Những lời nói quan tâm, yêu thương của anh trai làm NT run lên khi cảm
nhận được hơi ấm của tình thân, xoa dịu bớt cái bỏng rát trong tim nhưng cô vẫn không thể khóc, chỉ có thể nhìn anh trân trối rồi vùi sâu vào
ngực anh đúng như một đứa em gái yếu đuối, bé bỏng. Thấy vậy ĐM cũng
không ép nữa, để mặc cô nằm im lặng trong lòng mình, khẽ vỗ nhẹ lưng cô
an ủi.
Hai người lặng lẽ ôm nhau,sưởi ấm và xoa dịu cho nhau,
bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang qua không khí tĩnh lặng nơi đây. NT nhíu mày lôi từ trong túi ra, màn hình nhấp nháy dãy số gần đây đã trở nên quen thuộc, đứng đầu các cuộc gọi tới trong danh bạ của
NT. Bình ổn lại tâm tình, cô nhẹ nhàng ấn nút nghe:
- Alo.
-
Anh đây. - Đầu bên kia vọng lại tiếng nói trầm thấp của người đàn ông.
NT dĩ nhiên biết người đó là ai nhưng cô không muốn lên tiếng và cũng
không biết nên nói gì, vì vậy chỉ giữ im lặng.
Một lát sau, không thấy NT nói gì, người đó lại tiếp tục, rụt rè hỏi:
- Con...thế nào rồi?
- Con rất tức giận, không chịu nghe tôi nói. Có lẽ...con...hận tôi rồi. - NT khó nhọc đáp, cổ họng đau buốt, nhắm mắt lại cố gắng nói hết.
Nghe thấy âm thanh khàn khàn, tắc nghẹn của NT, người bên kia xót xa, khẩn trương đáp:
- Em khóc sao?
Nghe hỏi như vậy NT cười đau khổ, không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ
lại nói "không, tôi không khóc, đó là do cười nhiều quá đến nỗi khô cổ,
đau họng, rách mồm" sao? Vì vậy một lần nữa hai người lại rơi vào yên
tĩnh. Mấy giây sau người bên kia sau khi hít sâu vài cái mới lấy hơi bắt đầu nói:
- Anh...xin lỗi. Chiều nay anh quá nóng nảy, không rõ mọi chuyện đã...hiểu lầm em, lớn tiếng...mắng em. - Người đó ngượng ngùng
nói, như một đứa trẻ học nói nhát gừng và sợ sệt, thận trọng từng chữ
thốt ra. NT vẫn không trả lời nhưng ít nhất cô vẫn lắng nghe chứ không
cúp máy, vì vậy người bên kia thở dài, tiếp tục - Thực ra lỗi của anh là lớn nhất, anh không có tư cách trách ai. - Người đó cười khẩy - Anh
thật hèn nhát khi không dám đối mặt với con.... Bây giờ anh đang rất lo
sợ, rối loạn và hoảng hốt....Anh cũng biết em còn đau hơn anh, biết em
đang khóc, anh rất đau, anh chỉ muốn ở bên em lúc này.Chúng ta cùng bên
nhau, bởi anh muốn em giúp anh an tâm, bình tĩnh lại....còn anh, cũng có thể là một bờ vai của em.
Tiếng nói cuối cùng cất lên cũng là lúc nước mắt NT rơi xuống, lặng lẽ tràn mi rơi tí tách trong đêm như tiếng mưa. NT không hiểu tại sao lúc
này mình lại khóc được, khóc rất nhiều như tuôn ra hết mọi nỗi buồn và
ấm ức trong lòng bấy lâu. Là vì cảm động hay vì đau xót? Những lời nói
của "anh" ta làm cô chấn động mạnh, dường như trong trái tim có gì đó
sụp đổ, tuôn trào như băng tan, nước lũ khiến cô không kiềm lòng được
rơi lệ. Anh ta đang bộc bạch những tâm sự chân thật nhất trong lòng mình với cô sao? Anh ta muốn cô giúp anh ta bình ổn lại còn anh ta sẽ là một bờ vai vững chắc, ấm áp cho cô? Anh ta muốn hai người ở bên nhau cùng
chia sẻ nỗi buồn, giúp nhau vượt qua khó khăn? NT biết nói gì đây? Cô
đâu phải là động vật máu lạnh, một người đàn ông đang bộc bạch tâm sự
trước mặt mình làm sao không có cảm xúc? Người ta nói, đàn ông là động
vật sống bằng nửa thân dưới nhưng bên cạnh đó cũng có cái quan trọng hơn cả nửa thân đó, chính là lòng tự trọng của một người đàn ông và NT biết đối với người đó nó còn cao hơn những người đàn ông khác rất nhiều....
Không phải người ta vẫn nói, khi một người đàn ông chịu bỏ đi tấm mặt nạ lạnh lùng, mạnh mẽ để phô bày sự yếu đuối, cảm xúc thật lòng trong tâm
họ thì đó là lúc anh ta thật lòng nhất và người đó cũng là người anh ta
trân trọng và tin tưởng nhất sao?
Người bên kia không còn nói
nữa, NT vẫn lặng lẽ rơi nước mắt. Hai người yên lặng như đang nghe tiếng lòng của nhau qua chiếc điện thoại nhưng cảm giác lại rõ rệt, như gần
cạnh nhau.... Nhìn lại mình đang trong vòng tay ấm áp của anh trai, NT
lại miên man nghĩ không biết anh ta đang ở đâu, có ai bên cạnh không hay chỉ đơn độc gặm nhấm nỗi buồn một mình?
Hai người cứ yên lặng
suy nghĩ về nhau, không ai muốn lên tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng này nhưng cũng không ai tắt máy mà chỉ bình lặng nghe tiếng thở nhẹ nhàng
của nhau, cứ như thế.... an ủi nhau một cách thầm lặng và dịu dàng nhất
Trời âm u, giá buốt như hòa cùng không gian trong ngôi nhà mái ngói bạc màu đầu làng.
Không khí nặng nề vẫn kéo dài từ hôm qua, mọi người đều mệt mỏi vì một
đêm suy nghĩ, khó ngủ, đặc biệt là NT gần như thức trắng đêm. Với tâm
trạng nặng nề nhưng vẫn phải đi làm kiếm tiền để sống, bố mẹ và anh trai đều đi làm, chỉ có NT và AD ở nhà.
Con gái không chịu ra gặp
mọi người, không chịu đi học vì vậy NT cũng không có tâm trạng đi dạy,
đành xin nghỉ tết luôn, dù sao hôm nay cũng là buổi cuối trước khi nghỉ
tết.
Ở nhà một mình với không gian trống trải, lạnh lẽo NT rất
buồn và sợ hãi, cảm giác như thời gian ngừng trôi, thật cô độc và bức
bách, con gái chỉ cách một bức tường mỏng mà lại xa tít tắp.
Càng nghĩ càng khó chịu, và bị vây *** trong bốn bức tường, dường như
trong tim cô cũng đang bị mắc kẹt như vậy. NT đành lao vào làm việc nhà, quét dọn, cọ rửa từng đồ vật, ngóc ngách trong nhà mong sao thời gian
trôi thật nhanh.
Đang làm việc hăng say thì có người gọi cổng, vì vậy NT đành dừng tay ra mở cổng.
Ngay khi cánh cổng mở ra, đập vào mắt NT là hình ảnh Nhất Huy đang đứng yên tĩnh, nhìn chăm chú vào mặt cô với ánh mắt an ủi, chan chứa yêu
thương. Chỉ với ánh mắt ấy, không cần anh lên tiếng NT đã có thể hiểu
được và cảm thấy ấm áp vô cùng, đồng thời lại càng áy náy, Mắt dưng dưng bật thốt ra một tiếng:
- Anh....
- Không cần nói gì, anh hiểu mà.
NH nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu NT, nở nụ cười hiền hậu, âu yếm. Sao anh
không hiểu được cô đang nghĩ gì chứ? Anh đã ở bên cô bao năm, nhìn cô
lớn lên đồng thời cũng tham gia vào sự trưởng thành đó rất nhiều. Anh
hiểu cô còn hơn cô hiểu bản thân mình, chỉ cần một ánh mắt, cử chỉ anh
đã đoán được suy nghĩ của cô. Anh biết bây giờ cô đang rất buồn, day dứt và tự trách mình và cô vẫn còn áy náy với anh, ngại ngùng khi nhận sự
giúp đỡ của anh, vì vậy NH cố gắng hạn chế gặp cô, vừa để mình quên cô,
vừa để cô bớt cảm thấy có lỗi với mình. Như vậy là biện pháp tốt nhất
cho cả hai.
Hít sâu một hơi cố kiềm lại cảm xúc sắp dâng trào trong lòng, NH nhìn NT nhẹ nhàng nói:
- Anh nghe ĐM nói AD không chịu nghe ai nói, kể cả Hân, vì vậy anh muốn sang gặp con bé xem sao.
Nghe vậy NT nhìn anh trân trối, có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt lên được câu:
- Cảm...ơn anh.
- Đừng khách sáo như vậy. AD là con gái anh mà, cho dù không vì em thì anh vẫn luôn quan tâm đến bé.
NH cười buồn, trong tim hơi đau đau, sau đó bước vào trong. NT cũng
đóng cổng lại bước theo sau, không nhìn thấy chiếc mercedes màu đen đằng xa. Người đàn ông đang nhìn cô chăm chăm với ánh mắt cháy bỏng, khuôn
mặt đẹp trai phờ phạc, mắt đầy tia máu, đặc biệt trên tay vẫn nắm chặt
chiếc iphone trắng.
Đứng trước cánh cửa, NH đưa mắt nhìn NT rồi đưa tay lên gõ cửa. NT
đứng bên nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa đong đầy
nỗi nhớ, hồi hộp và lo lắng. Một lát vẫn không có tiếng đáp lại, NH đành thở dài, cất giọng gọi:
- AD à, là bố Huy đây. Con mở cửa cho bố được không?
Nói xong hai người cùng nín thở chờ đợi nhưng mãi vẫn không có tiếng
động, hai người liếc nhìn nhau rồi chán nản định quay đi thì cánh cửa
được mở hé ra một chút. Đôi mắt to tròn, trong suốt nhưng bây giờ lại
đượm buồn và nỗi ấm ức nhìn NH, rồi đưa mắt sang nhìn NT e ngại. Thấy
vậy NH liền hiểu ý, quay đầu cười an ủi NT rồi bước vào trong.
Chỉ còn mình NT ở bên ngoài, buồn bã bỏ ra phòng khách đợi.
Vừa vào phòng AD lại nhảy lên giường, cuộn người lại một góc như đây là hành động bé làm duy nhất trong phòng. NH cười bước đến ngồi gần bé,
nhẹ nhàng xoa đầu bé rồi hỏi:
- AD buồn lắm phải không? Chắc con đang giận mọi người lắm.
Không thấy AD trả lời NH lại tiếp tục hỏi:
- Sao rồi, ngồi trong đây cả một đêm vẫn chưa nguôi giận? Không muốn nói chuyện với bố Huy sao? Vậy con mở cửa cho bố làm gì?
Giọng nói dịu dàng, ấm áp của anh làm cho AD nhẹ nhõm hơn, bé ngước mắt lên nhìn anh đầy phức tạp, có vẻ muốn nói nhưng lại không mở miệng
được, vẻ mặt trông rất tội nghiệp, đáng thương như con cún nhỏ làm NH
bật cười, véo yêu má bé rồi nói:
- Được rồi, bố hiểu mà. Vậy AD có muốn ra ngoài với bố một lát không?
Nghe xong hai mắt AD sáng lên, đúng vậy bé rất muốn ra ngoài, ở đây
ngột ngạt quá, bé lại không biết đối mặt với mọi người như thế nào.
Không phải là bé ghét mọi người đến mức không muốn nhìn thấy họ mà là bé đang bế tắc, không biết làm sao. Quả thực bé rất cần một không gian
thoáng đãng. NH nhìn thấu suy nghĩ non nớt của AD, cười cười rồi nắm tay bé bước ra khỏi phòng.
Vẫn ngồi trên ghế ngoài phòng khách
đợi, thấy cửa mở NT liền đứng lên, NH đang nắm tay AD đi đến nhưng con
bé lại không nhìn cô, cứ cúi mặt xuống đất. Thấy vậy NT càng buồn, con
gái vẫn chưa chịu tha thứ cho mình.
NH đứng bên nhìn hai mẹ con vừa buồn cười vừa thương xót, thấy ánh mắt NT trĩu nặng hơn chỉ có thể đau
lòng, cười rồi nhẹ nhàng bảo:
- Anh dẫn AD ra ngoài một lát. Em ở nhà đừng lo nhé.
Nói xong nháy mắt với cô rồi dẫn AD đi. NT chỉ có thể lặng lẽ dõi mắt theo hai người mà không dám lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT