-Cái gì? Ngươi nói là sự thật?-Hoàng Thiên tức giận đứng bật dậy, túm lấy cổ áo tên truyền tin.
-Dạ, ….. Vũ…vương gia nói vậy….khụ khụ!
-Thả hắn ra đi, tức giận không có tác dụng đâu!- Bảo Nam thản nhiên
nói, lấy một tờ ngân phiếu trong người,- Ngươi cầm lấy rồi lui ra!
-Tạ ơn tể tướng gia!-Tên lính nhận ngân phiếu, mặt mày hớn hở lui ra ngoài. Lúc này người bị nắm cổ áo đổi sang Bảo Nam:
-Ngươi có phải đại ca của Băng nhi không thế? Nàng bị rời xuống vực mà không có mảy may cảm xúc.
-Chính vì ta là huynh trưởng của nó nên ta biết nó không thể nhanh
chóng chết như vậy được! Người nhà Phùng Băng không dễ bắt nạt đâu!
-Dù sao…
-Tức giận không có ích, chi bằng tới đó tìm còn hơn!
-Được. Điều 1000 tinh binh tới đó tìm Như Băng.-Hắn vừa dứt lời đã lao ra ngoài cùng Bảo Nam, cưỡi ngựa phi thẳng đến Văn thành.
Văn thành
-Hoàng thượng, tướng gia, Vũ vương gia đang ở phía vực nơi quận chúa
ngã xuống, Vũ đế cũng đang ở đó!- Thủ phủ Văn thành đứng tận nơi đón.
Hai người nhảy xuống ngựa, thi triển khinh công ra bờ vực.
Cùng lúc đó, dưới đáy vực
-Ta vừa mừng sinh nhật 100 tuổi của ta. Mọi người đang ăn lẩu, hát hò vui vẻ!♫ Ta là người hạnh phúc nhất thế gian!♪!-Một bà lão vừa đi vừa
ngâm nga mấy giai điệu vô nghĩa, thoạt nhìn tưởng một kẻ điên.
Bỗng trong đám lau sậy, bà nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp nhưng cả người đầy vết máu, tứ chi giập nát khó có thể cứu.
-Như Băng, ngươi đến rồi à? Vào tay ta ta sẽ cứu ngươi!-Lão bà thầm
nói rồi dung một tay nhấc bổng nàng lên, mang về một cốc động xinh
đẹp!(T/G” Super..super man, ý lộn, super woman!)
Mang nàng về tiểu động, lão bà lập tức ném nàng vào một thùng thuốc,
lại đổ thêm vào đó mấy vị thuốc, đậy nắp cho nàng ngồi trong rồi ra
ngoài.
-Một lúc sẽ tỉnh thôi!-Bà nhủ thầm rồi ra ngoài.
-Một lúc nữa sẽ có khoảng 1005 người tới đó. Nha đầu này đào hoa thật!-Bà lão nhủ thầm rồi phóng kết giới: Chưa đến lúc!
Một khắc sau
-Như Băng!
-Băng nhi!
-Quận chúa!
-Snow!!!!
Bốn tiếng thét gần như đồng loạt cất lên, làm chim choc trong rừng
thấy biến mà chạy đi. 1000 tinh binh bắc dây xuống tìm, gần như lật tung 3 tấc đất lên mà không tìm thấy nàng, đến một bộ xương cốt cũng không
có. Hoàng Thiên như gầm lên:
-Chết tiệt, tìm cả một ngày rồi, sao không thấy gì cả!
-Ta còn chưa lo mọi người lo cái gì. Mọi chuyện sẽ ổn thôi!- Bảo Nam từ từ bước đến, từ từ lên tiếng.
-Bẩm hoàng thượng, tìm thấy cái này ạ!- Binh lính chạy tới mang đến
một ngọc bội, đằng trước khắc hai chữ Phùng Ngọc, đằng sau chạm trổ hình phượng.
-Của muội ấy!-Hoàng Vũ lên tiếng!-Mau đưa chúng ta tới đó.!
-Dạ, ở đây!- Tên lính vội vã dẫn đường, bà thân ảnh kia xé gió vụt
qua. Bảo Nam lại lững thững nhón một miếng điểm tam rồi mới từ từ bước
đi.
Cùng lúc đó, trong cốc vực
Như Băng từ từ có y thức nhưng tay chân nặng trịch không nhấc lên nổi. Bả lão tươi cười nói:
-Ngươi tỉnh rồi à? Đúng là công hiệu thật!
-Đây….là đâu? Sao ta….lại ở đây?
-U cốc đáy vực! Ta ra ngoài nhặt được ngươi!
-Ngươi cứu mạng ta…..
-Không cần cảm tạ, nhờ đống thuốc này thôi!
-Đây là gì?- Như Băng giờ mới để ý nàng đang mằn trong thùng thuốc, mùi thuốc hăng hắc bốc lên đầy khó chịu.
-Một tiền hoa đà la, hai tiền hà bao mẫu đơn, bốn tiền cây bối mẫu, bã đậu một lượng, 9 thạch tín tự nhiên năm lượng,…
-Bà là ai?-Nàng thảng thốt hét lên, toàn độc dược a!
-Bạch Ngọc Như Mai!
-Thiên hạ đệ nhất thần y 50 năm trước ư? Sư tổ!
-Đừng nói thế, ta rời giang hồ bao năm rồi còn sư tổ gì nữa! Ngươi ở lai chơi với ta nha!
-Đồ nhi tuân mệnh!
Thế là từ hôm đấy, Như Băng ở lại đáy vực cùng lão bà bà. Lạ là vị
thần y này rời đi gần 50 năm mà trên kia xảy ra chuyện gì bà đều biết.
Hàng ngày được củng cổ y thuật cùng bà, rồi đi săn làm tinh thần nàng
thêm sảng khoái. Thấm thoát nàng đã ở đáy vực hơn một tháng mà không
biết ở bên ngoài mọi người đã đổ xô tìm nàng, từ toàn bộ Phùng Ngọc gia
trang, Tinh Vệ đến Thiên quốc, Vũ quốc.
Ngày đầu tiên của tháng sau!
-Đã đến lúc ta cho biết sự thật rồi.-Lão bà bà kéo nàng ra và nói:
-Ta là thần y Bạch Ngọc Như Mai, nhưng thực ra kiếp trước ta là một
cây Bach Mai thần y trên Thiên giới. Một hôm ta ngủ quên không mang
thuốc cho Ngọc đế nên bị đày xuống trần gian. Ta biết con là ai, hơn nữa còn biết vì sao con tới đây. Chỉ là con có môt nhiệm vụ phải hoàn
thành, nếu không cha con sẽ chết!
-Nhiệm vụ gì ạ?
-Con phải bỏ tính lạnh lùng của con, phải thành thân ở đây trước năm 30 tuổi và phải bảo vệ Thiên quốc.
-What!!!!!!!!!!!!! Người đùa sao? Nhiệm vụ cuối cùng được nhưng…
-Nếu không cha con sẽ chết, sẽ chết….-Bạch Ngọc Như Mai dần dần bay
xa, chỉ còn giọng nói vang vọng. Đúng lúc đó, Bảo Nam đạp cửa xông vào
ôm chầm lấy Như Băng: