Màn đêm đã buông xuống tự lúc rời khỏi "Vườn Sen", Bảo Lâm chưa về nhà. Nàng gọi một chiếc taxi đi thẳng đến trung tâm thành phố. Vào một trạm điện thoại công cộng, gọi dây nói về nhà báo cho cha biết là sẽ không về dùng cơm. Ông Vĩnh Tú không hề biết chuyện vừa xảy ra. Ông chỉ nghĩ là Bảo Lâm cùng đi với Tạ Thắng nên cũng không hỏi.

Rồi tiếp nối, Bảo Lâm bắt đầu một buổi lang thang. Nàng đi từ góc phố này đến góc phố khác, đứng trước khung kính bày hàng của các cửa tiệm, đi ngang rạp xinê. Nàng đi mãi, đi mãi, hai chân mỏi nhừ vẫn đi, đi mà đầu óc lại quay cuồng. Ta rồi sẽ làm gì? Phản ứng ra sao? Sẽ giải quyết sự việc thế nào?

Bảo Lâm vừa đi vừa nghĩ. Thật ra nàng đã biết Lynh từ lâu, có điều không hiểu sao, trong suốt giai đoạn quen rồi đi đến yêu, Bảo Lâm lại không hề nhớ đến Lynh. Có lẽ vì Bảo Lâm cứ chủ quan cho rằng: đó không phải là chướng ngại cản trở con đường đến với hạnh phúc của nàng. Vậy mà bây giờ, phải nói là từ lúc rời "Vườn Sen", bao nhiêu niềm tin của Bảo Lâm biến mất. Có lẽ "Vườn Sen" đã nhốt kín niềm vui hạnh phúc của Bảo Lâm lại rồi. Có lẽ những gì biết được ở "Vườn Sen" như một cơn bão xô ngã nhào tòa lâu đài mộng ước mà bấy lâu nay nàng ấp ủ, thêu dệt.

Nếu Lynh là một người đàn bà phóng đãng, cười nói cợt nhả, "Vườn Sen" là một chốn ăn chơi sa đọa, có lẽ Bảo Lâm sẽ dễ chịu hơn. Đằng này, Lynh lại có dáng dấp cao quý, ăn nói điềm đạm, vậy mà Tạ Thắng lại có thể ruồng bỏ được. Như vậy rõ ràng, Tạ Thắng là một con người thế nào?

Rồi sẽ có một ngày nào đó đến phiên ta, ta cũng bị hất hủi xua đuổi như một con chó ghẻ chứ có gì. Bảo Lâm thấy Tạ Thắng không còn đáng tin cậy nữa. Anh ấy là một người không thích đùa giỡn với tình yêu. Có thể Lynh nói đúng, bản năng chinh phục là động cơ chính để Tạ Thắng đến với mình, và để đạt được mục đích, anh không từ bỏ bất cứ một phương tiện nào. Xây cho Lynh cả một Vườn Sen, đâu có nghĩa lý gì so với những lời ngon ngọt và cuộc đính ước với ta, và đó là điều làm Bảo Lâm đau khổ nhất.

Trong cái tình cảm rối rắm đó, Bảo Lâm lại thấy tốt nhất nên xa lánh Thắng. Nhưng nếu xa Thắng rồi, ta sẽ sống ra sao? Một lần thất bại là một lần đau khổ. Bảo Lâm không quên được câu nói của Liên:

- Bây giờ tôi biết rõ là Bảo Lâm đang yêu anh ấy. Tôi cũng mong là Thắng thật lòng yêu Lâm và yêu lâu dài. Lâm không được như tôi đâu. Tôi biết là Lâm sẽ không chịu nổi những thử thách.

Vâng, ta không có đủ sức để chịu nổi thử thách. Giả dụ có một ngày nào đó, Bảo Lâm biến thành Tú Mỹ Liên thứ hai. Lâm nghĩ, có lẽ ta sẽ chết mất. Nếu biết được dư vị hạnh phúc rồi đánh mất, thà là không biết hạnh phúc là thế nào thì hơn. Ôi! Hạnh phúc, mi chỉ là chiếc bóng của chính ta, suốt đời ta chạy đuổi, nắm bắt nhưng mi bao giờ cũng ngoài tầm tay của ta.

Đêm đã khuya, đôi chân đã mỏi nhừ, nhìn vào đồng hồ, mười một giờ khuya. Bảo Lâm chợt nhớ ra tối nay ta có hẹn với Tạ Thắng. Nhưng mà Tạ Thắng bây giờ với nàng đã ở bên bờ thế giới khác biệt. Vậy mà có lúc ta cứ tưởng có thể hòa hợp được. Nếu sáng suốt một tí, ta nên trả Tạ Thắng lại cho Mỹ Liên. Họ tuy chẳng có hôn thú, nhưng họ đã thật sự sống chung nhau. Ta không có quyền làm tay cướp đoạt. Ta phải hiểu biết một chút. Ta phải cao hơn người khác một chút.

Mỏi quá rồi, không thể đi tiếp, Bảo Lâm bước vào một quán cà phê, gọi một tách thật nóng. Nhấp lấy nước đen có vị đăng đắng như cuộc đời nhiều gian truân và khổ ải của ta, lòng lại nghĩ, hay ta gọi dây nói cho Tạ Thắng. Ta cho chàng biết hôm nay bận, không thể gặp Thắng? Vừa nghĩ Bảo Lâm vừa đứng dậy một cách máy móc, bước đến bên máy điện thoại.

Người nhận điện thoại là Trúc Vỹ. Vừa nghe như giọng nói của Bảo Lâm, cô bé đã reo lên:

- Ồ, cô đấy à? Cô đi đâu vậy? Cha gọi điện thoại hàng trăm bận đến nhà cô mà vẫn nghe nói cô chưa về, cha gọi cả sang nhà anh Từ Sâm. Cô làm cha em muốn phát điên lên. Bây giờ cha đang đến nhà cô đấy. Nhưng suốt buổi tối nay, cô đi đâu thế?

Ồ, thế thì không được! Cha mẹ ở nhà sẽ hoảng lên. Bảo Lâm vội quay số về nhà, lập tức có tiếng ông Vĩnh Tú ở bên kia đầu dây:

- Bảo Lâm, con đi đâu vậy? Con làm mọi người quýnh quáng lên. Đùa gì kỳ cục thế? Khuya rồi sao con không về? Con ở đâu đấy?... Được rồi, có người muốn nói chuyện với con.

Điện thoại hình như đã chuyền qua tay người khác, rồi Bảo Lâm nghe giọng lo lắng:

- Bảo Lâm!

Nước mắt lập tức rơi xuống. Bảo Lâm cắn môi, sao ta lại hèn yếu như vậy? Vừa nghe đến giọng nói của chàng là xúc động ngay. Nước mắt nàng vẫn giọt vắn giọt dài, hai tay run lập cập. Bảo Lâm cố trấn tĩnh lại.

- Bảo Lâm!

Tạ Thắng gọi thêm một lần nữa. Linh tính báo cho chàng biết là đã có chuyện gì đó không hay lắm xảy ra. Thắng hối hả nói:

- Bảo Lâm, em ở đâu, anh sẽ đến đón em ngay.

Bảo Lâm nói với nước mắt:

- Không, không, không! Tôi không muốn trông thấy mặt anh nữa.

Tạ Thắng kinh ngạc:

- Bảo Lâm! Chuyện gì thế? Cha em nói là trưa nay anh đã cho đón em đi, nhưng anh đâu có làm chuyện đó đâu. Ai lại đón em vậy? Tại sao giờ em lại không gặp mặt anh? Từ chiều tới giờ, em ở đâu chứ?

Bảo Lâm cắt ngang:

- Tạ Thắng, tôi không muốn gặp anh lúc này. Tôi cần phải suy nghĩ. Có những chuyện không thể ngờ, không thể ngờ được. Sao mà cuộc đời nó rối rắm và phức tạp quá. Thôi, anh hãy để cho tôi yên, đời tôi khổ sở đã nhiều rồi.

Bảo Lâm nói một cách lung tung:

- Có chuyện tôi cần phải có thời gian để suy nghĩ, vì vậy tạm thời tôi không gặp anh.

Bên kia đầu dây yên lặng, sau đó giọng nói của Tạ Thắng như đanh lại:

- Anh không hiểu! Bảo Lâm, anh không hiểu em nói gì hết.

Bảo Lâm nói:

- Anh chỉ cần biết là tôi không muốn gặp anh. Anh hãy dành cho tôi một tuần. Trong tuần lễ đó, xin anh đừng đến quấy rầy tôi. Tôi cần phải suy nghĩ cho kỹ về chuyện lấy anh, phải nghĩ kỹ. Lúc trước, tôi nghĩ chuyện lấy anh đơn giản quá.

Giọng của Tạ Thắng chợt cắt ngang:

- Anh muốn biết ban chiều ai đến đón em.

- Hở?

Bảo Lâm chưa biết trả lời sao thì Tạ Thắng lại hỏi tiếp:

- Có phải La Dũng không? Phải không? Hắn ở nước ngoài quay về. Hắn đã thôi vợ và quay về, định gặp lại em phải không?

Giọng của Tạ Thắng giận dữ. Thắng thường hay suy luận thế.

- Vì vậy em đã trễ hẹn với anh, em không muốn gặp lại anh, muốn suy nghĩ lại...

Bảo Lâm ngẩn ra. Nàng hoàn toàn bất ngờ. Vô lý thật! Nhưng rồi một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Sự giận dữ của Thắng giúp Bảo Lâm thực hiện ý định trả thù. Tạ Thắng đang ghen. Thì ra, chàng cũng có nhược điểm, chàng cũng biết đau khổ. Thế tại sao Thắng không nghĩ... Thắng lại làm người khác khổ sở thế này chứ?

Bảo Lâm nói, giọng lạnh lùng:

- Anh đoán đúng đấy. La Dũng đã về, vì vậy tôi cần phải có thời gian để suy nghĩ lại. "Tình cũ không rủ cũng tới" mà, anh không nghe người ta nói vậy sao?

Tạ Thắng nói như thét trong máy:

- Nghe này! Hắn đã từng bỏ rơi em, hắn nào có chung tình, chung tiếc gì đâu, hắn có mới nới cũ. Còn em, không lẽ em vẫn còn mơ tưởng tới hắn?

Bảo Lâm bàng hoàng, đột nhiên nổi giận:

- Anh không có quyền nói xấu người ta. Anh cũng nào có hơn gì đâu? Từ xưa tới nay, anh đùa giỡn tình yêu với bao nhiêu người khác rồi. Anh chung tình lắm à?

Tạ Thắng nói như nghiến răng:

- Ồ! Tình yêu của hắn đối với em còn to tát như vậy sao? Mới có một buổi chiều mà em đã quên mất anh. Tốt!

Tạ Thắng nói lớn:

- Anh sẽ dành cho em một thời gian, anh sẽ không quấy rầy em. Không cần phải là một tuần, mà em muốn bao lâu cũng được. Nếu em không tìm đến anh thì anh cũng không đến gặp em đâu, được chứ?

Bảo Lâm chậm rãi quay lại chỗ ngồi, tiếp tục quậy tách cà phê mà cảm thấy rã rời. Thời gian trôi qua. Đêm đã khuya, khách đã về cả, quán sắp đóng cửa. Ta không thể ngồi mãi ở đây tới sáng. Bảo Lâm thở dài, trả tiền, đứng dậy và đi ra khỏi quán.

Bây giờ phải về nhà. Ở nhà, chắc chắn là cha đang chờ đợi. Bảo Lâm không biết phải trả lời cha thế nào, nhưng nhà là địa điểm cuối cùng để nghỉ ngơi. Bảo Lâm chợt thấy mệt mỏi vô cùng. Nàng chỉ ao ước có ngay một chiếc giường để ngã vật ra đó ngủ một giấc cho thoải mái, và quên đi, quên tất cả những muộn phiền, khổ đau của cuộc sống.

Bảo Lâm gọi chiếc taxi và quay về nhà.

Tới trước cửa, xuống xe, nhìn theo bóng xe khuất, Bảo Lâm tựa người vào cột tìm cách để giải thích với cha nhưng tìm mãi vẫn không có một lý do chính đáng. Bảo Lâm thấy nhức đầu quá, nàng cúi xuống mở ví, lấy chìa khóa mở cửa. Thôi thì chuyện gì cũng để mai tính vậy.

Đột nhiên, trong bóng tối có một bóng đen nhảy ra, rồi một bàn tay thật rắn nắm lấy tay Bảo Lâm. Nàng giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt của Tạ Thắng. Ánh mắt thật dữ dội làm Bảo Lâm muốn nín thở. Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt chàng như tượng sáp, nàng chợt thấy sợ hãi lo âu.

- Đi theo anh!

Tạ Thắng nói như ra lệnh. Bảo Lâm vùng ra nhưng không rứt nổi bàn tay của Thắng. Nàng đành phải đi theo.

- Ui cha, anh làm đau tay tôi rồi nè. Anh đã hứa là không quấy rầy tôi rồi cơ mà?

- Hừ! Từ đây về sau, em đừng bao giờ tin lời hứa của thằng đàn ông nào cả.

Tạ Thắng kéo nàng đi thêm một khoảng, bấy giờ Bảo Lâm mới thấy là chiếc xe Thắng đang nằm trong bóng tối. Anh chàng đã cố ý đậu xe nơi đây chờ nàng.

Mở cửa xe, Tạ Thắng đẩy Bảo Lâm vào, rồi chàng vòng qua bên kia rồi vào tay lái. Bấy giờ Bảo Lâm có thể đẩy cửa xe để thoát ra ngoài nhưng không hiểu sao nàng vẫn ngồi yên. Có lẽ vì cảm thấy bỏ chạy cũng vô ích, không thể đối diện với Thắng, đối diện với sự thật. Bảo Lâm mệt mỏi dựa lưng ra sau, nỗi uất ức và sự mệt mỏi làm nàng không dằn được lòng, nước mắt bắt đầu chảy. Thật tình nàng không muốn chảy nước mắt trong hoàn cảnh này, nhưng không hiểu sao... Có lẽ đàn bà thua đàn ông ở chỗ đó. Dù sao nước mắt vẫn làm vơi đi bao sầu muộn, bao uẩn ức chồng chất trong lòng.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tạ Thắng chăm chú nhìn Bảo Lâm. Chàng đã nhìn thấy những giọt nước mắt, bàn tay chàng đưa lên lau nhẹ mặt nàng.

- Em khóc! Tại sao? Em không muốn xa anh?

Bảo Lâm nhắm mắt không đáp.

- Em đã sung sướng bên người tình cũ từ chiều tới giờ chưa đủ sao còn khóc?

Tạ Thắng lạnh lùng nâng cằm Bảo Lâm lên:

- Em khóc vì hắn hay vì anh thế?

Bảo Lâm vẫn yên lặng. Sau đó, đột nhiên Bảo Lâm thấy Tạ Thắng đã kéo nàng vào lòng, đặt lên môi nàng. Bảo Lâm giật mình vùng vẫy. Nàng cố đẩy Thắng ra, mở cửa định bỏ chạy, nhưng Tạ Thắng đã giữ nàng lại được.

- Bây giờ em không cho tôi hôn nữa, có nghĩa là hắn đã hôn em? Em vẫn còn yêu hắn? Phải không? Tôi chỉ là một vai phụ, một nhân tình hờ, một kẻ đến sau muộn màng? Khi vai chính xuất hiện, tôi bị dẹp qua một bên, phải không?

Tạ Thắng nâng cằm Bảo Lâm lên, nói như hét:

- Sao không nói? Nói đi chứ! Cô đừng hòng dùng kế hoãn binh một tuần lễ. Cô phải trả lời dứt khoát ngay bây giờ. Vâng, ngay bây giờ.

Bảo Lâm nín thở. Vòng tay của chàng siết mạnh làm nàng thấy ê ẩm toàn thân. Nàng vùng vẫy, và không còn dằn được, Bảo Lâm hét:

- Anh buông tôi ra, buông ra! Không có La Dũng nào cả. Anh đừng đoán mò, đừng phịa chuyện. Ban chiều, chính Tú Mẫn đến đây, hắn đưa tôi đến một nơi có tên là "Vườn Sen". Anh biết chỗ đó chứ? Và tôi đã gặp bà ấy. Tú Mỹ Liên! Tôi đã thấy cả cái ao sen bảy màu của hai người!

Bảo Lâm hổn hển thở, nước mắt ràn rụa:

- Anh buông tôi ra không? Anh làm tôi ngạt thở, bộ anh định giết tôi à?

Tạ Thắng buông nàng ra. Chàng có vẻ không tin những gì vừa nghe, rồi Thắng lại ôm Bảo Lâm kéo sát nàng lại gần. Mặt Bảo Lâm trắng bệch làm Thắng sợ hãi.

- Em hãy bình tĩnh không khéo lại ngất xỉu bây giờ.

- Vậy thì anh làm ơn mở cửa xe ra!

Tạ Thắng vội đẩy kính xe ra. Gió đầu thu lùa vào mát lạnh. Nàng lấy tay che mắt, có lẽ vì đèn đường chói quá, cũng có lẽ vì nàng không muốn nhìn mặt Thắng. Nàng vẫn còn giận dữ. Con người hay thay đổi! Hay tráo trở!

- Em bảo là... Em vừa đến "Vườn Sen"?

Bảo Lâm yên lặng. Tạ Thắng đưa tay lên gãi đầu.

- Nghĩa là hoàn toàn không có chuyện La Dũng? Phải không? Anh đúng là thằng ngu, anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cứ nghĩ bậy nghĩ bạ. Thì ra... Tú Mẫn lúc nào cũng dòm ngó. Cái thằng chết tiệt đó, anh phải giết hắn!

Tạ Thắng cho nổ máy, Bảo Lâm giật mình:

- Anh định làm gì vậy?

- Chúng ta đến "Vườn Sen". Anh phải làm cho rõ chuyện. Mỹ Liên đã nói gì với em để em giận dữ như vậy?

Bảo Lâm chụp lấy tay lái của Thắng khiến chàng phải vội tắt máy. Bảo Lâm trừng mắt:

- Tôi không đến "Vườn Sen", sẽ không bao giờ tôi đến đấy nữa. Tôi không hề giận Mỹ Liên mà chỉ giận anh. Anh là một con người vô tình, vô nghĩa, có trăng quên đèn. Tại sao anh có thể xây cả một vườn sen cho bà ấy mà anh lại không cưới bà ta? Phải chăng anh chỉ thích đùa bỡn với tình yêu? Anh là kẻ thù của đàn bà! Anh đã bỏ rơi bao nhiêu người như Tú Mỹ Liên?

Tạ Thắng yên lặng nhìn Bảo Lâm rồi cho xe nổ máy.

- Anh định đi đâu nữa đấy?

Thắng nói một cách xúc động:

- Đến nhà anh! Chúng ta không thể cứ ngồi trong xe cãi nhau thế này. Vả lại, anh nghĩ là em cũng mệt rồi, em cần một nơi thoải mái, uống nước nghỉ ngơi, rồi sẽ nói chuyện sau. Em yên tâm, mọi việc đâu còn đó.

Bảo Lâm nghĩ:

- Không cần! Tôi không cần anh lo lắng quan tâm. Anh đã sử dụng phương thức này để làm mềm lòng bao nhiêu người rồi? Bao nhiêu người đã bị anh chinh phục...

Nhưng Bảo Lâm lại chỉ ngồi yên, nàng nói chứ không có cử chỉ phản đối. Nàng ngả người ra sau nệm. Mệt mỏi quá! Mệt mỏi vô cùng. Xe lăn bánh, lướt êm. Nguyên cả một buổi chiều rồi buổi tối, Bảo Lâm không còn khả năng suy nghĩ, phân tích. Bây giờ chỉ muốn ngủ thôi và quên đi...

Không biết bao lâu, Bảo Lâm choàng tỉnh. Toàn thân được đắp bởi áo khoác của Thắng, và mình lại nằm trong thư phòng chàng.

- Bảo Lâm, em uống tí sữa nhé?

Bảo Lâm ngồi dậy, mùi sữa nóng làm nàng thấy đói bụng. Nàng đỡ lấy ly sữa ực một hơi. Tạ Thắng sau đấy đặt Bảo Lâm nằm xuống. Đầu óc Bảo Lâm vẫn còn chập chờn. Nàng nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẵn sàng nói chuyện thẳng thắn với Thắng. Nhưng rồi Bảo Lâm lại không ngờ mệt mỏi quá sức, cặp mắt như ríu lại và chỉ một thoáng là nàng lại chìm lỉm vào giấc ngủ chập chờn.

Bảo Lâm thiếp đi vào lúc nào không biết. Cái ấn tượng cuối cùng của Bảo Lâm còn lưu lại là Tạ Thắng sau khi đặt nàng nằm yên đã hôn nhẹ lên trán nàng.

Bảo Lâm tỉnh lại lần thứ hai khi nắng đã rực rỡ bên ngoài song cửa. Hai chậu hoa kim trản và kim ngư trên bệ cửa sổ đang khoe sắc. Bảo Lâm ngồi nhỏm dậy mới hay Tạ Thắng đang ngồi bên cạnh nàng với điếu thuốc trên tay:

- Em dậy rồi à? Em đói không?

Chẳng đợi Bảo Lâm trả lời, Tạ Thắng vỗ tay ra hiệu. Chỉ một lúc sau, Trúc Vỹ đẩy cửa bước vào với cái mâm trên tay. Cà phê, trứng ráng, bánh mì bơ, Trúc Vỹ đặt tất cả lên bàn với nụ cười tươi như hoa:

- Cô ơi, còn nóng lắm này, cô ăn đi, em nấu đấy. Cô thử xem có ngon không?

Bảo Lâm bưng ly cà phê lên hớp một hớp.

- Trứng này em tráng đấy, cô ăn thử xem.

Bảo Lâm phải thêm miếng bánh mì phết trứng. Trúc Vỹ có vẻ rất vui, quay sang nhìn cha:

- Con mang phần ăn của cha vào đây luôn nhé?

Tạ Thắng lắc đầu ra dấu, thế là Trúc Vỹ bưng lấy mâm không bước ra ngoài. Nhưng vừa đến cửa, cô nàng lại quay người lại, láu táu thanh minh cho cha:

- Cô ơi, con không hiểu sao cô lại giận cha? Cô không nên giận như vậy. Cô không thấy là cha gần như thức suốt đêm qua không ngủ, ngồi cạnh cô ư?

Bảo Lâm bối rối, không hiểu chuyện gì đó có thật không. Căn phòng bây giờ chỉ còn có hai người.

Bảo Lâm ngồi bó gối yên lặng. Nàng không muốn nói gì với Thắng, nhưng cũng không biết nên xử trí ra sao. Một cảm giác mâu thuẫn vây chặt nàng. Tạ Thắng nói:

- Coi như em ngủ như vậy khá đủ rồi! Anh nghĩ bây giờ ta có thể nói chuyện một cách thẳng thắn, được chứ?

Bảo Lâm muốn không nghe nhưng vẫn ngồi yên, không phản ứng gì.

- Anh không biết là Tú Mỹ Liên đã nói gì với em, nhưng anh hiểu rất rõ Liên. Tài diễn đạt cô ấy rất thuyết phục, nói năng hoạt bát, lanh lợi, phải nói là Mỹ Liên miệng lưỡi. Cô ấy đẹp, có làn da mặn mà của các cô gái vùng nhiệt đới, cộng với phong cách ứng xử Á Đông. Một thứ pha trộn, đúng hơn là một thứ hòa nhập rất hài hòa, vì vậy, đã có một thời anh yêu cô ấy say đắm, phải nói là thật say đắm.

Tạ Thắng ngưng lại một chút, nhìn Bảo Lâm rồi tiếp:

- Em cần phải biết rõ một điều, anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo. Mọi điều bắt nguồn từ chuyện mẹ Trúc Vỹ mất sớm. Trong cuộc sống xã hội, ngay trước khi gặp Mỹ Liên, anh đã từng chung chạ với biết bao người đàn bà khác. Nhưng thú thật với em, anh không hề sống thật với một người đàn bà nào, vì anh không tìm thấy ở họ một tình yêu như ý muốn, trái lại, đó chỉ là một thứ gió trăng qua đường. Sau đấy anh quen với Mỹ Liên. Thật tình mà nói, anh bị thu hút ngay từ đầu. Anh thật sự yêu và đã xây cho Liên "Vườn Sen" bốn năm trước như em đã biết. Chỉ có tình yêu mới làm được chuyện như vậy, phải không Bảo Lâm? Đúng ra, anh không muốn nói nhiều về chuyện đó, nhưng nếu không nói, em sẽ cho là anh dối trá, giấu giếm, em sẽ không tha thứ cho anh. Mỹ Liên ngoài cái đẹp, thông minh, có tài ra, cô ấy còn là giám đốc chi nhánh của hãng hàng không nước ngoài. Cô ấy có nhiều tiền, giỏi dắn. Phần lớn những bản thiết kế ở Vườn Sen, phải nói là do cô ấy nghĩ ra. Mỹ Liên như vậy đó, nên cô ta là kẻ chinh phục. Nói đúng hơn, cô ấy là kẻ chinh phục mới phải, mà kẻ đi chinh phục bao giờ cũng tham lam. Tựa như có một chiếc áo lông không đủ, muốn có thêm chiếc thứ hai, không phải chỉ đồ vật, trang sức, mà ngay cả đàn ông cũng thế!

Bảo Lâm quay lại nhìn Thắng, trừng mắt:

- Đừng vì chị ấy lật tẩy anh rồi anh chụp mũ trả thù như vậy, không tốt đâu.

Tạ Thắng dịu dàng nói:

- Anh không đến đỗi tồi như vậy đâu em ạ! Bảo Lâm, em nên nhớ một điều là, con người đến độ tuổi nào đó, chỉ có thể đèo bồng với một khuôn mẫu. Mỹ Liên thích chinh phục đàn ông, cái đó cũng biểu lộ một ý thích thôi chứ không phải là cái tội. Cô ấy là loại đàn bà thích tự do. Cô ta có quan điểm phóng khoáng về vấn đề trai gái. Có lần Mỹ Liên đã thắc mắc, xã hội chúng ta sao cho phép đàn ông lang bang mèo mỡ, còn đàn bà lại không được? Anh không biết trả lời sao, nhưng phải thú thật một điều là sau đó anh phát hiện Mỹ Liên không chỉ có một mình anh mà còn có những bạn trai khác. Anh cũng không nhỏ mọn đến độ kết án hành vi đó. Có điều, anh là người đàn ông Á Đông, anh không thể chịu được sự việc như vậy, vì thế anh không cưới Mỹ Liên.

Tạ Thắng ngừng lại, đốt tiếp một điếu thuốc:

- Mỹ Liên không phải là người đàn bà dâm đãng, lẳng lơ, cũng không xấu xa theo nghĩa phương Tây. Cô ấy là mẫu người đàn bà thích sống theo bản năng mình, muốn yêu là yêu, muốn làm là làm, không có gì phải sợ, phải giấu giếm. Cả với anh cũng vậy, Mỹ Liên công khai nên không thể kết tội. Chẳng những thế, Liên còn khuyến khích anh hãy đến với những cô gái khác, khuyến khích một cuộc sống tự do, tình yêu tự do và bảo như vậy cuộc sống mới phong phú, mới đúng là cuộc sống. Và như vậy, ở đây có sự đối lập giữa hai nền văn hóa, giữa hai quan niệm sống, đông và tây.

Bảo Lâm cắt ngang:

- Anh rõ ràng đang chụp mũ chị ấy! Anh nói xấu đàn bà, chị ấy không phải loại người như vậy! Nếu thật sự Mỹ Liên muốn anh sống buông thả, tại sao lại đặt Tú Mẫn ở nhà anh để theo dõi hành động anh chứ?

Tạ Thắng gật đầu:

- Em có lý. Mỹ Liên khuyến khích anh qua lại với những cô gái khác nhưng đâu có khuyến khích anh yêu họ đâu?

- Em không hiểu. Một cách sống, nói như anh rất lạ?

- Mỹ Liên phân biệt chuyện giao du trai gái và tình yêu một cách rõ ràng. Phải thành thật nhận định là Mỹ Liên còn yêu anh. Nhiều người đàn bà chấp nhận chuyện chồng mình lăng nhăng ngoài phố nhưng không chấp nhận chuyện chồng có vợ nhỏ. Với Mỹ Liên cũng thế, vì vậy cô ta không sợ chuyện anh liên hệ với La La hay với Vân Nga.

Tạ Thắng hít một hơi thuốc, tiếp:

- La La với Vân Nga đều là vũ nữ, họ đều đẹp. Mỗi lần có chuyện xích mích với Mỹ Liên là anh đều đến với họ. Anh được chìu chuộng, chăm sóc, an ủi. Họ biết thân phận mình, không đòi hỏi gì ở anh hết. Đấy em thấy, ngoài Mỹ Liên ra, anh còn La La và cả Vân Nga nữa. Như vậy anh là một con người phóng đãng phải không?

Bảo Lâm yên lặng.

- Vậy thì em nghe đây. Anh thề với em, La La hay Vân Nga gì cũng vậy, họ chỉ là những nét chấm phá trên phương diện tình cảm. Họ chỉ là bóng râm trong buổi trưa hè. Họ chẳng có một ý nghĩa gì với anh cả, có chăng là Mỹ Liên. Có một thời, anh thật sự yêu Mỹ Liên. Chỉ đến lúc em xuất hiện, anh mới hoàn toàn quên được cô ấy.

Bảo Lâm trừng mắt nói:

- Không cần phải đến "Vườn Sen", tôi đã biết chuyện giữa anh và Lynh. Trước đó tôi đã nghe người ta nói về người tình của anh, giám đốc một chi nhánh hàng không. Không phải chỉ có tôi mà hầu như người nào quen biết với anh cũng biết chuyện đó.

- Em đã biết trước?

Bảo Lâm gật đầu.

- Thế... tại sao em không hạch sách anh? Tại sao?

Bảo Lâm đỏ mặt nói:

- Bởi vì em không nghĩ là chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Trước đó có người đã nói cho em biết nhiều về anh, nhưng em nghĩ đó là chẳng qua chỉ là chuyện lăng nhăng bình thường, và em không có quyền can thiệp vào những chuyện xảy ra trước ngày anh quen biết em. Vả lại...

- Vả lại sao?

- Vả lại em đã từng nói, khi ta thật sự yêu người nào thì ta cũng sẵn sàng yêu khuyết điểm của họ. Riêng với tình cảm, trước nay em vẫn hình dung đơn giản, cái quan trọng là những ngày sắp đến chứ không ai chấp nhất với những gì đã qua. Bây giờ em mới thấy mình lầm, em không làm được điều đó.

Tạ Thắng nắm lấy tay Bảo Lâm lên, hôn vào những ngón tay búp măng của nàng:

- Đó không phải là "yêu cả khuyết điểm" mà thật sự là một sự tha thứ. Như vậy em chấp nhận được chứ?

Bảo Lâm yên lặng, Tạ Thắng tiếp:

- Em hãy lắng nghe anh kể hết. Bao giờ anh kể xong, em kết tội anh cũng được, thế nào?

Bảo Lâm vẫn yên lặng, một sự yên lặng kéo dài. Tạ Thắng tiếp tục kể:

- Mùa xuân năm nay, Mỹ Liên đột nhiên phải lòng một nam chiêu đãi viên hàng không, nhân viên của cô ấy. Anh chàng này có tên là Kiết Thụ, mới có hai mươi lăm tuổi. Thụ là một thanh niên hoạt bát, khỏe mạnh, đẹp trai. Mỹ Liên là người đàn bà lão luyện, đương nhiên bắt sống Thụ một cách dễ dàng. Anh không đồng ý, dù gì Thụ cũng là con trai mới lớn, tuổi tác lại cách Liên khá xa. Sự chống đối của anh lại được Liên coi như là ghen, và Liên thích thú tiến xa hơn nữa. Anh chợt hiểu ra, trong thâm tâm Liên hành động như vậy là vì Liên sợ tuổi thanh xuân nhanh chóng phai tàn, và Liên cố tình chinh phục những thanh niên trẻ hơn để chứng minh là mình vẫn còn đầy đủ sức quyến rũ. Việc làm này của Liên thật đáng sợ, anh không làm sao chịu được, và thế là anh cắt đứt ngay sự liên hệ tình cảm.

Bảo Lâm như chợt nhớ ra:

- Chiêu đãi viên hàng không? Cái tên này nghe quen quá. Thế sau đấy anh chàng này thế nào?

Tạ Thắng hỏi:

- Thụ à? À, hắn là một thanh niên khá thông minh, biết là để tình trạng kia kéo dài sẽ bị bất lợi nên rút chân ra kịp. Nghe nói, hắn cũng có nhân tình là một diễn viên điện ảnh không nổi tiếng mà phóng đãng lắm. Điều đó khiến Mỹ Liên ghen tức. Em biết không? Mỹ Liên có tính ngang ngược lại kiêu hãnh, Liên chủ trương là mình có quyền bỏ rơi người khác chứ không để ai hất hủi lại mình. Vì vậy sau đó, Liên buộc anh chàng kia thôi việc. Chuyện này cả công ty hàng không điều biết, và như vậy em nghĩ xem, anh có thể chịu được không?

Bảo Lâm nhìn Tạ Thắng suy nghĩ.

- Thật ra, Lâm biết không? Anh không muốn đem chuyện đó kể lại cho em nghe làm gì. Anh thật tình không muốn bêu riếu những cái xấu, cái dở của Liên, vì dù sao cô ấy cũng là người đã yêu anh, dù sao cô ấy cũng đã một thời làm anh điêu đứng. Đem những chuyện xấu đó ra kể cho em nghe là một hành động không mấy tốt đẹp, nhưng hôm nay anh nói là vì bất đắc dĩ. Anh không muốn em cứ hiểu lầm, em cứ nghĩ anh là một thằng đàn ông vô trách nhiệm, vì vậy, có gì không phải, có gì quá đáng, mong em thông cảm bỏ qua cho.

- Thật ư?

Tạ Thắng thành thật nói:

- Thật! Trước khi biết em, anh thật tình không rõ mình thế nào. Sự xuất hiện của em, thú thật, em không có cái hấp dẫn và lôi cuốn của Mỹ Liên, nhưng cái trong trắng, hiền lành, cái dễ thương, đặc biệt là cái vẻ đẹp bên trong, cái chiều sâu tâm hồn của em làm anh xúc động.

Nước mắt như chực tràn ra trên má, Bảo Lâm phải cắn nhẹ môi:

- Anh đã quên một điều, đó là Mỹ Liên vẫn còn yêu anh, yêu tha thiết.

- Phải yêu không? Hay chỉ là vì tự ái? Ta có quyền bỏ rơi người khác chứ người khác không có quyền bỏ rơi ta? Cái đó cũng không biết. Có điều, bây giờ anh mới thấy là mình dại dột. Sao không kể hết mọi thứ cho em biết trước? Để em khỏi bị xúc động như thế này! Trước tới giờ, anh có một sự sai lầm là cứ tưởng sự liện hệ tình ái với La La, Vân Nga và cả với Mỹ Liên là một sự kiện bình thường. Bây giờ anh mới thấy mình sai lầm, và quả thực, sự thật không hề đơn giản như vậy.

Bảo Lâm ngồi yên suy nghĩ. Thắng nói tiếp:

- Hôm qua anh tưởng La Dũng đã quay về. Nghĩ đến chuyện em và Dũng hạnh phúc bên nhau, hôn nhau là anh như điên lên. Đầu óc anh khi tức giận, anh hay suy diễn theo kiểu đó.

Tạ Thắng nhìn lên, đôi mắt chàng đỏ ngầu:

- Hãy tha thứ cho anh. Bây giờ chỉ xin em một điều, đấy là hãy cho phép anh được chôn hết những dĩ vãng xấu xa. Anh hứa từ đây về sau chỉ biết có em thôi, duy nhất chỉ có mình em thôi. Bây giờ tâm hồn anh cũng đã mỏi mệt, anh không thích lông bông nữa, anh muốn có một chỗ yên bình để nương tựa. Trúc Vỹ giờ cũng đã khôn lớn rồi, chẳng mấy chốc anh có cháu ngoại. Vì vậy, hơn lúc nào hết, giờ đây anh muốn quên, quên tất cả để sống với em thôi.

- Em sợ là anh không giữ lời. Rồi sẽ có người đàn bà khác hoặc anh sẽ quay trở lại Vườn Sen. Bấy giờ, em... anh biết đấy, con người em rất ích kỷ, rất độc tài, hay ghen...

Tạ Thắng cúi xuống, không để cho Bảo Lâm tiếp tục nói. Thật lâu, chàng mới ngẩng lên:

- Nếu sau này anh còn đến Vườn Sen hay lăng nhăng với một người đàn bà nào khác thì xin trời cho anh xuống địa ngục, cho anh chết bất đắc kỳ tử.

Bảo Lâm bụm miệng Tạ Thắng lại:

- Thôi, không cần thề nữa. Em tin, em tin rồi.

Mặt trời đã lên cao, nắng đã rọi đến tận nơi họ ngồi. Nắng chói chang bao trùm lấy cả căn nhà. Ngoài kia gió nhẹ làm rung rinh mấy cành hoa trong vườn. Đàn bướm từ đâu đó bay tới chập chờn những lùm hoa. Thời tiết thế này, hứa hẹn một ngày đẹp trời, và cứ nhìn cái nắng vàng hoe theo kiểu này thì sắp tới sẽ không mưa. Vâng, trời sẽ không mưa nữa, một ngày quang đãng bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play