Ngày thứ năm sau khi Vương Tiêu qua đời, Lâm Uyển ngã bệnh.
Trong khoảng thời gian này, cô như người mất hồn tham dự lễ truy điệu
được tổ chức đơn giản, hai mắt trừng trừng nhìn thi thể của người yêu bị đưa vào
đài hóa thân, rồi lại bị đặt vào trong một chiếc hộp nhỏ. Cô ôm chiếc hộp đó
khóc ròng suốt cả đêm, sau đó lại không dám nhìn nó lấy một lần, bởi thấy nó là
cô lại như bị nhấn chìm trong biển đau thương, trong khi cô còn có chuyện quan
trọng hơn cần phải làm. Song, chuyện tiếp theo đây dường như còn khó hơn lên
trời. Sau mấy ngày liền chạy ngược chạy xuôi, lại trải qua vài lần đả kích, cơ
thể Lâm Uyển suy nhược ngất đi giữa đại sảnh bệnh viện.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh, bao quanh cô là
màu trắng đến chói mắt và mùi thuốc khử trùng gay mũi. Bác gái đang ở bên cạnh,
nắm lấy bàn tay cô đang bị mũi tiêm xuyên qua.
Đôi môi Lâm Uyển khô ráp, cô định mở miệng nói vài câu, nhưng chưa kịp
nói nước mắt đã tuôn rơi. Bác gái vội vã lấy khăn lau cho cô, mắt đỏ hoe, đau
lòng nói: “Thật là đứa bé ngốc nghếch, tiều tụy tới mức nào rồi, A Tiêu nó vừa
đi, con mà có chuyện gì bất trắc, chúng ta làm sao sống nổi đây?”
Lúc xảy ra tai nạn, bác trai và bác gái đang đi du lịch nước ngoài,
nhận được tin dữ liền vội vã đón chuyến bay đêm quay về, biến cố này chắc chắn
là một đòn chí mạng đối với họ. Bác trai hai hôm nay bệnh tim tái phát phải nằm
viện theo dõi, bác gái cũng già đi rất nhiều. Nhìn thấy những sợi tóc bạc mới
xuất hiện hai bên tóc mai của bác mà trong lòng Lâm Uyển càng thêm chua xót. Cô
nắm lại tay bác gái, muốn khuyên nhủ nhưng lại không thể nào nói nên lời, mặt cô
lộ rõ vẻ sợ hãi kinh hoàng.
Bác gái vội giải thích: “Bác sĩ nói con bị tạm thời mất tiếng do sốt
cao và trầm cảm lâu ngày, nghỉ ngơi hai hôm sẽ khỏe lại thôi.”
Lâm Uyển nghe xong mặt mày tối sầm, sao lại có thể mất tiếng vào đúng
lúc này cơ chứ, cô còn có rất nhiều điều phải nói, rất nhiều chuyện phải làm.
Đúng là muốn giết cô đây mà. Những gì cô đã trải qua mấy ngày hôm nay có thể
dùng một cụm từ để hình dung: Thất bại triệt để. Cô đến cơ quan công an cấp cao
hơn yêu cầu xem xét lại những tài liệu xác nhận trách nhiệm đó chỉ nhận được vô
số lí do từ chối. Cô tới tòa án khởi kiện, vì chứng cứ không đủ nên bị tòa bác
bỏ. Cô đi tìm luật sư, không có lấy một người đồng ý tiếp nhận vụ án này, cũng
với lí do chứng cứ không đủ, chắc chắn không có cơ hội thắng kiện. Có một hai
người tốt bụng khuyên cô nên tự mình tìm chứng cứ trước, vậy thì cô sẽ đi tìm
chứng cứ. Kết quả là nếu không phải nhận lấy sự từ chối thẳng thừng thì là những
lời khuyên can khéo léo, ngầm nói với cô rằng đừng nên làm việc ngốc nghếch,
trứng không chọi được đá.
Mà hòn đá này chính là nhà họ Trần, mấy ngày vừa qua cô đã đại khái
hiểu được gia cảnh nhà họ. Cha của Trần Kình và Trần Túy là quan chức chính phủ,
nghe đâu ông là vị quan thanh bạch liêm khiết, cũng là người chính trực ngay
thẳng, dạo gần đây không ở trong nước nên bị hai anh em kia thừa cơ làm loạn.
Nhưng chỗ dựa vững chắc thật sự của hai anh em kia chính là bà mẹ. Nghe nói ông
ngoại của họ là vị thượng tướng vinh quang lừng lẫy, quyền thế hùng mạnh, mấy
người cậu trong gia đình đều đảm đương các chức vụ quan trọng trong quân đội và
chính phủ, từ trung ương đến địa phương đều có mạng lưới quan hệ sâu rễ bền gốc.
Vì vậy, Trần Kình mới có thể trong một thời gian ngắn thu xếp được hàng loạt
chuyện, gần như không có kẽ hở như vậy. Tình hình so với Lâm Uyển dự tính còn
nan giải hơn nhiều, nhưng cô vẫn ôm quyết tâm phải thực hiện được bằng bất cứ
giá nào, tuy còn gặp nhiều trắc trở, cô cũng sẽ không sa vào tuyệt
vọng.
Song, điều làm cô ớn lạnh chính là lúc tới bệnh viện tìm gặp bác sĩ và
y tá xử lí vết thương cho Trần Túy vào đêm hôm đó, để mời họ làm chứng về sự
thật Trần Túy uống say, nhưng cô lại nhận được sự từ chối từ tất cả. Lòng người
sao có thể lạnh nhạt như vậy? Sinh mạng của một con người đem đi so sánh với
quyền thế và tiền bạc lại nhẹ tựa làn khói vậy sao? Mà đây vẫn còn là nơi cứu
người trị thương, bọn họ còn được gọi là “Thiên sứ áo trắng”, thế nhưng, tâm địa
của họ còn xấu xa hơn cả ma quỷ. Cô bắt đầu căm hận nơi đây, mỗi một tấc mang
sắc trắng đều khiến cô thấy buồn nôn. Ở trong phòng vệ sinh rửa trôi vệt nước
mắt xong, cô chỉ muốn nhanh chóng lập tức rời khỏi nơi này. Mỉa mai thay, lúc cô
đi tới cánh cửa chính vài bước chân, bỗng cảm thấy sức lực kiệt quệ rồi ngất đi,
sau đó, lại phải ở trong chính nơi mà cô căm hận đó.
Lâm Uyển mấy ngày gần đây vì đau thương buồn bã, lại thêm ăn không
ngon, ngủ không yên dẫn đến việc cơ thể suy nhược nghiêm trọng, phải ở lại phòng
điều trị của bệnh viện để truyền nước. Nhìn từng giọt từng giọt nước chầm chậm
chảy xuống như muốn ngừng lại, cô sốt ruột đến mức trái tim như bị lửa thiêu
đốt.
Nhưng dựa vào sức cô bây giờ, e rằng ngay đến cửa chính của bệnh viện
cũng không bước qua nổi, nói gì đến kế hoạch của cô. Dường như nó đã bị bóp chết
ngay từ trong trứng nước. Cô muốn đấu tranh mà một chút manh mối cũng không
có.
Bác gái trông coi bên giường cô một lúc lâu, nhìn cô ăn cơm, gọt táo
cho cô, thấy cô trông như con thú hoang bị mắc kẹt, buồn bực không yên bèn bắt
cô nghỉ ngơi. Nhưng cô bây giờ làm sao có thể ngủ yên, cô giống như kẻ bị mắc
chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế[6], một khắc cũng không thể ngừng nghĩ về việc
kia. Dường như chỉ vậy mới có thể giúp cô không nhớ đến Vương Tiêu, không bỏ mặc
bản thân chìm đắm trong khổ đau. Hơn nữa, cô thật sự không thể ngủ nổi, những
ngày này cô mất ngủ triền miên, có lúc rất buồn ngủ, ý thức vừa được buông lỏng
thì bắt đầu nằm mơ, vụ va chạm khốc liệt, máu tươi nhuốm đầy tay, tấm vải trắng
tuyệt vọng... Sau đó cô liền giật mình tỉnh giấc, không thể nào ngủ
tiếp...
[1] Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Là một hiện tượng tâm lý có tính
chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có
lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt
căng thẳng.
Nhưng rồi thì cô cũng “ngủ” được. Bác gái vô tình phát hiện ra lá thư
tư vấn cô viết thì không ngừng nói bên tai cô: “Uyển Uyển à, đừng điều tra nữa,
chúng ta đấu không lại họ đâu.” Cô không thể lên tiếng, đành nhắm mắt giả vờ
ngủ. Cô nghĩ họ rốt cuộc rồi sẽ tin cô, cô cảm thấy chút an ủi từ điều đó. Nói
thật lòng, đơn thương độc mã chiến đấu rất gian khổ, nhưng điều đau khổ nhất
chính là ngay đến những người xung quanh cũng không hiểu mình.
Tuy rằng đã hiểu, nhưng hiển nhiên họ vẫn không ủng hộ cô. Cô thử cố
gắng hiểu họ, đôi vợ chồng già lại thêm những mối lo khác nên e ngại nhiều điều.
Còn cô lẻ loi một mình, chẳng có gì phải sợ sệt, cô không thể để Vương Tiêu chết
mà không nhắm mắt, kể cả phải trả giá bằng mạng sống này cô cũng cam lòng. Nhưng
với cục diện hiện nay, mạng sống này của cô vô giá trị, mọi đầu mối đều đã bị
cắt đứt, những người liên quan đều đã bị bịt miệng. Cô nhất định muốn đâm đầu
vào họng súng, nhưng thậm chí cô còn không biết nó đang ở phương hướng
nào...
Tuy nhiên Lâm Uyển vẫn chưa bỏ cuộc. Đối với cô, ý nghĩa của cuộc sống
hiện tại chính là tìm một lời giải thích hợp lí cho Vương Tiêu, chỉ cần cô còn
chút hơi thở cuối cùng, cô sẽ không bỏ cuộc. Cô nằm trên giường bệnh thao thức
trằn trọc, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra được một khe hở mang tính đột
phá.
Khi màn đêm buông xuống, cửa sổ tầng hai của tòa biệt thự nhỏ nào đó
nhẹ nhàng mở ra. Tiếp đó, một tên con trai trẻ tuổi đội mũ lưỡi chai ló đầu ra,
nhìn ngang nhìn dọc, sau khi xác nhận xung quanh không có người, bèn nhờ vào
hàng rào cửa sổ tầng một trèo xuống phía dưới, bước nhanh hòa vào màn đêm đen
mịt mùng.
Người này chính là Trần Túy đang bị cấm túc. Sau khi gây chuyện, anh
trai phạt cậu ta rất “thảm”, một năm không được lái xe, một tháng không được ra
khỏi cửa. Đối với kẻ đã quen chơi bời như cậu ta, đừng nói là một tháng, một
ngày cũng không thể chịu đựng nổi. Trần Túy nhẫn nhịn được một tuần, cuối cùng
đã tới giới hạn, đợi bà mẹ phụ trách theo dõi mình lơ là, lập tức tìm cơ hội
chuồn ra ngoài.
Trần Túy đi taxi đến cửa một quán bar có tên là “Dạ”, cậu ta đã quá
quen thuộc với nơi này, nhanh chóng lẫn vào phía trong. Trên đường có rất nhiều
nam thanh nữ tú chào hỏi một cách thân thiết, cậu ta cũng cười toe toét trả lời.
Ngồi bên quầy bar hít sâu vài hơi, cảm nhận mùi vị lộng lẫy xa xỉ của nơi ăn
chơi lâu ngày không tới, Trần Túy mới thấy rằng cuối cùng mình đã được sống lại,
hệt như cá không thể sống thiếu nước, cây cối không thể sống thiếu ánh mặt trời
vậy. Cậu ấm như Trần Túy chơi bời kiểu này thành quen, không thể sống thiếu bầu
không khí hộp đêm ấy được. Cậu ta đặc biệt gọi một ly cocktail nồng độ thấp, vừa
chầm chậm thưởng thức, vừa liếc mắt đưa tình với mấy cô gái xinh đẹp đi
qua.
“Trần thiếu gia, lâu ngày không gặp nha.”
Một giọng nói nũng nịu vọng đến từ phía sau lưng, theo cùng giọng nói
ấy là mùi nước hoa ngào ngạt và một bàn tay ngọc ngà thon dài đặt lên
vai.
“Chào Rose, lâu rồi không gặp!”
Trần Túy nói xong, điệu nghệ nhấc bàn tay cô gái lên, đưa tới bên miệng
hôn nhẹ, sau đó tặng cô ta một nụ cười đến mê người. Trần Túy trước giờ đều hào
phóng với người đẹp, không kể là quẹt thẻ tín dụng thanh toán hóa đơn hay thái
độ ân cần niềm nở, huống hồ cô gái người lai có dáng người nóng bỏng, gợi cảm
phong tình như Rose.
“Có muốn tìm chỗ nào yên tĩnh uống một ly không?”
Rose sáp lại gần thoải mái đề nghị, hơi thở nồng nhiệt phả vào tai Trần
Túy. Tức khắc cậu ta thấy trong lòng lâng lâng, vừa ngồi một lúc để nắm bắt đại
khái người đẹp xung quanh và chỉ số xinh đẹp, tính đi tính lại thì Rose đây cũng
phải xếp vào hạng nhất nhì, vả lại hai người là bạn cũ nên cũng rất hợp nhau.
Thế là cậu ta cười rồi đứng dậy, ôm chặt lấy eo Rose, đi về phía cầu thang. Tầng
trên là các gian phòng, có bầu không khí đủ yên tĩnh, thích hợp cho việc tăng
mức độ giao lưu thêm sâu sắc.
“Phải rồi, hôm nay muốn giới thiệu cho anh một người bạn mới.” Rose
nháy mắt với Trần Túy, nói một cách thần bí.
“Ô? Người đẹp à?” Trần Túy vừa nghe liền thấy hứng thú.
“Ừ, là một người đẹp cá tính, rất thú vị, cô ấy có lẽ đã ngưỡng mộ anh
từ lâu.”
Những lời tâng bốc này thích hợp dùng cho cả nam và nữ, đặc biệt là với
kẻ nào đó bị cầm chân lâu ngày, ăn chay cả tuần lễ. Trần Túy vừa tò mò vừa mong
đợi, bước chân lên tầng cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, lúc đang đi suýt chút nữa
thì vấp ngã, khiến người con gái bên cạnh không ngừng mỉm cười âu yếm, véo nhẹ
mũi: “Nhìn anh vội vàng thế, cái câu đó nói thế nào ý nhỉ, à đúng rồi, vội vàng
thì không ăn được đậu phụ nóng đâu.”
Trần Tuý cũng không hiếu kì xem cô gái này luyện được kiểu ăn nói dí
dỏm mau lẹ như vậy từ khi nào, tất cả tâm trí cậu ta đều đã đặt vào ba chữ cuối
cùng. Tiến vào trong gian phòng, Trần Túy nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đứng
trước cửa sổ, dù chỉ là hình ảnh từ phía sau lưng cũng khiến cậu ta có chút xúc
động, bởi vì trước nay cậu ta luôn yêu thích những cô nàng tóc dài, và đặc biệt
yêu thích sự quyến rũ khi mái tóc ấy quấn quanh giữa những ngón tay.
Rose ở phía sau thấy vậy cười thầm trong lòng, lại gần bên tai Trần
Túy, hỏi mờ ám: “Có cần em ở lại cùng không?”
Trần Túy không trả lời, ánh mắt như thể đã dính chặt vào hình bóng
kia.
Rose mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nhìn dáng vẻ xem ra em gái này là người
mới vào nghề, có lẽ sẽ xấu hổ. Hôm nay em không làm phiền nữa nhé, hôm khác liên
lạc sau.”
Nói xong Rose hôn nhẹ lên má Trần Túy, rồi xoay lưng đi ra ngoài, không
quên đóng cửa, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Cô gái vẫn im lặng không ngoảnh đầu lại, Trần Túy nghĩ nhất định cô
đang làm ra vẻ dè dặt, vờ tha để bắt thật, phụ nữ đều thích chơi trò này. Cậu ta
không nhịn được bèn ngầm châm biếm vài câu, nhưng hôm nay tâm trạng khá tốt, cậu
ta sẽ vui vẻ phối hợp, chỉ cần dựa vào mái tóc dài hiền thục và vòng eo nhỏ nhắn
có thể dễ dàng ôm chặt bằng một cánh tay kia, cũng đáng để phối hợp lắm chứ. Cơn
sóng trong lòng Trần Túy trào dâng, cậu ta sải bước qua. Nhưng khi nhìn thấy
gương mặt đó quay lại, cậu ta lại vô cùng hoảng sợ, giống như có tiếng sấm vang
lên ngay trên đỉnh đầu, ghê gớm đến mức cả người rung chuyển theo.
Có một câu nói khá khôi hài để hình dung tướng mạo của người con gái,
đó là: “Nhìn phía sau muốn phạm tội, nhìn phía trước muốn tự vệ”. Vừa hay, câu
nói lại phù hợp tâm trạng và cảnh ngộ của Trần Túy lúc này. Điều khác biệt là
thứ mà Trần Túy nhìn thấy không phải một con khủng long có dáng vẻ phía sau đẹp
đến mê người. Cậu ta lại thật sự hi vọng rằng thứ mình nhìn thấy là khủng long,
khủng long bạo chúa cũng được.
“Hi, Trần Túy.” Cô gái bình thản chào hỏi.
“Lâm... Lâm Uyển, sao cô lại ở đây?” Trần Túy giơ tay lên chỉ vào cô,
giọng nói choáng váng. Từ sau hôm suýt bị Lâm Uyển bóp chết, cậu ta bị ám ảnh
bởi cô nàng này, dĩ nhiên xen lẫn trong đó là sự chột dạ. Trần Túy từng gặp qua
không ít phụ nữ, nhưng trước giờ chưa từng gặp phải loại phụ nữ nào đẫm máu như
thế, bạo lực như thế. Thậm chí có một đêm cậu ta còn nằm mơ thấy cô bàn tay dính
đầy máu tìm tới đòi mạng, không sợ sao được?
Lâm Uyển tối nay mặc một bộ váy dài màu đỏ, trang điểm gợi cảm, da
trắng môi hồng, gương mặt chứa đầy vẻ phong tình, rất hợp với nơi này. Nhưng
Trần Túy nhìn cô chỉ thấy đúng hai chữ: Kì dị. Bây giờ cậu ta chỉ muốn lập tức
trốn khỏi đây. Nghĩ sao làm vậy, không nói năng gì, cậu ta quay người nhấc chân
định đi thẳng.
“Trần Túy, anh chột dạ hả?” Lâm Uyển ung dung cất tiếng nói yếu ớt từ
phía sau.
Trần Túy nghe thấy liền dừng bước, vội phủ nhận: “Đâu có? Đừng nói bừa,
tôi còn có việc.”
Lâm Uyển tiến đến trước mặt cậu ta: “Nếu đã không phải vậy, chúng ta có
thể ngồi xuống nói chuyện được chứ?”
Trần Túy lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi với cô có chuyện gì để
nói?”
Lâm Uyển thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh, lạnh nhạt đáp:
“Đương nhiên là có, ví dụ như chúng ta vừa mới thoát chết trong gang tấc từ cùng
một vụ tai nạn chẳng hạn.” Thấy mũi chân Trần Túy vẫn hướng về phía cửa, cô tiếp
tục nói: “Anh không cần hoảng sợ như vậy, trừ khi trong lòng anh có điều gì hổ
thẹn.”
Trần Túy miễn cưỡng quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế sofa cách xa
cô nhất chỉ vì sợ cô tấn công bất ngờ. Lâm Uyển dường như không để ý tới điều
đó, xê dịch dần về phía cậu ta. Cô mãn nguyện nhìn Trần Túy toàn thân cứng đờ
vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
“Hôm nay tôi tới, hi vọng anh đồng ý với tôi một chuyện.”
Nhìn thấy tư thế muốn nhảy dựng lên sẵn sàng xông ra khỏi cửa bỏ trốn
của Trần Túy, cô lập tức nói tiếp: “Việc đã qua tôi không định truy cứu nữa.”
Quả nhiên, cô thấy cậu ta thở phào.
“Nhưng hi vọng anh có thể đến trước mộ của Vương Tiêu để xin thứ
lỗi.”
Lâm Uyển biến hóa khôn lường, nói hoàn chỉnh cả câu. Biểu cảm của Trần
Túy cũng theo đó mà thăng trầm. Nghe thấy câu cuối, cậu ta vội phản bác: “Tại
sao tôi phải đến?”
Lâm Uyển dùng tay ra hiệu bảo Trần Túy im lặng.
“Suỵt, đừng kích động, đây là sự nhượng bộ tối đa của tôi
rồi.”
Không đợi Trần Túy nói tiếp, cô hơi tiến đến gần một chút, đầy bí ẩn
tiếp lời: “Anh biết hôm nay là ngày gì không?”
Thấy đối phương ánh mắt mơ hồ, khóe miệng cô hơi nhếch lên, hạ thấp
giọng:
“Là ngày cúng tuần của Vương Tiêu, anh biết cúng tuần là gì
không?”
Thật ra cô đang nói dối, ngày cúng tuần thật sự của Vương Tiêu là ngày
hôm qua. Nhưng Trần Túy nào có thể nhớ rõ, cậu ta vừa nghe thấy mấy chữ kinh dị
đó, không chịu nổi bèn rụt người về phía sau, ánh mắt hỗn loạn.
Lâm Uyển thong thả tiếp tục: “Đó chính là ngày ma quỷ trở về nhà, vì
thế nên không biết chừng Vương Tiêu đang...”
Nói tới đây, cô liếc mắt về phía sau Trần Túy. Lông tơ trên người Trần
Túy tức khắc dựng thẳng đứng, sau gáy bỗng thấy lành lạnh. Cậu ta cố gắng nhẫn
nhịn sự thôi thúc muốn quay đầu lại phía sau, chỉ nghe giọng Lâm Uyển xa xăm
truyền tới:
“...Đang ở một nơi nào đó mà buồn bực không vui, nghe đâu ma quỷ là do
nộ khí mà thành, nếu như...”
“Đủ rồi!”
Trần Túy không thể chịu đựng nổi, buộc phải lên tiếng ngắt lời. Cậu ta
đã biết cô gái này là thành phần kinh dị, làm gì đây không biết? Váy đỏ, tóc
dài, gương mặt ma mị, nhất định là đến đóng phim kinh dị, vậy mà lúc đầu còn
định “xơi” cô ta nữa. Trần Túy nói bằng giọng khoa trương: “Cô nói lung tung mấy
thứ mê tín dị đoan gì thế, chả liên quan đến tôi, tôi sẽ không đi
đâu.”
Lâm Uyển nghe vậy đột nhiên cúi đầu, không nói lời nào, khiến Trần Túy
bắt đầu lo lắng, lo rằng cô lại đang có âm mưu quỷ kế gì đó. Đúng lúc cậu ta
chuẩn bị “bôi dầu vào đế giày”, “chuồn là thượng sách” thì bỗng thấy cô ngẩng
đầu lên, vẻ mặt như hoa lê đọng mưa.
Lâm Uyển cắn chặt môi, giọng mơ hồ: “Tôi và Vương Tiêu là bạn đại học,
anh ấy là người rất tốt, lương thiện, chân thành, cởi mở, hài hước, không ai
không thích. Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, vốn định cuối năm sẽ kết hôn, ngay
đến nhà cũng chuẩn bị xong xuôi, nhưng...”
Cô nói đến cuối câu thì bắt đầu nghẹn ngào: “Tôi biết, nhà các anh có
quyền có thế, đấu với các anh tôi sẽ không có bất kì cơ hội thắng nào, cho nên
tôi đã bỏ cuộc. Tôi chỉ mong Vương Tiêu có thể yên tâm mà rời khỏi đây. Trần
Túy, coi như tôi cầu xin anh, được không? Ngày hôm đó tôi cũng có mặt tại hiện
trường, tình hình khi ấy sự thực thế nào tôi cũng đã chứng kiến hết. Hôm nay tôi
không muốn truy cứu xem ai đúng ai sai, chỉ cầu xin anh đi đưa tiễn Vương Tiêu,
nói một câu xin lỗi với anh ấy, để anh ấy yên tâm lên đường, điều này cũng không
được sao?”
Cô gái xinh đẹp một khi đã khóc thì có khả năng sát thương rất cao, đặc
biệt là một cô gái vốn mạnh mẽ, một khi vỏ bọc dũng cảm bên ngoài được hạ xuống,
để lộ sự yếu đuối không chút phòng bị, khiến bất kì ai cũng không thể bỏ qua. Cổ
họng Lâm Uyển vẫn chưa hồi phục, nói liền một đoạn dài như vậy khiến giọng cô
càng ngày càng khàn, thêm vào đó chút tiếng khóc nức nở, lại càng khiến người ta
cảm động.
“Anh ấy mới hai mươi ba tuổi, còn trẻ như vậy, còn có ước mơ chưa thực
hiện được, còn có nhiều nơi chưa thể đi qua. Hằng ngày chúng tôi đều ngắm bình
minh và hoàng hôn, nhưng giờ anh ấy đã vĩnh viễn ngủ say dưới lòng đất, bầu bạn
với đất bùn lạnh giá...”
Lâm Uyển càng nói càng thêm bi thương, khóc đến mức không thở nổi. Cô
giơ hai tay lên che lấy mặt, bờ vai không ngừng run rẩy, càng lộ rõ hơn cơ thể
mỏng manh, dường như chỉ cần mở cửa sổ ra, có thể sẽ bị một trận gió thổi
bay.
Trần Túy ngây người nhìn cô gái đáng thương khóc đến mức run lên trước
mặt, bỗng nhận ra rằng bộ dạng bây giờ của cô đều là do mình hại mà thành. Cậu
ta nghĩ đến cụm từ “hai mươi ba tuổi” mà cô nói, còn trẻ hơn mình vài tuổi, cảm
giác tội lỗi trong lòng ngày càng dâng cao, từ từ tràn ra ngoài. Biểu cảm trên
gương mặt cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn, từng chút từng chút một cho đến
khi lan ra cả khuôn mặt. Cuối cùng cậu ta áy náy hỗ thẹn cúi xuống, hai tay ôm
lấy đầu, đau khổ nói:
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Lâm Uyển nghe tiếng vội ngẩng đầu, trên mặt lấm tấm vệt nước mắt, nghẹn
ngào nói: “Không phải là anh cố ý, nhưng sơ suất của anh đã hại chết một sinh
mạng vô tội.”
Trần Túy thuộc vào loại một khi đã kích động là quên hết mọi thứ. Cậu
ta thích uống rượu say khướt, thích phóng xe như bay. Uống rượu rồi lái xe vô số
lần, từng gây tai nạn làm hỏng xe mình và cũng từng bồi thường cho người khác,
từng đụng phải phương tiện giao thông công cộng và cũng từng chẹt chết vô số chó
mèo, nhưng đâm xe chết người thì là lần đầu tiên. Cảnh tượng đổ vỡ, máu tươi
lênh láng, vừa nhớ đến là Trần Túy lại thấy vô cùng ghê sợ. Cậu ta đau khổ lắc
đầu: “Tôi không nhìn thấy, thật sự không...”
Lâm Uyển nhìn chằm chằm vào Trần Túy, sửa lại từng câu từng chữ: “Đó là
bởi vì anh uống say, thần trí mơ hồ, hơn nữa lúc anh rẽ cũng không bật đèn xi
nhan, mà kể cả anh có bật đèn thì chúng tôi cũng chưa chắc đã tránh được. Lúc đó
anh đã đi với tốc độ hơn 100km/h rồi... Trần Túy, tôi nói không sai
chứ?”
Trần Túy bối rối ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô,
nhớ lại từng câu, từng chữ mà cô nói. Không sai, có điều cậu ta lại cảm thấy có
gì đó không đúng, nhưng trong đầu bây giờ giống như bị đổ hồ dán vào vậy, hoàn
toàn không thể suy nghĩ.
“Trần Túy, anh nghe thấy lời tôi nói không?” Lâm Uyển truy
hỏi.
“Ừ.”
“Những gì tôi nói là sự thực đúng không?”
“Đúng.”
Trần Túy suy sụp, gật đầu trả lời. Cậu ta không hiểu lắm tại sao Lâm
Uyển phải nói những điều này. Còn không kịp suy nghĩ nhiều hơn, cậu ta đã thấy
Lâm Uyển đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: “Cám ơn anh, cuối cùng cũng chịu cho
tôi một sự công bằng. Mấy ngày nay, anh là người duy nhất nói thật lòng, anh còn
tốt hơn nhiều so với gã anh trai sai ma khiến quỷ, đổi trắng thay đen của
mình.”
Trần Túy nhọc nhằn ngẩng mặt lên, nhưng vẫn không thể nhìn rõ dung mạo
của cô gái đứng phía trước, có lẽ là do cơ thể cô đã che khuất ánh đèn. Trần Túy
chống vào tay vịn của sofa định đứng dậy, muốn nhìn thấy nét mặt cô, bởi vì cậu
ta bắt đầu cảm thấy một sự bất an khó giải thích, nhưng lại bị Lâm Uyển chẹn
ngang ấn vai xuống, không còn chút sức lực đành ngồi trở lại vị trí cũ. Cô hơi
cúi đầu, dựng thẳng một ngón tay: “Suỵt, anh bạn thành thật, ngoan ngoãn hưởng
thụ giờ phút tươi đẹp của anh đi.”
Giờ phút tươi đẹp cuối cùng. Lâm Uyển cười khẩy trong lòng, rồi trong ánh mắt
mơ màng của người nào đó, cô đứng thẳng dậy đẩy cửa bước đi, không thèm quay đầu
nhìn lại.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên sâu bên trong Trần Túy. Mí mắt cậu ta đột
nhiên giật giật, dường như có dự cảm không lành. Cậu ta cố gắng nhớ lại từng câu
đối thoại khi nãy, sự bất an trong lòng càng thêm rõ rệt. Trần Túy vội vàng đứng
dậy, nhưng phát hiện ra cơ thể mình đang loạng choạng, suýt chút nữa vấp phải
sofa mà ngã. Đầu hơi nặng, còn chân lâng lâng, dường như cảm giác đó rất quen
thuộc, nhưng rõ ràng vừa nãy chỉ uống một ly cocktail.
Không đúng, nhất định là có quỷ! À không, có sự dối trá. Trần Túy buồn bực đá
chiếc sofa một cái, lấy điện thoại ra gọi tới số mà mình đã thuộc nằm lòng,
giọng nói vô cùng ủ rũ: “Anh, hình như em lại gặp rắc rối rồi.”
Trần Kình ở đầu dây bên kia nghe lời kể lộn xộn của em trai xong, suy nghĩ
một chút rồi bình tĩnh nói: “Có lẽ cô ta đã ghi âm lại.”
“Á?” Trần Túy bắt đầu hoảng sợ, “Làm sao đây? Bây giờ tìm người chặn cô ta
lại cũng không kịp nữa.”
Trần Kình nở nụ cười tỏ ý khinh thường, nói: “Không cần lo lắng, chẳng qua
chỉ là một đứa trẻ con.”
“Anh, cô gái này rất đáng sợ, vừa khóc xong đã cười ngay được, lại còn giả
thần giả quỷ hù dọa người khác, em cũng không biết sao nữa, có khi nào là bị cô
ta dùng bùa không?”
Trần Kình cười chế nhạo: “Cậu chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi à, yên tâm đi, kể
cả cô ta có là Tôn Ngộ Không bảy mươi hai phép thần thông, tôi đây cũng phải là
Phật Tổ Như Lai. Còn cậu ấy hả, đã trốn ra ngoài lại còn lén đi uống rượu, đợi
tôi về tính sổ với cậu.” Ngay sau đó, Trần Kình nghe thấy một tiếng hét thảm
thiết truyền đến từ trong điện thoại.
Trần Kình cúp máy, tiếp tục gọi thêm một cuộc khác: “Là tôi đây, con dâu của
bác có vẻ không ngoan lắm thì phải... ừm, bác liệu mà làm.”
Trần Kình bỏ điện thoại xuống, phá lên cười. Mấy trò hề vụng về kiểu này chỉ
có đứa ngốc như Trần Túy mới bị mắc lừa. Nhưng trong đầu hắn vẫn cứ tưởng tượng
đến hình ảnh Lâm Uyển trang điểm diêm dúa, giả thần giả quỷ. Hắn lắc đầu, không
đúng không đúng, cô ta không mang dáng vẻ đó, mà phải là... Đúng... Phải là mái
tóc dài buông rối, bộ váy trắng dật dờ, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, cả thân
người mơ hồ lúc ẩn lúc hiện như muốn cuốn theo chiều gió. Hình ảnh về lần đầu
tiên gặp mặt một lần nữa hiện lên trong tâm trí hắn. Chính là dáng vẻ ấy, tuy
tinh thần có chút sa sút nhưng lại mang vẻ đẹp lạnh lùng đến tàn khốc, khiến
người ta không thể cưỡng lại việc muốn hành hạ cô nhiều hơn nữa.
Hắn xoay vòng chiếc điện thoại trong tay. Hắn cũng rất mong đợi được thấy
biểu cảm của Lâm Uyển khi cô phát hiện ra tất cả những gì mình hao tâm tổn sức
đều là vô ích, chắc chắn cô sẽ cực kì thất vọng. Nghĩ đến đó, đôi chân dài của
hắn giẫm xuống đất, đắc ý xoay nửa vòng chiếc ghế tổng giám đốc đang ngồi, mắt
hướng ra ngoài cửa sổ nhìn những đám mây nhẹ trôi. Chỗ này là tầng trên cùng của
tòa nhà, là nơi cao nhất tại vương quốc của hắn. Mọi người đều nói “ngồi trên
cao khó tránh được lạnh lẽo”, nhưng hắn cả ngày ở đây ngắm mây xanh, đếm chim
trời, trước giờ chưa từng cảm thấy chút cô độc của người nắm giữ vị trí cao, có
lúc còn cảm thấy hài lòng vì có thể kiểm soát tất cả chúng sinh phía dưới. Thế
nhưng, hình như dạo gần đây hắn cảm thấy có chút buồn chán vô vị, nếu không tại
sao lại luôn nghĩ đến một người con gái mới gặp có vài lần.
Ba mươi năm hắn sống trên đời, có vô số khách qua đường từng đi qua dòng thời
gian ấy. Lâm Uyển chỉ có thể tính là khách qua đường của khách qua đường, giữ
lại sẽ thêm rắc rối. Suy cho cùng, cuộc gặp gỡ ấy cũng không phải việc hay ho
gì, nhẽ ra hắn gặp xong phải quên ngay. Nhưng, hắn không những nhớ như in, trong
đầu còn chụp lại cả ảnh lưu niệm. Đây không phải là do buồn chán thì còn là do
gì đây?
Lâm Uyển đúng là đã ghi âm lại. Đây là kế sách cô bày tính rất lâu, tốn biết
bao nhiêu tế bào não mới có thể nghĩ ra. Từ đầu đến cuối đều là cô dày công trù
tính. Hơn nữa, để mọi việc được chu toàn, vừa ra khỏi gian phòng cô liền sao lưu
chuyển phát đến nơi khác, tránh việc bị người ta chặn lại giữ lấy. Nếu tiền bạc
đã là “vạn năng” thì cô cũng theo đó mà sử dụng. Cô tìm người điều tra những nơi
sôi động mà Trần Túy hay lui tới, đóng giả làm một cô ả mê tiền thấy người sang
bắt quàng làm họ, mua chuộc bartender[2], không cẩn thận phạm phải một sai lầm
“thiện ý”, nhờ vả cô gái người lai xinh đẹp giật dây làm mối. Nhìn những người
đó sau khi đã nhận tiền, dáng điệu vỗ ngực đảm bảo, trong lòng cô cảm thấy xót
xa vô hạn. Đây chính là hiện thực sao? Quan hệ dựa trên lợi ích trắng trợn, nhân
tính mờ nhạt lãnh đạm, họ đã bại trận trước những loại người này ư? Bảo cô làm
sao có thể cam tâm nhận thua được đây.
[2] Bartender: Những người pha chế ở quầy bar.
Vốn cô định tác chiến lâu dài, không ngờ tên Trần Túy này lại dễ bị kích động
như thế. Cô vừa quăng lưới, hắn đã chui đầu vào. Mà so với gã anh trai tu luyện
thành tinh của hắn, hắn còn dễ đối phó hơn nhiều. Dưới sự tác động của hai mặt
là rượu cồn và chiến thuật tâm lý, cô đã đạt được điều mình muốn.
Đi ra khỏi quán bar, tâm trạng bị kìm nén mấy ngày nay của Lâm Uyển mới được
thả lỏng đôi chút. Cô cảm nhận được làn gió đêm nhẹ nhàng thổi vào mặt những
luồng mát rượi. Nhìn cột mốc đường quen thuộc, cô nhớ ra phía cuối con đường này
có một chợ đêm phồn hoa mà cô từng cùng Vương Tiêu đi qua vô số lần. Trong chợ
đêm có rất nhiều những món đồ nhỏ xinh mà các cô gái yêu thích, còn có quán ăn
hương vị đặc biệt giá rẻ, nên được rất nhiều thanh niên ưa chuộng. Cô thường lấy
nơi đó làm địa điểm hẹn hò, Vương Tiêu hay trêu đùa bảo cô dễ nuôi.
Sau đó, cô liền cong môi nói: “Vậy không phải anh nên cảm thấy may mắn
sao?”
“Đúng vậy, tiền người ta dùng để nuôi chú cún cưng là đã đủ để anh nuôi một
bà xã rồi...” Người con trai anh tuấn nhìn lên bầu trời sao, xúc động vô
cùng.
“Đáng ghét!”
Miệng cô càng cong hơn. Ngày trước khi nghe người con gái nói hai chữ này, cô
cảm thấy hết sức tầm thường. Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh của chính mình, cô mới
phát hiện, hóa ra khi yêu thì đây là câu cửa miệng của con gái. Thì ra cô cũng
là kẻ cực kì tầm thường, nhưng tình yêu trần thế tầm thường này thật sự rất đẹp,
dù có thỏa sức kể khi nói chuyện với bạn bè, cô cũng không thấy chán.
“Vương Tiêu, anh thật đáng ghét, em không thèm để ý tới anh nữa.”
Đó, lại một câu nói quá đỗi tầm thường. Lâm Uyển vừa quay người liền rời khỏi
đó.
Người con trai lập tức cười phá lên đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau, không
mảy may để ý đây là đầu phố, nơi nhiều người qua lại. Dù sao anh và cô cũng đã
có màn đêm che chở. Đúng lúc đó, một màn kịch ngắn vô cùng ngọt ngào diễn
ra.
“Em yêu à, em thật sự ghét anh rồi sao? Đừng mà, trái tim anh đau đớn đến
muốn chết rồi này...”
Người con gái cười hì hì.
Người con trai thả cô ra, quay người cô lại đối diện với mình, mặt nghiêm túc
hỏi: “Bát cơm nhỏ, em ghét anh à?”
Hừ, đây là biệt danh anh đặt cho cô.
Biệt danh kiểu như vậy còn có rất nhiều, gì mà cục cưng, bảo bối, hoa hồng.
Có lẽ những người đang yêu là những người không hề keo kiệt nhất khi trao cho
nhau những lời âu yếm. Hận rằng không thể cả ngày quấn lấy người yêu, ôm lấy “hũ
mật ong” để miệng lúc nào cũng được thường thức hương vị ngọt ngào.
Cô bị vẻ mặt của anh làm cho giật mình. Đôi mắt đen của anh dưới ánh đèn
không quá sáng của chợ đêm trông vẫn thật rạng rỡ. Dù đôi mắt ấy chăm chú nhìn
cô một cách nồng nàn không phải lần đầu tiên, nhưng trái tim nhỏ bé của cô vẫn
không thể ngừng rung động, cô khẽ nói: “Đương nhiên là không phải.”
“Thế em thích anh không?”
“Ừ.”
“Yêu anh chứ?”
“Ừ.”
“Yêu nhiều thế nào?”
Cô đảo mắt một vòng, “Vương Tiêu, anh có bị sến không thế?”
“Em nói xem?” Người con trai nhất quyết không chịu bỏ qua.
Ánh mắt cô lúc đó vừa hay lướt tới vầng trăng tròn phía chân trời, cô nói:
“Giống như mặt trăng kia...”
Người con trai mếu máo tỏ vẻ không vừa ý: “Như vậy không được, mặt trăng còn
có lúc sáng, lúc tối, khi khuyết, khi tròn, nhỡ em của ngày mồng một, mồng hai
không yêu anh thì sao?”
Sự tính toán chi li của anh khiến cô bật cười: “Được rồi, thế thì giống như
mặt trời nhé.” Vạn vật sinh trưởng là nhờ có mặt trời, không có anh, cô sẽ không
thể nào sống nổi, liệu câu trả lời này đã được chưa?
“Thật không?”
Cô vờ giận dỗi: “Không tin thì thôi.”
Vương Tiêu kéo bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy, dịu dàng hỏi: “Uyển Uyển, em
biết anh yêu em nhiều thế nào không?”
Tên này không biết hôm nay ăn nhầm phải cái gì mà trở nên kì lạ như vậy, ủy
mị như vậy. Nhưng... trái tim cô lại không ngừng rộn ràng, cô đỏ mặt nói: “Không
biết.”
Anh giơ tay lên xoa nhẹ hai má, nhìn vào đôi mắt to long lanh của cô, nhẹ
nhàng trả lời: “Anh muốn ngày ngày đều được ở cùng em, dù là sáng hay tối, chỉ
cần vừa mở mắt ra là anh đã có thể nhìn thấy em...”
Hai má cô nóng bừng, cũng không biết là do bàn tay anh vuốt nhè nhẹ hay là do
lời nói của anh làm cho cảm động nữa. Cô hạ thấp hàng lông mi dài, nói: “Anh
không sợ nhìn nhiều thấy chán à?”
“Sao thế được? Em tốt như vậy, cả đời này anh ngắm cũng không thấy đủ...”
Vương Tiêu cười nói, rồi anh ôm lấy cô, cúi đầu áp sát bên tai cô thì thầm:
“Chúng ta kết hôn đi.”
Cô khẽ run lên, nghi ngờ mình đã nghe nhầm, anh lại hỏi cô thêm lần nữa. Lúc
này cô mới kéo lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Người con trai nhìn cô hết sức chân thành: “Lâm Uyển, lấy anh nhé, được
không?”
“Anh, đây là đang cầu hôn à?”
Cô bối rối hỏi, có cảm giác bị sự vui mừng bất ngờ này làm cho choáng
váng.
Anh đáp: “Ừ!”
Mặt cô lại một lần nữa nóng bừng, tâm trí cũng bắt đầu sôi sùng sục. Mãi lâu
sau cô mới tìm lại được lí trí, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Chẳng có hoa cũng chẳng có
nhẫn...”
Vương Tiêu nghe thấy bỗng ngẩn người, bảo cô đợi một chút rồi quay người chạy
đi. Cô đứng trong bóng tối ngốc nghếch chờ anh một lúc. Bỗng cô nhìn thấy dáng
anh dong dỏng chen giữa dòng người chạy tới chỗ mình. Cô mỉm cười nhìn anh từng
bước từng bước đến gần, trong lòng thấy hạnh phúc không gì sánh bằng. Tốt biết
bao khi người con trai xuất chúng dịu dàng này là người cô yêu nhất, và anh cũng
yêu cô sâu sắc.
Vương Tiêu sau khi đến gần cô vẫn còn thở hổn hển. Anh kéo bàn tay phải của
cô, từ trong túi quần bò lấy ra một chiếc nhẫn sáng lấp lánh rồi đeo vào ngón áp
út mảnh mai. Chiếc nhẫn không to không bé, rất vừa vặn, anh vẫn thẹn thùng nói:
“Đợi hôm nào anh sẽ bù lại cho em cái khác, hôm nay tạm như vậy đã...”
Cô cúi đầu nhìn vòng tròn be bé vừa khít trên tay mình, sau đó ngẩng đầu hỏi
anh: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến điều này?”
Không phải là rất ngạc nhiên sao? Tuy họ đã yêu nhau được mấy năm, tình cảm
cũng bền vững, nhưng suy cho cùng thì cũng vừa mới tốt nghiệp đại học. Đa số mọi
người bằng tuổi đều đang bận bịu với sự nghiệp hoặc hưởng thụ tuổi thanh xuân.
Thanh niên bây giờ đều suy nghĩ rất thoáng, ít có người đồng ý để mình sớm bị
trói buộc trong thành lũy hôn nhân.
Người con trai hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, giơ tay nắn nắn chóp mũi, nói:
“Vừa nãy em nói không thèm để ý tới anh nữa rồi quay người đi mất, tuy anh biết
em nói đùa, nhưng nhìn bóng em từ phía sau anh bỗng thấy hơi sợ, ngộ nhỡ một
ngày nào đó em thật sự đi mất thì anh phải làm sao, cho nên anh phải mau mau giữ
lấy em.”
Cô cảm động chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc nói: “Vương Tiêu, em sẽ không rời
xa anh.”
“Anh biết.” Vương Tiêu vén tóc mái hơi rối bị gió thổi tung của cô, ánh mắt
trở nên sâu lắng hơn cả màn đêm đen, “Anh còn biết, em muốn có một gia
đình.”
Cô nghe thấy lời anh nói, trong lòng nóng ran.
Anh tiếp lời: “Vì vậy nên anh muốn cho em một gia đình, gia đình của riêng
chúng ta.”
Cô cúi thấp đầu, trái tim như tràn đầy nước nóng đang sục sôi, bọt nước cuồn
cuộn nhưng không làm bỏng người, chỉ có sự ấm áp... sự ấm áp khiến con người ta
muốn đắm chìm vào đó trọn đời trọn kiếp. Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve
chiếc nhẫn xinh xắn, phía trên còn có một viên kim cương, tuy là giả, nhưng dưới
con mắt cô, nó còn đáng quý trọng hơn bất kì loại châu báu nào khác. Cô phải mất
rất lâu mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc hưng phấn nhưng vẫn có phần lo lắng
của bản thân, còn người đó cứ im lặng chờ đợi. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt
kiên định mà nhiệt tình đó của anh dừng lại ngay phía trên đầu mình.
Cô đột nhiên thầm lẫm bẫm một câu: “Hình như em còn chưa đồng ý mà...”
“Hả?” Người con trai hoảng hốt.
Cô ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn lệ hoa rưng rưng, nhìn vào đôi mắt sáng ngời
của anh, trịnh trọng nói: “Em đồng ý.”
Và họ hôn nhau...
Bên cạnh là quán ăn ồn ào với mùi thịt nướng bay theo chiều gió, trên đỉnh
đầu là vầng trăng sáng đã trải qua bao sóng gió thăng trầm, đã chứng kiến vô số
những mối duyên tình chốn nhân gian, hai cơ thể trẻ tuổi siết chặt lấy nhau
giống như hai cây nhỏ tràn trề sức sống. Anh là mặt trời của cô, cô là hoa hướng
dương của anh, họ gặp nhau vào khoảng thời gian đẹp nhất, rồi cùng nhau vẽ nên
một tình yêu đơn giản mà ấm áp, rồi họ hẹn ước trọn đời...
Tất cả những gì xảy ra của ngày hôm đó cô đều nhớ như in, giống như đã được
ghi lại trong chiếc dĩa CD của cuộc đời. Trong miệng là hương vị chocolate nồng
nàn vương vấn, bên tai vang lên tiếng hát mộng ảo của Vương Phi “mộng trường cửu
cùng người, ngàn năm như trăng sáng”, ngón áp út bàn tay phải đeo một chiếc nhẫn
giá ba tệ. Cô nhớ đến câu nói nổi tiếng của Tagore: “I love three things in this
world, the sun, the moon and you. The sun for the day, the moon for the night,
and you forever[8]”
[8] Anh yêu ba thứ trên thế giới này, mặt trăng, mặt trời và em. Mặt trời là
dành cho ban ngày, mặt trăng là dành cho ban đêm, và em là vĩnh hằng.
“Anh đáng ghét, tránh xa em ra một chút.”
“Em à, đừng giận nữa, anh sai rồi...”
Tiếng nói vang lên bên cạnh cắt ngang dòng hồi ức của Lâm Uyển. Lúc này cô
mới ý thức được rằng mình đã đứng đây rất lâu, lâu tới mức sa vào ký ức không
thể tự thoát khỏi, lâu tới mức tưởng rằng mình đã đi xuyên qua cả đường hầm thời
gian và không gian. Cô ngưỡng mộ nhìn một đôi nam nữ mặc áo tình nhân đang giận
hờn nhau đi ngang qua. Họ trẻ tuổi như vậy, phóng khoáng như vậy, tốt đẹp như
vậy, quan trọng là họ đều đang sống.
Người con gái hất tay người con trai, người con trai đuổi theo nắm lấy tay cô
gái, cô gái lại hất ra, anh ta lại nắm lấy...
Nước mắt Lâm Uyển tuôn trào, cảnh tượng trước mắt cô trở nên nhạt nhòa. Cô lờ
mờ nhìn thấy bóng dáng hai người đó hòa hợp cùng nhau, ngày càng xa.
Nhưng, cô cúi đầu nhìn bàn tay phải trống trơn của mình, người từng kéo lấy
tay cô trước kia đã không còn nữa. Hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, chỗ nào đó
trong trái tim không biết là lần thứ bao nhiêu bắt đầu nhói đau. Vương Tiêu...
cô khẽ gọi tên anh hết lần này đến lần khác, cô vốn dĩ tưởng rằng cái tên cô
từng gọi vô số lần đó, cô có thể gọi nó cả cuộc đời.
Cô cố gắng không suy nghĩ nữa, cũng đã kiên trì được mấy ngày, nhưng điều đó
không có nghĩa là cô không nhớ anh. Trên thực tế, cô nhớ anh đến mức muốn được
chết đi ngay lập tức. Nỗi nhớ và đau buồn đã bị kìm nén quá lâu kia bây giờ bỗng
tuôn trào mãnh liệt, hệt như nước biển khi thủy triều lên, trong nháy mắt đã
nhấn chìm cô xuống.
Lâm Uyển như bị sụp đổ, mặt nạ và bộ giáp sắt liên tiếp rơi xuống, cô ngồi
thụp xuống giữa phố lớn khóc nghẹn ngào. Tiếng khóc của cô rất khó nghe, cổ họng
cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên cứ khóc một tiếng tới giữa chừng lại trở nên
khàn khàn. Dáng vẻ khóc lóc của cô cũng rất khó coi, bởi vì trên mặt còn có lớp
trang điểm rất dày, nước mắt cứ tùy tiện tuôn ra làm nhòe hết cả mascara, má
hồng và màu môi, cả mặt mảng trắng mảng hồng giống như bộ mặt bị trang điểm thất
bại trong Kinh kịch.
Đối với nơi như chợ đêm này thì thứ không thể thiếu nhất chính là người đi
đường. Một cô gái trẻ khóc nức nở giữa phố chắc chắn sẽ dẫn đến rất nhiều sự chú
ý. Nhưng Lâm Uyển khóc đến mức quá nhập tâm, người ta dừng chân quan sát, chỉ
chỉ trỏ trỏ, thở ngắn than dài gì đó cô đều không nghe thấy, không nhìn thấy,
điều duy nhất cô biết chính là rơi nước mắt... rơi không ngừng. Những người hiếu
kì quây lại xem xét bàn tán chán rồi cũng lần lượt bỏ đi lo việc của mình,
chuyện của người khác chung quy cũng là chuyện của người khác, chuyện của người
lạ lại càng không đáng trì hoãn bước chân vội vàng của bản thân.
Lâm Uyển cũng không biết mình đã khóc bao lâu, mà khóc có bao lâu cũng không
đủ. Nếu có thể, thì cứ kéo dài đằng đẵng như vậy đi, kéo dài mãi ở nơi mà cô và
Vương Tiêu đã dắt tay nhau đi qua vô số lần, nơi mà cô chọn cho anh móc chìa
khóa còn anh bón cho cô ăn thịt xiên nướng, ở nơi mà họ đã cười đùa rất nhiều
nhưng đôi khi cũng có tranh cãi nhỏ, ở nơi mà anh đeo nhẫn cho cô và nói rằng
muốn cùng cô đi hết cuộc đời...
Cô khóc tới mức cổ họng bỏng rát. Trước mắt cô xuất hiện một chiếc khăn giấy.
Cô ngẩng gương mặt vẫn còn đang lấm tấm nước mắt lên, nhìn thấy một cô bé tóc
ngắn mặc đồng phục cấp ba, cô bé dè dặt hỏi: “Chị ơi, chị thất tình sao?”
Hơi thở cô như ngừng lại, rồi cô thở dài, giọng khàn khàn: “Em biết điều còn
đau khổ hơn cả thất tình là gì không?”
Cô bé lắc đầu, trong đôi mắt to trong veo mang theo sự ngây ngô thiếu nữ. Cô
bé thật hạnh phúc, Lâm Uyển nghĩ.
Cô đứng dậy đón lấy chiếc khăn giấy lau mặt, tỏ lời cảm ơn chân thành tới cô
bé kia, rồi quay người định đi khỏi đó.
“Là gì?” Cô bé khăng khăng hỏi.
Lâm Uyển quay đầu, cười gượng: “Là mất đi.”
Cô bé ngỡ ngàng: “Có gì khác nhau không?”
Lâm Uyển bỗng ngây người, lơ đễnh giải thích: “Thất tình rồi em vẫn có thể
nhìn thấy anh ấy, biết anh ấy sống tốt hay không, nhưng khi mất đi rồi, sẽ không
thể nào nhìn thấy anh ấy được nữa.”
Cô bé nửa hiểu nửa không, cũng không tiếp tục hỏi, còn Lâm Uyển đã quay người
đi rồi. Cô giơ tay phải đặt lên ngực, ở đó rất đau. Cô vừa mới vô ý nói ra một
sự thật tàn khốc nhất, sự thật mà cô vẫn luôn trốn tránh, cô đã mất đi Vương
Tiêu, kiếp này không thể nhìn thấy nhau, âm dương cách biệt. Có lẽ trên thế giới
này đó là điều bất lực nhất, tàn nhẫn nhất.
Khi Lâm Uyển trở về nhà, đôi mắt hình quả hạnh đã biến thành hai quả đào. Còn
chưa kịp đợi cô rửa mặt xong, điện thoại đã vang lên. Cô cầm lên xem, thì ra là
bác gái gọi tới. Cô bỗng hoảng sợ, chẳng lẽ là bệnh tình của bác trai trở nên
nghiêm trọng? Cô vội vàng ấn phím trả lời, nghe thấy giọng nói hơi lo lắng của
bác gái: “Uyển Uyển, con đang ở đâu thế?”
“Con đang ở nhà, bác trai...”
“Vừa rồi con đã đi đâu?”
“Bác gái, con...”
“Uyển Uyển, con có thể đồng ý với bác không, đừng điều tra nữa.”
“Bác gái, bác yên tâm, đây là do con tự quyết định, không cần hai bác lộ
diện, con không thể trừng mắt nhìn họ bóp méo sự thật khiến cho hung thủ tự do
ngoài vòng pháp luật...” Cô nói tới đó thì bắt đầu nghẹn ngào, “Con thật sự
không làm được.”
Bác gái thở ngắn than dài: “Cho dù con có tìm được chứng cứ gì đi nữa, gửi
lên trên cũng sẽ không được thẩm tra xử lí đâu.”
“Con biết. Nếu họ đã chơi trò hèn hạ trước, thì con cũng không thể dùng
phương pháp theo quy tắc thông thường. Trong tay con có một đoạn ghi âm, có thể
phát lên mạng, chỉ cần làm to chuyện lên, có được áp lực dư luận, tự nhiên sẽ có
người phụ trách việc này. Con không tin họ vẫn còn có thể một tay che trời.”
Bác gái vừa nghe xong đã cuống lên, vội nói không được làm như vậy.
Lâm Uyển ngạc nhiên, tại sao? Mấy ngày nay cô đều thắc mắc trong lòng, chỉ là
không tiện nói ra. Cô cảm giác thái độ của cha mẹ Vương Tiêu đối với sự việc này
quá tiêu cực, thậm chí còn có chút khác thường, rất khó tưởng tượng rằng đây là
thái độ nên có của người cha người mẹ yêu con như tính mệnh mình.
Nửa tiếng sau, Lâm Uyển bắt taxi tới bệnh viện quân đội, bác trai đang ở đó.
Cô vừa đi đến gần khu nội trú thì nhìn thấy bác gái đi đi lại lại ở tầng
dưới.
Bác gái nhìn cô, sau khi than vãn xong, cuối cùng mới nói rõ sự tình.
Hóa ra, bác trai trước kia từng giữ chức tại bộ phận xây dựng của thành phố
nào đấy, tám năm trước bị cuốn vào một sự cố lớn về chất lượng công trình, ông
chỉ là một nhân vật nhỏ kẹp giữa cấp trên và cấp dưới, nhưng lại đích xác là
người mang tội danh, bởi vì trên tất cả giấy tờ đều có kí tên ông. Sau này phía
trên có người đã dẹp yên chuyện này xuống, ông mới được miễn tội, không phải
chịu họa ngục tù, chỉ bị giáng chức cảnh cáo và điều về thành phố B. Nhưng mấy
ngày trước ở bệnh viện, thư ký của Trần Kình lấy ra một xấp tài liệu photo về
bằng chứng của vụ việc năm xưa. Tuy nhiều năm đã trôi qua, nhưng đó vẫn là bằng
chứng phạm tội thực sự. Lúc đó bác trai như sét đánh ngang tai, hoàn toàn mụ mị.
Vấn đề bây giờ là, nếu đòi lại công bằng cho con trai, vậy thì người cha sẽ phải
mang tiếng oan của vụ việc năm đó. Chưa nói tới việc đã lớn tuổi vẫn phải ngồi
tù, đồng thời sẽ liên lụy đến các nhân vật quan trọng khác. Đây là một gánh nặng
mà họ không thể gánh nổi. Mấu chốt nhất là, cho dù như vậy cũng chưa chắc có thể
bóc trần chân tướng sự việc, bởi vì họ đã để vuột mất thời cơ, bởi vì đối phương
quá lớn mạnh, kể cả con cá giãy giụa đến chết, lưới cũng chưa chắc đã bị
rách.
Bác gái vừa khóc vừa kể hết câu chuyện, Lâm Uyển chỉ cảm thấy mình dường như
bị một hòn đá lớn đè chặt xuống, hít thở khó khăn. Cô nhớ đến câu nói cuối cùng
của Trần Kình “tôi đang chờ đây”, quả nhiên là phản ứng mà kẻ nắm chắc phần
thắng trong tay mới có. Tất cả nỗ lực của cô đều trở thành trò cười, chiếc thẻ
nhớ như báu vật đang ở trong túi bỗng biến thành phế liệu, sức lực trong cơ thể
dần bị rút hết, giữa ngày hè nóng bức mà tay chân cô bắt đầu lạnh ngắt. Vương
Tiêu của cô không thể nào nhắm mắt, cô chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, giống hệt như
lúc nhìn anh bị ngọn lửa nhấn chìm hóa thành một nắm tro tàn. Cô không thể chịu
đựng nổi, trái tim cô như bị dao đâm, nhưng cô lại không thể làm gì. Bây giờ cảm
giác của cô không chỉ là thất vọng, mà là tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT