Trong Lạc thành, đô thành sấm uất nhất Thiên quốc đang vô cùng náo
nhiệt. Một phần vì đại hội võ lâm, các nhân sĩ giang hồ đều tập trung ở
đây. Một phần vì có ba nam tử vô cùng đặc biệt xuất hiện. Môt bạch y nam tử đi từ phía đông, khuôn mặt xinh đẹp sánh tựa Phan An, làn da trắng
min màng, khí chất cao quý đầy ngạo khí, chỉ tiếc khuôn mặt lạnh lùng
như băng. Hai nam tử còn lại đi từ phía tây, mĩ mạo tương đương, hắc y
nam tử toả ra một khí chất vương giả, lạnh khốc tuyệt tình. Lục y nam tử ôn nhu như ngọc, nụ cười toả nắng, ánh mắt đưa tình lướt qua các thiếu
nữ khiến bao người đánh rơi mất trái tim. Một hồng y nữ tử vội vàng chạy ra đâm phải lục y nam tử. Ả thánh thót, ngượng ngùng nói:
-Xin lỗi công tử tiện nữ vô ý quá!
-Không sao đâu mĩ nhân, lỗi của ta mà!- Y cười nhẹ nhàng nói, đỡ ả dậy rồi đi tiếp.
-Ngươi lại thu hoa hút bướm rồi! Bây giờ đi đâu?- Hắc y nam tử bên cạnh tiếu tựa phi tiếu nói.
-Haha, chỉ có thể nói ta có sức hút! Đi, đến quán trà trước mặt ngồi
một lúc!- Lục y nam tử cười to rồi thúc ngựa nước đại chạy đi.
Trong Tiếu Ngạo trà quán
Như Băng một thân bạch y của nam tử tinh khiết nguyên thuần, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, đạm mạc, tựa như cả thế gian không ai làm
“hắn” động tâm. “Hắn” ưu nhã cầm tách trà, chậm rãi thưởng thức bên cửa
sổ. Tiểu nhị đi qua, các quan khách xung quanh đều yên lặng, tựa như
không dám gây náo nhiệt làm thần tiên bay mất. Bỗng, một lam y nam tử
tiến đến, đằng sau còn có hai, ba tên ác nhân mặt mũi bặm trợn. Đừng
trước mặt nàng, hắn gấp quạt lại nói:
-Vị bằng hữu này, ta có thể ngồi cùng được không?
-Biến!-Lạnh lùng, tất cả chỉ có lạnh lùng!
-Công tử ta có hảo ý, sao ngươi lại không chịu tiếp nhận. Vậy đừng
trách ta hung ác!- Hai tên hộ vệ bên cạnh sẵn sang rút kiếm ra, nhưng bị chiết phiến của hoa hoa công tử ngăn lại.
-Không có phép tắc gì hết!- Hắn nghiêm giọng dạy bảo thuộc hạ ân cần
nói với “nàng”: -Ta với công tử mới gặp đã thân, không bằng ta đưa chàng về phủ, chúng ta hàn huyền!- Hắn nhấc tay, phấn rơi lả tả, hai tên hộ
sĩ bên cạnh giơ kiếm ra chặn:
-Mời!
-Cút!!!- Hắn dã tức giận thật sự, lúc hắn uống trà từ trước đến nay
chưa ai dám làm phiền nha! Hắn rút ngân châm bên người, phóng thẳng vào
huyệt đạo của hai tên vệ sĩ, tức khắc, cả hai tên ngã lăn ra đất.
-Hậu quả cảu việc làm phiền ta! Cút!!!!!!- Chưa kịp để nàng nói hết
câu, hoa hoa công tử đã chạy thục mạng ra ngoài, mặt cắt không còn một
giọt máu.
-Thế nào, hắn giỏi chứ? –Bảo Nam ngồi trong phòng nhìn thẳng ra ngoài, cầm một mảnh giấy đưa cho Hắc Y: Đưa cho hắn! Nhanh!
-Ngươi quen hắn à? Không phải nam sủng bị ngươi đá chứ?- Hắc y nhân khiêu khích nói/
-Ngươi sẽ phải bất ngờ khi biết thân phận của hắn!- Bảo Nam mỉm cười.
Một khắc sau
-Ca, sao ca lại đến đây?- Cái cửa bị một cước làm cho gãy đôi, bạch y nam tử nhanh chóng tiến vào, mang theo vẻ kích động không kìm nén.
-Sao phải vội vàng vậy? Lại đây ta giới thiệu cho, đây là Phong Hoàng Vũ, đệ đệ của Thiên, bằng hữu không ra gì của ta!
-Ta không quan tâm hắn là ai? Ta chỉ quan tâm ngươi đến đây làm gì?
Sư phụ và sư mẫu thông báo với ngươi, đã lâu ngươi không trở về, để xem
hai người như thế nào xử lý ngươi!- Nàng going đây vẻ tức giận và cười
cợt kẻ khác gặp hoạ, không để ý hắc y nhân bên cạnh mặt đã sớm đen như y phục.
-Thôi, thôi ta biết òi! Đây là muội muội yêu quý của ta, Phùng Ngọc Như Băng, tính nó vốn không đặt ai vào mắt đâu.
-Đã biết. Kẻ mà xin không phải quỳ trước thánh nhan thì ngạo khí ngất trời rồi, nhưng là một nam tử sao?
-Trên đời này còn có một thứ gọi là dịch dung! Muội đi thay nữ trang
đây!- Như Băng lạnh lùng nói rồi bước lên phòng mình đã đặt sẵn.
Nửa canh giờ tiếp theo
Nữ tử từ lầu hai bước xuống, một thân bạch y tinh khiết, trang sức
chỉ đơn giản là một cây trâm Bạch Ngọc Dương Chi màu xanh nhạt, lạnh
lùng như tiên nhân từ trên trời bước xuống. Không nói hai lời, tiến
thẳng về chỗ Bảo Nam, nàng lạnh lùng ngồi xuống, tự nhiên thưởng trà.
-Muội nhàn rỗi quá à? Sao không đi xem đại hội võ lâm?- Bảo Nam lên tiếng phá tan sự im lặng
-No hứng thú!- Tiếp tục thưởng trà
-Thế muội đến Văn thành làm gì?- Hoàng Vũ tò mò hỏi
-Học võ!- Vẫn lạnh lùng
-…
-….
-….._._! Muội không thể nói đến 5 từ sao?
-Không hứng thú!
-…
-…! Bó tay! Mai muội đi Đại hội võ lâm với huynh, không nói nhiều!- Bảo Nam tức giận nói rồi bỏ đi.
-Lần đầu tiên ta thấy hắn tức như vậy?- Hoàng Vũ thở dài nói
-Kệ đi!- Nàng tiếp tục uống trà.
-Muội… Sáng mai canh 5 ta sẽ gọi muội!- Lại một người tức giận phẩy áo bỏ đi
-Haiz! Ta có làm gì đâu!- Nàng thở dài rồi cũng đứng lên về phòng
Sáng hôm sau, canh 5
-Băng nhi, dậy đi nào, chúng ta phải khởi hành!- Tiếng Hoàng Vũ ngân dài trước cửa mà bên trong, không khí yên ắng lạ thường.
-Muội làm sao không, chúng ta vào nha!- Bảo Nam lo lắng
-…
-Băng nhi!- Hoàng Vũ dã chuẩn bị phá cửa xông vào thì cửa bỗng mở ra. Như Băng một thân gọn gàng, tóc buông xoã chỉ gắn một cây trâm, “nhẹ
nhàng” nói:
-Mới canh 5 thôi, cho người ta ngủ! Đi thôi! Mà Phong Hoàng Vũ đâu, hắn không đi à?
-Ta đây!- Từ sau cánh cửa, một khuôn mặt mĩ nam bước ra, trên còn in dấu một vêt đỏ thật lớn.
-Này, nhìn ngươi trông giống hệt… Bôi cái này vào!- Lúc Như Bằng ngập ngừng định nói, một cơn đau nhói tim, nàng vội vàng ném cho hắn một
bình sứ rồi chạy ra ngoài. Từng dòng kí ức xinh đẹp ùa về trong tim.
Nàng lắc lắc cái đầu, để dòng suy nghĩ ra khỏi óc, mấy năm nay, nàng đã
tạo ra một lớp vỏ bọc lạnh lẽo cho trái tim, không thể phá vỡ được.
-Băng, đi thôi!- Bảo Nam đi ra, vỗ vào vai nàng.
-Không sao! Đi thôi!- Nói đoạn này nhảy lên con ngựa trắng, thúc ngựa thật mạnh đến đại hội võ lâm.
Lam Thiên sơn trang
Giờ Hoàng Vũ và Bảo Nam mỗi người đeo một cái mặt nạ ma-no-canh chế tác tinh xảo, tay cầm thiệp đỏ vào cửa.
-Cung chủ Ngọc La cung đại giá quang lâm, tại hạ không tiếp đón từ
xa, thật thất lễ!- Trang chủ Lam Thiên Lâm, minh chủ võ lâm năm ngoái
vội vang chạy ra đón tiếp, thân thủ phi phàm. Bảo Nam ôm quyền chào đáp
lễ:
-Để trang chủ ra tiếp đón là phúc khí của Phùng mỗ!
-Cung chủ khách khí quá! Tiểu Lam, đưa ba vị về phòng!- Ông vừa lên
tiếng thì một nữ tử vận lam y xinh đẹp tiến lên, cung kính dẫn 2 người
về phòng.
Phòng nghỉ cho khách, Lam Thiên sơn trang
-Sao ông ta đối với huynh cung kính thế? Cung chủ Ngọc La cung, không thường nhỉ?- Như Băng khoanh tay hỏi
-Không có gì, mấy năm trước Ngọc La cung có giải quyết một vài vấn đề cho giang hồ thôi mà!
-Có vẻ huynh vẫn chưa kể cho muội cuộc sống của huynh ở đây!- Nàng ngồi lên giường, khoanh chân điều khế, im lặng lắng nghe!
-À, chuyện là thế này!- Bảo Nam nhắm mắt bắt đầu hồi tưởng.
“Hôm đó, ta lái xe đi ven trên bờ biển, bỗng một trận lốc xoáy cuốn
ta lên, tưởng sẽ chết thì một đám mây ngũ sắc đỡ ta. Mĩ nữ áo hồng nói
phải đưa ta về cổ đại hoàn thành tiền duyên kiếp trước, rồi phẩy tay ném ta đi. Ta đáp xuống ngay trước cửa động của sư phụ, nhưng biến thành
đứa bé 8 tuổi. Học võ 4 năm, sư phụ cho ta xuất đạo. Ta gặp Hoàng Thiên
rồi giúp hắ đoạt ngôi vị. Ngọc La cung vốn là của sư phụ, ta là đệ tử
nhập thất được quyền tiếp quản,…”
Bảo Nam hăng say kể thì thấy Như Băng đã ngủ từ bao giở. Hắn lắc đầu ngao ngán:
-Kể chuyện cho muội mười lần thì muội ngủ cả mười, chán muội quá!
Sáng hôm sau, đại hội võ lâm
Chỗ ngồi của ba người ở trên đài cao, gần nhất với chỗ các vị nhất
đại tông sư. Từ sáng sơm, Bảo Nam đã đưa Như Băng một mặt nạ bạc tinh
xảo, phía trên còn gắn hai viên đá như của Bảo Nam, tự nhiên thấy nàng,
mọi người đều cung kính.
-Cái mặt nạ này có tác dụng gì?- Nàng lạnh lùng hỏi
-Haha, không có gì, chỉ là chứng tỏ thân phận bào muội Cung chủ Ngọc
La cung thôi mà!- Hắn cười rồi lại quay sang nói chuyện với Hoàng Vũ.
Tầm chính ngọ, mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, đại hội võ lâm
chính thức khai mạc. Vô Ưu đại sư, trụ trì Thiến Lâm tự lên tiếng:
-Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham gia đại hội võ lâm! Đại hội này 3 năm tổ chức một lần để kén chọn minh chủ. Mọi người trực tiếp lên thi
đấu, ai thắng sẽ đấu với võ lâm minh chủ đời trước, nếu thắng sẽ trở
thành Minh chủ Võ Lâm đời kế! Sau đó sẽ tuyển chọn thập đại cao thủ, bây giờ mời anh hung tứ phương lên tranh tài!
-Hahahahahahahahaha!- Tiếng cười đầy “man rợ” cất lên ngay sau khi Vô Ưu đại sư nói xong! Một huyết y nữ tử, khuôn mặt sắc lạnh đáp ngay
xuống võ đài.
-Xin hỏi cô nương là ai? Cô muốn tranh tài với ai?- Vô Ưu đại sư ôn tôn lên tiếng
-Lão nương là ai cần gì các ngươi quan tâm! Ta muốn đấu với Minh chủ
Võ Lâm của các ngươi! Lũ người này không xứng đấu với ta!- Huyết y nữ tử cuồng ngạo lên tiếng.
-Cái gì? Ngươi muốn thế thật sao? Ngươi khinh thường chúng ta quá mà!
-Ngạo mạn, quá ngạo mạn! Chúng ta xông lên cho nó một trận anh em!
Nhân sĩ giang hồ bên dưới đã vô cùng náo loạn vì những câu nói cuồng
ngôn của ả. Mọi người lăm lăm vũ khí chuẩn bị xông lên võ đài. Vẫn chỉ
là Vô Ưu đại sư bình tình nói:
-Bình tĩnh nào mọi người! Xin hỏi cô nương thuộc giáo phái nào? Có thể hay không cho ta biết danh tánh?
-Bản cô nương là Huyết Dạ, đệ tử nhập thất của thiên hạ đệ nhất sát
thủ Hắc Dạ và phu nhân, cũng là đồng môn với cung chủ Ngọc La cung đây!
“Xoẹt” một tiếng kêu thanh thoát cất lên, Hắc Bạch thần châm không
nhanh không chậm lướt qua áo huyết y nữ tử ngay sau khi cô ta dứt lời,
may mắn cô ta tránh kịp.
-Kẻ nào? Ra đây đi!- Huyết y nữ tửu mặt đầy nộ khí lớn tiếng nói. Có người bên dưới vừa xem qua cây châm đã hét lên:
-Hắc Bạch thần châm!
-Không ngờ trên đời thực sự có Hắc Bạch thần châm!
-Vậy chắc hẳn hắn là Võ Lâm minh chủ rồi!
-Thật không ngờ!
Tiếng bàn tán phía dưới ngày một ầm ỹ. Ngay cả Vô Ưu đại sư cũng
không tránh khỏi ngỡ ngàng. Sở hữu Hắc Bạch thần châm, phải nói võ công
đã đạt đến thiên hạ trác tuyệt. Nhưng câu thơ truyền thuyết để lại lão
vẫn còn nhớ như in: “Hắc Bạch thần châm. Ngọc Lam bảo kiếm. Nữ nhi kì
tài. Hiệu lệnh thiên hạ.”
-Ai? Ngươi không có gan ra đây sao?- Huyết y nữ tử tức giận hét lên.
Lúc này, Như Băng mới thủng thỉnh đứng dậy đi lên võ đài, nhẹ nhàng rút
kiếm ra:
-Ngươi! Bôi nhọ thanh danh của Hắc Dạ! Đáng phải chết!
-Ngươi, ngươi, ngươi là ai? Hắc Dạ thật sự là sư phụ ta!- Huyết Dạ
dần lui về phía sau. Sát khí, sát khí của cô ta quá lớn, như cô ta vừa
mới từ biển máu trở về.
-Thật sự? Hắc Dạ lão nhân chỉ có duy nhất một đệ tử- Cung chủ Ngọc La cung! Nếu có thêm, chắc hẳn hắn phải biết. Ngươi muốn lừa ai?- Mũi kiếm nhẹ nhàng chĩa xuống cổ ả, đôi mắt đen tuyền loé sáng như con thú dữ
thấy mồi ngon, bật chợt, Bảo Nam lên tiếng:
-Băng! Không được làm gián đoạn đại hội võ lâm! Huyết Dạ ngươi là
người của Huyết Ngọc cung, sư phụ của ngươi là Tử Huyết lão đạo, đừng
nhầm thành sư phụ ta!
Hắn vừa dứt lời thì Như Băng đã về nguyên vị trí, ánh mắt trở lại
bình thường, thâm sâu, khó đoán. Vô Ưu đại suw giờ mới hoàn hồn, ôn tồn
nói:
-Vị cô nương này, ngươi sao phải huỷ hoại thanh danh Hắc Dạ lão nhân?
-Thật là nhiều lời! Hay là Lam Thiên Lâm ngươi sợ không dám đấu!- Cô ta tiếp tục cuồng ngạo hét.
-Ta đấu với ngươi!- Thiên Lâm trang chủ phi thân từ trên cao xuống,
uy nghi đứng trên võ đài. Hai người lúc này như hai con mãnh thú chuẩn
bị ăn thịt nhau, người chết ta sống. Thiên Lâm vung kiếm, ép nội lực vào thân rồi một chưởng đánh thẳng về Huyết Dạ. Ả ta cũng không kém, phi
thân lên cao chống đỡ rồi liên hoàn 5 ngân châm bay xuống. Ả huy động
nội lực, hết sức bắn về phía Thiên Lâm trang chủ. Một trận gió nhẹ như
cố ý thổi làm toàn bộ ngân châm bay về Huyết Dạ. Ạ vội vàng thu hồi nội
lực nhưng một ngân châm đã đâm trúng cánh tay. Thiên Lâm trang chủ không rõ lý do phun ra một ngụm máu tươi, huyết tanh nhẹ nhàng chảy xuống
cằm. Vô Ưu đại sự nắm lấy cánh tay lão bắt mạnh rồi thở dài:
-Bạch Hoa độc, vô phương cứu chữa, trừ phi Vô Ảnh thần y tái thế a!
-Muội chữa được không? Dù gì cũng từ sư nương mà ra mà!- Bảo Nam nói
nhẹ nhưng với công phu của tất cả mọi người ở đây, hẳn nhiên nghe được.
Mọi người I mlawngj chờ mong câu trả lời của nàng.
-Sao không? Dễ mà!- Nàng lạnh lùng nói rồi bước lên, nhét vào mồm
Thiên Lâm trang chủ một viên thuốc tròn tròn rồi vận công. Chỉ một lúc,
trang chủ phun ra một ngụm máu đen, bắt mạch lại độc đã được giải hết.
Vô Ưu đại sư vui mừng nói:
-Cô nương, người đã cứu chúng ta hai lần! Không biết đại danh của cô nương!
-Ngọc Bách Lam Y! –Nàng nói rồi lại về chỗ ngồi, tựa như mọi chuyện không liên quan đến nàng.
-Cô nương cứu ta một mạng, lại có Hắc Bạch thần châm và Ngọc Lam bảo
kiếm trong truyền thuyết, xin cô nương nhận lấy chức vị Minh Chủ Võ Lâm
này.- Thiên Lam trang chủ cảm kích nói.
-Đúng đó!
-Rất đúng, xin cô nương nhận lấy tước vị, tạo phúc võ lâm.
Nói đoạn toàn bộ mọi người quỳ xuống. Nàng khẽ đứng dậy:
-Xin lỗi, nhưng ta không thể! Ta có việc phải đi ngay!- Rồi quay sang nói với Bảo Nam- Đi thôi!
-Xin cô nương dừng bước, cô chính là minh chủ đời kế, chỉ có cách là cô nhượng quyền!- Vô Ưu đại sư đứng lên ngăn cản.
-Vậy ta xin nhượng quyền lại cho Lam Thiên Lâm trang chủ, 3 năm sau
tái kiến.-Nàng ôm quyền hành lễ rồi nhảy lên bạch mã được người của Bảo
Nam chuản bị sẵn, phi nhanh về kinh thành. Hai nam tử phía sau cũng thúc ngựa đuổi theo. Nhân sĩ võ lâm thán phục một nữ tử võ công cao cường,
lại không ham mê quyền lực. Ngọc Bách Lam Y như một nữ thần tiên tái thế cứu giúp nhân dân trong tim họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT