Ta là Phong Hoàng Vũ- nhị vương gia của Thiên quốc. Hoàng gia của ta
là một hoàng gia đặc biệt, cha ta chỉ có mẫu thân ta, cũng chỉ có 2 đứa
con là ta và huynh trưởng. Hai huynh đệ ta cảm tình tốt lắm, vậy nên ta
như bảo vật của caca và phụ mẫu. Từ bé, ta đã được giái dục tại học viện hoàng gia. Ta phải học vô cùng nhiều môn, nào cầm kỳ thi họa, võ thuật, cách trị nước, bắn cung, cười ngựa tất cả đều thông thạo. Dưới ánh mặt
của phụ mẫu, ta là một bảo thạch chói sáng dù có vùi trong cát cũng tỏa
sáng, tất nhiên là không ai dám vùi ta vào trong cát cả.
Năm ta 12 tuổi, lúc đó ca ca của ta mới 15 thì cha ta mất, huynh ấy
phải nắm mọi quyền hành, mẫu thân thì cả ngày ở Phượng Hoàng cung khóc.
Từ đó, chẳng ai chơi với ta. Từ đó, ta phải ra ngoài hoàng cung sống. Từ đó, ta đã phải chứng kiến sự quỷ quyệt hung ác của ca ca. Huynh ấy
trong một đêm ra lệnh đi giết gần 10 tên tham quan. Huynh ấy lạnh lùng
quét sạch bộ máy chính trị cũ rích. Huynh ấy tàn bạo thu phục các nước
chư hầu. Huynh ấy luôn chìm đắm trong những tờ tấu chương không chút vui vẻ. Nhưng ta biết, không phải bản tính của huynh ấy như thế. Huynh ấy
vì mất đi nữ nhân thương yêu nhất- Ngọc Hàn. Nói cũng lạ, không hiểu sao huynh ấy thích Ngọc Hàn. Một nữ nhân quỷ quyệt như rắn độc nhưng luôn
tỏ vẻ ngây thơ thánh thiện. Nếu không vì thấy một lần ả đối xử tàn bạo
với hạ nhân thì ta cngx tin vẻ ngoài thánh thiện của ả. Ả chết cũng
đáng, nhưng sao ả chết đi lại khiến hoàng huynh đau khổ đến thế. Ta ghét ả, ta ghét tất cả nữ nhân trừ mẫu thân. Ta luôn tìm cách làm hoàng
huynh vui vẻ nhưng huynh ấy không cảm kích, lại còn gửi ta đến Thông
Thiên lão đạo Từ đó, chuỗi ngày đau khổ của ta đã bắt đầu.
Thông Thiên lão đạo vô cùng cổ quái. Ông ta hằng ngày uống rượu đến
say khướt, khẳng định là một con tửu quỷ, nhưng chỉ cần ai nhắc đến Bạch Ngọc Như Mai thì ông ấy lại thanh tỉnh. Nghe nói bà ta đã rời giang hồ
gần 50 năm, khi bà ấy mới 30 tuổi, tức là giờ phải hơn 80 rồi. Nghe nói, bà ấy là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, y thuật thượng thừa, vô cùng cao siêu. Nghe nói bà ấy vô cùng lương thiện…Nhưng tất cả chỉ nghe nói mà
thôi. Bà ấy đã tàn nhẫn cướp trái tim sư phụ ta rồi nhảy xuống vực sâu.
Bà ấy đã vô trách nhiệm bỏ mặc ân oán giang hồ mà sải cánh tung bay.
Nhưng ta không dám làm gì bà ấy vì bà ấy vừa là sư phụ của mẫu thân, bà
vừa là người trong mộng của sư phụ, ta biết làm gì bà ấy được.
Một đêm, năm đó ta tròn 14 tuổi, nơi ở của ta và sư phụ bị tập kích.
Nghe nói là người đến tìm Bạch Ngọc Như Mai. Quái, bà ta đã rời giang hồ bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn người đi tìm sao? Sư phụ bàn luận với bọn
họ cái gì đó rồi bỏ đi, trước đó không quên, uhm, ký gửi ta về cung.
Năm đó, lúc ta bị ký gửi về hoàn cung thì ta vừa tròn 15 tuổi. Chưa
để ta yên vị ăn một bữa no nê, hoàng huynh đã kéo ta đi gặp vị tể tướng
bí ẩn của hắn. Ta cảm thayas vỗ cùng kỳ lạ. Gã tể tướng này trước là
khách quý trong phủ của hoàng huynh ta, một quân sư bậc nhất của hắn.
Lúc Thiên ca lên làm hoàng thượng thì sắc phong hắn làm tể tướng. Nhưng
ngay trong lễ sắc phong, hắn một thân hắc y che kín mặt, mũ to hơn người khiến ta trông thấy cứ tưởng là thần chết hiện lên. Hắn trước đây cứu
hoàng huynh ta một mạng. Bất quá, tên tể tướng này vô cùng bí ẩn, hắn
xuất hiện trước mặt mọi người luôn cùng một bộ dạng áo choàng che kín
mặt, lại còn cực kỳ ít lên triều. Nhưng mỗi khi hắn xuất hiện trên triều đường thì đó là lúc một tên quant ham bị vạch mặt. Không thể không nói, người này vô cùng tài giỏi, hắn xuất khẩu thành thi, binh pháp đều
thuộc lòng trong tay, võ công cũng cái thế. Đã từng nhiều người đi ám
sát hắn nhưng đều nhận lại một cái xác khô. Có nhiều lời đồn về hắn, có
người nói hắn là một cụ già trên 90 tuổi, tóc bạc phơ. Có người lại nói, hắn là hiện thân của ác quỷ, đi diệt ác cứu dân lành. Rất nhiều tổ chức tìm hắn, kể cả Ngọc La cung- giang hồ đệ nhát cung cũng không tìm được
bất kỳ một tin tức nào về hắn! Có vẻ như hoàng huynh cuẩn bị cho hắn lộ
diện rồi.
Sáng hôm đó, ta dậy thật sớm để sửa soạn. Tên tể tướng này đúng không là người bình thường mà, gặp đâu không gặp lại đòi gặp tại giữa hồ sen. Lúc ta bước đến hồ sen sau phủ tể tướng thì càng bất ngờ hơn, một hồ
sen rộng mêng mông, bên tren chỉ trông toàn sen là sen nhưng không có
lấy một cây cầu dẫn ra hồ. Đúng lúc ta phân vân không biết ra bằng cách
nào thì giữa hồ, một lục y nao tử như ma như hồn hiện lên. Nếu hắn đứng ở giữa hồ thì chắc chắn ở đó có lầu. Ta thi triểm khinh công bay về hướng lục y nam tử đó, đến lúc đấy mới phát hiện ra một thủy các khá lớn, bị
che lấp giữa các đóa sen. Lục y nam tử lúc nãy cười với hoàng huynh ta
nói:
-Không tồi, không tồi! Khinh công có thể xếp hạng 2 trong Ngọc La cung.
Hoàng huynh nhăn mày:
-Ngươi đừng cái gì cũng so với Ngọc La cung của ngươi!-Rồi quay sang
phía ta- Đây là Phùng Ngọc Bảo Nam- đương triều tể tướng cũng là tên
bằng hữu bỏ bạn của ta!
Lúc này ta thực sự bất ngờ, hắn còn rất trẻ, cũng chỉ trạc tuổi ta,
phong thái hiên ngang tiêu sái. Khuôn mặt hắn tuyệt đối có thể dùng từ
xinh đẹp để hình dung, hoàn toàn có thể chiếm danh hiệu đệ nhất mỹ nam.
Đặc biệt là đôi mắt của hăn. Đôi mắt hắn thoạt nhìn có vẻ ngây thơ
thiện lương nhưng càng nhìn càng khó đoán được hắn đang nghĩ gì. Nói
chuyện với hắn một lúc, ta nhận ra suy nghĩ của hắn vô cùng đặc biệt, có lẽ vì thế mà hắn khơi gợi được sự hứng thú của hoàng huynh, càng có thể bạo gan trêu đùa hoàng huynh mà hắn không nói gì. Hăn nói ta lạnh lùng
không phải do bản chất mà do chỉ sôq EQ quá thấp, mặc dù ta không biết
EQ là gì.
Khi hăn lên triều lần đầu tiên với gương mặt thật gây ra một sự chấn
động với toàn kinh thành. Nhà nhà có con gái đều mong được gả cho hắn,
phá đi ngôi đầu bảng của ta. Suy nghĩ hắn khác người nhưng hắn vô cùng
khôn khéo, hắn có thể thay đổi suy nghĩ của đám đại thần cổ lỗ sĩ một
cách nhe nhàng. Đối với bằng hữu bốn phương, hắn vô cùng hào sảng, có
thể nói hắn trọng người hơn trọng tiền tài. Lúc ta cầm quân đi dẹp các
nước chư hầu, hắn đã sai người đưa ta một mẩu giấy mà nhờ nó, ta có thể
nhanh chóng thu phục chư hầu. Lúc đó, ta mới biết thân phận thực sự của
hắn- Thiên hạ Đệ nhất Nhân- Ngọc La cung chủ.
Bảo Nam với ta ngày một thân thiết. Hắn hay kể với ta về muội muội
của hắn. Từ ánh mắt của hắn, ta cảm nhận được hắn rất yêu muội muội. Với nữ nhân khác, hắn luôn hữu lễ mà xa cách. Với muội muội, hắn luôn nói
với một sự ôn nhu sủng nịnh. Hắn xây hẳn một biệt viện ở sau phủ, ngay
gần với hồ sen cho muội muội, hằng ngày đều sai người quét dọn mà không
biết bao giờ muội muội hắn mới đến ở. Lúc đó, ta vô cùng ganh tị với nữ
nhân tên Phùng Ngọc Như Băng có một người anh như Nam, quan tâm săn sóc.
10 năm sau.
Chúng ta cũng thực sự trưởng thành. Bảo Nam ngày càng đẹp trai, ngày
càng khôn khéo hơn. Ta lại càng thu mình, trầm lặng như nước, chỉ khi
trước mặt Bảo Nam mới có thể thả mình vui đùa. Rồi một ngày, hắn vui vẻ
phi thân vào thư phòng của ta, ngồi vắt vẻo trên cửa sồ vui mừng mà khoe với ta muội muội hắn đã trở về. Ta chưa bao giờ thấy hắn vui như thế,
nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt, trên từng ánh mắt cùng tràn đầy sự hưng
phấn. Bị tinh thần của hắn lôi kéo, ta rốt cuộc cũng theo hắn đến Lạc
thành đón muội muội. Lần đầu gặp nàng, ta chấn kinh về sắc đẹp của nàng. Thực sự không có một từ nào có thể hình dung vẻ đẹp của nàng, chỉ có
thê nói là tuyệt thế mĩ nhân. Nhưng nàng cũng chỉ quan tâm đến ca ca
nàng mà không để ý đến ta. Nàng như một con rắn độc từ từ cuốn lấy trái
tim ta.
Vì thế, nghe lời Bảo Nam theo đuổi nàng.
Vì thế, giả mất trí để bỏ đi
Vì thế, vì nàng mà quay lại
Vì thế, dù chết cũng yêu nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT