Nam Châu là vùng đất nghèo tài nguyên, khí hậu khắc nghiệt, mùa đông
cực lạnh mà mùa hè cực nóng. Nhân dân ở đây sống vô cùng gian khổ,
thường xuyên chịu cảnh thiên tai bão lũ, cướp bóc nổi lên như nấm. Vì ở
xa kinh thành nên mỗi lần cứu trợ đều bị các quan lại ăn chặn mà không
có cách nào khống chế được. Xung quanh thì có biết bao con mắt nhòm ngó
vào Nam Châu vì nó nằm ở biên giới, dễ thủ khó công. Nói chung, Nam châu là một vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi.
Một ngày từ Tĩnh Tâm cung trở về, Như Băng gặp rất nhiều tiểu khất
cái. Những đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi, mặt mày lấm lem, quần áo rách rưới
đi lại khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên tránh xa Phùng Ngọc gia trang. Cũng
đúng thôi, Phùng Ngọc gia trang đã trở thành truyền kì của giang hồ, các tổ chức hắc đạo cũng như bạch đạo của sơn trang nhiều vô số, người
thường không dám động vào. Thật may mắn cho bọn trẻ Như Băng vô cùng “từ bi”, nàng có thể lãnh khốc với kẻ thù nhưng nàng không thể thoát khỏi
sức quyến rũ của trẻ con, thấy bọn trẻ khổ sở mà nàng đau lòng lắm.
Quyết định, nàng lại gần đứa trẻ nhìn thông minh nhất và hỏi:
-Sao các em lại ở đây? Cha mẹ các em đâu? Sao phải đi hành khất
-Chúng em đến từ Nam châu, ở đó hạn hán, cha mẹ chúng em mất rồi nên…
-Hạn hán Nam châu?-Nàng khẽ nhíu mi, cái này thì nàng đã nghe qua
nhưng không ngờ. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng quay sang nói với bọn trẻ:
-Các em có muốn có tiền không?
-Chúng em giờ chỉ muốn ăn thôi!- Đứa trẻ đó bẽn lẽn nói. Nàng không nhịn được mà véo mà nó, rồi nói:
-Các em theo ta!
Nàng dẫn bọn trẻ đến Phùng Ngọc gia trang. Vừa nhìn thấy tấm hoàng
phi treo trên cửa, bọn trẻ đã giật nảy mình. Nàng mỉm cười nói:
-Vào đi, không ai làm gì các em đâu!
Rồi nàng đưa bọn trẻ vào sân, gọi Tiểu Y ra phân phó:
-Ngươi đưa bọn trẻ đi tắn rửa sạch sẽ, gọi Phùng Băng y đồ may cho
chúng mấy bộ quần áo rồi cho chúng ăn nhé! Tiện gọi Tinh Vệ, Bạch Liên,
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cho ta!
-Ân thưa tiểu thư!
-Nàng vừa vào phòng thì Bạch Liên như bóng ma xuất hiện sau lưng nàng, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
-Ngươi điều tra toàn bộ về hạn hán ở Nam châu cho ta, nguyên nhân, và cả những viên quan ăn chặn tiền dân chúng nữa!
-Ân!- Vừa dứt lời, nàng đã phi thân không còn bóng dáng, hệt như lúc nàng vào.
Một lúc sau, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cũng tới. Bốn
nàng vô thanh vô thức xuất hiện nhưng ít ra không như Bạch Liên. Như Băn mân mê miếng ngọc bội và nói:
-Các ngươi sắp xếp chỗ cho bọn trẻ, ai thích thì cho chúng làm sát
thủ, không thích thì thả đi! Nhớ nhắc bọn nó khi đã làm sát thủ thì cần
nhớ điều gì!
-Ân, thưa chủ nhân. Chủ nhân còn gì dặn dò?
-Sắp xếp sẵn sàng mở rộng kinh doanh lên Nam châu, đó sẽ là một thị trường tiềm năng đó!
-Nhưng nhưng,…
-Biết thế thôi! Đi đi!- Nàng khẽ phất tay. Tứ đại đường chủ biến mất
như chưa từng xuất hiện. Nàng khẽ ngâm nga một vài câu hát thì Tinh Vệ
lững thững đi vào, rất tự nhiên ngồi xuống ghế và hỏi:
-Ngươi gọi ta đến đây làm gì?
-Ta cũng không biết ta gọi ngươi đến đây làm gì nữa? -Như Băng cười meo meo trả lời. Tinh Vệ tức đến phát nổ, lớn tiếng chửi:
-#@#%$^%&… #@#%$^%&…#@#%$^%&…#@#%$^%&…(Thực sự là vô cùng không văn minh! Bỏ qua!)
Lúc Tinh Vệ đang điên cuồng mắng chửi, Như Băng đã lẻn vào cung xin chỉ thị của Hoàng Thiên.
Thư phòng hoàng thượng
-Không thể! Thái hậu, Hoàng Vũ rồi cả ca ca yêu quý của muội không
cho ta bắt muội đi!- Hoàng Thiên phất tay áo, vẻ mặy vô cùng khó xử. Như Băng chạy theo nài nỉ:
-Đi mà, nếu không hành động, người dân chết đói, chết khát càng nhiều đó!
-Nhưng,…
-Huynh không đi muội sẽ tự đi! Tài lực của Phùng Ngọc gia trang không thiếu!
-Nhưng,…
-HUYNH CÓ QUYẾT ĐỊNH NHANH KHÔNG THÌ BẢO!!!- Như Băng tức giận đập bàn. Thư án gẫy đôi! Hoàng Thiên nhìn thư án tiếc rẻ nói:
-Vậy muội muốn làm gì thì làm. Bảo Vũ đi theo muội!
-Có thế chứ!- Như Băng hớn hở chạy ra ngoài, đến cửa sực nhớ ra điều gì đó, chạy vào nói:
-Huynh hạ chỉ đến Nam châu đi để muội dễ làm việc.
-Được, muội muốn làm gì thì làm mà!
Phủ tể tướng
Như Băng lướt như bay về, vừa đến cửa đã thấy Bảo Nam hớn hở chạy ra:
-Muội chọn lấy một kẻ!- Rồi ném cho nàng một tập giấy. Lật giở vài tờ, nang khẽ cau mày:
-Muốn cưới vợ thì huynh đi mà cưới, không lien qan đến muội!- Nàng
phủi sạch trách nhiệm, hướng Lam viện đi thu dọn đồ. Bảo Nam vẫn kì kèo
chạy theo:
-Muội 22 rồi, cũng nên xuất giá!
-Vậy huynh bao nhiêu, 25 rồi, người nên xuất giá phải là huynh mới đúng!
-Muội dùng từ xuất giá với huynh có hợp lý không?- Bảo Nam kiên nhẫn sửa lại lời nói cho nàng. Nàng mỉm cười quay lại nói:
-Kệ muội, huynh thích thì huynh đi mà lấy vợ!
Sáng hôm sau, trên đường đến Nam châu
Hai con hắc mã phi nước đại trên đường, bui tung mù mịt. Ngựa đã phải chạy suốt đêm, đến sáng thì cũng chỉ cách Nam châu chừng vài dặm nữa.
hai người quyết định nghỉ bên một quán trà nhỏ.
Hoàng Vũ buộc ngựa xong rồi đi vào, trong khi Như Băng đã gọi ra vài món. Vừa cầm đũa lên, Hoàng Vũ ân cần hỏi:
-Chúng ta trị hạn cách nào?
-Đợi đến nơi xem xét tình hình đã!
-Uhm, ta nghe Nam nói có rất nhiều nam tử đến cầu hôn muội phải
không? Chọn được ai chưa?- Hoàng Vũ vô thanh vô thức nói nhưng thực ra
trong lòng như có lửa thiêu! (T/g: Mùi dấm ở đâu chua quá! :E2:)
-Muội không thích! Họ không xứng với muội!- Nàng nhẹ nhàng đáp mà kông biết người trước mặt đã sướng rơn. Hắn mỉm cười ôn nhu:
-Vậy huynh có xứng với muội không?
-Huynh đùa à, muội đâu dám trèo cao!- Nàng bật cười khanh khách rồi cầm kiếm ra ngoài. Lúc nhảy lên ngựa, nàng còn nghe hắn nói:
-Nếu huynh nói thật thì sao?
-Haha, lời nói của nam nhân tin được, heo nái cũng biết leo cây! – Nói rồi nàng phi ngựa mất hút, nhanh chóng vượt xa Hoàng Vũ.
Đi chừng thêm hai ngày đường, hai người tới được Nam châu. Dọc đường
đi la liệt những xác chết khô hoặc những người khất cái đói khát. Mà bần cung sinh đạo tặc, dĩ nhiên là giặc cướp nổi lên rồi! Đó âu cũng là quy luật tự nhiên!
-Quái, sao ở đây nóng vậy?- Như Băng rất tự nhiên lấy ô ở môt quầy
hàng ven đường. Gương mặt ửng đỏ vì nóng. Mái tóc dài mềm mại bết lấy
khuôn mặt. Những giọt mồ hôi lặn nhẹ nhàng xuống cái cổ trắng nõn, môi
hồng chu ra kêu nóng. Môi khổ nên nàng khẽ liếm làn môi. Hoàng Vũ nhanh
chóng quay đầu đi vì sờ không kiềm chế được dục vọng. (T/g: Á á, sắc
lang. ĐÚNG LÀ ĐÀN ÔNG LÀ ĐỘNG VẬT SUY NGHĨ BẰNG NỬA THÂN DƯỚI! :E13:)
Cuối cùng hai người tìm được một khách điếm hạng sang.
-Trưởng quầy, có chúng ta hai phòng hạng. sang, tiện mang thêm một
thùng nước lên nha!- Như Băng ném lên bàn hai đĩnh vàng lớn. Chủ khách
điếm có vẻ rất muốn nhận nhưng đành lắc đầu:
-Cô nương, Nam châu hạn hán đã lâu , nguồn nước vô cùng khan hiếm. Chắc chỉ đến tri huyện mới có nước a!
-Cái gì??????????????????????????????????????????-Như Băng hét muốn bay cả mái nhà, Hoàng Vũ khẽ vỗ vai nàng:
-Muội bình tĩnh. Cảm ơn!
Rồi kéo nàng đến phủ tri huyện.
Trước phủ tri huyện
-Ngươi gọi tri huyện ra đây cho ta!
-Tiểu mĩ nhân, tìm tri huyện có việc chi? – Một tên lính đùa cợt nhả. Lập tức, một cỗ sát khí tỏa ra, Hoàng Vũ mặt giăng đầy hắc tuyến.
-Ngươi muốn mất đầu à! Vào gọi tri huyện nhanh!
Hai tên lính run lên trước khí thế bức người của Hoàng Vũ, chạy như bay vào bẩm báo.
Một lúc sau tên quan tri huyện béo ục ịch chạy ra:
-Các ngươi là ai mà dám làm náo loạn huyện phủ???
Như Băng đưa lệnh bài phượng ra, tên tri huyện đổ mồ hôi hột:
-Hạ quan có mắt như mù, không biết quận chúa đại giá quang lâm. Xin quận chúa tha mạng. Còn vị này là?
-Hắn là Vũ vương gia, đến giúp ta trị thuỷ. Ngươi chuẩn bị cho chúng ta hai căn phòng!
-Ân! Thưa quận chúa. – Tên tri huyện vội vã chạy vội đến khuê phòng của nữ nhi:
-Nhiên nhi! Nhiên nhi! Con mau ra đây!
Từ trong phòng, một nữ nhân õng ẹo bước ra
-Con muốn làm vương phi không? Chuẩn bị đi – Rồi ông ta thì thầm vào
tai nhi nữ Mặc Triệu Nhiên. Chỉ thấy mặt ả vui mừng khôn xiết, vội vàng
vào thay xiêm y.
Trong huyện đường, Như Băng đang nhàn nhã uống trà
-Muội nghĩ ra cách rồi à?
-Uhm! Trận hạn hán này chủ yếu là do trời nắng to nhiều ngày, sông
ngòi không được khơi thông nước. Theo muội tìm hiểu thì phía trên sông
Thiên Hà bị chặn lại, gây ra lụt lội ở biên giới Vũ quốc mà Nam châu lại hạn hán. Chỉ cần khơi thông dòng chảy, đào cho các sông chảy ra nhiều
nhánh, làm thêm mương dẫn nước về phía đồng ruộng là được. Ở Nam châu
khí hậu khắc nghiệt, nên trồng cây ngắn ngày sẽ có hiệu quả cao. Phía
Nam của vùng có một khu rừng dâu tằm, có thể lấy tơ dệt vải, mở xưởng
sản xuất. Chỉ cần các thứ thuế dãn ra thì đảm bảo vài năm sau Nam châu
phát triển phồn thịnh.
-Làm sao mà làm được? – Hoàng Vũ trố mắt kinh ngạc.
-Với tài lực của Phùng Băng gia trang, không gì là không thể. –Nói
rồi, Như Băng mỉm cười cắm cúi viết rồi buộc vào chân một con chim bồ
câu gần đó!
-Muội làm gì vậy?
-Gửi thư về gia trang.
Đúng lúc đó Mặc Triệu Nhiên tiến vào, dáng vẻ lả lơi đến gần Như Băng và Hoàng Vũ. Ả ta trừng mắt nhìn Như Băng như muốn ăn tươi nuốt sống
nàng.
-Ngươi còn không mau tham kiến quận chúa? –Hoàng Vũ khó chịu, mắt vẫn nhìn Như Băng.
-A! Tham kiến vương gia, tham kiến quận chúa.
“Hừ, ngưoi có biết ta còn to hơn vương gia bao nhiêu không? Dám hạ
thấp ta hả? Rồi từ từ ta sẽ chỉnh ngươi sau!” Như Băng thầm nghĩ nhưng
bên ngoài vẫn lộ ra vẻ mặt bình thản.
-Chẳng hay quận chúa đến tìm chúng ta có việc gì?
-Cha ta muốn mời quận chúa và vương gia dùng bữa.
-Vậy chúng ta đi thôi.
Trong bữa ăn, Như Băng chỉ chăm chú ăn còn Hoàng Vũ lại chăm chú gắp
thức ăn cho nàng. Hai người tự nhiên đến mức không biết có một ánh mắt
tức tối xen lẫn ganh tị chăm chú chiếu thẳng vào nàng. Dùng bữa xong,
nàng thản nhiên về phòng nghỉ ngơi.
Cộc…Cộc…Cộc
Mặc Thiệu Nhiên gõ cửa phòng Hoàng Vũ, trên tay bê một bát canh còn
nghi ngút khói. “Với chỗ xuân dược này, đêm nay chàng sẽ là của ta. Đến
lúc gạo nấu thành cơm, ta chắc chắn sẽ là Vũ vương phi a!”-Ả nghĩ thầm.
Nhưng trái với mong muốn của ả, đáp lại tiếng gõ cửa là một âm thanh
lạnh băng:
-Ai?
-Vũ vương gia, là Nhiên nhi. Nhiên nhi thấy ngài tối nay ăn ít nên
đặc biệt vào bếp làm cho ngài bát canh sâm. Ngài ăn đi cho nóng.
-Ngươi để đó rồi ra ngoài!
-Vương gia, thỉnh người mau uống. Nguội rồi dùng không ngon!- Mặc
Thiên Nhiên tiếp tục kiều mị nói. Hoàng Vũ muốn nhanh chóng đuổi ả ra
ngoài nên một hơi uống hết bát can. Bỗng dừng, người hắn nóng bừng lên,
tứ chi bủn rủn. Hắn tức giận nói:
-Ngươi,…ngươi,… ngươi dám hạ xuân dược ta!
Trong lúc đó, Mặc Thiệu Nhiên đã thoát hết y phục. Thân hình kiều mị tiến gần đến Hoàng Vũ thì…
Như Băng tiến vào. Nàng chớp chớp mắt đẹp, tà mị nói:
-Hehe, xin lỗi đã làm phiền! Hai người cứ tiếp tục!
Rồi nàng hậm hực bỏ ra ngoải, thầm lẩm bẩm: “Ta thì vất vả khó nhọc, các ngươi thì vui vẻ! Thiên lý ở đâu?”
Hoàng Vũ vận nội lực khắc chế dục vọng, vội vàng đuổi theo:
-Như Băng, muội đừng hiểu lầm!
-Muội có hiểu lầm gì đâu? Nếu huynh thiếu nữ nhân cứ đến Vạn Hoa lầu, muội sẽ để dành cho vài cô.- Nàng mỉm cười nói. Hoàng Vũ tức giận, nàng thật:
-Muội thật quá đáng!!!
-QUÁ ĐÁNG? QUÁ ĐÁNG CÁI GÌ? Muội phá lỡ chuyện tốt của huynh à? Muội
đánh đập hay làm gì nữ nhân của huynh à? Xin lỗi chứ muội chưa làm gì ả
đâu! Vũ vương gia, xin huynh nhớ lấy nhiệm vụ của mình khi đến đây,
không phải để thu hoa hút bướm hay tìm vương phi đâu! Hạn hán chưa trị
được, đừng có ở đấy mà tầm hoa. Cẩn thận giang mai hay hoa liễu đấy!
Đầu của hắn không thể cúi thấp hơn nữa. Nàng nói đúng, hắn giận quá
mất khôn, nàng có là gì của hắn đâu mà ghen. Hắn chỉ ngộ nhận thôi. Mắng một hồi, nàng thu giọng nói:
-Huynh về nghỉ đi!
Biết nàng đã hết giận, hắn mỉm cười:
-Huynh xin lỗi!
Rồi bước đi, được một quãng, hắn quay lại nói:
-Bộ dạng muội lúc mắng chửi người rất đáng yêu đó!
Lửa giận vừa được dập của nàng lại bùng phát, Như băng hét lớn:
-PHONG HOÀNG VU, NGƯƠI LÀ ĐỒ TIỂU NHÂN CẦM THÙ ĐIÊN LOẠN. THẦN KINH RUNG TINH KHÔNG ỔN ĐỊNH!AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Sáng hôm sau
Như Băng cáu kỉnh bước ra khỏi phòng. Một thân bạch y tinh khiết phu
thân ra trước cổng tri huynh Nam châu. Người dân từ hôm qua đã biết tin
triều đình cử người tới trị hạn nên tập trung rất đông quanh phủ tri
huyện. Như Băng nhíu mày rồi nói:
- 1000 tinh binh núi, khơi thông dòng chảy của Thiên Hà. Trên đó đã
có người đứng chờ, họ sẽ chỉ cách cho các ngươi cách làm. 3000 tinh binh đi đào sông theo bản đồ, các đại đội trưởng giữ và chỉ huy mọi người
làm theo. Người của Phùng băng gia trang sẽ giúp đỡ mọi người!
-Rõ!- Bên dưới dạ ran, vội vã chạy đi làm nhiệm vụ.
-Tri huyện, Nam châu có bao nhiêu hộ, mỗi hộ có bao nhiêu nhân khẩu?- Nàng lạnh lùng đảo mắt sang tên béo đang đứng bên. Hắn chột dạ chảy mồ
hôi lạnh:
-Dạ, dạ,…. Hạ quan không biết ạ!
-Không biết? Ngươi nói không biết là được à? Ngươi làm tri phủ kiểu
gì vậy. Thu thập số người ở đây không khó, sao ngươi không chịu làm!-Như Băng tức giận phát tiết rồi quay sang phân phó với đường chủ Nông đường của Phùng Ngọc gia trang:
-Toàn nam châu có 30000 người, 5000 trẻ em và người già! Vậy 5 đứa
trẻ có 2 cân gạo, 2 người già có 3 kg gạo, mỗi người lớn 2 kg gạo. Cứ
thế mà chia! Số gạo đó đủ ăn trong một tuần thôi. Phó đường chủ chịu
trách nhiệm phân phát gạo. Đường chủ chia ra một nửa số người dạy họ
cách trồng mấy loại cây hôm qua ta nói, chắc sau một tuần có thể thu
hoạch.
-Đường chủ y đường, ngươi phân phó người sang rừng dâu tằm ở phía Nam thu tằm may vải, mở xưởng sản xuất ở Nam châu!
-Thương đường, lập tức thu mua gạo số lượng lớn!
-Phó các chủ Huyết Tinh các, ngươi tìm nhưng đứa trẻ mồ côi có thân thủ tốt mang về. Nhờ là mồ côi.
-Tuân lệnh trang chủ!- Các đường chủ nghe xong nhất loạt phi thân bay đi. Người dân Nam châu bên dưới chưa tiếp thu được việc họ vừa được
giúp đỡ, nhất loạt quỳ xuống:
-Tạ ơn Bồ Ta hiển linh cứu giúp!
-Mọi người đứng lên đi, ta không phải Bồ Tát gì cả! Mọi người làm thế ta tổn thọ mất!- Nàng chạy xuống đõ vài bô lão cao tuổi nói. Bồ Tát?
Chưa gọi nàng là Diêm vương là phúc đức cho nàng rồi, Bồ Tát gì chứ.
-Công đức của ngài lớn như biển cả, xin ngài cho mọi người xây chùa tạ ơn!
-Ta không phải Bồ Tát. Mọi người còn nói nữa là ta bỏ đi đấy!- nàng nheo mắt uy hiếp, vừa dứt lời trước mặt không còn một ai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT