giường, toàn thân đau nhức,
hai chân rã rời như không có xương, bước một bước thôi cũng thật gian nan. Một
chân giẫm phải thứ gì đó dinh dính khiến cô suýt trượt ngã, cúi đầu xem thử, thứ
khó coi kia trong đêm tối phát ra ánh sáng nhỏ li ti như đang thị uy rõ sức
mạnh. Một cảm giác buồn nôn mãnh liệt từ trong dạ dày Lâm Uyển trực trào ra
ngoài...
Cô tìm thấy chiếc váy đã bị vò nát đến biến dạng ở cửa phòng tắm,
thoáng thấy vệt nước đầy trên sàn, chính là tội chứng để lại của việc khi nãy kẻ
cặn bã kia bế cô vào đây tắm rửa. Lúc xỏ giày trước cửa, tay cô bỗng ngừng lại
một chút, sau đó cô đặt giày xuống, quay người trở lại phòng ngủ.
Các loại mùi hỗn hợp ập vào mũi làm cho dạ dày Lâm Uyển lại không yên,
nhưng cô đã nôn nhiều đến mức không thể nôn được nữa, chỉ còn cách ôm ngực nôn
khan. Kẻ nằm trên giường vẫn đang ngon giấc, dưới ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ
chưa kéo rèm, có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt hắn, khóe miệng khẽ cong lên,
mang theo sự thỏa mãn sau khi đạt được ý đồ xấu xa. Lâm Uyển khẽ thở sâu, cô
không biết tại sao mình phải quay lại, theo lý mà nói thì cô nên lập tức chạy
trốn, càng xa càng tốt. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, trong cô bỗng xuất
hiện một giọng nói, “không thể đi như vậy”...
Cô liếc nhìn chiếc gối ban nãy mình vừa nằm, một ý nghĩ xẹt qua trong
đầu, làm chính bản thân cô cũng giật mình. Theo sau đó là thái dương bắt đầu
giật lên đau nhói, máu trong huyết quản bắt đầu sục sôi, nóng nảy kêu gào. Làm
đi, làm đi...
Lúc cô đặt tay lên gối, bàn tay đó vẫn đang run rẩy, thì ra cô vẫn chưa
hoàn toàn tỉnh táo, không thì sao lại hành động điên rồ như thế. Nhưng căn bản
cô không có cách nào ngăn lại sự điên rồ ấy.
Lúc Lâm Uyển xem tivi thấy cảnh có người bị chết ngạt, cô từng nói đùa
rằng kiểu chết này là kiểu khó chịu nhất, uất ức nhất, đổi lại là mình thì thà
rằng phải ăn một phát đạn cho thoải mái còn hơn là nghẹt thở mà chết. Cô không
biết lúc này Trần Kình cảm thấy ra sao. Dưỡng khí dần dần cạn kiệt? Yếu đuối bất
lực? Hay là tuyệt vọng chờ chết? Cô chỉ biết mình nhất định là bị điên rồi, cô
và bọn họ chẳng có gì khác nhau, đều là tội phạm. Nhưng nếu điều này có thể kết
thúc tất cả mọi hận thù, cô nguyện xuống địa ngục vĩnh viễn không thể đầu thai
kiếp khác, còn hơn là sống trên nhân gian mà bị thù hận giày vò.
Lâm Uyển quỳ gối trên giường, sức lực toàn thân tập trung hết vào đôi
tay. Cô cảm thấy dưới tay bắt đầu run bần bật. Cô sợ. Ngay đến một con gà cô còn
chưa từng giết, bây giờ lại đang giết người, giết một người đang khỏe mạnh... số
phận trớ trêu biết bao. Nhưng điều trớ trêu không chỉ dừng lại ở đó, đúng lúc cô
cảm thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, tay chân bắt đầu cứng đờ, cứng đến mức
cô lo rằng mình sẽ hóa thạch, thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Cô bất ngờ bị
một đạp mạnh, cả người cộng thêm chiếc gối đang giữ chặt trong tay từ mép giường
rơi phịch xuống mặt đất.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Uyển trong giây phút đó không phải buồn chán
vì thất bại, mà là thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thở dốc
nặng nề từ phía trên truyền đến. Một lát sau, đèn đầu giường bật sáng, rồi cô
nhìn thấy người kia bước xuống giường, tiến về phía mình. Hắn chỉ mặc một chiếc
quần ngủ, trên cơ thể trần trụi lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn hiện lên những đốm
sáng lấp lánh. Từ vị trí của cô nhìn lên, trông hắn lại càng cao lớn khôi ngô,
hệt như những vị thần trong Thần Thoại Hy Lạp. Cô không cảm giác được có phải
mình ngã đau lắm hay không, chỉ nghe trái tim mình đập liên hồi, giống như tiếng
trống với những tiết tấu rõ ràng dứt khoát trong đại hội thể dục thể thao: Tùng,
tùng, tùng. Chỉ có điều, nhịp trống này không phải để trợ giúp cho vận động
viên, mà là tuyên bố thời gian chết của cô đã tới...
Điều nực cười là lúc này cô lại vẫn còn sức dịch chuyển cơ thể về phía
sau. Đang đấu tranh trước lúc hấp hối sao? Con người quả nhiên đều sợ chết,
nhưng sự di chuyển của cô còn chậm hơn cả những cảnh quay chậm. Cuối cùng cô đau
lòng phát hiện ra phía sau mình là bức tường, không có chỗ để trốn. Còn hắn cũng
đã đến gần, ngồi xuống trước mặt, lúc này cô mới thấy trán hắn đầy mồ hôi, nhưng
nét mặt lại bình tĩnh lạ thường. Tuy nhiên, cô biết đó nhất định là sự yên ả
trước bão tố, vì cô để ý thấy thái dương hắn đang nổi gân xanh...
Quả nhiên một giây sau đó, một bàn tay lướt nhanh qua rồi đáp xuống má
trái, kèm theo đó là tiếng hét của cô và tiếng chửi rủa của kẻ đang nổi điên
kia: “Tiện nhân.” Đầu cô nghiêng đi, cơ thể lệch hẳn sang phía bên phải, ngay
sau đó tai liền kêu ong ong, cảm giác có thứ chất lỏng nóng ấm từ trong mũi chảy
xuống, gương mặt bắt đầu đau rát. Đây mới thực sự là đánh người, so với điều này
thì việc lúc trước cô gây ra cho hắn quả thật không đáng nói...
Giây tiếp theo, tóc cô bị túm ngược lên, lực mạnh đến mức như muốn dứt
nó khỏi da đầu. Cô nhìn thấy gương mặt dữ tợn của hắn, nghe thấy giọng nói tàn
bạo của hắn: “Không biết sống chết là gì!” Ngay sau đó hắn quăng mạnh cô ra, đầu
cô đập vào phía sau, trong chốc lát trời đất mịt mù, trước mắt đầy sao. Lần này
thật sự phải chết ư?
Nhưng mạng cô đúng thật rất lớn, không biết bao lâu sau, cô mới tỉnh
táo lại. Cô mở mắt, trước mắt vẫn là gương mặt phẫn nộ của người đàn ông đó, mà
sự đau khổ của cô vẫn mãi chưa chấm dứt...
Trần Kình giơ tay phải đặt lên trên cổ Lâm Uyển, giọng nói vô cùng lạnh
lùng: “Có phải rất đáng tiếc không? Suýt chút nữa đã thành công rồi.”
Không đợi cô trả lời, hắn tiếp tục: “Cảm giác nghẹt thở, cô có muốn thử
không?”
Dứt lời, bàn tay hắn chầm chậm siết lại, hắn tự tin chỉ cần một tay
cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của cô gái này. Vừa rồi hắn ngủ quá ngon giấc, lúc
bắt đầu cảm thấy ngột ngạt hắn vẫn còn tưởng rằng do mình nằm mơ nên không để ý
đến. Mãi cho tới khi hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn, cảm giác mạng sống
sắp bị mất đi giống như một mảng kí ức nào đó trong hắn, hắn mới nghĩ đến chuyện
phải vùng dậy. Không sai, dù là trong giấc mơ, hắn cũng vẫn sợ chết.
Vùng vẫy tỉnh lại sau cơn ác mộng, nhất thời hắn vẫn hơi hoảng hốt,
nhìn quanh căn phòng tối đen như mực, rồi nhìn lại bản thân, lúc này hắn mới nhớ
ra mình đã không còn là đứa trẻ sức trói gà không chặt. Sau đó, hắn bật đèn, lúc
hắn nhìn thấy cô gái đang co lại trên sàn nhà, hắn bỗng giật mình, sau đó là
kinh hoàng, và tiếp đó, hắn nổi điên...
Không có tiếng xin tha, chẳng có tiếng kêu cứu, trong cổ họng chỉ có
tiếng thở gấp đang dần tan biến. Gương mặt Lâm Uyển ngày càng đỏ, hơi thở nhẹ
gần như không có. Hai tay cô vùng vẫy một hồi, cuối cùng mệt mỏi buông xuống,
đôi mắt to đen láy trống rỗng lướt qua hắn, nhìn về nơi xa xăm nào
đó.
Trần Kình bỗng nới lỏng tay, hắn cười khẩy nói: “Chết là việc cực kì vô
vị, tôi đã nói sẽ khiến cô sống không bằng chết thì tuyệt đối không nuốt lời.”
Nói xong, hắn đứng dậy lắc lắc cổ tay tê cứng, từ trên cao nhìn xuống, Lâm Uyển
đang thở sâu như vừa chết đi sống lại, sau đó ho khù khụ. Cũng chẳng thèm chờ cô
ho xong, hắn đá vào chân cô, ra lệnh: “Dậy.”
Tiếp theo, thấy Lâm Uyển định nói gì đó, hắn lại ác ý đạp cô một cái,
lúc này đổi lại là tiếng hét khàn khàn của cô. Hắn thầm nghĩ, cô nàng chết tiệt
này không phải rất cứng đầu sao, bây giờ đã biết chịu thua rồi? Hắn bực mình ra
lệnh thêm lần nữa: “Tự mình đứng dậy.”
Lâm Uyển khẽ nức nở không cựa quậy. Đây là đang cáu à? Sự tức giận của
Trần Kình vừa mới hạ xuống đôi chút lại phun trào, hắn quát: “Bảo cô đứng dậy,
không hiểu tiếng người hả?” Dứt lời, hắn đạp vào bụng dưới của cô một cái, cũng
không mạnh lắm, nhưng cô theo phản xạ có điều kiện ngửa về phía sau. Một tiếng
“bốp” trầm đục vang lên, lại bị cộc đầu.
Tình hình lúc này có vẻ hơi nghiêm trọng, vì cơ thể của Lâm Uyển mềm
mại nên trượt theo bức tường rơi xuống đất, cũng chẳng hề gây tiếng động. Trần
Kình thờ ơ nhìn một lúc, thầm nghĩ chắc cô đang giả chết. Một cô gái thủ đoạn
độc ác, bụng dạ còn nham hiểm như thế này quả là đáng giận. Nhưng nhìn thấy bộ
dạng nằm sấp yếu đuối của cô, những bực tức trong hắn lại tiêu tan gần hết, hoạt
động cả đêm nên sức lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Bàn tay hắn dinh dính, cúi
đầu nhìn, thì ra chạm phải máu mũi cô. Hắn phiền chán rút khăn giấy lau đi lau
lại, mệt mỏi chẳng thèm quan tâm đến cô đang nằm đó, về giường ngủ
tiếp.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Trần Kình phát hiện Lâm
Uyển vẫn giữ nguyên tư thế nằm từ đêm hôm qua, sắc mặt phờ phạc. Lúc này hắn mới
cảm thấy hơi hoang mang, không phải chết thật rồi chứ? Hắn vội tiến lại gần xem
cô còn thở hay không, may quá hơi thở vẫn ấm áp, gương mặt nóng đến bỏng cả tay,
hình như là sốt cao hôn mê rồi.
Lúc Lâm Uyển tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt đã loáng thoáng ngửi thấy
mùi thuốc khử trùng, cô lập tức cau mày lại, khẽ nhấc mi mắt, quả nhiên sự thật
không làm cô “thất vọng”. Tuy căn phòng này rất lớn, thoạt nhìn có vẻ giống
khách sạn, nhưng vẫn có thể nhận ra là phòng bệnh, một căn phòng bệnh rất cao
cấp.
Cô đảo mắt một vòng, cuối cùng nhìn vào ghế sofa, có một y tá đang ngồi
đó, tay cầm quyển tạp chí màu sắc rực rỡ, xem một cách say mê. Có lẽ cô y tá cảm
nhận được ánh mắt Lâm Uyển đang nhìn mình, lập tức ngẩng đầu, để lộ gương mặt
trái xoan xinh đẹp. Cô ta ngạc nhiên nói: “A, cô tỉnh rồi à, cảm thấy thế
nào?”
“Sao tôi lại ở đây?” Lâm Uyển hoang mang hỏi lại.
“Đương nhiên vì cô bị ốm.” Y tá cười ha ha lại gần, cầm chiếc điện
thoại bên cạnh giường, chuẩn bị bấm số, miệng lẩm bẩm: “Phải báo cho anh Trần
biết...”
“Đợi chút, tôi bị làm sao?” Lâm Uyển bây giờ mới phát hiện ra cơ thể
không thoải mái, phía sau đầu cũng rất đau.
“Cô bị cảm cúm, não chấn động nhẹ, gãy xương ống chân bên phải, ừm, còn
nữa...” Cô y tá kể lể một hồi, sau đó vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Sao cơ?” Lâm Uyển vừa nghe thấy hai chữ “gãy xương” liền giật mình, ai
gãy xương? Cô ngẩng đầu nhìn, đừng nói bàn chân bọc lớp thạch cao đang bị treo
lên kia là của cô.
Sau khi y tá đi khỏi, lông mày Lâm Uyển vẫn nhíu lại. Cô đại khái đã nhớ lại
một chút sự việc tối qua, mà không, nghe nói cô đã mê man một ngày một đêm rồi,
phải là sự việc tối hôm trước nữa mới đúng. Vì say nên cô không nhớ rõ lắm,
nhưng tình tiết quan trọng thì vẫn ấn tượng sâu sắc.
Ví dụ như cô bị tên khốn nào đó bạo hành, sau đó lựa chọn cách báo thù cực
đoan, kết quả đương nhiên là không thực hiện được, cũng vì thế mà bị hắn hành hạ
thừa sống thiếu chết. Bây giờ đầu và cổ vẫn còn đau, nhìn chân phải đáng thương
của mình, cô đoán nếu không phải do lúc ngã từ trên giường xuống, thì là do tên
khốn kia nhân lúc cô hôn mê ác ý trả thù.
Lâm Uyển đã “tiêu hóa” một phần sự thật khiến người ta khó tiếp nhận này, rồi
cô tự chia buồn cho bản thân một lúc.
Bỗng nhiên cô nhớ đến Mễ Lan, tối hôm đó cô cứ thế bị tên Trần Kình lôi về
nhà, cũng không biết sau đó Mễ Lan thế nào. Nghĩ tới đó, cô vội vàng nhấc điện
thoại ở đầu giường gọi cho Mễ Lan, gọi mấy lần liền Mễ Lan mới nhấc máy, cô liền
hỏi: “Tiểu Mễ, cậu vẫn ổn chứ?”
“Uyển Uyển...” Giọng nói của Mễ Lan hơi khàn.
“Sau hôm đó thế nào rồi?”
“Nhìn thấy mụ đàn bà đó, mình giật lấy mớ tóc của bà ta, còn đánh chảy cả máu
mũi. Mẹ nó chứ, còn lấy hết sức bình sinh, một đập cho bà ta gục luôn, thật hả
giận.” Vừa kể xong thành tích chiến đấu huy hoàng của bản thân, Mễ Lan lập tức
phấn chấn tinh thần, nói bằng giọng khàn khàn vô cùng sinh động.
“Thế Tiền Gia Vỹ thì sao?”
“Hắn á? Hừ, cực kì khiếp sợ, không ngừng can ngăn, nhân tiện bị mình cho hai
cái bạt tai. Haiz, ngày hôm đó bỏ ra hơn nghìn tệ tiền rượu cũng bõ công uống,
bà đây dũng mãnh vô địch, sánh ngang với quyền vương Tyson ấy chứ. Sau đó thì
giám đốc gọi bảo vệ tới, mấy người họ cộng lại mới chế ngự được mình, mụ đàn bà
đó che cái mũi hồ lô đầy máu gào lên báo cảnh sát, Tiền Gia Vỹ khuyên can mãi
mới chịu thôi...”
“Chẳng trách mình đợi mãi không thấy cậu...”
“Cái gì? Lúc đó cậu vẫn chưa đi?”
“Ừ, thế cậu và Tiền Gia Vỹ định thế nào?”
“Mình muốn ly hôn, hắn sống chết không đồng ý, còn quỳ xuống cầu xin mình.
Hừ, đúng là đồ bỏ đi, mình nói mình không lạ gì mụ đàn bà dâm đãng đấy, hắn liền
thề với bóng đèn rằng hắn chưa hề lên giường với bà ta, còn nói bà ta là khách
hàng, một góa phụ giàu có đến từ Hồng Kông. Hắn theo chân bà ta mấy ngày đã có
thể kiếm được một khoản hoa hồng đáng kể. Cậu nói xem, đầu hắn có phải bị lừa đá
rồi không?” Nói đến đây, Mễ Lan thở dài, lại tiếp tục lên tiếng kèm theo sự mệt
mỏi: “Mình thương thay cho hắn.”
“Uyển Uyển, chỉ toàn nói mình thôi, cậu đang ở đâu thế? Hai hôm nay mình đều
không gọi được cho cậu, vừa nãy cậu bảo tối hôm đó chưa đi, vậy thì sau đó sao
lại không gặp được mình?”
Lâm Uyển do dự một lúc, cô không biết có nên kể sự thật hay không, hơn nữa
trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu kể từ đâu. Đột nhiên nghe thấy
tiếng cười nhạo sau lưng, cô quay đầu nhìn, Trần Kình không biết đã xuất hiện ở
cửa từ bao giờ. Hắn mặc bộ âu phục màu xám đậm, một tay nhét vào túi quần, nhìn
cô với vẻ bỡn cợt. Đầu dây bên kia gặng hổi: “Alô? Uyển Uyển, sao cậu không nói
gì?”
Ngón tay cô run run, vội che lại ống nghe, khẽ đáp: “Bây giờ mình đang bận
chút, liên lạc với cậu sau nhé.” Không đợi Mễ Lan trả lời, cô liền cúp máy.
“Bạn?” Trần Kình cười cười tiến lại gần, chế giễu nói: “Tôi còn tưởng cô muốn
gọi
110[1] cơ đấy.”
[1] 110: Số gọi cảnh sát ở Trung Quốc.
Nhìn tên ác ôn quần áo chỉnh tề ra vẻ đạo mạo, trong đầu Lâm Uyển lập tức
chạy qua bộ phim tái hiện cảnh tượng của tối hôm kia, sự chán ghét và căm hận
hệt như hai ngọn lửa rừng rực bùng cháy trong lồng ngực cô. Song, cô lại có một
cảm giác lạnh lẽo đến cực độ, như có một xô nước đá dội xuống, sau đó, ngọn lửa
kia bỗng tắt rụi, chỉ còn lại đám tro tàn màu đen.
Cô tự nhìn lại bản thân mình, không phải tro tàn, nhưng đã thành một đống đổ
nát, bị người khác giẫm đạp lên, vừa nhơ bẩn vừa suy tàn, có điều lại còn được
đem ra trưng bày như đồ triển lãm, tùy ý cho thủ phạm thưởng thức... Lâm Uyển vô
cùng mệt mỏi, từ đáy lòng sinh ra chút mỉa mai, nhưng gương mặt và cơ thể như
đông cứng lại, ngay đến khóe miệng cũng không thể nhấc nổi, cô đúng thật là...
đã mệt mỏi đến cực điểm rồi.
Trần Kình bước tới bên giường, nghênh ngang ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, còn
vươn tay vuốt ve cái chân bó bột của cô, giả bộ an ủi: “Không phải lo lắng, tôi
đã tìm chuyên gia chỉnh hình tốt nhất để nối xương cho cô rồi, sẽ không để lại
bất kì di chứng nào.”
Lâm Uyển không nói, cô hoàn toàn không nghi ngờ khả năng này của hắn ta,
đương nhiên, nếu hắn muốn biến chân cô thành bất kỳ thứ dị dạng gì, đó cũng là
điều hoàn toàn có thể.
Trần Kình thu tay lại, cười mà như không, nói: “Dọa tôi sợ chết khiếp, cô nói
xem tại sao thể chất của cô lại kém như thế, chưa làm gì đã ngất rồi, lại còn
gãy cả chân. Bác sỹ hỏi tôi cũng không tiện nói, không lẽ lại nói ở trên giường
mà thành? Người khác không khéo lại tưởng tôi là kẻ bạo lực ấy chứ.”
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Lâm Uyển cảm thấy bất luận con người này có
làm chuyện gì, cô cũng không hề kinh ngạc. Nhưng nghe thấy những lời lẽ đổi
trắng thay đen được thốt ra bởi giọng điệu “cười trên nỗi đau khổ của người
khác” của hắn, cô vẫn tức lộn ruột. Rốt cuộc kẻ vô liêm sỉ đến nhường nào mới có
thể nói ra những lời trơ tráo này sau khi đã làm ra một loạt chuyện như vậy? Nếu
người bị hại đến khốn khổ đó không phải là mình thì cô thật sự muốn khắc bia lưu
truyền cho cái tên vô liêm sỉ này.
Cô không nhịn nổi liền mở mắt, lại phát hiện hắn đang nhìn mình với ánh mắt
tràn ngập ý cười. Cô nhìn hắn một lúc rồi dời mắt qua chỗ khác. Tuy không thể
nói ý chí chiến đấu của một người tỉ lệ thuận với thể lực, nhưng ít nhất bộ dạng
thê thảm của cô bây giờ không có cách nào khơi dậy ý chí chiến đấu. Đối mặt với
kẻ địch hùng mạnh khó ưa như thế, cô khó tránh khỏi nhụt chí, đành thấp giọng
nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh ra ngoài.” Sau đó nằm trở lại kéo chăn trùm
kín mặt.
Chiếc chăn lập tức bị gạt ra, gương mặt Trần Kình áp sát lại gần, hắn cười ha
ha nói: “Nghỉ ngơi thì được, nhưng đừng có làm mình chết ngạt, đây dù sao vẫn là
bệnh viện, cô có đến Quỷ môn quan cũng vẫn có thể kéo cô trở lại, biết
chưa?”
Lâm Uyển trừng mắt nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: “Bây giờ có phải anh đang rất
thỏa mãn?”
Trần Kình sững người, ngay sau đó hắn nở nụ cười, dường như đã bị nói trúng
tim đen, nhưng ngoài miệng lại dịu dàng nói: “Sao có thể chứ? Tôi đau lòng còn
không kịp ấy.”
Đáp lại hắn là một tiếng “hừ” nhẹ, mi mắt khép lại. Trần Kình cũng không thèm
đếm xỉa tới, hắn kéo chiếc chăn đã hạ xuống đến ngực cô lùi lên, rồi kéo tóc cô
đang nhét vào cổ áo ra, vỗ vỗ lên má cô nói: “Dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai tôi
lại đến thăm cô”, sau đó đứng dậy rời đi.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng, Lâm Uyển mở to mắt, mơ hồ nhìn trần nhà trắng như
tuyết, sau đó cô nghe thấy phía cửa vọng lại tiếng nói chuyện, một giọng đầy
phẫn nộ chất vấn: “Các người dùng thuốc gì thế? Sao mặt vẫn bị sưng hả...” Tiếp
đến là tiếng vâng dạ của y tá, quá nhỏ nên cô nghe không rõ.
Hai phút sau, y tá mang theo một hộp thuốc bôi ngoài da vào trong, vừa xoa
lên mặt Lâm Uyển, vừa thận trọng dè dặt nói: “Loại thuốc trước đó nhiều bệnh
nhân đã dùng rồi, hiệu quả rất tốt mà...”
“Không sao đâu, dù hiệu quả có chậm nữa, cũng còn nhanh hơn cái này.” Lâm
Uyển nói, mắt nhìn vào cái chân thạch cao đang bị treo lên kia.
Lúc chạng vạng, trong phòng bệnh xuất hiện những vị khách ngoài dự tính, rất
đông đồng nghiệp ở nhà xuất bản xách quà, xách hoa nườm nượp kéo đến. Nếu là
phòng bệnh bình thường, e rằng không chứa được nổi nhiều người như vậy. Lúc này,
Lâm Uyển mới nhớ ra mình chỉ mải buồn bã u sầu mà quên mất việc xin nghỉ phép,
có điều nhìn cảnh tượng này thì chắc đã có người làm thay cô rồi.
Tiểu Tạ có mối quan hệ tốt nhất với cô đi đến, lo lắng hỏi: “Lâm Uyển, sao
lại ra nông nỗi này? Đi tắm mà cũng có thể ngã đến gãy cả xương...”
Lâm Uyển ngạc nhiên, thì ra lời giải thích chính thức là như vậy.
Những đồng nghiệp khác cũng vây quanh đua nhau ân cần hỏi han. Lâm Uyển có
cảm giác mình bị cho đi tàu bay giấy, đương sự là cô đây trái lại còn chưa rõ
được tình trạng của mình, đành qua loa kể bừa mấy câu. Có điều mọi người cũng
không quá để ý lời nói của cô, bởi dễ nhận thấy họ còn hứng thú với căn phòng
bệnh xa xỉ này hơn, có người còn chạy đi tham quan cả phòng vệ sinh.
Đợi sự chú ý của đám người chuyển qua chỗ khác, tiểu Tạ lại gần trò chuyện,
hỏi: “Cậu giấu kín quá đấy, khai mau, từ bao giờ đã tìm được bạn trai có thế lực
như vậy?”
Lâm Uyển lại ngạc nhiên thêm lần nữa, không biết tên khốn đó rốt cuộc đã nói
bừa cái gì. Cô vội phản bác: “Không phải đâu, chỉ đơn thuần là... bạn bè.” Hai
chữ cuối cùng cô dường như nghiến răng mới nói ra được.
“Thôi được rồi, người ta cũng đã thừa nhận rồi...” Tiểu Tạ bĩu môi nói, đôi
mắt liếc nhìn cái cổ bầm tím của Lâm Uyển, gian xảo nói: “Chứng cứ sờ sờ ra đây
còn cãi à?”
Lâm Uyển lập tức lấy tay che cổ, đây quả thực là chứng cứ, tuy bản thân cô
không nhìn thấy, nhưng cũng đoán ra đó là những dấu bầm tím. Nghĩ đến câu nói dở
dang của tiểu Tạ ban nãy, cô vội hỏi: “Hắn, hắn qua đó rồi à?” Cô vừa tưởng
tượng đến cảnh đó đã thấy đầu óc rối bời.
“Làm gì có, người như thế chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho tổng biên tập
là được rồi. Nói thật lòng, hôm nay mục đích mà bọn mình đến đây là muốn tận mắt
ngắm núi Lư Sơn đấy. Ơ, sao anh ta không ở đây?” Tiểu Tạ nói xong lại bắt đầu
nhìn ngó xung quanh, chỉ hận không thể chui vào gầm giường mà khám xét, có vẻ
muốn tìm chút manh mối nào đó.
Lâm Uyển bực bội trong người, tên khốn này nghĩ cô chưa đủ thảm sao, lại còn
thông báo mối quan hệ này với cả thiên hạ, người không biết sẽ nghĩ cô như thế
nào đây, vị hôn phu qua đời mới nửa năm đã đi theo đại gia. Nếu là thật thì
không nói làm gì, đằng này rõ ràng là cô hận hắn đến tận xương tận tủy, như vậy
mà bị người khác hiểu lầm thì thật đáng nổi giận.
Lúc này cô cũng để ý đồng nghiệp tiểu Bạch luôn đối tốt với cô hôm nay không
đến. Tuy không rõ cảm thấy nuối tiếc hay khó chịu, nhưng cô trước giờ luôn giữ
mình trong sạch, nghiêm túc sống cuộc sống của mình. Tuy nhiên, sự xuất hiện của
hắn không những đã hủy hoại hạnh phúc, bây giờ còn hủy hoại cả danh dự và sự
trong sạch của cô, bảo cô không oán hận làm sao được?
“Trần Kình, chúng ta nói chuyện đi.”
Lâm Uyển nghĩ ngợi cả đêm, cô biết tình hình bây giờ của mình rất gay go,
không thích hợp cho việc thương lượng, nhưng dù một giây cô cũng không thể chịu
nổi cuộc sống như thế này. Phòng bệnh với trang thiết bị đầy đủ, y tá với gương
mặt tươi cười, thậm chí ngay đến cái chăn bông phủ trên người cũng khiến cô bất
an. Dường như đằng sau tất cả những thứ hoàn mỹ đều là bộ mặt tội ác của con
người đó.
Cô không biết hắn nghĩ thế nào. Nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, mâu
thuẫn vốn không thể điều hòa giữa họ lại càng trở nên căng thẳng, giống như
thuốc nổ, động vào là có thể nổ tung. Cho dù không liều đến mức anh chết thì tôi
sống, nhưng cũng đến mức cả đời không qua lại với nhau, tuyệt đối là như vậy.
Trong mắt người ngoài, họ giống như bạn bè, thậm chí còn hòa thuận với nhau như
người yêu, còn trong lòng từng người lại chỉ muốn băm vằm đối phương ra làm trăm
mảnh. Vì vậy, sang chiều ngày thứ hai, lúc Trần Kình giả bộ đến thăm cô, cô đã
đưa ra yêu cầu này.
Trần Kình nghe xong không hề bất ngờ, cũng không châm chọc, chỉ cảm thấy khá
thú vị nhưng cũng không chú ý lắm, ngồi xuống sofa bắt chéo chân, cười ha ha
nói: “Được thôi.”
Lâm Uyển nghĩ hắn không để ý đến bởi hắn không coi cô ra gì, nhất định không
đủ tư cách làm đối thủ của hắn, cô chỉ là kẻ địch của hắn mà thôi, một kẻ địch
bị đánh tơi bời, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng cho dù như vậy, cô cũng
phải bảo vệ chút quyền lợi còn sót lại của mình.
“Anh biết tôi căm ghét anh.” Cô bình tĩnh nói.
Không phải câu hỏi, mà nó mang ngữ khí khẳng định. Trần Kình lướt nhìn cô,
dường như hắn gật đầu một cách khó nhận ra, nhưng Lâm Uyển đã nhìn thấy, cô tiếp
tục: “Tôi cũng biết anh căm ghét tôi.”
Trần Kình nghe vậy khẽ cười, thái độ không dứt khoát.
“Nếu đã như vậy, chúng ta không nên thế này.”
“Vậy nên thế nào?”
Lâm Uyển nhìn thẳng vào mặt hắn, lấy hết dũng khí gằn từng tiếng một, nói:
“Chúng ta nên biến mất hẳn trong cuộc sống của đối phương.”
“Biến mất bằng cách nào?” Trần Kình vô cùng chậm rãi hỏi lại, đồng thời nheo
mắt, có dấu hiệu sắp nổi giông tố.
“Một lát nữa tôi sẽ tiến hành thủ tục chuyển viện, cũng hoàn trả lại chi phí
nằm viện hai ngày hôm nay, sau đó sẽ cố hết sức không xuất hiện trong tầm mắt
của anh nữa. Bắt đầu từ hôm nay, anh... chúng ta không ai làm phiền đến cuộc
sống của nhau.”
Trần Kình nghe cô nói một hơi, nhìn đồng hồ rồi ung dung nói: “Lâm Uyển, cô
vẫn thật ngây thơ, cô chỉ bị chấn động não chứ không phải mất trí nhớ. Nếu
không, để tôi nhắc nhở cô một chút nhé? Chính vào ba ngày trước, cô đã trở thành
người đàn bà của tôi, hơn nữa với ý đồ mưu sát tôi, cô thấy chúng ta còn có thể
phủ nhận tất cả sau khi có những quan hệ này ư?”
Sự tức giận tạm thời bị đè nén của Lâm Uyển bỗng trỗi dậy, cô hơi kích động:
“Anh còn dám nói sao, nếu không phải anh...”
“Tôi làm sao?” Trần Kình xấu xa cố ý hỏi ngược lại.
Lâm Uyển nghiêng mặt đi không nhìn hắn, nói một cách khó khăn: “Nếu không
phải anh cưỡng đoạt tôi trước, tôi cũng sẽ không làm như vậy.”
Trần Kình nghe xong liền đứng dậy bước chầm chậm về phía Lâm Uyển, từ trên
cao nhìn xuống, mang theo nụ cười như có như không: “Vậy vừa khéo, đây là bệnh
viện, có cần tìm người đến kiểm tra một chút không, không chừng còn có thể tìm
thấy ‘thứ gì đó’ của tôi ở trong cô đấy, nhưng điều này không thể chứng minh
được là tôi cưỡng đoạt cô, giống như là tôi nói cô mưu sát tôi, cũng không hề có
chứng cứ. Cho nên, chân tướng của những việc này chỉ có chúng ta tự mình rõ với
nhau, cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.”
“Đồ vô liêm sỉ.” Lâm Uyển bức xúc không nhịn được định động thủ, nhưng tay cô
bị Trần Kình nắm chặt không buông, hắn còn sáp lại gần miệng cô, khẽ hôn lên đó,
khóe mắt mang theo ánh cười, thái độ càng thêm vô lại: “Tôi là kẻ vô liêm sỉ,
tôi còn là kẻ cầm thú, không chỉ vậy, sau này cô sẽ có cơ hội hiểu rõ từng cái
một.”
“Ai muốn hiểu anh chứ? Anh là đồ biến thái.”
“Phải rồi, cái này cô vẫn chưa được trải nghiệm.”
Lâm Uyển suýt chút nữa thì nghẹt thở mà chết, dừng lại một lúc, cô nghiến
răng hỏi: “Anh, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Sống cùng với tôi, cho đến lúc tôi bảo dừng cuộc chơi.”
Lâm Uyển sửng sốt, như là nghe không hiểu mười chữ đó. Sao lại có người dùng
khẩu khí thản nhiên này mà nói ra lời lẽ vô lại như thế? Vài giây sau, cô bỗng
tỉnh ngộ, kích động hét lên: “Tôi sẽ không bao giờ đồng ý, không ai thèm tham
gia vào trò chơi vô vị của anh, bây giờ tôi sẽ chuyển viện...” Vừa nói cô vừa
với tay lấy điện thoại, vì hành động quá mạnh nên chạm phải vết thương ở chân,
đau đến mức thở dồn dập. Trần Kình chặn tay giữ lấy cô, quát to trách mắng: “Đủ
rồi, cô muốn thành tàn phế hả?”
Lâm Uyển đã không thể khống chế bản thân, vùng vẫy gào thét: “Buông tôi ra,
tàn phế còn hơn là sống thế này...”
Trần Kình cầm lấy điện thoại, ném ra chỗ Lâm Uyển không thể với tới, giữ cằm,
ép cô đối mặt với hắn, nghiêm túc nói: “Cô xác định mình phải làm thế này? Như
vậy thì tôi nói ngắn gọn cho cô hay, cô đừng hòng. Cô muốn trốn ư, trốn đi đâu?
Về quê? Ra nước ngoài? Hay là tìm một vùng sơn cốc nhỏ bé để nương náu? Mỗi
người đều có thứ mà họ không thể vứt bỏ, tôi không tin là cô không có. Cô có thể
bỏ chạy, thế bạn tốt của cô thì sao, Đinh Tư Tư và Mễ Lan đúng không? Còn có hai
ông bà họ Vương nữa, không phải cô muốn chăm sóc cho họ sao, chẳng nhẽ muốn phủi
tay bỏ mặc?”
Hắn bỗng cúi đầu sáp lại gần, giọng điệu u ám vang bên tai cô: “Còn nữa, cô
nói xem, nếu họ biết cô và tôi lên giường với nhau, họ sẽ nghĩ thế nào?”
Lâm Uyển nghe hắn nói một mạch, ánh mắt càng ngày càng trở nên trống rỗng.
Từng câu nói tàn nhẫn đó giống như những con dao xuyên qua tim cô, chỉ một chốc
mà đã khiến cô thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa. Cô luôn bảo mình chẳng
chút vướng bận nên không sợ gì, nhưng cô có rất nhiều, rất nhiều thứ không thể
bỏ mặc.
Và câu nói cuối cùng kia, quả là một nhát dao cắt nát lớp vỏ bọc, khiến cô
trần trụi bại lộ trước mặt người khác, khó xử vô cùng. Đàn ông và đàn bà một khi
đã quan hệ, chắc chắn sẽ dẫn đến vô số những suy đoán, mà thế giới này lại luôn
hà khắc với phụ nữ. Hơi thở hắn phả ra bên tai cô rõ ràng ấm áp, nhưng cô lại
thấy rùng mình.
Trần Kình buông Lâm Uyển, đứng thẳng người, giọng nói trở nên cay nghiệt: “Dù
sao tôi cũng không phải người tốt đẹp gì, xấu xa thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Kể cả cô phớt lờ những gì tôi vừa nói, đừng quên rằng trong tay tôi còn có một
số thứ, chúng có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Thứ mà Trần Kình tôi
muốn, chưa bao giờ không đạt được. Dù là nói suông, tôi cũng không ngại mà đưa
một vài người nào đó vào tù, không tin cô thử xem.”
Điên rồi, tên này thật sự điên rồi. Lâm Uyển nhìn hắn ta một cách khó tin,
thấy trong đôi mắt hắn lóe lên tia sáng điên khùng, tàn nhẫn. Trái tim cô mất
máu quá nhiều, nó đang dần dần nguội lạnh. Cô phải thừa nhận rằng mình thật sự
không xứng làm đối thủ của hắn, vì cô không đủ tàn nhẫn, còn hắn thì sớm đã
thoát ly khỏi quy tắc, trở thành người đặt ra quy tắc rồi.
Mà đây cũng chính là những gì Trần Kình muốn nói. Hắn quan sát cô gái với
gương mặt tái mét và đôi môi run rẫy, lại lần nữa giơ tay giữ lấy mặt cô, giọng
nói bỗng trở nên dịu dàng, đương nhiên những chữ thốt ra vẫn thật cay nghiệt:
“Lâm Uyển, cô đấu không lại tôi, bởi vì tôi có đủ lợi thế. Hơn nữa trước nay tôi
chưa bao giờ làm người tốt, chẳng gì có thể trói buộc tôi cả.”
Rồi hắn khom lưng hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói mang theo ý cười: “Cam chịu
đi, Uyển Uyển, tôi kỳ vọng vào biểu hiện của cô, có thể cô sẽ phát hiện ra trò
chơi này cũng không tệ đến thế.” Dứt lời, hắn buông cô ra, không thèm nhìn lại,
bước ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Uyển mệt mỏi dựa vào đầu giường, lấy tay lau mặt, tiến bộ lắm Lâm Uyển cô
mới không hề rơi nước mắt. Nhớ lại từng lần đối đầu gay gắt từ lúc quen biết với
Trần Kình, mỗi lần đến hồi cuối thì người thua đều là cô. Hắn nói đúng, cô không
có lợi thế, cô vô dụng, không thể đòi lại công bằng, còn liên lụy đến cả bản
thân. Cô nhớ lại lời thề đầu tiên của mình, thật đáng mỉa mai, lấy trứng trọi
đá, cuối cùng chạy không khỏi vận mệnh, thịt nát xương tan.
Bây giờ tâm trạng cô cực kì u ám, cô cảm thấy mình giống như người đang bị
chôn sống, mệt mỏi nằm trong hố lớn, mắt mở trừng trừng nhìn người khác lấp từng
xẻng đất. Thứ đất cát đó đã phủ tứ chi, sặc cả vào mũi, vào miệng, cô dường như
có thể cảm nhận được cảm giác nghẹt thở đó.
Cô chán nản lùa tay vào trong tóc, thất vọng vô cùng vì sự nản lòng thoái chí
của mình. Không được, Lâm Uyển, không được tuyệt vọng, không được tin vào lời
xằng bậy mà hắn nói, mày bây giờ chỉ là vì quá mệt mỏi mà thôi, cần phải nghỉ
ngơi, đúng, phải nghỉ ngơi tử tế.
Trần Kình vừa ra khỏi cửa phòng đã tìm bao thuốc, ngậm điếu thuốc trong
miệng, phải bật lửa mấy lần mới châm được. Hắn lim dim đôi mắt, đang muốn hít
vài hơi cho thoải mái, trước mặt lại có một y tá đi đến, ánh mắt cô gái đó nhìn
hắn như nhìn thấy quỷ, trợn trừng lên, giọng the thé: “Đây là khu phòng bệnh,
không được hút thuốc.”
Trần Kình làm như không nghe thấy, hắn “hừ” một tiếng bằng mũi, mắt vẫn cứ
lim dim sải bước đi qua. Y tá kia ngẩn người, trừng mắt nhìn theo bóng dáng
ngang tàng của hắn, khẽ lẩm bẩm một câu: “Đồ khùng.”
Trong hành lang rất yên tĩnh, hai chữ đó lọt vào tai Trần Kình một cách rõ
ràng. Hắn suýt bị sặc thuốc, quay đầu nhìn lại bóng dáng gầy gò kia, tức giận
nghĩ, đây là cái bệnh viện rách nát gì thế, lại còn phòng bệnh cao cấp, sao có
thể xuất hiện loại y tá kém hiểu biết thế này. Hắn lại hít thêm vài hơi, luồng
khí cay nồng kích thích khiến cổ họng đau nhức. Vừa may trước mắt có thùng rác,
hắn lập tức dụi nát điếu thuốc rồi vứt vào, lại phát hiện tay trái mình vẫn nắm
chặt bao thuốc bẹp dúm, bên trong còn hai điếu thuốc đang oan ức co quắp. Giờ
hắn mới nhận ra hai ngày hôm nay mình hút hơi nhiều, bèn vứt cả bao thuốc
đi.
Trên đường về, Trần Kình bị tắc đường, ba rưỡi chiều còn có hội nghị quan
trọng. Hắn liếc nhìn đồng hồ, mẹ nó, đã ba giờ mười lăm, nhìn đoàn xe không thấy
đầu trước mặt, lại nhìn phía đuôi dài vô tận đằng sau, trừ khi mọc cánh mới bay
về kịp, nhưng hắn có tài giỏi nữa cũng chẳng thể phá bỏ được giới hạn sinh
lí.
Trần Kình bình sinh ghét nhất là người không có ý thức về mặt thời gian, xem
ra hôm nay hắn phải tự ghét bản thân rồi.
Hắn cáu kỉnh vò đầu, mái tóc ngắn cưng cứng đâm vào tay, bỗng nhiên một suy
nghĩ chợt lóe lên, cách mấy con phố, vẫn có thể nhìn thấy cao ốc bệnh viện rộng
lớn đầy khí thế của Tổng giám đốc Lục, phía sau đó là khu nội trú, sau nữa là
một tòa nhà nhỏ, trong căn phòng nào đó ở tầng ba có một người con gái. Đó là
người con gái suýt chút nữa đã giết hắn, cũng suýt chút nữa đã chết trong tay
hắn, là cô nàng phiền phức, cô nàng đáng ghét, lại dám đối chọi với hắn mà không
biết tự lượng sức mình. Giữa cô và hắn đã xảy ra nhiều xích mích mang tính sinh
tử như vậy mà cô vẫn muốn rút lui sao? Từ trước đến nay đều là hắn đá phụ nữ, từ
bao giờ đến lượt phụ nữ đá hắn trước?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT