Sau khi Như Băng về Thiên quốc chừng vài ngày, Lâm Bạch Phong mức độ xuất hiện ở thư phòng chỉ có tăng chứ không có giảm, đến mức mọi người còn tưởng hắn là một con ma công việc.

-Hoàng thượng, hoàng thượng, đến giờ thiết triều rồi ạ!- Tên thái giám khẽ nói vào tai hắn. Lâm Bạch Phong từ trong đống tấu chương ngẩng mặt lên. Không ngờ tấu chương tích lũy lại nhiều thế này, thế thì làm sao hắn yên ổn mà thực hiện kế hoạch được. Hắn đứng dậy, chỉnh lại hoàng bào, đội mũ kim quan rồi tiến ra sảnh thiết triều thì môt bóng đen vụt qua mặt hắn.

-Sao rồi?- Hắn vội vàng hỏi. Hắc y nhân đảo mắt nhìn quanh, biết ý, Lâm Bạch Phong phất tay áo, toàn bộ thị vệ, thái giám nha hoàn vội vã lui ra. Lúc này, hắc y nhân mới tháo bỏ khăn che mặt. Một khuôn mặt tuyệt trần hiện lên. Nàng khẽ nói:

-Thưa chủ nhân, bát vương gia nói không quan tâm, đã rời đi. Thập tứ vương gia nói…

-Nó nói gì?

-Vì một nữ nhân, có đáng không?

-Trời, chúng, chúng thật là…- Hắn khẽ thở dài. Nữ nhân tuyệt mĩ nhìn chủ nhân vất vả mà lòng đau như cắt. Nàng vội vã đeo lai khăn che mặt rồi kính cẩn lui nói:

-Thuộc hạ sẽ thuyết phục thập tứ vương gia. Thuộc hạ đã đi tìm Lâm tổng quản, người thân cận của tiên hoàng. Ông ấy có lẽ sẽ có cách.

-Được, ngươi lui ra đi!- Hắn phẩy tay, hắc y nhân nhìn chủ nhân một cái rồi phi thân bay đi. Lâm Bạch Phong mệt mỏi gục xuống, hắn thầm lẩm nhẩm:

-Vì một nữ nhân như nàng, đáng chứ! Dù nàng không chọn ta vẫn đáng. Thập tứ đệ, đệ chưa có người đệ thực lòng yêu thương mà!

Thiết triều, đại điện

-Có sự thì báo, vô sự bãi triều!- Lâm Bạch Phong mệt mỏi ngồi trên hoàng vị. Thấy thế, chúng bá quan cũng chẳng dám nói gì. Bỗng lễ bộ thượng thư bước ra:

-Thưa hoàng thượng, đợt tuyển tú lần này..

-Bãi bỏ!- Chưa kịp để lão nói hết câu, Lâm Bạch Phong đã đứng thẳng dậy, bãi bỏ mọi điều. Hắn từ trước đến nay luôn là một minh quân, để hắn tùy hứng một lần cũng được nhỉ! Lâm Bach Phong đứng dậy, một mạch bỏ đi trước mặt văn võ bá quan. Chúng quan mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, rồi cũng lục tục rời đi! Hoàng thượng không còn thì ở lai làm gì!

Lâm Bạch Phong một mình tản bộ ra vùng cấm địa, một hồi kí ức ùa về.

-Mẫu thân, mẫu thân, hôm nay sư phó khen con đấy!- Một nam hài khả ái dễ thương chạy ùa vào lòng một thiếu phụ ngoài 30. Người phụ nữ ấy dù đã ngoài 30 nhưng sắc đẹp vẫn còn tươi nguyên như thủa thiếu nữ, pha thêm một chút ý vị nhẹ nhàng của người phụ nữ có con. Bên cạnh người phụ nữ ấy là một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu:

-Tỉ tỉ thấy chưa, Phong nhi thật tài giỏi mà!

-Thục di di!-Nam hài mỉm cười với nữ nhân đó. Đúng lúc đấy, bên ngoài có hai hài tử khá giống nhau, một lớn môt bé dắt tay vào.

-Phong nhi đi chơi với bát đệ và thập tứ đệ đi!- Người được gọi là Thục di kia đẩy cậu bé ra. Ba hài tử dễ thương nắm tay nhau đi chơi. Tưởng lũ trẻ đã đi xa, Thục phi lên tiếng:

-Tỉ tỉ, Phong nhi tài giỏi như vậy, sao tỉ không cho hoàng thượng biết? Biết đâu lúc đó mẫu bằng tử quý, tỉ được rời khỏi lãnh cung này!

-Ta chán cảnh tranh giành rồi! Người đàn ông ấy có nói yêu ta, thích ta nhưng lại không bảo vệ được ta, không cho ta được tự do! Ta nào cần cái sự sủng ái đó!- Nữ nhân kia ôn nhu nói

Chớp mắt, ba nam hài đã dần lớn lên. Phong mười hai tuổi đã lộ rõ là một thiếu niên tài ba cơ trí, ôn nhu cẩn trong, Hiên- bát hoàng tử lộ vẻ thông minh tuyệt đỉnh, không một quyển sách nào chưa đọc. Còn thập tứ hoàng tử- Hoàng tài ba về quân sự, võ công hạng nhất hạng hai, lại được hai huynh dạy bảo nên cũng vô cùng cơ trí, so với Phong thì cũng ngang hàng. Lúc này, hoàng thượng đã biết được sự xuất hiện của lục hoàng tử, vô cùng sủng ái! Phe thái tử có mẫu thana là hoàng hậu, quyền lực tại triều đình lớn. Phong được sự ủng hộ của hoàng thượng, phần lớn quan lại tự lực vươn lên. Hai phe cánh đối nhau ác liệt. Một đêm

Hắn từ thư phòng của phụ hoàng về nhà- hắn vẫn ở với mẫu thân tại lãnh cung dù có phủ đệ cũng không về- thì thấy bóng đen mang sát khí cực lớn vụt qua. Cảm giác có biến, hắn phi thân như bay về lãnh cung thì thấy mẫu thân gục trên bàn. Khắp nơi đầy màu tanh. Khuôn mặt mẫu thân hắn biến dạng. Đôi tay của đệ nhất cầm âm, đôi tay trắng trẻo, mềm mại hay vuốt tóc nó của mẫu thân đầy kim châm. Trên giường, Thục di của nó gục trong vũng máu. Đôi mắt đen láy linh động của nàng đã mờ đục. Đôi tay Thục đi bị kiếm chặt đứt, thật là một khung cảnh kinh khủng. Thục di chưa chết, nhưng người đang hấp hối, người mỉm cười nhìn nó, mấp máy môi nói:

-Con… Phong nhi… con hãy…hãy bảo vệ Hiên… và Hoàng! Cẩn thận…. Ngọc phi….và ….Lục… hoàng hậu… Dưới gối…. là bí kíp….. võ công.. của Thục….di!…Con hãy đưa….đưa cho Hoàng.

Nói xong thì người ngất đi! Hắn hét to như giải tỏa hết tất cả, đôi mắt hắn hằn lên những vệt máu:

-Thục di! Mẫu thân!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đúng lúc đó thì Hoàng và Hiên bước vào. Chúng cũng không chịu nổi! Hiên ngất đi ba ngày mới tỉnh, còn Hoàng thì như người mất hồn. Ba anh em chúng an tang Thục di và mẫu thân tại một gò đất cao gần hoàng lăng, xung quang trồng thật nhiều hoa bách hợp. Và từ đó, ba anh em chúng thề, thề sẽ báo thù.

Lâm Bạch Phong nhìn từng góc tường ở lãnh cung, khẽ thấp giọng:

-Con đã báo thù cho người rồi! Giờ con buông tay nhé! Cho con theo đuổi hạnh phúc của con một lần.

Ba ngày sau, chiếu chỉ được ban ra, gọi Thập tứ vương gia trở về, giải tán hậu cung. Triều đình trên dưới loạn thành một đoàn.

Thư phòng

-Hoàng huynh, như vậy có đáng không?- Một nam tử mặt mày như quan ngọc vội vã chạy vào. Trên mặt là kích động không thôi. Lâm Bạch Phong ngước nhìn hắn rồi nói:

-Đệ kích động làm gì? Mỗi người mười năm, ta đã cầm quyền gần 11 năm, giờ đến đệ!

-Huynh còn nói thế được sao? Chẳng qua, huynh vì ả nữ nhân đó!

-Thế thì sao? Đệ cũng chỉ vì muốn dạo chơi du ngoạn sơn thủy như Hiên nên mới không đồng ý mà!

-Huynh!

-Ta không nói nữa! Ý ta đã quyết, các đệ để ta tùy hứng một lần đi!

-Thôi được, huynh cứ đi đi! Nhưng nói trước, ngôi vị này vẫn thuộc về huynh.

-Cảm ơn đệ!

-Gì chứ? Chúng ta huynh đệ mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play