Không biết qua bao lâu, buổi biểu diễn cũng kết thúc. Các fan ùa lên sân khấu như ong vỡ tổ, mong có thể gần thần tượng của mình hơn, xin chữ
kí, chụp ảnh rầm rộ, cảm giác như có thể sập sân khấu bất cứ lúc nào.
Nhóm người NT yên lặng kéo chị Huệ đi ra khỏi đó, mặc cho chị liều mạng muốn theo các fan đi xin chữ kí.... Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đó,
mọi người không khỏi nở nụ ười trước vẻ mặt tiếc hận và căm thù của chị
Huệ, quay lưng lại sân khấu đằng sau mà bước đi. Buổi ca nhạc này cũng
không phải quá tệ như đã tưởng tượng.
CHƯƠNG XXV: NỖI SỢ HÃI NHẤT.
Khi buổi biểu diễn kết thúc trời cũng bắt đầu nhá nhem, đường phố đã lên đèn. Đoàn người lại dắt nhau rời khỏi sân vận động.
Dõi theo từng tốp người đi xa, ai cũng như trút được gánh nặng, chỉ có
chị Huệ là hớn hở, vui cười nhiều nhất. MV ôm AD ngủ yên lặng trên tay,
dường như bé quá mệt mỏi cho nên thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn con
gái đang say ngủ trong lòng, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt, cảm nhận nhịp
tim đập bình ổn của con, trái tim MV ấm áp vô cùng, chỉ ước mãi được ôm
con như vậy.
Mọi người cố gắng nói chuyện nhỏ nhẹ, tránh ảnh
hưởng đến bé. Trông hình ảnh yên bình đó ai cũng vui vẻ, ánh nhìn tràn
ngập hơi ấm. Chị Huệ ươn ướt mắt, huých nhẹ NT nói:
- Cảm xúc thế nào?
- Ừm.... Bình....thường.
Sau một hồi ngẩn người, NT mới quay đi, ngập ngừng nói khiến chị nổi điên vì phản ứng lạnh nhạt của cô, tức giận gầm nhẹ:
- Bình thường? Thế nào là bình thường? Mày có thể nói dửng dưng như vậy sao?
- Vậy chị bảo em phải nói thế nào? Chị muốn em làm gì đây? -NT cũng nhìn thẳng vào mắt chị, giận dữ đáp lại.
Có ai hiểu được cảm giác trong lòng cô? Không phải cô máu lạnh, vô tình như vậy, nhưng biết làm sao đây khi cô chưa thể vượt qua việc đó một
cách dễ dàng? Cô cần thời gian, rất rất nhiều thời gian. Làm sao cô có
thể đối mặt và chấp nhận kẻ đã từng cưỡng bức mình ngay được? Mọi người
chỉ nhìn thấy vẻ ngoài mạnh mẽ, kiên cường đến mức lạnh lùng, vô cảm của cô nhưng có ai hiểu nổi trong lòng cô đang nghĩ gì? Có biết trong đầu
cô là sự giằng xé rất ác liệt đến mức cảm giác như mình sắp bị xẻ ra làm hai? Cô muốn khóc, muốn hét lên, muốn thoát ra....nhưng không đơn giản
như vậy bởi cô đã phải tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi suốt sáu năm mới có thể
sống sót. Bây giờ làm sao cô trở về vẻ yếu đuối, vô tư ngay lập tức
được? Có ai biết để kiên cường, dũng cảm sống tiếp cô đã phải bỏ đi sự
vô tư, thuần khiết của thiếu nữ, trở thành người phụ nữ cứng cỏi, thâm
trầm? Có phải cứ muốn quay lại là quay lại được ngay đâu. Vậy ai trả lại cho cô một trái tim tinh khiết, trong sạch và nguyên vẹn đây? NT đau
khổ nhắm mắt lại quay đi, cố kìm nén cảm xúc trong tim mình. Không phải
cô không nhìn thấy sự khao khát, thành khẩn và nồng cháy trong mắt
anh.... Hay cô không mong muốn hình ảnh này sẽ trở thành sự thật....
Nhưng cô không thể chấp nhận điều đó với một tâm hồn sần sùi và già cỗi
đầy vết sẹo, ít nhất là hiện tại.... Vì vậy cô chỉ có thể nói "xin lỗi".
Chị Huệ thấy mắt NT lấp lánh, biết cô đang cố gồng mình chịu đựng,
cũng biết mình đã quá lời, vì vậy chị khoác vai cô áy náy, sau đó thả
tay ra nói:
- Xin lỗi, chị quá chủ quan rồi. Chị biết chẳng ai có
thể thấu hiểu và cảm nhận tất cả nỗi đau trong lòng mày, vì vậy không
thể can thiệp quá nhiều.... Nhưng Tuyết à, con người ai không phạm sai
lầm? Quan trọng là người đó có biết nhận lỗi và sửa chữa hay không? Mà
điều này tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt và hành
động của cậu ấy.... Với cương vị là một người chị em tốt của mày, chị
không muốn nhìn thấy mày đau khổ hay sau này phải hối hận.... Có khi con người ta luôn không nhìn thấy những gì gần ngay trước mắt, đợi đến khi
nhìn thấy thì nó chỉ còn là bóng hình xa xa mà ta không thể với tới nữa. Hãy cố gắng quên đi những tội lỗi mà vui vẻ đón nhận những niềm vui
người đó dành cho mình.... Nhỡ đâu đó là sự an bài của ông trời? Cứ nghĩ rằng sự nhầm lẫn đó đã mang hai người đến với nhau, là duyên phận đã
định hai người phải thuộc về nhau mãi mãi - Chị Huệ dừng lại, nhìn sâu
vào mắt NT, hai tay nắm chặt tay cô - Tất cả những gì chị làm đều chỉ
mong mày được hạnh phúc. Vì công lý, hãy tin điều đó, Tuyết à.
Chị Huệ nhìn NT tha thiết với ánh mắt chân thành nhất khiến cô xúc động, không kìm được lòng, ôm chầm lấy chị. Một giọt nước trong suốt, ngọt
chát chảy ra từ khóe mi xuôi theo viền môi rơi xuống mặt đất, NT cố gắng giữ giọng mình không run lên, hóm hỉnh nói:
- Tất nhiên là em tin
rồi. Nếu không cho dù anh ấy có làm gì đi chăng nữa cũng không thể
thuyết phục được chị. Em biết, mặc dù chị hâm mộ những người đó đến mất
trí nhưng làm sao sánh bằng tình cảm thắm thiết, đồng cam cộng khổ bao
lâu nay của chúng ta được, có phải không?
- Con ranh này, dám nói chị mày thế à? - Chị Huệ cười đánh NT - Nhưng đúng là như vậy.
Nói xong hai người cùng cười lớn. Những người còn lại vẻ mặt ngơ ngác
nhìn hai người, vì vậy họ lại càng cười lớn hơn.
Trong một chiếc xe ô tô màu xanh gần ngã tư, hai người đàn ông vẻ mặt
âm trầm nhìn chăm chăm vào người nào đó phía trước. Một người đàn ông
khoảng 30, ăn mặc giống dân lái xe, vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò một người
trẻ tuổi hơn, khoảng hơn 20 với cách ăn mặc đặc trưng của sinh viên: áo
trắng, quần đen:
- Lát nữa cố gắng làm giống thật vào. Nếu để lộ
một chút sơ hở nào thì không chỉ mình cậu chết đâu mà là tất cả chúng ta đều bị xử tử đó.
- Dạ, em biết. - Cậu ta đáp, rồi lại thở dài than - Nhưng xinh đẹp như vậy chết đi quả là đáng tiếc. Dám mà trước khi
chết chúng ta được vui vẻ một tí có phải hay không?
Nói xong hắn ta cười nham nhở nhìn chòng chọc nơi nào đó. Người đàn ông kia liếc mắt, khinh thường đáp:
- Nếu mày có gan động vào người đứng sau cô ta. Có điều... ngay cả chị
cả đánh đấm mày còn chẳng dám hó hé lấy một câu, chỉ có thể đứng im làm
bao cát cho chị trút giận lại còn.... - Người đó nhếch mép cười khẩy.
Thấy vậy tên còn lại xấu hổ gãi đầu, lo sợ hỏi:
- Vậy tính sao đây? Chúng ta làm như vậy nếu người đó biết được thì không phải chỉ có nước chết thôi sao?
- Tính sao? Mày muốn chết ngay hay sống thêm vài ngày? Đằng nào cũng
chết, không làm thì bị đánh chết ngay. Ít ra làm theo lời chị cả còn có
hi vọng sống, chỉ cần làm giống y như thật may ra có đường thoát. Nếu sợ chết sao lúc trước còn đi theo con đường này? - Người kia bình tĩnh,
rít một hơi thuốc, nhàn nhạt đáp.
Nghe vậy, cậu bạn đóng giả
sinh viên cũng buồn bã, ngả người về sau, hai tay để sau đầu, ánh mắt
nhìn xa xăm như nhớ lại chuyện cũ, lát sau mới nói:
- Có ai muốn
tham gia cái nghề đâm thuê chén mướn này? Không phải cũng vì đồng tiền
sao? Nếu cuộc đời không quá bạc bẽo với anh em mình thì chúng ta đâu
phải đi đến bước đường này. Có nhiều lúc em suy nghĩ về tương lai, rồi
về quá khứ.... Nếu cho em làm lại nhất định có chết em cũng không chọn
con đường này.
- Suy nghĩ thì ích lợi gì? Có thay đổi được không?
Kêu nữa, kêu mãi cũng vậy. Xã hội này nơi nào không có bất công? Đành
phải chấp nhận mà sống thôi. Việc cần làm bây giờ không phải ngồi đây
than ngắn thở dài rồi trách số phận mà là nghĩ cách làm tốt nhiệm vụ
được giao. - Nói xong anh ta lại đưa mắt về phía trước, thở dài - Chỉ có thể trách cô ta phận mỏng.... Chúng ta cũng chỉ vì mạng sống của mình
mà bất đắc dĩ làm.
Người kia cũng gật đầu đồng ý. Hai người
trầm mặc, không nói gì nữa, cố gắng xua đi những cảm xúc ủy mị vừa rồi
và chờ đợi khẩu lệnh. Không khí trong xe yên tĩnh đáng sợ. Đó chính là
không khí của những kẻ giết người trước khi ra tay. Bỗng tiếng chuông
điện thoại vang lên, người đàn ông mặc quần áo lái xe vội vàng nhấn nút
nhận, chăm chú lắng nghe không nói gì, cuối cùng chỉ cung kính đáp "Dạ,
em rõ rồi ạ." sau đó cúp điện thoại, quay sang nói với người trẻ tuổi
hơn:
- Đến lúc rồi.... Hành động thôi.
Người trẻ nghe vậy
liền gật đầu chấp nhận, ánh mắt trở nên sắc bén, sửa sang lại quần áo
cho gọn gàng, giây sau đã khoác lên bộ mặt ngây thơ, thoải mái của sinh
viên rồi bước ra khỏi xe, đi sang bên đường. Người trong xe dõi mắt nhìn theo, sau đó rít một hơi thuốc cuối cùng rồi đáp đầu thuốc ra ngoài
cửa, chuẩn bị khởi động xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT